Ám Hương

Chương 40

"Hôn thú!? Hai người...đến cả hôn thú cũng đã kí rồi sao?" Tố Dĩ Dĩ lấp bấp khó khăn nói ra từng chữ một. Trong đầu của cô cùng Giang Triết Mỹ bây giờ, là vô vàn những thanh âm khó chịu cứ không ngừng vang lên. Nhưng dẫu nhìn thế nào cũng không thể tin được chuyện này là do Trạch Lam hoàn toàn tự nguyện. Bởi vì nhìn sắc mặt của cô ấy hiện giờ khó coi vô cùng. Có ai được ôm trong tay chồng mình mà biểu diện lại như gượng ép, cam chịu như Trạch Lam hay không? Hơn nữa, việc Giang Triết Hàn hắn xưa nay nổi danh với lối sống khác người lập dị. Xem phái nữ luôn là thứ để hắn phải tránh xa tuyệt đối. Vậy mà bây giờ, hắn lại tuyên bố bản thân đã có vợ. Và người vợ này...lại là Lưu Trạch Lam - người bị hắn cường bạo đến suýt chết đi sống lại. Tố Dĩ Dĩ suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng không thông được chuyện này. Cô bước lên kéo lấy tay Trạch Lam ra khỏi người Giang Triết Hàn, nhưng liền bị hắn giật ngược trở về nhưng sắc diện của hắn vẫn tồn tại một màu ảm đạm, lạnh lẽo bất diệt. Vòng tay của hắn đột ngột ra sức siết chặt hơn, khiến nơi eo của Trạch Lam truyền lên cảm giác đau nhức. Nhìn thấy tâm trán của Trạch Lam thoáng cau lại, Tố Dĩ Dĩ đành buông cô ra. Giang Triết Hàn khí sắc bỗng chốc trở nên tồi tệ dần. Dường như sự kiên nhẫn của hắn đã sắp hết, trong đáy mắt hắn đã dần rộ lên một tia phẫn nộ. Thoáng thấy được điều đó, Trạch Lam chỉ còn biết đóng kịch cùng hắn, để giúp cho Tố Dĩ Dĩ không bị hắn làm tổn hại. Nghĩ đến đây, Trạch Lam thình lình đưa hai tay vòng qua eo của Giang Triết Hàn. Cô gục đầu vào ngực hắn, che giấu đi biểu diện khổ sở mà cất giọng: "Mình thật sự không rời khỏi anh ta được. Hai người đi đi...Phù Dung...con bé vẫn ổn! Mình...cũng sẽ...ổn thôi!" "Trạch Lam...cậu...!" "Làm ơn! Mình xin cậu...dẫn Mỹ Mỹ đi khỏi đây!" giọng nói của Trạch Lam dần trở nên ngắt quãng vì một sự uất nghẹn đã hình thành trong cổ họng. Khoé mi đã ướt đẫm, cô cố chịu đựng để ngăn mình không được khóc trước mặt Tố Dĩ Dĩ. Nếu không, chỉ càng khiến cô ấy lo lắng... Tố Dĩ Dĩ nuốt nghẹn xuống lồng ngực, bước chân của cô lùi về sau vài bước. Rãnh môi gượng cười mà đáp: "Được! Bọn mình sẽ đi..." "Chị...mình còn chưa làm rõ mọi chuyện kia mà, làm sao..." "Đi thôi, Mỹ Mỹ!" Câu nói chưa hết của Giang Triết Mỹ bị Tố Dĩ Dĩ cắt mất, còn chẳng đợi cô bạn kia nói tiếp, Tố Dĩ Dĩ đã lôi Giang Triết Mỹ nhanh chân rời khỏi sân lớn của dinh thự. Đi ra đến phía xe, Tố Dĩ Dĩ quay sang nhìn Giang Triết Mỹ với vẻ mặt nghiêm túc vô cùng, cô hỏi: "Em thực sự...muốn giúp Trạch Lam?" Giang Triết Mỹ không hề do dự, liền gật đầu đáp ngay vào: "Muốn chứ! Em rất muốn giúp chị ấy...." "Được!" giọng Tố Dĩ Dĩ trầm xuống vài phần, nhìn người đối diện, cô lại tiếp: "Vậy chị muốn em..hãy về hỏi bố của em một số chuyện để làm rõ vấn đề." "Bố..bố của em? Tại sao lại liên quan đến cả bố của em nữa? Dĩ Dĩ, rốt cuộc còn chuyện gì chị chưa nói cho em biết? Em thực sự không hiểu gì cả..." Giang Triết Mỹ căng mặt kinh ngạc không ngừng cao giọng thốt lên, đến cả tay chân cũng muốn cuống theo cái dòng suy nghĩ đang đảo lộn trong đầu óc. Tố Dĩ Dĩ thở nhẹ một cái, trong khẩu khí lẫn chút hoài nghi mà nói với Giang Triết Mỹ: "Hãy hỏi ông ấy...chuyện liên quan giữa Giang gia và Lưu gia...là gì?" "Tôi không nghĩ, cô cũng biết đóng kịch trước mặt người khác! Quả thực cô chưa từng làm tôi hết bất ngờ..." giọng Giang Triết Hàn càn rỡ rót nhẹ bên tai, tuy âm sắc thâm trầm đầy tính ác ý, nhưng hắn thực tâm không ngăn được bản thân không được kinh ngạc khi đột ngột bị Trạch Lam vòng tay ôm lấy. Sự mảnh mai nơi cô, sự mềm yếu mỏng manh của một cô gái như Trạch Lam làm hắn không tránh khỏi một chút dao động. Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái đang gục đầu vào ngực mình, đáy mắt thâm sâu ẩn chứa vô vàn những ý niệm đan xen nhau cuộn trào như sóng biển. Đến khi nhận ra mọi thứ đã đâu trở vào đó, Trạch Lam khẽ hít một hơi thật sâu, thu hết những dòng lệ mặn đắng đang chực trào khỏi khoé mắt. Cô nới lỏng vòng tay, vội muốn thu lấy cánh tay của mình về. Nhưng chẳng ai biết được trong đầu Giang Triết Hàn rốt cuộc đang nghĩ điều gì. Khi giây phút vòng tay Trạch Lam rời khỏi người hắn, hắn lại bất chợt giữ chặt tay của cô. Ngang ngược ép buộc cô tiếp tục ôm lấy hắn như cô đã vừa làm. Cô nhíu mày, căng mắt nhìn vào Giang Triết Hàn. Hắn lại đưa cho cô một nụ cười chẳng khác gì một kẻ vô sỉ mà khẽ nói: "Ôm chồng của mình thì phải ôm cho nhiệt tình vào..." "Chồng!?...anh nói năng xằng bậy gì vậy hả? Buông ra...!" Trạch Lam trong phút chốc không giữ được sự điềm tĩnh vốn có, cô vùng vẫy bất lực dưới sức ép kinh khủng của Giang Triết Hàn. Đột nhiên, hắn ghì chặt toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn của cô vào lòng, hai cánh tay lực lưỡng của hắn cũng đồng thời siết sao khoá chặt thân người cô. Ép buộc cô phải ôm cứng lấy hắn, gương mặt lại bị nép sát vào lồng ngực vạm vỡ. "Bỏ ra...Tôi đã làm theo ý của anh rồi còn gì. Để tôi yên!" Trạch Lam cao giọng thốt lên, hai bàn tay yếu ớt đánh vào lưng Giang Triết Hàn nhưng mọi sự phản kháng của cô khi đối mặt với hắn đều đồng loạt trở nên vô dụng. Hắn vẫn ôm chặt lấy cô trong lòng, khuôn cằm của hắn còn tì nhẹ lên đỉnh đầu của cô. Hắn lại thì thầm với cô một câu: "Chẳng phải cô muốn diễn kịch cho bạn của cô thấy sao? Cô ta vẫn còn chưa rời khỏi...và vẫn đang nhìn về phía này! Tôi đang giúp cô...cô chẳng phải nên biết ơn vì điều này đi chứ." Nơi đại não của Trạch Lam hệt như vừa bị một tia sét mạnh đánh ngang, đánh đến đầu óc cô chỉ vang lên một tiếng nổ rền thật lớn. Phút chốc cô như bất động, mặc cho Giang Triết Hàn ra sức ôm chặt thân người cô trong tay. Hai cánh tay của Trạch Lam buông xuôi, cô đến lúc này đã thực sự kiệt sức sau những chuỗi ngày dài trốn chạy rồi sống trong sợ hãi. Cô khép mắt cắn môi cố không bật ra tiếng khóc nghẹn trong cổ họng. Nhưng bờ vai thon sau lớp vải mềm mỏng manh đã thoáng run lên bần bật. Giang Triết Hàn đua nhãn khí lạnh lùng nhìn lấy Trạch Lam, biểu diện cử hắn hiện giờ cô không thể nào trông thấy được. Nó như vừa căm giận, nhưng lại như vừa mang một chút mâu thuẫn với chính cảm xúc trong tâm thức. Cơ thể cô nhỏ nhắn lại mềm mại như một mảnh lụa đào, ngay cả trong cốt cách cô vẫn yếu mềm, mỏng manh như vậy. Mái tóc đen mượt xoã dài mang hương thơm thanh thoát, nhẹ nhàng thoảng qua khứu giác của hắn, sự ngọt ngào lại mê hoặc như yêu thuật của thứ mùi hương trên cơ thể Trạch Lam luôn khiến thần trí hắn mơ hồ đôi chút. Hắn hít một hơi lắp đầy khối ngực rộng lớn, buông Trạch Lam ra, hắn chỉ lẳng lặng nhìn cô một lần rồi xoay lưng trở vào trong. Cô đứng dưới cái nắng nhàn nhạt của những ngày lập đông, màu vàng ấm nóng chẳng đủ để xua tan cái lạnh từ khí tiết của trời lẫn cái lạnh trong cõi lòng của cô. Bóng lưng của Giang Triết Hàn khuất dạng, Trạch Lam chỉ khẽ quay về sau để nhìn xem...Tố Dĩ Dĩ đã rời đi hay chưa. Đến khi bên ngoài cổng chẳng có một chiếc xe nào ngoài một đám thủ hạ đang đứng canh giữ, cô chỉ ngậm ngùi nén đau mà gượng ép bản thân nở một nụ cười buồn bã. Cô đi như kẻ mất hồn chầm chậm tiến vào cửa chính của dinh thự, dưới sự sa hoa, lộng lẫy là thế...nhưng sự thật lại không khác gì âm tì nơi địa ngục trần gian. Mọi ánh mắt của kẻ trên người dưới hầu như đều đang lén nhìn vào cô. Điều này, ngày đầu tiên khi cô đặt chân vào nơi đây cô cũng đã tự lấy làm lạ vì sao nhìn thấy cô...sắc mặt của bọn họ lại tệ đến vậy. Và bây giờ, sau khi trải qua tất cả mọi chuyện Trạch Lam cô mới hiểu. Lí do mà họ nhìn cô như một sinh vật lạ ở căn dinh thự này...đó là vì cô là người phụ nữ đầu tiên đặt chân bước vào dinh thự của Giang Triết Hàn - kẻ nói không với phái nữ. "Đúng thật...chỉ có mình quá ngu ngốc mới bị đưa vào cái bẫy chết tiệt này!" Trạch Lam mơ hồ lẩm bẩm, vừa đi vừa nói như mất trí. Đột nhiên, có một giọng nói trong trẻo hét lên một tiếng "chị" thật lớn, khiến bước chân của Trạch Lam khựng lại ngay lập tức. Nơi thần kinh từng đoạn như bị căng ra khi cô biết giọng nói đó là của ai... "Phù Dung..." giọng Trạch Lam run rẫy khẽ gọi tên con bé. Cô ngẩng mặt đưa đôi mắt ướt át, đẫm lệ nhìn quanh mà tìm kiếm. Bất thình lình, cô quả thực trông thấy Phù Dung mà cô thương yêu bằng cả sinh mạng đang đứng ở lối cầu thang mà vẫy tay với cô. "Phù Dung!" Trạch Lam sung sướng thét lên. Cô liền không suy nghĩ mà nhanh chân lao về phía con bé. Kéo lấy Phù Dung khỏi tay Dư quản gia, cô hạnh phúc đến phát khóc khi được ôm con bé vào lòng. Bàn tay vuốt ve tấm lưng nhỏ của nó, cô sốt sắng hỏi: "Em không sao chứ? Bọn họ...bọn họ có làm gì em không? Hả? Nói cho chị nghe..." "Em không sao!" giọng Phù Dung trong trẻo nhỏ xíu cất lên. Trạch Lam buông con bé ra, cặn kẽ nhìn nó từ đầu tới chân rồi xoay vòng vòng để kiểm chứng làm Phù Dung chóng cả mặt mà vội nói: "Chị, Phù Dung thực sự không sao! Chị xoay Phù Dung...làm Phù Dung chóng mặt quá!" Trạch Lam trong phút chốc phì cười, nhưng lại rớt nước mắt. Cô vuốt tóc Phù Dung, áp bàn tay lên bên má mềm mại của nó mà nói: "Không sao thì tốt! Tốt rồi..." "Thiếu phu nhân..." "Đừng gọi tôi là thiếu phu nhân..." Trạch Lam gằn giọng cắt ngang lời của Dư quản gia. Trong khẩu khí của cô lộ rõ sự giận dữ, khi đối với bất kì người nào trong căn dinh thự này, họ cũng đều mang đến cho cô một cảm giác bất an tột đỉnh. Dư quản gia thở dài, ông vội cúi đầu mà nói: "Theo đúng lẽ, tôi vẫn bắt buộc phải gọi cô bằng ba từ đó. Thiếu phu nhân...cô phải trở về phòng rồi." Lúc này, đột nhiên Phù Dung nắm lấy tay Trạch Lam mà lay nhẹ: "Chị, bác ấy tốt bụng lắm. Đem cho Phù Dung rất nhiều món ngon...chị đừng sợ!" "Tốt bụng!?" Trạch Lam nhíu mày cao giọng một cách ngạc nhiên. Cô thầm cười khinh bỉ trong lòng mà nhìn vào Dư quản gia, nhưng lời nói lại dành cho Phù Dung: "Trong căn dinh thự này...em nhất định không được tin vào bất kì một ai. Có hiểu không?" "Chị..." "Em không nghe lời chị sao?" Trạch Lam nghiêm khắc nhìn con bé, ánh mắt kiên định này của cô, Phù Dung lần đầu tiên mới được trông thấy. Dường như nhận ra chị của mình đang thực sự không vui, con bé liền vội gật đầu. "Ngoan! Nào, theo chị lên phòng..." Trạch Lam nắm tay Phù Dung vừa tính bước lên nấc thang đầu tiên, nhưng chưa gì đã bị Dư quản gia ngăn lại, ông nói: "Thiếu phu nhân, tôi không có nói con bé sẽ được ở cùng cô..." "Ông...ông nói cái gì. Ý ông là..." Trạch Lam kinh hãi hỏi lấy. Dư quản gia nhanh chóng kéo lấy Phù Dung khỏi tay cô mà tiếp: "Con bé sẽ ở một phòng khác cách xa với thiếu phu nhân." "Không! Không thể như thế được!" giọng Trạch Lam thất thanh gào lên, sự bình tĩnh nhanh chóng biến mất, thay vào đó tinh thần của cô dường như bị kích động hơn hẳn. Cô níu lấy cánh tay Phù Dung mà ra sức giữ chặt con bé, nước mắt từng dòng lăn dài trên má. "Trả con bé cho tôi..." tiếng khóc của Trạch Lam bắt đầu to dần vang vọng cả một không gian rộng lớn. Phù Dung cũng vì sợ hãi mà mếu máo theo, cố đưa tay nắm chặt chị của mình không chịu buông bỏ. Thấy tình hình có vẻ không ổn, Dư quản gia đã lớn tiếng kêu lên: "Người đâu...đến đây nhanh lên!" Sau tiếng gọi ấy, bên ngoài đã thấy Liêu Tầm cùng Liêu Tống dẫn theo một số tên thủ hạ nhanh chân tiến vào. Nhìn thấy họ, Dư quản gia lại nói: "Mau, đưa thiếu phu nhân về phòng. Còn con bé này, cũng mang đi đi..." "Không! Đừng mà...bỏ tôi ra..Phù Dung...Phù Dung!" Trạch Lam kêu gào, vùng vẫy trong tay của Liêu Tống cùng một tên thủ hạ khác. Cô bất lực gào khóc đến sắp ngất khi phải chứng kiến cảnh Phù Dung bị Liêu Tống bế mang đi khuất khỏi tầm mắt nhạt nhoà của cô. Tiếng khóc, tiếng gọi thống thiết của Phù Dung cứ không ngừng truyền đến tai cô. Từng đợt bóp đến nơi tim của cô cũng muốn tan thành một vũng máu đỏ. Trạch Lam bị lôi vào căn phòng trước đây cô đã từng ở, đã từng trải qua những ngày ngắn ngủi nhưng lại đầy kinh hoàng ám ảnh sâu vào trong tâm thức. Tiếng gào thét của Trạch Lam dễ dàng truyền đến tai Giang Triết Hàn. Hắn đang ở trong phòng, thong thả ngồi bắt chéo chân mà thoải mái thưởng thức tách cafe nóng hổi, thơm lừng. Nhấp nhẹ một ngụm, hắn đặt tách cafe xuống bàn rồi trầm giọng hỏi: "Đàm Chiêu đã về nước chưa?" "Vẫn chưa. Lịch trình của anh ta ở bên Pháp kéo dài đến hết tuần mới kết thúc. Khi nào anh ta đáp chuyến bay xuống Bắc Kinh, tôi sẽ lập tức gọi anh ta đến. Anh yên tâm!" Tôn Nghị đứng cạnh đáp lại. Giang Triết Hàn cơ hồ ngã đầu ra sau, hai mắt hắn khép nhẹ, hắn lại hỏi: "Chuyện thu mua tập đoàn Tần thị, Doãn thị đến đâu rồi?" "Tất cả đã đâu vào đó!" "Được rồi! Lui ra ngoài, báo với Đàm Chiêu xong việc phải tranh thủ bay về gấp cho tôi." "Tôi biết rồi. Anh nghỉ ngơi đi, cuộc họp ngày hôm nay tôi sẽ giải quyết thay anh! Tôi xin phép!" Tiếng cửa phòng đóng lại, Giang Triết Hàn mới chậm rãi mở nhẹ tâm mi. Nhìn lên trần nhà cao ngất trên đỉnh đầu, nơi ngọn đèn chùm bằng pha lê lấp lánh tuyệt đẹp đang sáng hực một màu trắng tinh khiết. Trong đầu hắn hiện giờ chỉ trông đợi vào một điều đang sắp được làm sáng tỏ. Đó chính là hắn muốn biết rốt cuộc trong cơ thể của Trạch Lam là ẩn chứa thứ gì...Thứ gì mà lại tạo ra cho cô một loại mùi hương mị hoặc trí mạng nhất định đến như vậy đối với riêng một mình hắn. Bàn tay hắn hơi siết lại một chút, từng xúc giác nơi mười đầu ngón tay thoáng chậm rãi gợi nhớ cảm giác mềm mại từ da thịt của Trạch Lam. Nhưng đột ngột, trong tâm trí hắn chợt loé lên một tia cảm giác về sự thoải mái khi cô ôm lấy hắn cách đây không lâu. Nơi đó vẫn như còn lưu lại vòng tay mảnh mai nhỏ nhắn của cô, dẫu biết mọi thứ chỉ toàn bắt nguồn từ hai từ "gượng ép", nhưng quả thực cái ôm đó của Trạch Lam mang đến cho hắn một mạch xúc cảm kì lạ khó tả. Giang Triết Hàn đứng bật khỏi ghế, hắn đi đến phía cửa sổ mượn một chút nắng vàng nhạt nhẽo hong ấm mọi ngóc ngách nơi tâm tư xáo rỗng. Hai tay yên vị trong túi quần, hắn đưa mắt nhìn xa xăm về một hướng, tự nói lấy vài lời đầy mơ hồ: "Nếu lúc đó, tôi để cô chết chìm trong bồn tắm...liệu bây giờ, tôi có thực sự vui vì điều đó hay không? Lưu Đình...tại sao mãi đến khi ông không còn trên cõi đời này, ông vẫn không buông tha cho tôi. Đứa con gái này của ông...tôi có nên để cô ta gánh tội thay cho ông hay không đây?" *** "Bố...con có chuyện muốn hỏi!" Tiếng gọi dõng dạc của Giang Triết Mỹ làm náo loạn cả sự yên tĩnh nơi dinh thự Giang gia. Trên phòng, Giang Cầm đang chăm chú xem một loạt tin tức mới cập nhật trên một trang mạng, dường như những gì ông đọc được đang khiến tâm trạng của ông tồi tệ vô cùng. Cửa phòng một lúc bị mở toang, Giang Triết Mỹ bỏ mặc sự ngăn cản của vài ba người làm mà xông vào, thở hổn hễn, cô nói như hụt hơi: "Bố! Con có chuyện quan trọng...muốn hỏi...Bố nhất đinh...phải trả lời con!" "Lão gia! Chúng tôi không cản đuoc tiểu thư..." giọng của một cô người làm khổ sở cất lên. Giang Cầm thở dài một lần, ông phất tay rồi mệt mỏi nói: "Được rồi! Lui hết ra ngoài..." Lúc này, sau khi trong phòng chỉ còn lại Giang Triết Mỹ cùng bố của cô, cô mới vội bước đến mà nói: "Bố, chuyện con muốn hỏi là..." "Chuyện con muốn hỏi là liên quan đến cô gái này có đúng không?"  vừa nói Giang Cầm vừa cầm chiếc máy tính bảng đưa về phía Giang Triết Mỹ. Cô nhíu mày khó hiểu, cầm lấy thứ được trao qua tay mà dán mắt vào màn hình. Lập tức tâm trán cũng hơi căng ra đầy kinh ngạc khi cô thấy trên một trang mạng đã lan truyền hình ảnh của Trạch Lam cùng với anh hai của cô - tứ thiếu Giang thị rời khỏi khách sạn T.W vào sáng nay. Hơn nữa, những người này còn dò đuoc cả thông tin của Trạch Lam chỉ qua một bức ảnh chụp nửa gương mặt. Cả tên lẫn họ của cô ấy đều được đề to, tô đậm rõ rệt. Giang Triết Mỹ tay run run, giọng yểu xiều lấp bấp: "Tin tức...đã lan truyền nhanh đến vậy sao chứ?" Giang Cầm đứng dậy khỏi ghế, ông đi đến phía chiếc tủ gần bên giường lại cất giọng khàn khàn: "Nếu là chuyện liên quan đến cô gái họ Lưu đó...thì ta nghĩ tốt nhất con cứ mặc kệ đi...." "Mặc kệ!? Ý bố là...dù biết anh hai đang cố tình làm ra một chuyện đồi bại, tệ hại như thế mà vẫn phải nhắm mắt xem như không biết gì hay sao?" Giang Triết Mỹ cả kinh trước sự thờ ơ của bố mình, trước giờ cô chưa từng nghĩ người bố đáng kính của cô lại có ngày tỏ ra vô tình trước sự an nguy của người khác. Hơn hết, người đe doạ đến sự an nguy của người ta lại là con trai của ông. Lẽ nào, ông là một người bố lại có thể khoanh tay đứng nhìn con trai mình ung dung tự tác làm những việc tồi tệ đó hay sao? "Thế nào là chuyện đồi bại hay tệ hại như con đã nói?" Giang Cầm lạnh lùng hỏi. Cổ họng Giang Triết Mỹ như bị nghẹn lại đôi chút, cô khó khăn phát ra từng chữ mà đáp: "Bố...anh hai...anh hai bắt ép người khác làm những chuyện...trái với đạo lí. Anh hai làm như vậy nào có khác gì với những tay hắc đạo tàn ác đâu chứ?" Giang Cầm chợt buông ra một tiếng cười giòn giã rồi cũng tan đi nhanh chóng trong bầu không khí ảm đạm. Mà tiếng cười này truyền đến tai, lại khiến Giang Triết Mỹ cảm thấy lạnh cả người. Cô không hiểu, vì sao trong phút chốc đến cả bố của cô cũng trở nên tàn nhẫn một cách đáng sợ đến vậy. "Bố..." "Anh hai của con, nó vốn dĩ đã là tay cầm đầu trong hắc đạo. Lời nói vừa rồi của con, quả thực như một trò cười cho thiên hạ!" Giang Cầm nhếch môi cười nhạt nhẽo. Dưới sự dửng dưng của ông, sự nhiệt huyết sôi sục trong lòng Giang Triết Mỹ lại càng thêm bị trào dâng. Cô bước đến ngay sau lưng của Giang Cầm mà lớn tiếng nói. "Bố! Tại sao đến cả bố cũng bỗng dưng trở nên vô tình như thế? Bây giờ là chuyện liên quan đến mạng sống, liên quan đến cuộc đời của một con người. Bố không thể tỏ ra quan tâm một chút hay sao? Hay ít nhất, bố cũng phải lo cho anh hai...anh ấy đang đánh mất chính bản thân mình rồi." "Bản thân của Triết Hàn...đã chết từ mười hai năm về trước rồi." Giang Cầm lạnh giọng nói ra một câu. Trong âm sắc của ông rõ ràng thắm nhuộm một nỗi đau tột cùng không thể nào tả xiết. Giang Triết Mỹ ngẫn ngơ, cô căng mắt hỏi lấy: "Bố...rốt cuộc, mười hai năm trước đã xảy ra chuyện gì? Giang gia chúng ta và Lưu gia...là tồn tại một mối quan hệ như thế nào kia chứ?" Bóng lưng gầy guộc trong bộ áo gấm màu lam nhạt chầm chậm xoay lại, trong tay Giang Cầm đang giữ một bức ảnh cũ kĩ vừa được ông lấy ra từ ngăn tủ. Đưa về phía con gái, ông nén lấy nỗi uất hận năm xưa mà nói: "Kẻ bắt cóc anh hai con năm xưa...chính là Lưu Đình. Con đoán xem, mối quan hệ giữa Giang gia chúng ta và Lưu gia bọn họ...là gì kia chứ?" "Bố...chuyện này..." Giang Triết Mỹ hai mắt căng ra không chớp, khi cô chỉ mới nhìn thoáng qua tấm ảnh đã ố vàng trên tay Giang Cầm, thì đột ngột ông đã nổi cơn giận dữ mà ném tấm ảnh xuống đất, lại căm phẫn mà gào lên: "Giữa Giang gia và Lưu gia chỉ tồn tại một mối quan hệ...Đó là thù hận! Là một mối thâm thù đại hận mà có chết đi ông ta cũng không bao giờ rửa sạch được nó!"