Âm Hôn
Chương 20
Editor: Vũ
Beta: Vũ Yên
Cho đến khi mỗi tấc da trên lưng tôi đều dày đặc dấu răng của anh, đến cả JJ cũng không tránh thoát khỏi số phận. Từng lỗ chân lông, từng mạch máu anh ta cũng không buông tha. Trương Khởi Linh như một con mãnh thú đang đánh dấu địa bàn trên người tôi, không từ bỏ bất kỳ một địa phương nào, bắt đầu từ vết thương nơi bàn chân từng tấc, từng ly trên cơ thể tôi anh đều gặm cắn giống như muốn bá đạo tuyên bố chủ quyền.
‘Tôi muốn em…’
‘Tôi muốn em…’
‘Tôi muốn em…’
…..
‘Tôi muốn trong mắt em chỉ nhìn thấy hình bóng tôi, tôi muốn tâm trí của em lúc nào cũng chỉ tưởng nhớ đến tôi, tôi muốn nụ cười của em chỉ dành cho tôi, tôi muốn thân thể em chỉ vì tôi mà run rẩy khát cầu. Dù em không nhìn thấy, không ngửi thấy tôi cũng muốn khứu giác của em phải nhớ kỹ mùi vị của tôi, tôi muốn em ghi nhớ hình ảnh của tôi, tôi muốn khắc tên em trên mộ phần cùng với tên tôi.’
‘Khi cơ thể em còn ấm áp cũng chỉ dành cho tôi ôm ấp, khi băng lạnh cũng chỉ có thể cùng vào chung phần mộ của tôi.’
Bốn phía đều có địch khiến tôi vô phương bỏ chạy. Trong đầu tôi giờ chỉ còn âm thanh ong ong giống như tấm kim loại bị búa tạ gõ liên hồi.
Cho dù không nhìn thấy, nhưng phản kháng vốn là bản năng, tôi giãy giụa, túm được bất kỳ vật gì xung quanh làm điểm tựa chống trả. Trong phòng một mảnh hỗn loạn giống như bị bão lớn quét qua. Mất chín trâu hai hổ tôi mới đứng lên được, một chân vừa bước xuống đất, chân kia đã bị kéo ngược trở lại giường. Tôi tuyệt vọng đá đạp lung tung nhưng cũng chỉ như đánh vào bịch bông không ăn thua gì.
Toàn thân đau muốn đứt, có quan hệ gì, cổ họng giống như bị lửa đốt, cũng chẳng liên quan. Trên người tôi khắp nơi đều là vết thương không trầy da thì bị bầm máu, như vậy thì đã sao.
Trận chiến này chẳng khác nào tú tài gặp nhà binh, thắng bại đã sớm định. Trong khoảnh khắc vai bị nắm lấy tôi dùng hết sức bình sinh tung một cú đấm, rõ ràng đã đánh trúng mục tiêu, cú đám mạnh đến nỗi tay tôi cũng muốn tê rần. Không khí yên lặng trong mấy giây, bàn tay đang đặt ở thắt lưng tôi chậm rãi siết chặt, giống như muốn bẻ gãy người ta ra làm hai đoạn, giây tiếp theo bả vai tôi bị kéo mạnh về phía trước, môi bị lấp kín bị điên cuồng gặm cắn, không khí nháy mắt bị rút sạch ra khỏi lồng ngực.
H viết giản thể (=.=)
Hai tay lại bị túm lên trên đỉnh đầu, hai chân bị tách ra, mông bị nâng lên cao. Cảm giác cuồng phong bão táp trên môi đã giảm bớt, đầu lưỡi trơn trượt lạnh băng càn quét khắp khoang miệng, dường như còn chưa thoả mãn, anh dùng sức mở rộng khớp hàm của tôi, đưa lưỡi vào sâu trong cổ họng thăm dò từng chút, từng chút một. Tỉ mẩn liếm mút từ ngoài vào trong.
Nước bọt không nuốt kịp theo khoang miệng chảy xuống cổ tôi một mảnh dấp dính. Cổ họng bị lấp kín chỉ có thể phát ra từng âm tiết “Ô ô” không ý nghĩa. Trong khoang miệng tràn đầy vị tanh của sắt, mỗi lần lưỡi anh rời khỏi cổ họng tôi liền liều mạng hít thở. Lúc tôi tưởng mình sắp chết vì thiếu dưỡng khí thì lưỡi của anh rời khỏi miệng tôi, sau đó liền một ngụm cắn lên yết hầu đang cao thấp lên xuống của tôi.
Trong lúc đó một tay nhàn rỗi còn lại của anh không ngừng đùa bỡn vỗ về thân thể tôi, thỉnh thoảng lại vuốt ve tính khí đã muốn dựng lên của tôi. Nơi đó của tôi đang bừng bừng lửa nóng như thiêu như đốt đột nhiên bị một bàn tay lạnh băng nắm lấy, tôi như bị rớt từ thiên đường xuống mặt đất, tôi muốn giãy ra nhưng bàn tay kia lại không buông tha, vẫn tiếp tục động tác lên xuống đều đặn.
Ký ức ở Y viện đêm đó như thuỷ triều tràn về, tựa như xúc cảm lần đầu tiên luôn khắc cốt ghi tâm.
Một lúc sau khi dần dần thích ứng, cơ thể bắt đầu sinh ra một chút khoái cảm. Anh vô cùng am hiểu thân thể của tôi, hôm nay cũng như buổi tối hôm đó, dù tôi có phản kháng thế nào, có giãy giụa ra sao thì cuối cùng vẫn bị bại dưới tay anh thôi?
Khốn kiếp! Tên điên này! Anh là tên điên!
Tôi mắng chửi anh, tất cả những lời thô tục khó nghe mà tôi biết đều đem ra mắng chửi anh. Vừa mắng vừa ngăn không cho nước mắt trào ra, nhưng càng muốn kìm nén nước mắt lại càng tuôn rơi như mưa. Thẳng đến khi khoái cảm đạt tới cao trào tôi liền bắn ra trong tay anh, tôi không thốt lên lời, tiếng mắng chửi cũng vì thế mà im bặt.
Tôi lại thua, tôi lại thua thảm bại dưới tay anh, tôi đã thua tới trắng tay, thể xác và tinh thần đã bị huỷ hoại, nhưng vẫn sĩ diện phản kháng, thân thể dơ bẩn này đã bị rớt xuống địa ngục, không cách nào trở về được.
Tôi sẽ bị huỷ hoại.
Bị cái tên điên này huỷ hoại.
Truyện khác cùng thể loại
133 chương
59 chương
41 chương
130 chương
501 chương
15 chương