Âm Hôn

Chương 17

Editor: Vũ Beta: Yên Lan Bởi vì thời điểm Lục Tử chết tôi đang cùng cảnh quan lấy lời khai nên hoài nghi của họ đối với tôi ít đi một chút. Chỉ là nếu như vậy vụ án mạng này lại tiếp tục rơi vào bế tắc. Tôi ở lại bệnh viện bảy ngày, sang ngày thứ tám thương thế tốt hơn không ít, có điều vẫn phải kiêng không để miệng vết thương dính nước. Lúc Vương Minh tới giúp tôi thu dọn đồ đạc, bác sĩ đưa cho một ít thuốc hạ sốt cùng thuốc mỡ, Vương Minh nhận thuốc bỏ vào túi rồi đem lời bác sỹ dặn lại tôi một lần. Đàn ông có vợ và đàn ông độc thân là hai dạng người khác nhau, lúc tiểu tử này chưa có vợ chính là điển hình của mẫu đàn ông thô ráp vụng về nhưng hiện tại thì chính là điển hình của mẫu gà mẹ hay lải nhải. Tôi nhịn không được bèn trêu hắn, kết quả Vương Minh trưng ra vẻ mặt ngu ngốc cười ha ha. Tôi bỗng nhiên ao ước mình có thể vui vẻ như Vương Minh. Không nghĩ tới vừa ra đến cổng bệnh viện liền thấy một người ngoài dự liệu, Vương Bát Khâu đang ở trước cổng bệnh viện sốt ruột không ngừng đi đi lại lại. Tôi tất nhiên không cho rằng gã tới thăm mình, nhưng khi nhìn thấy tôi biểu hiện của gã hoảng hốt như nhìn thấy quỷ. Tôi không khỏi sửng sốt nhưng khi tôi nhìn lại đã thấy gã khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh như cũ. “Tiểu tam gia.” Gã có chút lúng túng kêu tôi một tiếng. “Khâu thúc, thúc tới thăm người sao?” “A… đúng, vừa lúc tôi đang chuẩn bị đi vào.” Tôi thấy ánh mắt của gã lóe sáng, nhưng vẫn không nhìn mặt tôi, khi đối mặt tôi ánh mắt gã lập tức tránh đi, rõ ràng là… sợ hãi. Vương Bát Khâu sợ tôi? Con mẹ nó tôi còn đang sợ gã cho người chém tôi đây, gã sợ tôi cái gì chứ? Tôi chẳng hiểu nổi nhưng cảm giác quái dị ngày càng lớn. “Ông chủ…” Bên cạnh vừa vặn có một chiếc taxi không có khách đi tới, Vương Minh ở bên cạnh tội nghiệp kêu tôi, biết hắn vội vã trở về với vợ, tôi liền cáo biệt Vương Bát Khâu. “Khâu thúc, tôi đi trước.” Vương Bát Khâu dại ra, tôi đi vài chục bước quay đầu lại nhìn, thấy gã vẫn đứng im tại chỗ gã căn bản không có đi vào. “Kỳ quái…” Tôi đóng cửa xe nhìn sang bên kia. “Ông chủ, làm sao vậy?” “Không có việc gì.” Từ ngày rời bệnh viện đã nửa tháng tôi trở thành đối tượng thẩm vấn trường kỳ của cảnh cục C. Vì lý do này tôi phải tạm thời ngưng lại các hoạt động kinh doanh ngầm. Trải qua giai đoạn ngày tháng thanh nhàn. Quả thực là đoạn thời gian đen tối, sinh hoạt tẻ nhạt đến chán chường tôi đã từng trải qua nên khi chào đón tháng ngày thảnh thơi tôi thấy vô cùng hưởng thụ, nếu không phải phát sinh những chuyện trước kia tôi chỉ muốn cả đời tiêu phí thời gian trong lười biếng. Tôi không hề phát hiện tuổi 28 cứ như thế mà qua đi không từ biệt. Cho đến một buổi sáng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, thanh âm như chuông đồng của mẹ xông vào lỗ tai tôi mới biết mình đã bước sang tuổi 29. Mấy năm nay sinh nhật tôi đều không tổ chức ở nhà. Lúc đầu là do bị mấy sự kiện bí ẩn cuốn hút nên mất một đoạn thời gian tìm tòi khám phá, sau lại phải chiếu cố công việc làm ăn của Tam Thúc nên cũng chưa trở về nhà lần nào. Rốt cuộc đến hôm nay mẹ liền bạo phát trực tiếp bảo tôi bằng mọi giá sinh nhật này phải lăn về nhà. “Cái thằng con trời đánh này, mày là cái đồ bất hiếu, mày có phải đã quên tao là mẹ mày rồi phải không?!” Những lời mắng mỏ này tôi nghe từ nhỏ tới lớn, đến nỗi lỗ tai đóng kén luôn rồi, tôi một bên ngoáy lỗ tai một bên giữ điện thoại cách xa tai một chút, mẹ  đang nổi trận lôi đình lên mắng xối xả như mưa. “Tiểu Tà.” Mẹ bỗng trở nên nghiêm túc, tôi vừa nghe thấy có chút không đúng, trong lòng thoáng cái giật thót. Quả nhiên mẹ  chọc ngay trọng điểm. “Ba con với mẹ muốn con gặp một cô bé, là con gái Lâm thúc, là đứa nhỏ ngoan ngoãn hiền lành, nó cũng sắp về thăm nhà, đến lúc gặp mặt con nhớ giữ thể diện một chút biết không?” Tôi không đáp lời, trầm mặc hồi lâu. Mẹ thấy tôi nửa ngày không nói gì liền lên tiếng gọi, tôi vốn tưởng bà sẽ giáo huấn một trận ai ngờ đầu dây bên kia mẹ cũng trầm mặc đến khi bà lần nữa lên tiếng thì giọng vô cùng bình tĩnh không có một chút hoả khí nào. “Con cũng sắp ba mươi tuổi, trưởng thành rồi, có một số việc con không lo lắng nhưng bậc làm cha làm mẹ chúng ta lo lắng, mẹ biết các con còn trẻ nên không thích việc này nhưng nếu con thích ai thì coi như xong, dù tốt xấu gì cũng phải dẫn về gặp chúng ta một lần, nhưng con xem, bao nhiêu năm nay con có dẫn ai về đâu! Nếu không phải chúng ta nghĩ tới muốn ôm cháu, muốn kéo dài hương hoả cho dòng họ, con không nghĩ tới chúng ta thì cũng phải nghĩ tới ông bà con, chẳng lẽ con định đến tận lúc bọn họ chết không thấy con thành gia lập thất hay sao?