Âm Hôn
Chương 13
Editor: Vũ
Beta: Vũ Yên
Vừa nhớ tới ánh mắt của Mã gia, sau lưng tôi liền nổi lên từng đợt hàn khí, lúc đó tôi có dự cảm Vương Bát Khâu kia sẽ gây khó dễ. Nhưng không ngờ tới tên hỗn đản này một chút thời gian cho tôi chuẩn bị cũng không có.
Sau cuộc họp, tôi theo lối cửa sau đi ra, trợ lý đang đợi tôi ở bãi đỗ xe, tôi theo thang máy một đường đi xuống tầng trệt. Lúc bước ra khỏi thang máy vừa tới khúc quanh tôi liền thấy hai người lao ra, một người vung đao hướng tôi bổ tới, theo phản xạ tôi đưa tay ra đỡ, trên vai liền xuất hiện một vết thương, máu tuôn xối xả.
Hai gã kia cũng không cho tôi thời gian thở dốc, lập tức lao đến tấn công tiếp, tôi vừa đau vừa hoảng sợ, phân nửa liền đoán ra mấy gã này là do Vương Bát Khâu sai tới, con mẹ nó, tên khốn này ngoại trừ giết người diệt khẩu ra không còn nghĩ được cách gì mới sao?
Trong đường hầm nhỏ lúc này lần thứ hai tái diễn màn chém giết, tuy nhiên không có Phan Tử cũng không có Tiểu Hoa trợ giúp. Tôi một thân một mình vừa chạy vừa tránh né, lúc này tôi thật hối hận vì không mang theo Tiểu Hoa.
Hai gã kia rất nhanh đuổi tới, tôi lấy tay bịt chặt miệng vết thương, trong lòng thầm nghĩ hôm nay trốn không khỏi kiếp nạn, chỉ hy vọng kéo dài thời gian được phút nào hay phút đó hy vọng trợ lý tới cứu.
Nhưng hai gã này hiển nhiên không có ý nương tay, đao trên tay gã chém loạn xạ. Tôi chật vật trốn chạy, đi tới một đao mà lùi lại cũng một đao, lão tử đây liều mạng với các người!
Hạ xong quyết tâm, máu xông lên não, tôi hét lớn một tiếng đang định liều mạng xông lên lại thấy một đao đang hướng tới tôi đột nhiên đổi hướng sang gã bên cạnh, gã này hoảng hốt chật vật mới tránh thoát được.
“Này, mày làm cái quái gì thế?!”
Người bị chém hụt vẻ mặt kinh ngạc nhìn đồng bọn, mà kẻ vừa chém người nhìn thấy đồng bọn bị chảy máu mà giật mình.
“Tao, tao…” Người nọ cả người cứng ngắc, biểu tình như muốn khóc “Thật ma quái, tao cũng không biết… vừa rồi đột nhiên có…”
Lời còn chưa nói hết chỉ nghe “Loảng xoảng” một tiếng vang thật lớn, trước mắt của tôi chỉ còn một mảnh đỏ tươi, máu loãng bắn tung toé và đầu gã vỡ tung óc vỡ văng cả trên mặt tôi, tôi trợn trừng mắt, đầu óc trống rỗng một mảnh, trong tầm mắt chỉ có hai người bị ép tới biến… dạng…
Hai người kia vừa rồi còn nói chuyện bỗng nhiên bị cắt làm hai đoạn, cơ thể bị một thanh rầm bê tông rớt xuống đè nát, nửa đầu bị ép nát, nửa còn lại lộ ra con mắt mở lớn, tròng mắt như bị ép lồi ra ngoài, gã kia thì bị nghiền ép tới chỉ còn một tầng da.
Huyết nhục mơ hồ…
Thẳng tới khi nghe được tiếng gọi của trợ lý tôi mới hồi thần, chân tay không tự giác mà run lên bần bật, không khí xung quanh nháy mắt lạnh xuống, trên mặt bỗng nhiên như có vật gì lạnh băng quét qua.
Tôi đưa tay sờ một cái, thấy một đám trắng đục kèm máu tươi dính dính trên tay, không cần đoán cũng biết nó là gì, dạ dày tôi cuộn lên, tôi dựa vào bức tường bên cạnh nôn tới không biết trời đất. Trợ lý chạy tới nhìn thấy tôi như vậy liền nôn nóng “Tiểu Tam gia, anh không sao chứ?”
“Tôi nghe thấy động tĩnh liền chạy tới, bọn họ…”
Tôi chậm chạp nhìn sang thấy sắc mặt trợ lý khó coi tới cực điểm, bộ dạng như muốn ói.
Tôi vô lực gật đầu “Đoán chừng là người Vương Bát Khâu phái tới muốn giết tôi…”
Trợ lý đỡ tôi dời sang chỗ khác, chúng tôi liền báo án. Cảnh sát và cứu thương rất nhanh liền tới. Thi thể hai gã kia lúc được người ta mang ra, tôi thấy nhân viên cấp cứu đều lắc đầu.
Cho dù bọn họ có ý định giết tôi, nhưng thấy họ chết thảm như vậy trước mắt tôi vẫn nhịn không được trong lòng thấy khó chịu.
Tôi cũng được đưa vào bệnh viện xử lý vết thương. Ngoại trừ vai và sau lưng có hai vết thương do đao chém khá sâu còn lại đều không đáng ngại. Tôi ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh tĩnh dưỡng, yên lặng không nói một câu nhưng trong đầu tôi hình ảnh bãi đỗ xe đẫm máu vẫn không cách nào xoá bỏ được.
Đêm đó tôi ở lại bệnh viện, không thể khống chế được tâm trí, trong đầu tôi lặp đi lặp lại sự cố phát sinh ngày hôm nay. Tôi không biết phải diễn tả tâm trạng mình lúc này như thế nào, nó không đơn giản là sợ hãi, tôi thấy mình thật sự may mắn, nếu như thanh xà ngang thép kia không rơi trúng hai người bọn họ thì người được đưa đến nhà xác hôm nay chắc chắn sẽ là tôi. Tuy vậy… tâm trạng của tôi cũng không dễ chịu chút nào, vì sao lưỡi đao kia lại đột nhiên chuyển hướng, lại đột nhiên có một vật bỗng nhiên rơi xuống đập trúng hai người kia, lúc đó tôi đứng cách bọn họ không xa, làm sao có sự may mắn nào lại trùng hợp tới mức quỷ dị như vậy….
Truyện khác cùng thể loại
133 chương
59 chương
41 chương
130 chương
501 chương
15 chương