Âm Hôn: Ma Vương Đừng Chạm Vào Ta
Chương 22
Tại một nhà hàng lãng mạn nổi tiếng ở thành phố W, kề sát cửa sổ là một đôi tình nhân khiến người qua đường phải ngưỡng mộ, cô gái với làn da trắng nõn khiến người ta trầm trồ, chàng trai đeo một chiếc kính, dáng vẻ nho nhã nhưng không làm mất đi vẻ tuấn tú.
“Ách-xì.” Tô Tiểu Thiến lại không nhịn được hắc hơi một cái.
“Cô Tô, cô không sao chứ, có phải bị bệnh rồi không?” Người đàn ông đối diện đẩy đẩy cặp mắt kính gọng đen trên sống mũi nói.
Tô Tiểu Thiến ngại ngùng mỉm cười, “Cám ơn luật sư Lưu quan tâm, tôi nghĩ có thể là tối qua ngủ bị cảm lạnh rồi, tôi uống chút nước nóng là khoẻ thôi.” Lúc này trong lòng cô thầm nhủ, mau kết thúc lẹ lên đi, coi mắt thật là khó chịu!
“Cô Tô, cô đang nghĩ gì vậy?” Luật sư Lưu nhìn thấy cô cứ lơ đãng không tập trung không nhịn được nghi hoặc hỏi.
“Thật ngại quá, tôi… tôi hình như thật sự có chút không khoẻ, tôi đi trước đây.” Tô Tiểu Thiến đứng dậy lịch sự xin lỗi.
“Vậy tôi tiễn cô.” Luật sư Lưu đứng lên vội vàng nói, đối với đối tượng coi mắt lần này, anh rất hài lòng.
“Không cần, tôi tự đón xe về được rồi, cám ơn anh nha, tạm biệt.” Không đợi anh mở miệng, Tô Tiểu Thiến xách túi xông ra khỏi nhà hàng.
Khó chịu, Tô Tiểu Thiến lấy tay làm quạt, không ngừng quạt lia lịa bên lỗ tai, sau này cũng không đi coi mắt nữa, giống y như con ngốc!
Nhìn đồng hồ đeo tay, đúng 20 giờ, “Không đến 10 giờ không được về nhà, nhớ kỹ ăn cơm với luật sư Lưu xong thì đi xem phim gì đó đi, biết không hả?” Bên tai Tô Tiểu Thiến không ngừng vang lên lời dặn dò của mẹ cô.
Haizz, vẫn là đi dạo thôi…
Tô Tiểu
Thiến cầm túi xách đi vòng quanh mà không có điểm dừng, vốn dĩ ánh trăng sáng ngời đột nhiên bị che khuất trong đám mây, không khí xung quanh biến đổi trở nên kỳ dị.
Lúc ngẩng đầu lên một lần nữa, Tô Tiểu Thiến bỗng phát hiện đứng dối diện là một cô gái mặc bộ đồ màu đỏ.
“Cô…” Tô Tiểu Thiến không biết phải nói làm sao, cô gái này đeo một cái mặt nạ, nhưng cô vẫn có thể mơ hồ cảm giác được cô ta không phải là loài người, nếu không thì cái mùi thối rữa kia sẽ không nồng đến như vậy.
“Tô Tiểu Thiến đúng chứ, ta chờ ngươi đã lâu rồi.” Cô gái áo đỏ mỉm cười lộ ra hàm răng với cô, nhưng dù chỉ là mỉm cười, Tô Tiểu Thiến cũng có một loại cảm giác sởn gai óc.
“Cô là ai?”
“Ta là ai, ngươi không cảm giác ra được sao?”
Tô Tiểu Thiến nhíu mày nghĩ ngợi cả buổi nói: “Cô là linh thể không chịu trở về Minh Giới, đến tìm tôi có chuyện gì?” Trừ khi lại có lời cần nhờ cậy cô sao?
“Không ngờ linh lực của ngươi bị phong, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ta.” Cô gái áo đỏ cười rất giả dối.
Tô Tiểu Thiến không hiểu, đây là ý gì?
Liếc nhìn thấy dáng vẻ mù mịt của cô, cô gái áo đỏ cười thầm, hứ, dù cho đã chuyển thế nhiều năm như vậy, vẫn ngu ngốc như thế, đồ đần độn!
“Đây là lễ vật (= món quà) mà chủ nhân tặng ngươi.” Nói xong, ả ta lấy ra cuộn tranh màu trắng được cột bằng dây đỏ.
“Đây là cái gì?” Tô Tiểu Thiến truy hỏi.
Cô gái áo đỏ há miệng cười, “Muốn biết đây là cái gì, ngươi mở ra xem thử không phải là sẽ biết được hay sao?”
“Không, cái này tôi không cần.” Cô từ trước tới nay không nhận đồ của linh thể, dù sao người chết đã rất tội nghiệp rồi, còn lấy đồ của người ta thì không được hay cho lắm.
Cô gái áo đỏ đi đến bên cạnh cô, đem bức tranh nhét vào tay cô và nói: “Món đồ này ngươi nhất định phải nhận.” Nói xong, ả ta giống như làn khói đen, biến mất trước mặt cô.
Tô Tiểu
Thiến nghi hoặc nhìn cuộn tranh trong tay, bên trong này rốt cuộc vẽ cái gì? Lòng hiếu kỳ thôi thúc, cô cởi sợi dây đỏ, đôi tay mở cuộn tranh ra.
Cái… cái này sao lại giống như bức ‘thanh minh thượng hà đồ (1)’ vậy? Điểm không giống là tại sao toàn cảnh bên trong bức tranh lại là màu xanh ngọc bích, lại còn toả ra một loại cảm giác âm u đáng sợ nữa?
Chính vào lúc này, ánh trăng chiếu thẳng xuống, bức tranh trong tay Tô Tiểu Thiến bắt đầu toả ra ánh sáng nhàn nhạt, cũng không đợi cô hiểu là chuyện gì, một tiếng la thất thanh, cô bèn biến mất, cuộn tranh theo gió rơi xuống đất, điều kỳ lạ là bên trong bức tranh có thêm một cô gái mặc đồ hiện đại.
(1) Thanh minh thượng hà đồ: Nghĩa là tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh minh, hay có ý cho là tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết trời trong sáng, là tên của một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc, trong đó bản đầu tiên và nổi tiếng nhất là bức tranh của họa sĩ Trương Trạch Đoan vẽ đời nhà Tống. Tác phẩm mô tả cảnh sống của người dân Trung Quốc đời Tống tại kinh đô Biện Kinh (tức Khai Phong ngày nay) với đầy đủ những sinh hoạt thường nhật, trang phục, ngành nghề, các chi tiết kiến trúc, đường xá cũng được mô tả kỹ lưỡng với nhiều màu sắc trên một diện tích rộng. Thanh minh thượng hà đồ được vẽ trên một trường quyển (长卷, cuộn giấy dài) có kích thước 24,8×528,7 cm.
Danh tiếng của Thanh minh thượng hà đồ tại Trung Quốc rất lớn, chính vì vậy đôi khi nó được gọi là “Mona Lisa” của Trung Quốc. Nó là báu vật của nhiều triều đại phong kiến Trung Quốc và hiện được trưng bày tại Cố Cung Bắc Kinh.
Truyện khác cùng thể loại
1456 chương
177 chương
10 chương
41 chương
24 chương
14 chương