Âm hôn lúc nửa đêm

Chương 99 : thiếu

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân Tôi đoán Lam Thiên Hữu có chút chủ nghĩa đại nam tử, cảm thấy hắn là một người con trai lại bị cô gái là tôi này cứu, hắn rất mất mặt, mới có chút khó mở miệng, tôi cũng không để ở trong lòng. Chỉ chốc lát sau thang máy đi lên, điện thoại của Lam Thiên Hữu lại vang lên, là Lam Cảnh Nhuận gọi tới. Lam Thiên Hữu nói đơn giản là gặp quỷ, nói số phòng để Lam Cảnh Nhuận và Ninh Ninh đi đến đó chờ chúng tôi. Sau khi sử dụng Quỷ Tỉ, toàn thân tôi vô lực. Thang máy tới tầng lầu chỉ định, sau khi tôi xác định bên ngoài là khách sạn không phải là không gian quỷ, mới giãy giụa muốn đứng dậy. Lam Thiên Hữu muốn bế tôi lên, tôi lại liều chết không từ, hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể miễn cưỡng đỡ tôi. Hắn dẫn tôi vào một căn phòng lớn, đỡ tôi đến sô pha nằm xuống, không trong chốc lát, Lam Cảnh Nhuận và Ninh Ninh đã đi tới. “Tử Đồng cậu làm sao vậy?” Ninh Ninh thấy vẻ mặt tôi tái nhợt, lập tức lo lắng, ngay cả Tiểu Tiểu đều bay đến gương mặt tôi bất an cọ tôi. “Mình không có việc gì, chỉ là linh lực có chút tiêu hao quá mức.” Tôi hữu khí vô lực nói. Lam Thiên Hữu nói đơn giản chuyện chúng tôi gặp được cho bọn họ, Lam Cảnh Nhuận nghe xong, sắc mặt đại biến: “Khách sạn này luôn không xảy ra sự cố gì, sao sẽ có nhiều cương thi như vậy!” Hắn nhìn về phía Lam Thiên Hữu, vẻ mặt nghiêm túc: “Anh, chuyện này nhất định phải điều tra rõ! Nếu không, khách sạn người đến người đi, sớm muộn gì cũng sẽ liên luỵ người vô tội!” Lam Thiên Hữu cũng có ý tưởng như vậy: “Anh cũng là nghĩ như vậy, khách sạn là anh chủ trương xây dựng, chuyện này để anh tới tra đi.” Lam Cảnh Nhuận gật đầu: “Nếu có gì không ứng phó được, anh tùy thời có thể gọi em.” Lam Thiên Hữu cười với hắn, lại nhìn về phía tôi: “Tử Đồng, đêm nay em hãy ở nơi này đi, em thế này, đừng nói là trở về, đi đường đều đi không xong, tôi cũng không yên tâm để em đi ra ngoài.” Tôi cũng biết tình huống của mình không phải rất tốt, nên gật đầu. Lam Thiên Hữu sắp xếp cho tôi và Ninh Ninh một căn phòng hợp lại, hai người mỗi người một căn phòng ngủ, ở giữa cách cái phòng khách, mở cửa là có thể nhìn thấy đối phương. Trở lại phòng ngủ, cả người tôi vô lực ngã lên giường rồi ngủ. Tiểu Tiểu bay quanh tôi, thấy tôi bất động, nàng tìm tư thế thoải mái, dựa gần tôi cũng ngủ. Đêm nay, tôi lại nằm mơ. Vẫn là đường nhỏ đồng ruộng thời cổ, Mặc Hàn đi ở phía trước, tôi nhìn bóng dáng hắn nhanh chóng đuổi theo ở phía sau, nhưng dù thế nào cũng không đuổi kịp bước chân hắn. Rất nhanh, tôi đã mất dấu hắn. Đảo mắt, tôi ở trong một cái miếu đổ nát và một đám ma quỷ vây quanh, mắt thấy không chống đỡ được, bóng dáng của Mặc Hàn chợt lóe qua, ma quỷ trước mắt đều bị tiêu diệt hết. Đôi mắt lạnh lùng của hắn lướt qua tôi ngã trên mặt đất, xoay người đi ra khỏi miếu đổ nát. Tôi giãy giụa lên, chịu đựng vết thương trên chân, lại chạy đuổi theo bóng dáng, nhưng dù thế nào cũng không đuổi kịp hắn, lại một lần nữa mất dấu hắn. Tôi có chút nhụt chí tìm một chỗ, băng bó tốt miệng vết thương của mình, nghỉ ngơi một ngày một đêm, chân mới miễn cưỡng có thể đi đường bình thường. Tôi vẫn đi khắp nơi, một đêm trăng tròn, bên dưới một cây hòe lớn trên ruộng lúa màu vàng, tôi thấy Mặc Hàn ngồi ở trên cành cây, hắn dựa nghiêng người ở trên thân cây, bên cành cây còn treo một vò rượu. Tôi cười đi lên trước, ngẩng đầu lên nói với người con trai trên tuấn mỹ cây: “Không nghĩ tới ở chỗ này cũng có thể gặp được anh.” Mặc Hàn không để ý đến tôi, hắn cong gối một chân chống ở trên cây, một chân khác lại thả dưới tàng cây, tay phải cầm một cái chén nhỏ, tùy ý đặt ở đầu gối, thật là tùy ý thoải mái. Tôi cũng không buông tay, lại nói: “Một mình uống rượu không thú vị bao nhiêu, không mời em uống một chén sao?” Mặc Hàn nâng chén nhỏ trong tay lên, đưa đến chóp mũi ngửi ngửi, đổ rượu kia xuống mặt đất. Trong mộng tôi thấy một màn như vậy, trong nháy mắt trong lòng nổi giận, cảm thấy Mặc Hàn thà tình nguyện đổ rượu đi cũng không muốn mời nàng uống. Tôi lại cảm thấy rất bình thường, Mặc Hàn là quỷ, ăn cái gì chính là ăn như vậy, không đổ rượu trong chén đã uống qua, hắn uống rượu còn lại như thế nào? Kỳ quái chính là, trong mộng tôi rõ ràng tức giận, nhưng vẫn cười tươi như hoa nhìn Mặc Hàn, lời nhỏ nhẹ nói với Mặc Hàn: “Đây là rượu gì? Uống không ngon sao? Anh muốn đổ hết?” Mặc Hàn không để ý đến nàng, cứ thế tự mình ngửi rượu, lúc sau uống qua lại đổ đi lần nữa. Cứ như vậy, hắn uống xong, đổ hết cả một bình rượu, vẫn luôn không nói một chữ. Tôi đứng ở dưới tàng cây rõ ràng đều sắp bị tức đến nổ tung, lại vẫn không phát tác, vẫn luôn lải nhải nói chuyện với Mặc Hàn, ý đồ để Mặc Hàn trả lời. Tôi có chút chán ghét mình như vậy. Ngay ở lúc sói tru trong núi lại vang vọng phía chân trời lần nữa, Mặc Hàn uống xong rượu rồi, hắn từ trên cây đứng dậy, lúc này mới nhìn tôi dưới tàng cây, lạnh nhạt mở miệng nói: “Người sống, đều dong dài như vậy sao?” Trong mộng tôi lập tức ngậm miệng, sắc mặt đoán chừng khó coi như nuốt phải con ruồi. Không biết vì sao, rõ ràng tôi biết là đang nằm mơ, thấy một màn như vậy, lại trộm vui vẻ một phen. Bởi vì Mặc Hàn chưa bao giờ chê tôi dong dài! Hắn còn tỏ vẻ, chỉ cần tôi nguyện ý nói, hắn đều nguyện ý nghe, mặc kệ tôi nói chuyện có thú vị hay không! Cảm giác trong mộng tôi hồ đồ thật thảm! Tôi cười vô sỉ. A, từ từ! Đây không phải là mộng của chính tôi sao? Vì sao tôi còn cười nhạo vui vẻ như vậy? Lúc buổi sáng tỉnh lại, đầu choáng váng mơ màng, đoán chừng là di chứng linh lực tiêu hao quá mức, nhưng tốt xấu vẫn có thể tự mình xuống giường đi lại, tôi cũng không oán giận cái gì. Mở cửa phòng ra, Ninh Ninh đã ngồi ở trên sô pha phòng khách. Thấy tôi còn mặc bộ quần áo tối hôm qua bị rượu làm bẩn kia, nàng nhắc nhở nói: “Tử Đồng, tủ quần áo của phòng khách sạn có cung cấp áo ngủ, cậu đi thay một bộ đi.” Tôi cúi đầu nhìn váy của mình, ném Tiểu Tiểu cho Ninh Ninh, sau khi để hai các nàng gọi ăn sáng, tự mình về phòng đi tắm rửa một cái, thay bộ áo ngủ màu trắng của khách sạn. Lúc đi ra, bữa sáng đã đưa đến đây. Một người một chim ăn bữa sáng đầy một bàn, khóe miệng tôi co rút: “Các cậu là muốn ăn tớ nghèo đi sao…” Ninh Ninh không để bụng: “Yên tâm, anh Thiên Hữu đã nói qua với khách sạn, tính lên trên người hắn!” “Vậy càng không thể ăn như vậy!” Tôi còn không nhận nổi ân tình này! Ninh Ninh lại ý bảo tôi yên tâm lần nữa: “Yên tâm, tối hôm qua cậu liều chết cứu anh Thiên Hữu, ăn của hắn một bữa cơm mà thôi, hơn nữa, anh Thiên Hữu có tiền như vậy, bữa cơm này với hắn mà nói chín trâu mất sợi lông!” “Đúng đó đúng đó!” Toàn bộ cơ thể của gà con đều vùi vào một rừng rậm bánh kem, còn không quên phụ họa Ninh Ninh. Đây mới là mẹ con ruột đi… Nhưng hình như các nàng nói cũng rất có đạo lý! Tôi đi đến bên người Ninh Ninh ngồi xuống, cũng ăn vào. Không hổ là khách sạn cấp năm sao, mùi vị thật không tệ! Ăn qua bữa sáng, cửa phòng bị gõ vang, Ninh Ninh đi mở cửa, là Lam Thiên Hữu. “Tối hôm qua ngủ có ngon không?” Hắn hỏi chúng tôi. Ninh Ninh gật đầu: “Cũng tốt! Giường lớn của khách sạn năm sao chính là ngủ thoải mái!” Tôi cũng gật đầu: “Vừa ngủ là đến hừng đông.” “Vậy là tốt rồi.” Lam Thiên Hữu khẽ mỉm cười: “Lễ phục của em bị làm bẩn, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có biện pháp giặt xong đưa đến đây, tôi để cho bọn họ đưa đến đây một bộ quần áo mới cho em trước, coi như tôi bồi tội.” Hắn nói xong, đưa một hộp quà quần áo hình chữ nhật đến trước mặt tôi. Bây giờ nhu cầu cấp bách của tôi là một bộ quần áo sạch sẽ, nên đồng ý Lam Thiên Hữu nói, nhận lấy hộp quà kia, bởi vì tôi không từ chối đã nhận lấy quần áo, hắn như còn rất cao hứng. Chỉ là còn muốn nói cái gì đó, điện thoại đột nhiên vang lên, sắc mặt của Lam Thiên Hữu khẽ biến, cúp điện thoại. “tôi có việc rời đi một chút, tài xế ở đại sảnh dưới lầu, các em muốn về hoặc là đi ra ngoài chơi, hắn sẽ đưa các em đi.” Lam Thiên Hữu nói. Hắn vừa đi, Ninh Ninh gấp không chờ nổi mở hộp quà ra, bên trong là một lễ phục màu đỏ rực. Ninh Ninh vui đùa nói: “Tử Đồng, cậu xem anh Thiên Hữu đó, hôm qua mới cầu hôn, hôm nay đã chuẩn bị tốt áo cưới xuất giá cho cậu rồi!” “Đừng nói bừa!” Tôi liếc nàng một cái. Tiểu Tiểu nhìn bộ váy kia, đều dựng lông cả người lên, thấy tôi cầm lấy, một đầu xông tới muốn phóng hỏa, tôi vội vàng lắc mình né tránh. “Tiểu Tiểu, đừng bướng bỉnh! Mẹ muốn mặc váy này.” Tôi dạy dỗ đứa nhỏ này. Tiểu Tiểu nhìn váy trên tay tôi, vẻ mặt buồn rầu: “Thật sao?” “Thật!” Bây giờ tôi chỉ có một chiếc váy như vậy có thể mặc đi ra ngoài, đương nhiên muốn là thật! Tiểu Tiểu lặp lại bay quanh bộ váy kia vài vòng, mới chậm rãi gục đầu xuống bay lên trên bàn cơm: “Vậy được rồi…” Không có đứa nhỏ quấy rối, lúc này tôi mới cẩn thận đánh giá bộ váy trên tay. Bộ váy này cho tôi một loại cảm xúc rất kỳ quái, vô cùng trơn mịn, so với tơ lụa còn trơn mịn hơn, nhưng nói là vật liệu gì, tôi lại nói không nên lời. Trên váy còn thêu Phượng Hoàng đỏ thẫm và hoa văn tường vân, thật sự như theo lời Ninh Ninh, hiển nhiên là một bộ váy cưới. Tôi lập tức không có hứng thú mặc. Ninh Ninh lại xúi giục tôi: “Mặc vào thử xem sao! <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3468777.png" data-pagespeed-url-hash=628648774 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">