Âm hôn lúc nửa đêm
Chương 74 : thiếu
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tôi đã không có sức lực dây dưa này kia với Lãnh Mặc Uyên, trên dao găm bị hắn rót vào một đạo quỷ khí tinh thuần, Vô Cực Ngọc Giản lập tức tước vũ khí đầu hàng, biến trở về vòng ngọc đeo trên cổ tay của tôi một lần nữa.
Lòng bàn tay truyền đến hơi lạnh lẽo, giữa mông lung tôi nhìn thấy Lãnh Mặc Uyên tự chữa thương cho tôi.
Miệng vết thương khép lại, cơ thể bỗng nhiên bị hắn xách lên, nhanh chóng xẹt qua mái hiên Minh Cung, tới một tẩm điện khác.
Tòa tẩm điện này an tĩnh chỉ còn lại tiếng thở dốc rất nhỏ của tôi, Lãnh Mặc Uyên dẫn tôi đi vào, mở một cánh cửa ra, ném tôi đi vào trong.
Tôi bị ngã đến thất điên bát đảo, giữa ý thức mông lung quay đầu lại, thấy Lãnh Mặc Uyên nhìn tôi như hơi ngẩn ra, ngay sau đó rất bực bội đá cánh cửa, xoay người rời đi.
Tôi không rảnh lo nơi này là nơi nào, bản năng xông lên muốn mở cửa kia ra, lại phát hiện trên cửa bị hạ cấm chế, dù thế nào tôi cũng mở không ra.
Dược hiệu của Mị Cốt Sinh Hương càng thêm mãnh liệt, thân thể của tôi nóng bỏng, làm tôi sinh ra tham luyến lạnh lẽo trên mặt đất.
Đây là một tòa tẩm cung rất lớn, bên trong không biết có cái gì, trong lúc mơ màng trung, chỗ sâu trong tẩm cung như truyền đến một cổ lạnh lẽo rất thoải mái.
Hàn ý quen thuộc này, như là Mặc Hàn…
Tôi giãy giụa từ trên mặt đất bò dậy, lảo đảo đi theo hàn ý truyền đến, chỉ là đi được hai bước, nhớ tới ở bên ngoài tôi bởi vì dược hiệu mà thiếu chút nữa nhận Lãnh Mặc Uyên thành Mặc Hàn, tôi lại chần chờ.
Nhưng mà, theo thời gian trôi đi, Mị Cốt Sinh Hương phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, tôi bị tra tấn trằn trọc quay cuồng trên mặt đất, cuối cùng vẫn chịu không nổi dụ hoặc kia mà đi theo hơi thở hàn ý của Mặc Hàn, đi vào bên trong.
Cũng không biết đi qua bao lâu, xẹt qua từng lớp màn lụa, rốt cuộc tôi cũng thấy rõ tình hình chỗ sâu trong tẩm cung.
Nơi đó ngồi ngay ngắn một người đàn ông mặc cổ trang bó eo màu đen, bất ngờ chính là Lãnh Mặc Hàn.
“Mặc Hàn…” Tôi thấp giọng nỉ non một câu, gấp không chờ nổi mà chạy lên, bóng dáng của Mặc Hàn ở trong tầm mắt càng ngày càng rõ ràng, nhưng lúc sắp chạm đến hắn kia, tay của tôi cứng rắn ngừng ở không trung.
Mặc Hàn đã tự phế tu vi, sao có thể êm đẹp ngồi xếp bằng ở bên trong nhắm mắt dưỡng thần?
Dược hiệu của mị dược cực phẩm Minh Giới… Không thể khinh thường… Làm tôi nhận sai một người xa lạ thành Mặc Hàn, cũng sẽ không quá khó…
“Mặc Hàn…” Nhìn hắn, tôi khẽ gọi.
Người đàn ông trước mặt mở mắt, trong đôi mắt màu đen nhiều năm không gợn sóng nổi lên một tia gợn sóng. Hắn há miệng thở dốc, như là sửng sốt không biết nên gọi tôi như thế nào.
“Mộ Nhi… Sao nàng lại tới đây?” Hắn hỏi, là giọng nói của Mặc Hàn, mang theo một tia ngoài ý muốn.
Mộ Nhi? Mặc Hàn luôn không gọi tôi như vậy.
Không đúng, trước nay hắn cũng không gọi tôi là Tử Đồng.
Mặc Hàn trước nay không gọi tên của tôi.
Chỉ là người trước mắt, tôi luôn mãi xác nhận, vẫn là Mặc Hàn, cho dù là bên ngoài, hay là hơi thở, ngay cả giọng nói và ngữ thái, đều giống nhau như đúc.
“Thật là anh sao… Mặc Hàn?” Tôi lại hỏi.
Hắn gật đầu, vươn tay với tôi: “Là ta.”
Trong nháy mắt, các loại tình cảm khó lòng giải thích dũng mãnh xông vào trái tim, lại từ đáy lòng dũng mãnh xông vào hai mắt, trong phút chốc khiến tôi rơi lệ thành sông.
“Mặc Hàn…” Sức lực liều chết đấu tranh với dược hiệu ở một khắc này như bị rút cạn, tôi như là một đứa trẻ lạc đường bên ngoài rốt cuộc cũng về nhà, ngã vào trong lòng hắn: “Anh không có việc gì… Thật tốt quá… Anh không có việc gì…”
“Ta không có việc gì.” Giọng nói của Mặc Hàn truyền đến ở trên đỉnh đầu của tôi, hắn ôm lấy tôi, theo tóc dài khẽ xoa đầu của tôi, nhìn thấy cơ thể của tôi nóng lên, nhíu mày: “Ai làm?”
Tôi không có thần trí và sức lực có thể trả lời hắn.
Lạnh lẽo trên người hắn làm tôi mang theo một tia tham luyến không do dự, gần như muốn dán toàn bộ cơ thể lên hắn, tham lam hấp thu hàn ý trên người hắn.
Ý thức và dược hiệu đấu tranh lâu như vậy, giờ phút này cũng tan rã toàn bộ, tôi ôm Mặc Hàn, cọ lên ngực rắn chắc và cổ trắng nõn của hắn, nhìn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, lại không tự chủ được hôn lên môi hắn.
Hắn như là có giằng co trong nháy mắt, ngay sau đó, là hôn mãnh liệt.
Quần áo vướng bận trong bất tri bất giác bị rút hết đi, thân thể của tôi bị Mặc Hàn bế lên, xoay người đặt ở trên giường to rộng trong tẩm cung.
Trên người hắn rất lạnh, chỉ là ôm đã rất thoải mái, không biết là bởi vì dược hiệu, hay là bởi vì hơi thở của hắn, đều làm tôi tham luyến.
Nếu không phải dưới tình huống mà làm như thế, thì tốt rồi…
Trái tim của tôi truyền đến một tia tiếc nuối nhàn nhạt.
Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc dược hiệu của Mị Cốt Sinh Hương dần đánh tan, tôi cũng nằm ở trong lòng Mặc Hàn nặng nề ngủ.
Lúc tỉnh lại lần nữa tôi đã không biết là khi nào, uống xong một bình Mị Cốt Sinh Hương, dược hiệu lặp đi lặp lại phát tác thật nhiều lần.
Cả người tôi đau nhức lại vô lực từ trong một cái ôm lạnh lẽo tỉnh lại, sau khi hơi sửng sốt, chịu đựng đau đớn dưới thân ngồi dậy, thấy Mặc Hàn nhắm mắt ngủ ở một bên, lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
Tôi khẽ duỗi tay chạm đến khuôn mặt của hắn, đầu ngón tay truyền đến hàn ý hơi lạnh, thật sự là hắn.
Tôi bỗng nhiên nhớ tới, tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng hắn nhắm mắt ngủ như vậy, trong lòng có chút trộm vui.
Bộ dáng khi ngủ của Mặc Hàn thật đáng yêu!
Có lẽ là động tĩnh vừa rồi của tôi đánh thức hắn, lông mi dài như cánh bướm của hắn hơi run, mở mắt ra.
Nhìn thấy tôi, hắn giơ tay ôm tôi vào trong lòng: “Còn có thể ngủ tiếp trong chốc lát.” Hắn nói.
Nhớ tới chuyện hai ngày này, tôi nằm ở trong lòng hắn, gương mặt ửng đỏ, thoáng lắc đầu: “Ngủ đủ rồi.”
Một cái tay của hắn khác cầm tay của tôi, đặt ở bên môi khẽ hôn một cái: “Tới Minh giới như thế nào?”
“Em tới tìm anh…” Tôi nói với hắn chuyện về mảnh nhỏ hồn phách một lần, đồng thời nghĩ tới một chuyện rất nghiêm túc: “Đúng rồi… Sao anh…”
Tôi không biết nên hỏi hắn như thế nào, trực tiếp hỏi hắn hiện tại tốt lên thế nào, như có vẻ tôi rất hy vọng hắn xảy ra chuyện vậy.
Tôi chưa nói xong, Mặc Hàn đã hiểu rõ trong lòng, tự mình nói cho tôi: “Mặc Uyên độ chút tu vi cho ta, hắn lại thu thập tất cả mảnh nhỏ nguyên thần của ta, trùng tu nhân thân cũng không khó.”
Nhắc tới Lãnh Mặc Uyên, tôi tức một bụng, nếu không phải là lúc ấy hắn dong dài không cho Mặc Hàn Sổ Sinh Tử, Mặc Hàn cũng sẽ không bị buộc tự phế tu vi.
Còn có bình Mị Cốt Sinh Hương đáng chết kia!!!
Có lẽ là cảm nhận được tôi tức giận, tay của Mặc Hàn khẽ xoa thân thể của tôi, như vuốt lông mèo vậy: “Chỉ là chút tu vi mà thôi, lại tu luyện mấy ngày là khôi phục, không có gì ghê gớm.”
Hắn khẽ hôn tôi một cái, như đang an ủi tôi.
Nhưng tôi có thể xác thật cảm nhận được thực lực của hắn đã không bằng trước.
“Anh… Hiện tại khôi phục bao nhiêu?” Tôi hỏi, có chút lo lắng vấn đề này sẽ tổn thương đến hắn.
“Ba phần.”
Lòng tôi trong nháy mắt đau đớn, hắn là một minh vương lợi hại như vậy, hiện tại lại chỉ có ba phần công lực.
Nhưng mà Mặc Hàn lại nói một câu làm ta càng thêm giật mình nói: “Trước khi nàng tới, không đến một phần.”
Tôi kinh ngạc, ngay sau đó nghĩ tới cái gì: “Là bởi vì em là Linh Thể Thuần Âm sao?”
Mặc Hàn gật đầu, ôm chặt tôi không ít: “Nàng hối hận sao?”
Tôi khó hiểu, hắn lại nói: “Ngay lúc đó thần trí của nàng cũng không tính thanh tỉnh, hối hận cho ta sao?”
Trên mặt tôi dâng lên một mảnh ửng đỏ, ngượng ngùng cúi đầu, lắc đầu.
Nếu lúc ấy chính xác nói cho tôi, như vậy có thể giúp được Mặc Hàn, tôi cũng sẽ không chần chờ.
Rốt cuộc, hắn là bởi vì tôi mới biến thành như vậy.
Huống chi, tôi thích hắn.
Vòng ta ôm ấp lại siết chặt rất nhiều, hắn cúi đầu hôn qua cổ của tôi: “Mộ Nhi…”
Tôi nhớ tới nghi hoặc của mình, hỏi: “Vì sao phải gọi em là Mộ Nhi?”
“Không thích?” Trong mắt hắn như có một tia cố tình lảng tránh.
Tôi lắc đầu: “Ngược lại không phải không thích, nhưng trước nay không ai gọi em như vậy…”
“Bọn họ gọi nàng là Tử Đồng sao?” Hắn hỏi.
Tôi gật đầu: “Quan hệ tốt gọi là Tử Đồng, không tốt gọi tên đầy đủ, nhưng ba mẹ của em gọi em là Đồng Đồng!”
“Đồng Đồng…” Mặc Hàn thấp giọng nỉ non: “Về sau ta cũng gọi nàng như vậy?”
Tôi cũng không để ý cái này: “Đều có thể, xưng hô Mộ Nhi này còn rất mới mẻ, miễn cưỡng chấp thuận một mình anh dùng đi! Mặc Hàn ~~”
“Mộ Nhi.” Không biết có phải ảo giác hay không, tôi nhìn thấy khóe miệng hắn hơi cong lên, như mang theo chút hạnh phúc.
Bên ngoài truyền đến một tiếng chuông nặng nề, Mặc Hàn nghe thấy, mày không vui nhíu lại.
“Làm sao vậy?” Tôi hỏi.
“Nàng phải rời khỏi Minh giới.” Sắc mặt của hắn vừa mới tươi đẹp chút lại trầm xuống.
Tôi vừa nghe đã luống cuống: “Vì sao? Em mới tìm được anh, em không đi!”
“Tiếng chuông vừa rồi là Mộ Chuông, mỗi một lần vang lên, là đại biểu Minh Giới qua một ngày, đây đã là ngày thứ bảy nàng tới Minh Giới, cần phải trở về.” Khuôn mặt của Mặc Hàn nghiêm túc nói.
“Vì sao nhất định phải trở về?” Tôi khó hiểu.
“Người sau khi chết có đầu thất, gọi là đêm hồi hồn, cũng là thời gian âm sai dẫn độ cuối cùng, là bảy ngày. Đồng dạng, người sống ở Minh giới, nhiều nhất cũng chỉ có thể ở bảy ngày.”
“Qua bảy ngày thì sao?” Tôi cảm thấy không có gì ghê gớm, tôi ở Minh Giới mấy
<img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3466387.png" data-pagespeed-url-hash=1600571199 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Truyện khác cùng thể loại
406 chương
110 chương
51 chương
20 chương
16 chương
22 chương