Âm hôn lúc nửa đêm
Chương 160 : thiếu
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tôi nhìn thấy sắc mặt Cơ Tử Đồng càng trở nên khó coi, nhưng vẫn là một bộ dáng săn sóc: “Mặc Hàn… Chàng chỉ là quên mất… Chúng ta mới là phu thê…”
“Câm miệng!” Mặc Hàn bực bội lại chặn ngang Cơ Tử Đồng lần nữa.
Nhìn ra được tâm tình của hắn rất kém, Cơ Tử Đồng không dám lên tiếng nữa.
Mặc Hàn lạnh mặt trầm mặc một lát, mới nói: “Nếu việc này không giả, ta sẽ báo thù cho hài tử. Ta không nhớ rõ trước kia như thế nào, hiện tại thê tử của ta là Mộ Nhi. Nếu ngươi nói ngươi và ta là phu thê, như vậy lấy bằng chứng tới.”
“Chúng ta là tư định chung thân…” Cơ Tử Đồng ủy khuất nói, như không có hôn thư gì đó, đều là Mặc Hàn sai, nàng là người bị hại.
Mặc Hàn liếc mắt nhìn nàng ta một cái, không thấy nàng ta có bất kì cái gì chột dạ.
Lại suy tư một phen, Mặc Hàn nói: “Nếu ngươi nói đều là sự thật, ta sẽ cho ngươi bồi thường. Ngươi muốn Linh Thể Thuần Âm ta sẽ tìm tới cho ngươi, để ngươi sống lại, thậm chí, tu vi về sau của ngươi, ta cũng có thể giúp ngươi khôi phục. Chỉ là, hy vọng ngươi không cần đến quấy rầy cuộc sống của ta và Mộ Nhi.”
Mặc Hàn từ trước đến nay là một con quỷ thành thật, nếu như Cơ Tử Đồng nói đều là sự thật, như vậy hiện tại Mặc Hàn di tình biệt luyến tôi, thật sự là hắn sai. Bởi vậy, hắn cho Cơ Tử Đồng một ít bồi thường cũng ở trong tình lý.
Tuy trong lòng tôi rất không thoải mái, nhưng cũng hiểu, chỉ cần Cơ Tử Đồng về sau biến mất ở trong thế giới của tôi, bồi thường thì bồi thường.
Chỉ là, Cơ Tử Đồng lại là vẻ mặt bi thương: “Chàng vứt bỏ ta và hài tử như vậy sao?”
Mặc Hàn nhíu mày: “Hài tử đã không có, cho dù ta muốn bồi thường, cũng không có cách nào. Mộ Nhi đã nói qua, tình yêu không thể miễn cưỡng, hai người đều phải cam tâm tình nguyện mới được, lòng ta có Mộ Nhi, cho dù từng có quá khứ với ngươi, đều đã là quá khứ.”
“Nếu ngươi cảm thấy bất công, ta có thể bồi thường đến khi ngươi cảm thấy công bằng. Chỉ là, nếu chuyện này sai, đều là lỗi của ta, không quan hệ với Mộ Nhi và hài tử của nàng. Ta không hy vọng ngươi lại khó xử nàng và hài tử.”
Hai câu nói cuối cùng, Mặc Hàn đặc biệt cường điệu.
“Ta và con của chúng ta thì sao… Mặc Hàn… Chúng ta làm sao bây giờ?” Cơ Tử Đồng ai oán nhìn Mặc Hàn hỏi.
“Làm sao bây giờ ta đã nói qua, không tiếp nhận ngươi, đương nhiên, nếu ngươi còn dám tổn thương Mộ Nhi, đừng có trách ta không nhớ tình cũ. Mặt khác, trong khoảng thời gian này, ta sẽ nghĩ cách khôi phục ký ức, nếu ngươi có nửa điểm hư ngôn, tự mình biết hậu quả!”
Không biết có phải ảo giác hay không, tôi như thấy được trong mắt Cơ Tử Đồng hiện lên một chút sợ hãi.
“Đi ra ngoài.” Mặc Hàn hạ lệnh trục khách.
Cơ Tử Đồng lại chưa từ bỏ ý định, muốn đi tới ôm lấy Mặc Hàn, Mặc Hàn chán ghét nhíu mày, thấy nàng tới, một đạo mạnh mẽ quỷ khí trực tiếp cuốn Cơ Tử Đồng, ném nàng ta xuyên qua tường đi ra ngoài.
Hắn lại ném ra một đạo quỷ khí bỏ Ẩn Nấp Trận kia, miễn cho Cơ Tử Đồng lại tiến vào.
Nhìn lại gian phòng trống không lần nữa, khí thế sắc bén Mặc Hàn vừa mới đánh Cơ Tử Đồng kia chậm rãi biến mất, cuối cùng, chỉ còn lại một mình.
Hắn đi ra ngoài, lại bắt đầu đi vào một gian phòng, như đang tìm kiếm cái gì đó, nhưng mà lại thất vọng đi ra.
Chỉ là đi qua phòng ngủ của chúng tôi, hắn lại không đi vào, mà là đi gian phòng tiếp theo.
Cho đến khi tìm khắp tất cả phòng trong biệt thự, hắn mất mát đi ra một gian phòng cuối cùng, đứng ở cửa suy nghĩ thật lâu, mới thong thả bước chân đi đến phòng ngủ của chúng tôi.
Mỗi đi một bước, u ám trong mắt hắn ít đi một phân, cho đến khi hắn đi tới cửa, do dự một chút mở cửa ra.
Nhìn phòng ngủ trống không, trong mắt hắn mới sáng lên, nháy mắt lại tĩnh mịch một chút, chỉ còn lại có tro tàn khiến lòng người đau.
Cơ thể của Mặc Hàn hơi có chút run rẩy đi vào, hắn ngồi ở mép giường, duỗi tay khẽ xoa một bên giường ngủ kia của tôi, ánh mắt đau thương đến làm tôi đau lòng.
“Mộ Nhi…” Hắn một mình nỉ non, muốn nói gì đó, nhìn địa phương trống rỗng kia lại trầm mặc.
Hắn là quỷ, tuy hình thể sẽ không có biến hóa lớn, nhưng vẫn là có thể thấy được, hiện tại đã thon gầy rất nhiều.
Tôi bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi ở phòng khách nhìn thấy đồng hồ điện tử, ngày bên trên, hình như chính là ngày sau khi tôi rời khỏi Mặc Hàn.
Nói như vậy, hiện tại tôi là đang xuyên qua Thủy Kính nhìn hiện trạng của Mặc Hàn?
Hắn đang đi vào nhà tìm, chỉ là vì tìm tôi?
Hắn chính là đi qua địa phương chúng tôi sinh hoạt như vậy, đi một bước tìm kiếm dấu vết chúng tôi ở bên nhau, muốn tìm được tôi sao?
Đau lòng không thể hít thở.
Tôi đi đến trước người Mặc Hàn ngồi xổm xuống, ý đồ bắt lấy tay hắn, lại vẫn là xuyên qua. Bởi vậy, tôi chỉ có thể thật cẩn thận bao trùm tay mình ở trên tay hắn.
“Mặc Hàn… Em không có việc gì… Anh đừng tìm…” Tôi đau lòng nói, Mặc Hàn lại không cách nào nghe được.
Chỉ là, tôi nhìn thấy đôi mắt hắn bình tĩnh như nước lặng giật giật.
Hắn ngẩng đầu, mê mang nhìn phía trước, như là phát hiện cái gì đó, chính là lại không xác định.
Nhìn bộ dáng hắn lo được lo mất như vậy tôi càng thêm khó chịu, lên tiếng nói: “Mặc Hàn, chăm sóc mình cho tốt, em và bảo bảo rất an toàn…”
“Mộ Nhi!”
Tôi còn chưa nói xong, Mặc Hàn đột nhiên gọi một tiếng về phía tôi.
Hắn có thể nhìn thấy tôi?
Tôi đặc biệt vui sướng, muốn ôm lấy hắn, lại không ngờ tay vẫn xuyên qua cơ thể của Mặc Hàn. Đồng thời, Mặc Hàn cũng xuyên qua tôi, đi lên trước hai bước, còn thăm dò ở phía trước.
“Mộ Nhi? Là nàng sao? Có phải nàng ở chỗ này hay không?”
Hắn nhìn xung quanh khắp nơi, hiển nhiên vẫn không nhìn thấy tôi.
Nhưng tôi vẫn kích động rối tinh rối mù: “Là em! Mặc Hàn! Là em! Em ở chỗ này!”
“Nàng ở chỗ này có phải hay không?” Mặc Hàn hỏi, lại luôn không có để ánh mắt nhìn ở trên người tôi.
“Cơ Tử Đồng ta hỏi qua, Mặc Uyên nói ta và nàng không có hài tử, ta sẽ điều tra rõ. Mộ Nhi, đừng nóng giận…”
“Em không tức giận, em thật sự không phải bởi vì Cơ Tử Đồng mà tức giận rời đi!” Tôi hét với Mặc Hàn, hắn lại cái gì cũng không nghe thấy, vẫn giải thích với không khí hắn không nhìn thấy tôi.
“Ta không nhớ rõ quá khứ có quan hệ với Cơ Tử Đồng, nếu nàng thật sự để ý như vậy, ta sẽ nghĩ cách khôi phục ký ức. Chờ sau khi xử lý chuyện của nàng tốt, lại xóa đoạn ký ức kia, Mộ Nhi, được không? Ta không yêu nàng ta… Thật sự không yêu… Nàng không cần tức giận, trở về được không…”
“Được… Em trở về…” Tôi nghẹn ngào một chút, cúi đầu, lại có một giọt nước mắt rơi xuống, rơi ở trên tay Mặc Hàn.
Hai người đều sửng sốt, Mặc Hàn nhìn chỗ nước mắt rơi, càng là xác định ý nghĩ của mình: “Mộ Nhi! Có phải nàng ở đây hay không? Đừng trốn tránh ta, xuất hiện đi, chúng ta làm lành, được không?”
Tôi liều mạng gật đầu nói được, chính là Mặc Hàn lại không nghe thấy.
Nhưng mà, không biết có phải ảo giác hay không, tôi lại cảm thấy cơ thể của mình bắt đầu trở nên trong suốt.
Tôi duỗi tay muốn bắt lấy Mặc Hàn, chính là lần lượt đều xuyên qua tay hắn. Trong cơn tức giận, tôi điều động linh lực toàn thân tụ tập ở trên tay, vươn tay ra, thật đúng là bắt được vạt áo Mặc Hàn.
Giây tiếp theo, tay kia đã bị Mặc Hàn trở tay bắt được, một đạo quỷ khí tinh thuần từ nơi Mặc Hàn nắm vọt tới, làm cơ thể nửa trong suốt của tôi lập tức trở nên ngưng thật.
“Mộ Nhi!” Mặc Hàn vui sướng nhìn tôi, ôm tôi vào trong lòng.
“Mộ Nhi, ta không chọc nàng tức giận, nàng đừng đi…” Mặc Hàn ôm chặt tôi, như ôm hắn cả đời.
Tôi gật đầu, còn có chút không thể tin được lại thật sự xuất hiện ở trước mặt Mặc Hàn. Nhưng mà, cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo trên người Mặc Hàn, tôi lại biết đây không phải là giả.
Chỉ là, có chút quái dị, một cổ không quen nói không nên lời…
Đúng rồi, bảo bảo!
Bảo bảo đã hơn năm tháng, bụng tôi đã không nhỏ, ngày thường ôm Mặc Hàn đều sẽ cẩn thận, đừng làm bụng tôi chọc đến hắn.
Nhưng lần này, tôi lại trực tiếp dán ở trên người Mặc Hàn.
Không thấy bụng tôi!
Đang lo lắng cho bảo bảo, bỗng nhiên cơ thể truyền đến một cổ mỏi mệt dị thường. Tôi ôm Mặc Hàn, xuyên qua tay mình thấy Mặc Hàn.
Mặc Hàn cũng vậy, sắc mặt không khỏi đại biến, càng nhiều quỷ khí muốn rót vào trong cơ thể tôi, tôi lại biến mất ở chỗ cũ trước một bước.
Trước khi tầm mắt mơ hồ, tôi chỉ nghe được Mặc Hàn nôn nóng gọi tên của tôi.
Từng tiếng Mộ Nhi, phá thành mảnh nhỏ.
Lúc thần trí thoảng qua, tôi vẫn là ở biệt viện của Mặc Uyên, tôi vẫn duy trì tư thế vừa mới duỗi tay chạm vào Thủy Kính, trong bụng, bảo bảo đánh ngáp tỉnh lại.
“Mẹ…” Nó còn chưa ngủ tỉnh xoa xoa đôi mắt.
Tôi sờ nó, vừa mới không cảm nhận được hắn, thiếu chút nữa lo lắng chết tôi.
“Làm sao vậy?” Tôi hỏi.
Bảo bảo không phải rất xác định hỏi: “mẹ, vừa rồi có phải mẹ phân một đạo ý thức đi ra ngoài hay không?”
Vừa rồi gặp nhau với Mặc Hàn, chỉ là một đạo ý thức của tôi sao? Cho nên lúc ôm Mặc Hàn, bảo bảo mới không ở đây.
Tôi không phải rất xác định gật đầu.
Bảo bảo lại hỏi: “Ý thức của mẹ đi nơi nào? Con muốn đuổi theo mẹ, nhưng đều không tìm thấy ý thức của mẹ…” Nói xong lời cuối cùng, nó còn có chút mất mát.
“Mẹ đi gặp ba ba……” Không biết Mặc Hàn nhìn thấy tôi biến mất, hẳn là bị gặp nạn…
Bảo bảo lại tinh thần tỉnh
<img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3476008.png" data-pagespeed-url-hash=2412483598 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
90 chương
88 chương
1 chương
15 chương
91 chương
315 chương
212 chương