Âm hôn lúc nửa đêm

Chương 143 : thiếu

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân “Tiểu chất tử thật ngoan! Phụ mẫu con ân ái mỗi ngày, con không cần học bọn họ.” Mặc Uyên trịnh trọng giáo dục. Bảo bảo ngây thơ hỏi: “Nhị thúc, cái gì là ân ái?” Con hàng Mặc Uyên này là muốn dạy hư con trai của tôi! Tôi quyết đoán chặn ngang hắn: “Bảo bảo, đừng để ý chú hai của con.” “Vì sao?” Bảo bảo không hiểu. “Bởi vì hắn ngốc!” “Mộ Tử Đồng ngươi mới ngốc!” Mặc Uyên tức giận nói. “Ngươi nói cái gì?” Mặc Hàn lạnh lùng hỏi. Vẻ mặt Mặc Uyên hắn như là người lương thiện bị ép làm gái: “Ta nói Mộ Tử Đồng ngươi thật đẹp… Đẹp như tranh… Cho ngươi cái cánh cũng đều có thể lên trời…” “Bay ở trên trời như các anh trai của chị Tiểu Tiểu sao?” Bảo bảo của nhà chúng tôi thật sự là ngây thơ, vẻ mặt còn tò mò và chờ mong hỏi. Vẫn là Mặc Hàn không đành lòng con trai bị dạy hư, chặn ngang: “Đi tu luyện đi.” “Vâng, ba ba.” Bảo bảo lên tiếng: “Nhị thúc, con đi tu luyện đây.” “Tiểu chất tử gặp lại!” Mặc Uyên vẫy tay với bảo bảo, còn có chút tiếc hận: “Thời gian mỗi ngày quỷ thai tu luyện chính là dài, không biết khi nào mới có thể sinh ra chơi với ta…” Mặc Hàn nhìn hắn một cái: “Nếu thích tiểu hài tử, sau khi sinh hài tử cho ngươi chăm?” “Được!” Mặc Uyên đáp ứng. Tôi nghiến răng nhìn về phía Mặc Hàn: “Anh sẽ không sợ bảo bảo bị hắn dạy hư sao?” Tôi không muốn tương lai con trai bị Mặc Uyên dạy thành hoa hoa công tử! Mặc Hàn nghe vậy, trịnh trọng tự hỏi, nói: “Cạy vẫn là chúng ta tự chăm đi, vất vả cho nàng rồi, Mộ Nhi.” “Bảo bảo sinh ra, anh cũng đến chăm sóc nó, không cần lười biếng.” Tôi nghiêm túc nói. Mặc Hàn sủng nịch đáp ứng: “Được, mẫu tử các nàng, ta đều sẽ chăm sóc chu toàn.” Này còn kém không nhiều lắm, đứa bé không phải là của một mình tôi, không thể để một mình tôi vất vả. Hai người hai quỷ chúng tôi phân tích nửa ngày, cảm thấy Lam Thiên Hữu giết thầy pháp và ông chủ đều là vì xóa sạch hắn làm chuyện với Lam phu nhân và tiểu quỷ kia, tiện thể che dấu thân phận của hắn. Vấn đề là, vì sao Lam Thiên Hữu sẽ theo dõi thầy pháp. “Không bằng, đi Bất Động Miêu Trại nhìn xem?” Quân Chi đề nghị nói. Dù sao cũng không có manh mối, không bằng đi nơi đó nhìn xem. Mặc Uyên cướp đoạt không ít đồ ăn vặt trong biệt thự, thắng lợi trở về. Chúng tôi nghỉ ngơi cả đêm, Quân Chi đi tìm đường, chạng vạng ngày thứ ba, tìm được cửa vào Bất Động Miêu Trại. Miêu trại xây ở chỗ sườn núi, hai bên đều là nhà sàn cao cao, phía dưới nuôi súc vật, bên trên người ở. Xe chạy đến chân núi đã không thể đi vào, chúng tôi chỉ có thể đi bộ đi lên. Cũng may Mặc Hàn biết đau lòng tôi, đi chưa được mấy bước đã cõng tôi ở trên lưng, nhưng Quân Chi đi đường núi lại quá sức. Dân cư miêu trại tọa lạc ở núi sâu thưa thớt như vậy, chúng tôi mới đi vào, đã tiếp nhận một đợt ánh mắt. Một đứa bé gan lớn đi đến trước chúng tôi, nghiêng đầu hỏi tôi: “Chị, các chị cũng là tới tìm tộc trưởng sao?” Chúng ta mới đến, xác thật cần tìm một người có danh vọng ở địa phương hỏi thăm tin tức mới được, tôi gật đầu, đồng thời hỏi: “Còn có những người khác cũng tới nơi này sao?” Đứa bé gật đầu: “Còn có một anh trai.” Chẳng lẽ là Lam Thiên Hữu! Tôi và Quân Chi nhìn nhau một cái, Quân Chi hỏi: “Hắn đến đây từ lúc nào?” “Buổi chiều tới.” Đứa trẻ nói: “Hắn đi tìm tộc trưởng, các chị muốn đi sao? Em có thể dẫn các chị đi!” Thật sự là một đứa trẻ nhiệt tâm! “Vậy làm phiền em, mau dẫn bọn chị đi thôi!” Tôi cười nói. Đứa trẻ lại không động, mà là vươn tay về phía tôi. Chẳng lẽ là nắm tay tôi đi? Tôi ngây thơ duỗi tay kéo lại tay hắn, lại bị đứa bé hất ra: “Cho em tiền! Dẫn đường phải trả tiền! Vừa rồi anh trai cho em một tờ tiền thật lớn!” …… Tôi như nghe được tiếng vả mặt. Đứa nhỏ này sao tuổi còn nhỏ mà tiền đã chui vào mắt rồi? Tôi thở dài, âm thầm dạy dỗ bảo bảo không cần học hắn, từ trong bóp tiền rút ra một ờ hồng xán xán một trăm đồng cho hắn: “Này, cho em, mau dẫn đường.” Đứa trẻ vui vẻ tiếp nhận, kéo tay nói: “Đi theo em.” Cầm một trăm đồng tiền bước chân chạy về phía trước. Quân Chi yên lặng lắc đầu thở dài: “Thật là thói đời ngày sau, lòng người đổi thay… Chị, tiền trong ví chị rất nhiều sao? Nhanh tiêu bớt đi? Rất nặng, hay cho em đi.” Tôi lườm hắn một cái, đưa ví tiền cho hắn: “Tự mình lấy.” “Cảm ơn chị!” Rất nhanh đứa trẻ dẫn chúng tôi tới nhà của tộc trưởng, hắn đi vào chạy một vòng, tôi lo lắng Lam Thiên Hữu sẽ gây bất lợi với bọn họ, cũng đi theo vào. Lại không nghĩ rằng, ngồi ở phòng khách nhà tộc trưởng là Lam Cảnh Nhuận. “Học trưởng? Sao anh lại ở chỗ này?” Tôi kinh ngạc. Lam Cảnh Nhuận cười, giải thích nói: “Quân Chi gọi điện thoại nói cho tôi cô muốn tới nơi này, tôi cũng suốt đêm ngồi máy bay chạy tới.” Vẻ mặt của hắn mệt mỏi, nhìn ra được vẫn luôn chưa nghỉ ngơi, hiển nhiên là bị chuyện của Lam Thiên Hữu làm phiền. Hắn đã tới lâu rồi, cũng coi như quen thuộc với tộc trưởng, đã giới thiệu chúng tôi là bạn bè của hắn, cũng giúp chúng tôi thuê phòng. Bất Động Miêu Trại rất ít người tới, cho nên chủ nhân trong nhà cũng không có thói quen chuẩn bị phòng cho khách, vội vàng sửa sang lại ba gian bên trong nhà ở. Gian lớn hơn một chút kia, sư huynh đệ Quân Chi và Lam Cảnh Nhuận ở chung, tôi và Mặc Hàn trực tiếp muốn gian phòng nhỏ hơn một chút kia. Lam Cảnh Nhuận đã nói qua ý đồ đến của chúng tôi với tộc trưởng, biết được thầy pháp qua đời chính là cháu gái của tộc trưởng, người thủ hộ đời kế tiếp trong trại. Đây là một phong tục của Bất Động Miêu Trại, mỗi đời đều sẽ chọn ra một người thủ hộ, tới bảo vệ bí mật của miêu trại. Người thủ hộ vẫn luôn lựa chọn vu nữ linh lực tối cao trong Miêu Trại tiếp nhận chức vụ, ở trong miêu trại được hưởng quyền lực cùng cấp với tộc trưởng, và được toàn trại tôn kính. Nhưng không thể kết hôn. Làm một người bị tình yêu tắm gội chuẩn, tôi cảm thấy đây quả thật là phản nhân loại. Tộc trưởng lại lời lẽ chính đáng nói, đây là vì phòng ngừa bí mật bảo hộ trong thôn bị tiết lộ. “Cho nên đến tột cùng các người đang bảo vệ bí mật gì?” Quân Chi ghét bỏ hỏi. Sắc mặt tộc trưởng xấu hổ một chút, nói: “Đây quyết không thể nói cho những người ngoài các cô cậu này!” “Thật ra ông cũng không biết đi?” Tôi nói, thấy xấu hổ trên mặt tộc trưởng càng thêm ngưng trọng, chứng thực một phỏng đoán này. “Vậy người thủ hộ đương nhiệm ở nơi nào?” Quân Chi hỏi: “Chúng tôi đi tìm nàng hỏi một chút.” Đoán chừng hắn và tôi đoán giống nhau, cảm thấy bí mật kia sẽ là nguyên nhân Lam Thiên Hữu giết vu nữ. Ai ngờ, tộc trưởng lại lắc đầu: “Nàng đã không còn nữa…” Tôi kinh ngạc: “Qua đời?” Tộc trưởng gật đầu, Lam Cảnh Nhuận lại hỏi: “Vậy bây giờ còn có ai biết bí mật kia?” Tộc trưởng thở dài lắc đầu: “Đã không có… Ai cũng không biết…” Dừng một chút, ông ta càng thêm trầm trọng thở dài một tiếng: “Cho dù nàng còn sống, chỉ sợ cũng không biết bí mật kia…” “Có ý gì?” Chúng tôi cũng đều không hiểu. Tộc trưởng nhìn bên ngoài, cuối cùng nhìn huy chương đại biểu Thanh Hư Quan trên người của Lam Cảnh Nhuận này, mới cắn răng nói ra bí mật chôn dấu ở đáy lòng. “Bí mật này, đã che giấu từ rất lâu… Tôi cũng là nghe lịch đại tộc trưởng của nhiều thế hệ truyền xuống. Hiện tại vu nữ bảo vệ không người nối nghiệp, các cô cậu lại là người Thanh Hư Quan, nói cho các cô cậu cũng không sao.” Nhớ tới chuyện này, vẻ mặt của ông ấy lập tức trở nên càng thêm già nua: “Nghe nói, bảy trăm năm trước người thủ hộ đương nhiệm tự bạo hồn phách để tự sát, hợp với cái bí mật kia, đều bị nàng chôn vào phần mộ.” “Xác định là tự sát?” Tôi hỏi. Tộc trưởng gật đầu: “Tộc trưởng đời trước là nói với tôi như vậy.” Phải chán ghét thế giới này nhiều lắm, mới ở lúc tự sát, ngay cả hồn phách cũng đều tự bạo. Chúng tôi nhìn nhau một cái, ai cũng không biết nên nói cái gì. Lam Cảnh Nhuận hỏi: “Vậy vu nữ bảo hộ về sau không biết bí mật kia sao?” Tộc trưởng lắc đầu: “Lúc người thủ hộ tự sát, chỉ có hơn hai mươi tuổi, trong trại vẫn không xuất hiện người yêu cầu kế nhiệm phù hợp, vẫn không tuyển định. Sau đó nàng tự sát, vì cầu được quỷ vương đại nhân tha thứ, các tổ tiên cuống quít tuyển định người thủ hộ mới… Chỉ là bí mật kia, ai cũng không biết.” “Vậy quỷ vương tha thứ cho các ông sao?” Quân Chi nhìn Mặc Hàn hỏi tộc trưởng. Tộc trưởng một mảnh mờ mịt: “Tôi không biết…” Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn vẻ mặt “Bổn tọa mới sẽ không so đo với loại phàm nhân ngu xuẩn này”. Dựa theo tính tình của Mặc Uyên kia nói gió chính là mây, nếu hắn thật sự so đo, trong trại này đoán chừng cũng đã sớm không còn nữa. Đại khái là cũng không để ở trong lòng. Mặc Hàn suy đoán, bí mật người thủ hộ bảo vệ, tám chín phần mười là địa điểm cụ thể lúc trước phong ấn quỷ binh mà Lăng Trọng mang đến nhân gian. Mặc Hàn dạy Quân Chi phương pháp triệu hoán tử hồn từ âm phủ, bày trận ở sân sau nhà tộc trưởng, rất nhanh gọi người thủ hộ đã qua đời kia lên. Có Mặc Hàn tọa trấn, tử hồn nói một năm một mười mình biết ra, quả thật không biết người thủ hộ hẳn là bảo vệ bí mật chân chính, chỉ biết một nơi đại khái. Nghe nói, đây <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3473101.png" data-pagespeed-url-hash=1668084623 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">