Âm hôn lúc nửa đêm

Chương 102 : thiếu

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân Các anh em trong bang đều gọi hắn là tam ca. Vị tam ca này đầu tiên là hung tợn nhìn Quân Chi, xoay người nói với ông bác: “Đại ca, em đã nói rồi, quỷ thần gì đó chỉ do lời nói vô căn cứ! Sao anh lại tìm những thần côn này tới!” Quân Chi lập tức không nói gì, những người ghi chép đến một nửa đó, rối rít khó xử nhìn về phía ông bác. Ông bác nói với Quân Chi: “Cậu tiếp tục nói.” Lại nhìn về phía tam ca kia: “Nếu cậu đã tới, đêm nay hãy ở lại nơi này đi.” Tam ca còn chưa nói gì, ngoài cửa lại tiến vào một người. “Lão tam, nếu cậu tìm tới những bác sĩ hữu dụng đó, đại ca cần gì phải đi mời đại sư!” Người nọ vừa tiến vào đã sặc tam ca một câu, chờ nhìn thấy Quân Chi được Huân ca bọn họ vây quanh, hơi sửng sốt: “Huân tử, đây là đại sư các cậu mời đến?” Huân ca gật đầu: “Đúng vậy, tứ ca, em đã nói với anh, tiểu sư phụ này lại khó lường! Vừa ra tay, đã lập tức bắt được con quỷ lộng hành ở quán nướng kia!” Tứ ca thoáng có chút suy nghĩ nhìn Quân Chi: “Vậy chuyện của đại ca tôi, làm phiền cậu.” “Tôi sẽ cố gắng.” Quân Chi không lạnh không nhạt. Hai tên gia hỏa này đều không phải là người tốt, đi theo sau tam ca kia là ba con nữ quỷ. Một con nữ quỷ đôi mắt và đầu lưỡi bị móc xuống, một con trên người và trên mặt đều là bị sáp dầu nóng nhỏ xuống bị bỏng rát, còn có một con, đầu gối quỳ về phía trước trên mặt đất, vừa thấy chính là lúc còn sống, đầu gối bị mãnh mẽ đánh gãy xương. Chẳng qua bởi vì trên cổ người đàn ông kia đeo bùa bình an của Thanh Hư Quan, những nữ quỷ đó mới không tổn thương đến hắn. Một tứ ca khác, tuy bên người không có nữ quỷ đi theo, nhưng sát khí trên người và âm khí rất nặng. Đại ca ngồi xe lăn kia, trừ âm linh sau lưng ra, ngược lại tình huống thoạt nhìn là tốt nhất. Sau khi ông bác để Quân Chi tiếp tục, lại không quản tam ca và tứ ca này, đoán chừng trong đầu đều là đang suy nghĩ chuyện gặp ma của mình. “Đại sư, tôi muốn hỏi một chút, người thường có thể thấy ma hay không?” Ông ta hỏi. “Ông muốn nhìn thấy ma?” Quân Chi hỏi. Ông bác gật đầu: “Theo các cô cậu miêu tả, đi theo bên người tôi hẳn là vị anh em kia của tôi, tôi muốn nói chuyện với hắn một chút.” Tôi liếc mắt nhìn ánh mắt dại ra của âm linh sau lưng kia, nói: “Chỉ sợ hiện tại ông ta nghe không hiểu ông nói.” “Nhưng tôi có thể cho ông nhìn thấy ông ta.” Quân Chi lại nói. “Nên làm như thế nào?” Lão gia tử hỏi. “Làm phép là được.” Em trai tôi trả lời vân đạm phong kinh, lão tam lão tứ bên kia lại nhịn không được. “Thật sự là nhị ca đã trở lại?” Lão tứ nơm nớp lo sợ hỏi. Lão tam không để bụng: “Nói chuyện giật gân! Nếu hôm nay các người không cho gia gặp ma, các người hãy chờ để người tới nhặt xác đi!” Hắn hung tợn nhìn Quân Chi, lúc ánh mắt rơi xuống trên người tôi, lại bắn ra một tia thèm nhỏ dãi ghê tởm: “Cô bé xinh đẹp như vậy… Đáng tiếc… Không bằng, cô bồi anh trai một đêm… A ——” Hắn còn chưa nói xong, Quân Chi đã ném ra một đồng tiền Ngũ Đế về phía mặt của hắn. Tiền Ngũ Đế cắm thật sâu vào vách tường đối diện, cũng rạch ra một viết thương có thể thấy được máu thịt từ sau tai cho đến cái mũi của người đàn ông ghê tởm kia. “Cách xa chị của tôi một chút!” Quân Chi tức giận nhìn hắn, hận không thể đâm qua một kiếm. Nếu không phải bây giờ chúng tôi còn ở trên địa bàn của bọn họ, tôi đoán hắn xuống tay sẽ ác hơn. Lão tam vuốt mặt của mình, vừa thấy máu, đã lập tức nổi giận: “Thằng nhóc thối! Mày còn tưởng…” “Câm miệng cho tao!” Lão tam còn chưa nói xong, lão gia tử đã lớn tiếng quát bảo hắn ngậm miệng trước. Nhìn ra được hắn còn sợ lão gia tử, vuốt mặt của mình, vẻ mặt oan ức nhìn lão gia tử: “Đại ca… Mặt của em…” Lão gia tử hừ lạnh một tiếng, giận mắng: “Xứng đáng!” Đôi mắt của ông bác lóe tia hung ác, tôi đoán, tôi và Quân Chi giúp ông ta giải quyết được là tốt nhất, nếu không thể giúp ông ta giải quyết, ông ta xác định chắc chắn sẽ giết chết hai chúng tôi. Ha, ai sợ ai! Lão tam không cam lòng che mặt ngồi sang một bên, đã có cậu em vuốt mông ngựa đi lấy hòm thuốc tới cho hắn. Hắn hung tợn nhìn Quân Chi, lại chưa từ bỏ ý định không ngừng nhìn về phía tôi. Tôi sờ Tiểu Tiểu, cảm thấy có một số người là không muốn đôi mắt. “Có phải tôi quên nói với anh không.” Tôi nhìn về phía hắn: “Phía sau anh có ba con nữ quỷ, trạng thái chết và oán khí mỗi con đều thảm hơn phía sau Thất Thúc kia nhiều.” Nháy mắt sắc mặt của lão tam thay đổi: “Cô đừng nói bậy!” “Gấp cái gì, một lát nữa tôi sẽ để anh thấy ma.” Quân Chi liếc xéo hắn. Lão tam đang muốn chửi má nó, lão gia tử liếc mắt nhìn hắn một cái, để hắn câm miệng, lại nhìn về phía tôi: “Đại sư nói chính là sự thật?” “Tôi không cần phải lừa các người.” Tôi nói. “Vậy vì sao ngay từ đầu cô không nói?” Lão tứ vẫn luôn trầm hỏi. Tôi hỏi lại: “Vì sao ngay từ đầu các anh không hỏi?” Bọn họ á khẩu không trả lời được. “Tìm tám cái gương cao ngang người, khung kính rộng nửa mét bằng gỗ cây Hòe, hai tư cọc gỗ đào, bốn chín cây nến bằng sáp ong to bằng cổ tay.” Quân Chi nhìn một vòng xung quanh, hỏi lão gia tử: “Nhìn ma ở chỗ này sao?” Bọn họ nghe được lời này sắc mặt đều không được tốt, lão gia tử suy nghĩ một phen, gật đầu. Quân Chi lập tức sai người làm trống ở giữa một khoảng lớn. Rất nhanh, đồ vật Quân Chi muốn bọn họ đều lấy lại đây. Quân Chi để người cưa rớt chân bàn bát tiên, chỉ để lại mặt bàn cao hơn mắt cá chân, đặt ở giữa phòng khách. Hắn dựa theo thế bát quái đặt tám cái gương ở xung quanh, làm phòng khách thành một vòng tròn. Trên mặt đất đặt thêm vài cây nến, phân phó mấy anh em cắm một số cọc gỗ đào xuống, lại kéo tơ hồng quấn quanh cọc gỗ đào từng lớp một, hình thành một tấm lưới. Gà trống đang ở một bên ngẩng đầu bước tới, nháo đến những người đó nhìn nó đều gà bay chó sủa, sợ gà trống chạy. Tiểu Tiểu vây quanh gà trống bay tới bay lui, đoán chừng là đang suy nghĩ hai con gà lớn lên giống nhau, có phải cha ruột của nàng hay không. “Ôm gà trống vào.” Quân Chi phân phó một tiếng. Lập tức có người ôm gà trống đi vào, Tiểu Tiểu muốn vào theo, bị Quân Chi đuổi ra: “Em có dương khí quá nặng, đến chỗ chị của anh đi.” Tiểu Tiểu bĩu môi, xoay người bay đến bên người tôi: “Ma ma, ăn khuya là gà nướng sao?” Đứa nhỏ ngốc, em muốn ăn gà nướng, tự nhổ lông chính mình là được! Tôi đang muốn lắc đầu nói không ăn khuya, khóe mắt liếc qua chỗ các anh em nơi này, cảm thấy có cu li không cần phí công vô ích, nhìn về phía Huân ca: “Anh nghe thấy không?” Huân ca vốn bởi vì nghe được Tiểu Tiểu nói chuyện mà khiếp sợ, nghe được tôi nói, vội vàng gật đầu, lập tức phân phó người đi mua. Quân Chi nói với lão gia tử: “Lên bàn bát tiên.” Lão gia tử chân cẳng không tiện, lão tứ đỡ ông ta lên bàn bát tiên, Huân ca lại dọn xe lăn của ông ta lại đây. Lão gia tử hơi thấp thỏm ngồi xuống, Quân Chi rắc đều máu chó quanh cọc gỗ đào một vòng, lại đốt cháy bốn chín cây nến, đặt ở giữa cọc gỗ đào. Lá bùa dùng mực đỏ vẽ kia treo ở phía bắc, đối diện phía sau lưng lão gia tử. Quân Chi nắm kiếm ra dáng ra hình bắt đầu đi trận, trong miệng còn lẩm bẩm. Âm khí trong phòng chậm rãi biến dày đặc, cảnh tượng trong gương vốn chiếu ngược trong nhà trở nên trống rỗng, đèn thủy tinh trên đầu lúc sáng lúc tối, mọi người đều hoảng hốt. Quân Chi ở giữa, bọn họ không dám đi qua, đều rối rít vây tới bên người tôi. “Tôi không phải là người trong đạo môn, không bảo vệ được các anh.” Tôi nói. Huân ca da mặt dày cười: “Không phải người trong đạo môn, cũng là đại sư! Chúng tôi tin đại sư!” “Nhưng bên này cũng có người đi theo ba con nữ quỷ.” Tôi nhìn về phía thấy mọi người đều vây lại đây, lão tam cũng vô cùng xấu hổ vây lại đây. Trong mắt mọi người đều toát ra ba phần không thích với lão tam, nhưng mà ngại với thân phận của hắn, ai cũng không dám nói cái gì. Hù hắn một phen, tôi cũng mặc kệ hắn. Trên người ba con nữ quỷ kia chỉ có oán khí, chỉ biết xuống tay với người hại các nàng, tôi bên này vẫn là an toàn. Tôi càng để ý hơn chính là âm linh sau lưng kia. Rốt cuộc, trong nháy mắt, toàn bộ đèn tối sầm lại. Trong nháy mắt ngọn lửa trên nến trắng nhảy lên cao, màu ngọn lửa lại từ lửa đỏ biến thành màu xanh lục quỷ dị. Mọi người đều sợ hãi tụ ở bên nhau, âm linh sau lưng kia hơi nâng đầu lên, mặt lộ vẻ hung ác, tôi lo lắng một mình Quân Chi không đối phó được, đi lên trước hai bước, tùy thời chuẩn bị giúp hắn. Ngay ở lúc này, một tiếng cười quỷ dị truyền đến ở trong phòng. Bọn họ nghe được đều khủng hoảng. “Yên tĩnh!” Quân Chi hét lớn một tiếng, những người đó chỉ có thể đè nặng sợ hãi ngậm miệng. Sắc mặt ông bác lại trắng bệch nhìn gương đối diện, cơ thể hơi phát run. “Khôn Tử…” Giọng của ông ta run rẩy. Mọi người nghe thấy, đều không tự giác ngẩng đầu nhìn lại trong gương, đều thấy âm linh cong người kia sau lưng lão gia tử ở trong gương, đầu lại lấy một loại tư thế cực kỳ quái dị nhìn bọn họ. Âm linh sau lưng hai mắt đỏ bừng, răng nanh nhòn nhọn chiết xạ ra ánh nến màu xanh quỷ dị. “Đại, đại, đại… Sư, làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ…” Huân ca vô cùng sợ hãi ở phía sau tôi hỏi. “Lại không phải âm linh đi theo phía sau lưng anh, anh sợ cái gì.” Tôi nói. Giọng của Quân Chi không mặn không nhạt vang lên, hỏi lão gia tử: “Gặp được chưa? Tôi ra tay bắt ma đây.” Lúc này tôi mới thấy, trên người âm linh <img alt="" src="https://diendanlequydon.com/downloads/posts/3469022.png" data-pagespeed-url-hash=1788993422 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">