Âm hôn khó chia lìa
Chương 161 : 1 Bàn Tay Ma Quái
Tôi bảo sao mà trượt chân lắm thế, hoá ra là bị quấy rầy.
Nhưng kỳ quái chính là, ngay cả Mặc Dật đều không có phát hiện bàn tay kỳ lạ này.
Sau khi tôi nhìn thấy thì Mặc Dật ở phía sau tự nhiên cũng nhìn thấy, kéo tôi lại, nhíu nhíu mày, ý bảo tôi tiếp tục đi.
Ngay khi tôi đi về phía trước vài bước, cái tay từ trong cỏ lại thò ra, hướng về phía mắt cá chân của tôi mà chộp tới.
Cái tay kia bắt lấy mắt cá chân của tôi tôi lại không có nửa điểm cảm giác, hoàn toàn giống với việc trượt chân vừa rồi.
Nhưng khi cái tay kia lộ hoàn toàn ra thì lại chỉ thấy có duy nhất một bàn tay, không có cánh tay, cũng không có thân thể.
Trong nháy mắt khi tôi trượt chân kia, Mặc Dật đã vung tay lên, một sợi xích sắt liền quấn lấy cái tay đó, một tay khác của y thì ôm chặt tôi vào trong ngực, cười trầm trầm nói: "Anh biết rõ em đây không phải là nhào vào lòng anh nhung nhớ, là thứ này tác quái.
"Cái người này, hở nói chuyện ra là làm người ta không có cách đáp lại được.
Tôi trừng mắt liếc nhìn y một cái rồi đứng dậy đi nhìn cái tay bị xích sắt quấn lấy.
Cái tay kia cũng lạ, bị xích sắt quấn lấy, cũng không giãy giụa, không nhúc nhích, chỗ đứt gãy vẫn còn có thể thấy rõ gân cốt nhưng lại không có máu, thật giống như là chân gà bị chặt xuống để ngâm ớt, trắng như tuyết lộ ra.
Đừng trách tôi nghĩ về điều này, bởi vì liếc mắt một cái tôi nghĩ đến chính là thứ này.
"Là tay thật sao?" Tôi lấy tay đẩy đẩy xích sắt, khó hiểu nhìn Tề Sở nói: "Đây hẳn là nợ của lão Trần nhỉ? Tại sao lại muốn làm em trượt chân ngã?"Mặc Dật lắc lắc đầu, nhìn tôi mà trầm giọng nói: "Không có hơi thở của âm hồn, cũng không có âm khí, một bàn tay có thể di chuyển được? Việc này cũng là kỳ quái, em để chị Dương điều tra một chút đi.
"Nói xong còn đem xích sắt giao cho tôi, và nói nhẹ ở bên tai một câu: "Dây xích so chân tình, chỉ yêu vĩnh hằng.
"Tôi sửng sốt một hồi lâu, mới hiểu đó là chú ngữ khống chế xích sắt, trong lòng đầu tiên là ngọt, theo sau lại cảm giác có chút kỳ quái, chẳng lẽ xích sắt này còn có thể dùng chức năng giọng nói, chú ngữ cũng giống như mật mã giải khoá là đều có thể sửa?Chú ngữ ban đầu của xích sắt này vẫn là câu này hay sao? Vậy có phải sẽ có quan hệ với người bện hoa mạn thù sa kia hay không?Mặc Dật đại lão sẽ không đứng ở chỗ này uổng công chờ đợi, nên liền ôm tôi ngồi lên xe và nhìn tôi khẽ thở dài: "Khi bổn quân quản việc câu hồn không hề có nhiều việc lạ như vậy, khi đó sống chết có số, tất cả đều theo mệnh trời, mọi người sống thanh bần vui đời đạo.
Hiện tại, chết cũng bị chết lạ, sống thì sống không rõ.
Hoặc là mượn nợ âm, hoặc là tay ma quái, hoặc là nuốt răng, bổn quân chỉ cảm thấy có phải mình ẩn mình quá lâu rồi không nên mới thấy tách rời.
""Anh biết từ tách rời này, thì là anh không bị tách rời.
" Đây là lần đầu tiên y ở trước mặt tôi cảm khái như thế, tôi đang muốn an ủi y vài câu thì chợt nghe thấy đằng sau có tiếng xe.
"Vân Thanh! Vân Thanh!" Theo đó là truyền đến tiếng kêu của chị Dương.
Tôi vội vàng xuống xe nhưng lại bị Mặc Dật giữ chặt lại: "Bọn họ đã tới, em đi giải quyết với bọn họ đi, anh đi về trước.
"Nói xong lại nhăn lông mày: "Gần đây anh có thể rất bận, Tề Sở cũng không ở đây, em đến chỗ của chị Dương ở đi, nơi đó ngủ xác thực cũng coi như an toàn.
Nhìn y biến mất không thấy nữa, lúc này tôi mới nhớ ra còn chưa nói cho y nghe chuyện Lục Tư Tề xuất hiện tại cạnh hang cổ kia.
"Vân Thanh!" Chị Dương lại tiến đến bên cạnh cửa sổ, nhìn tôi nói: "Đã tới chậm ư? Là ở nơi nào vậy?"Tôi lắc lắc đầu, lôi bàn tay kì lạ đó ra đưa đến trước mặt chị ấy nói: "Có cái gì bỏ vào không chị?"Kết quả là chị Dương mở to hai mắt, nhanh chóng lui về phía sau, mặt mũi đầy vẻ sợ hãi nhìn tôi.
Tôi vội đem xích sắt kéo trở về, nhanh chóng xuống xe, nhìn chị Dương nói: "Thứ này rất kinh khủng lắm sao?""Ừ!" Chị Dương thở mạnh phì phò, dùng sức gật đầu, hai mắt nhìn chăm chăm vào cái xích sắt bên trong xe: "Câu hồn liên(*), là câu hồn liên, đây chỉ là đồ vật thần thoại trong truyền thuyết, hơn nữa rất ít người biết đến nó.
Cái này khác với câu hồn liên của quỷ sai(*) ở địa phủ, đây thật là cái đó sao? Những câu hồn liên của bọn quỷ sai đều là đối chiếu với cái này mà làm, thứ này là từ trong tay người đó đúng không?"(*)Quỷ sai: quỷ đi câu hồn.
(*) Câu hồn liên: Xích sắt câu hồn.
Tôi bị giật thót, cứ tưởng rằng chị ấy lộ ra vẻ hoảng sợ là bởi vì bàn tay kỳ lạ kia.
Nghe chị ấy tả "cái kia", là "cái kia" cơ, nên tôi lập tức kéo cái xích sắt ra, nhìn chị Dương nói: "Chị tìm thứ gì đó, để bỏ bàn tay kỳ lạ này vào.
Giúp em điều tra qua thứ này một chútEditor: AlissaCập nhật 26/2/22 tại Việt Nam Overnight truyện.
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
58 chương
9 chương
17 chương
29 chương