Âm dương tạo hóa kinh

Chương 4 : Bức vào lãnh cung

Bát hoàng tử Hồ Phương ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành của Lâm Nhược Yên, sâu trong mắt có vẻ tham lam chiếm giữ, nhưng hắn che giấu rất tốt, cao giọng nói: - Hoàng hậu có chỉ, mời Lâm phi nương nương và cửu đệ chuyển đến Tử Di Thiên Điện. Sau này chủ nhân của Ngọc Hoa Cung chính là mẫu thân của bản vương, Tiêu phi nương nương. Sắc mặt của Lâm Nhược Yên khẽ thay đổi. Nàng đã sớm đoán được ngày này sẽ đến, nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy. Này vốn là tổ huấn của Hồ gia, có câu mẫu bằng tử quý, tuy Tàn Dương Đại Đế rất yêu thương Hồ Nguyên Vũ, nhưng có một số hoàng quy ngay cả hắn cũng không thể trái, là các phi tần, nếu không có con trai thì thôi, một khi có con trai, thì tất cả phúc lợi của phi tần đều cột chung lên người của vị hoàng tử kia, hoàng tử thiên tư hơn người, mẫu thân, kể cả gia tộc của mẫu thân hắn đều được vô số lợi ích từ Thần Triều, còn nếu hoàng tử phế vật, vậy thì ngược lại, mẫu thân của hắn cũng sẽ đi theo chịu nhiều xa lánh, cho dù mẫu gia của vị nương nương kia cường đại cỡ nào cũng vô dụng, vì có cường đại hơn nữa cũng không thể cường đại hơn Thần Triều được. Này cũng là vì bức các hoàng tử chịu khó tu luyện, một lòng cầu tiến, mà không phải chỉ lo ham chơi hưởng lạc, cuối cùng lụn bại cơ nghiệp mà tổ tiên đổ xương máu gầy dựng lên. Thật ra việc này đã được bàn rất lâu, nhưng Tàn Dương Đại Đế một mực ép xuống, nên không ai dám nhắc lại, nay Tàn Dương Đại Đế đang bận viễn chinh ở Ải Nam Quan, vì vậy hoàng hậu và các thế lực phi tần khác liền nhân cơ hội liên hợp chèn ép mẹ con Lâm Nhược Yên. Lâm Nhược Yên cười lạnh: - Vương hậu đã vội vàng muốn đuổi mẹ con chúng ta ra khỏi Ngọc Hoa Cung rồi sao? Được! Ngày mai ta và Vũ nhi sẽ dọn đến Thiên Điện. Nói là Tử Di Thiên Điện, thật ra chỉ là một cách gọi khác của lãnh cung mà thôi. Bát hoàng tử nói: - Thật xin lỗi! Mẫu thân nói tối nay muốn vào ở Ngọc Hoa Cung, mời Lâm phi nương nương lập tức dọn tới Thiên Điện. Lâm Nhược Yên biết Hồ Nguyên Vũ ốm yếu nhiều bệnh, không chịu được giày vò, vì vậy hơi hạ giọng nói: - Bát hoàng tử điện hạ, ngươi cũng biết Cửu đệ ngươi ốm yếu, đêm đã khuya, trời thì lạnh, nhỡ… Bát hoàng tử cười lạnh, không khách khí nói: - Lâm phi nương nương, trên đời này có rất nhiều người đáng thương, nhưng không phải ai cũng đáng để bản vương thương cảm. Cửu đệ ốm yếu nhiều bệnh như vậy thì còn sống trên đời làm gì? - Hỗn xược… Lâm Nhược Yên đang định ra tay dạy cho vị hoàng tử hỗn láo kia một bài học, thì cánh cửa phía sau đột ngột mở ra. Thân thể Hồ Nguyên Vũ hơi hư nhược, lấy tay chống vào mép cửa mới có thể đứng vững, hai bên hắn là hai thiếu nữ xinh đẹp, đang muốn kéo hắn lại nhưng không được, hắn nhìn chằm chằm Bát hoàng tử cách đó không xa, tuy giọng nói yếu ớt nhưng lại kiên định: - Không cần cầu xin bọn họ, bây giờ chúng ta sẽ lập tức dọn đi! - Vũ nhi, sao con lại xuống giường? Bên ngoài rất lạnh, mau trở về phòng đi… Lâm Nhược Yên vội vàng tiến lên đỡ lấy, sợ hắn nhiễm phong hàn, Hồ Nguyên Vũ hưởng thụ vòng tay mềm mại của mỹ nhân, hơi dựa vào bộ ngực đầy đặn sung mãn của nàng, tay kia đưa xuống vòng qua eo thon, cảm nhận được bàn tay chạm vào cơ thể mịn màng sau lớp cung trang, làm Hồ Nguyên Vũ sung sướng như muốn rên lên. Lâm Nhược Yên hơi đỏ mặt, nàng không biết vì sao, cứ cảm giác hôm nay nhi tử rất khác thường ngày, những động tác kia ngày bình thường nàng không thấy gì, nhưng hôm nay không hiểu vì sao lại có chút ngại ngùng, e thẹn… Hồ Nguyên Vũ cố chấp lắc đầu: - Mẫu thân, chúng ta không cần cầu xin bất cứ kẻ nào, sớm muộn gì cũng có ngày… chúng ta trở về đây lần nữa. Lâm Nhược Yên nhìn ánh mắt kiên định của Hồ Nguyên Vũ, dường như bị hắn làm cho cảm động, nàng khẽ gật đầu, nước mắt tuôn rơi. Hồ Nguyên Vũ có thể không kiên định rời đi sao, không nói trong cơ thể hắn có nhiều bí mật, cần tìm một chỗ yên tĩnh chỉnh lý, hơn nữa vào Tử Di Thiên Điện, nơi đó chính là lãnh cung, chỉ có ba mẹ con bọn họ, này còn không thoải mái ngất ngư sao, hắc hắc? Sau đó Lâm Nhược Yên nhìn thiếu nữ áo xanh bên cạnh nói: - Tuyết Nhi ngoan, con mau trở về Phượng Hoa Cung với mẫu thân đi, hôm nào ta lại đi thăm con. Hồ Tuyết Nhi chính là con thứ mười của Tàn Dương Đại Đế, sinh trước muội muội Hồ Minh Nguyệt hai ngày, bình thường rất hay qua cùng muội muội chơi đùa, cả hai như hình với bóng nên rất thân thiết. - Tuyết Nhi không muốn về, Tuyết Nhi muốn đi với Lâm phi, đi với Cửu ca và Nguyệt nhi… Hồ Tuyết Nhi có chút nức nở, thanh âm mềm mại đáng yêu nói. Lâm Nhược Yên cũng có chút đau lòng, an ủi nàng. - Tuyết Nhi đừng khóc, ta với huynh muội của con chỉ là chuyển qua nơi khác ở, khi nào sắp xếp xong lại dẫn con qua chơi. - Người hứa rồi đó. - Umh. Nghe vậy, Hồ Tuyết Nhi mới không nở rời đi, trước khi đi còn không quên tạm biệt Hồ Minh Nguyệt và hôn lên má Hồ Nguyên Vũ một cái, làm Hồ Nguyên Vũ sững sờ. Sau khi Hồ Minh Nguyệt đi khuất, Lâm Nhược Yên đỡ lấy Hồ Nguyên Vũ, muội muội Hồ Minh Nguyệt dìu ở bên khác. chậm rãi đi ra khỏi Ngọc Hoa Cung, trừ một thị nữ bị Bát hoàng tử đánh lui, thì những người hầu kia đều ở lại, không theo ba mẹ con bọn họ rời khỏi Ngọc Hoa Cung. Tất cả mọi người đều biết Lâm Nhược Yên và Cửu hoàng tử đã hoàn toàn thất thế, nếu hoàng đế còn không kịp trở về, ở nơi này, có lẽ hai mẹ con bọn họ sẽ không thể sống yên ổn, dù mẫu gia của Lâm phi là đại tộc có Thần Quân tọa trấn, nhưng so với hoàng tộc, so với các thế lực khác trong hậu cung lại chẳng đáng là gì. Hơn nữa cho dù là hoàng đế, nhiều khi cũng bất đắc dĩ, vì cái gọi là cân bằng, cái gọi là lợi ích toàn cục không thể không làm ra một vài quyết định không theo ý mình, chẳng hạn như lần xuất chinh này, vốn dĩ chỉ là chiến sự biên giới bình thường của Thần Triều và thế lực Yêu tộc ở trong U Minh Sâm Lâm, không cần hắn tự mình thân chinh, nhưng hắn vẫn đi, trong này đã nói rõ rất nhiều vấn đề rồiLúc đầu bọn họ được điều đến làm người hầu ở Ngọc Hoa Cung, hiện giờ bọn họ cũng có thể danh chính ngôn thuận ở lại đây, tất cả đều phải nịnh nọt vị chủ tử mới là Bát hoàng tử. Tử Di Thiên Điện, bình thường là nơi ở của những phi tần bị thất sủng, vô cùng vắng vẻ, mặt đất phủ đầy lá khô, dường như rất lâu rồi không có ai đến. So với Ngọc Hoa Cung thần quang lấp lánh, thụy thú vờn quanh, linh khí cực kỳ nồng đậm, thì Tử Di Thiên Điện không khác gì địa ngục. Hồ Nguyên Vũ ngồi trên ghế đá lạnh lẽo, bên ngoài khoác một lớp áo dày nhưng vẫn cảm thấy toàn thân rét lạnh. - Thân thể này quá yếu ớt, chỉ có cách tu luyện mới có thể khiến cho thân thể mạnh mẽ hơn, nếu không cho dù là con trai của hoàng đế, cũng chỉ có thể mặc người bài bố. Hồ Nguyên Vũ khẽ lẩm bẩm. Từ khi tiếp thu ký ức phong ấn, hắn đã hiểu rõ nguyên nhân mình không thể tu luyện, hiện tại chỉ cần cho hắn thời gian, là hắn có thể cải biến tất cả.