Âm dương tạo hóa kinh

Chương 35 : Trực giác đáng sợ của nữ nhân

Nhưng lấy trực giác của nữ nhân, nàng khẳng định mình không nhìn sai. Lại nói, tính ra nàng và Lâm Nhược Yên cũng là đối thủ cũ, lúc còn trẻ, nàng và Lâm Nhược Yên học cùng một lớp, cả hai lại đều xinh đẹp tuyệt trần, thiên phú nghịch thiên, nên rất hay bị đem ra so sánh. Nữ nhân mà, dù tâm các nàng không xấu, nhưng hơn thua so sánh là điều khó tránh khỏi, thế nhưng từ đầu đến cuối Nguyễn Tuyết Như đều thua Lâm Nhược Yên một bậc, làm nàng bực bội không thôi. Cuối cùng Nguyễn Tuyết Như nghĩ ra một kế leo lên đầu Lâm Nhược Yên ngồi mà chỉ có nữ nhân mới nghĩ ra được, là cưới ca ca của Lâm Nhược Yên Lâm Khang, trở thành đại tẩu của đối thủ. Ngày đại hôn, nhìn Lâm Nhược Yên sắc mặt khó coi đi tới hành lễ dâng trà, Nguyễn Tuyết Như cười đến không khép miệng được, trong lòng đắc ý không thôi, nhưng tới đêm đó thì nàng không đắc ý nổi nữa, mà khóc không ra nước mắt, hai mươi mấy năm qua mỗi lần nghĩ lại chỉ muốn cho mình một tát. Lúc này nhìn thấy Lâm Nhược Yên lại ghen khi nhi tử nhìn mình si mê, trong lòng nàng không khỏi hiện lên ý nghĩ kỳ quái, chẳng lẽ… nhưng nàng không dám khẳng định, vì ý nghĩ kia quá kinh người. Đột nhiên trong mắt nàng lóe lên vẻ giảo hoạt giống như một con tiểu hồ ly, không biết trong lòng lại nảy ra ý nghĩ điên cuồng gì nữa đây. Có một nhà hiền triết từng nói rất hay, tuyệt đối đừng bao giờ xem thường nữ nhân, một khi các nàng điên lên, hậu quả kia là không ai có thể chịu nổi. Nói chuyện một lúc, Lâm Khang nhìn Hồ Nguyên Vũ và Lâm Mộng Điệp nói. - Vũ nhi, con và Mộng Điệp đã lâu rồi không gặp nhau, hai đứa đi hoa viên dạo đi, cậu mợ và mẫu thân con có chuyện riêng cần bàn. Lâm Mộng Điệp như biết cái gì, sắc mặt đỏ lên, cúi đầu e thẹn, giống như con rối bị Hồ Nguyên Vũ kéo tới hoa viên. Tới hoa viên, khuôn mặt của Lâm Mộng Điệp vẫn còn đỏ bừng, Hồ Nguyên Vũ nhìn bộ dáng này của nàng liền biết, nha đầu kia hẳn là biết chuyện hai gia đình muốn thân càng thêm thân rồi, vì vậy không khỏi trêu chọc. - Mộng Điệp, sao mặt muội đỏ như vậy? Lúc này Lâm Mộng Điệp mới hoàn hồn, mặt càng đỏ hơn nói: - Có sao, sao muội không biết nhỉ? Hồ Nguyên Vũ cười ha hả, nhéo lấy khuôn mặt đáng yêu mê người kia của nàng. - Còn bảo không có, giống như quả táo vậy. Lâm Mộng Điệp hất tay hắn ra, hờn dỗi nói: - Người ta lớn rồi, có phải hài tử nữa đâu mà huynh véo má vậy hả? Nhìn Lâm Mộng Điệp hờn dỗi đáng yêu, dung nhan có bảy tám phần giống Nguyễn Tuyết Như, trong lòng Hồ Nguyên Vũ không khỏi có chút kích động. Hắn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt kia như muốn ăn luôn nàng vậy. Lâm Mộng Điệp thấy hắn nhìn chằm chằm mình, trái tim như nai con chạy loạn, có chút xấu hổ lui về phía sau hai bước, tới khi lưng tựa vào hòn giả sơn sau lưng mới không lui được nữa. - Huynh làm gì nhìn muội ghê thế, trên mặt muội có hoa sao? Hồ Nguyên Vũ tiến tớt, người như sắp dán vào bộ ngực căng tròn của nàng, mũi ngửi lấy mùi thơm thiếu nữ thoang thoảng. - Ta nhìn thê tử tương lai của mình không được sao? Lâm Mộng Điệp hốt hoảng, tim đập càng nhanh hơn, khuôn mặt đỏ như táo chín, lắp bắp nói: - Huynh nói bậy bạ gì đó, ai… ai là thê tử tương lai của… của huynh chứ? Hồ Nguyên Vũ đưa tay nâng cái cằm tinh xảo tuyết trắng của nàng lên, trong mắt tràn đầy vui vẻ, giọng khẳng định nói: - Còn ai vào đây nữa, tự nhiên chính là tiểu mỹ nhân ở trước mặt ta rồi. Lâm Mộng Điệp không dám nhìn vào ánh mắt của hắn, mắt nhắm nghiền, nói như muốn khóc: - Không có nha… huynh nói bậy… làm gì có chuyện đó chứ… Đột nhiên thanh âm của nàng im bặt, một đôi môi ấm nóng đã ngậm lấy miệng nàng, cái lưỡi tham lam kia luồn vào vào trong miệng, nhanh chóng xâm chiếm tất cả. Lâm Mộng Điệp trợn to mắt, cả người cứng đờ, để mặt cho biểu ca đáng ghét kia tham lam hút lấy cái lưỡi trong trắng ngây thơ kia, qua hồi lâu, Lâm Mộng Điệp mới tỉnh hồn lại, muốn đẩy hắn ra, nhưng cả người bủn rủn, không có một chút sức sức lực, đến khi bàn tay của biểu ca đưa lên ngực, xoa nắn lấy bầu vú trinh nguyên kia, thì nàng hoàn toàn rơi vào tay giặc. Nhìn Lâm Mộng Điệp khả ái ngây thơ, dung nhan lại xinh đẹp truyệt trần, quan trọng nhất là nàng là con gái của Nguyễn Tuyết Như, khuôn mặt có bảy tám phần giống mẹ, làm hắn không nhìn được hôn xuống. Không thỏa mãn với sờ ở ngoài y phục, bàn tay của Hồ Nguyên Vũ luồn vào trong vạ áo, đi qua cái yếm, bao phủ lên một bầu ngực đầy đặn, căn tròn, mềm mại mà co dãn. Làn da ngực của Lâm Mộng Điệp lấn lán mịn, lại mát lạnh, sờ vào giống như vuốt ve một tấm lụa thượng hạng vậy, làm Hồ Nguyên Vũ thích ý không nỡ buông tay. - Ahhh… Lâm Mộng Điệp chỉ là thiếu nữ mới lớn, làm sao chịu nổi kích thích như vậy, trong miệng không khỏi phát ra tiếng rên rỉ, cả người càng thêm mềm nhũn, Hồ Nguyên Vũ phải dùng một tay khác ôm nàng vào lòng, nếu không nàng đã trượt xuống ngồi dưới đất rồi. Hồ Nguyên Vũ không ngừng nút lấy đầu lượi đinh hương của Lâm Mộng Điệp, tham lam hút lấy mật ngọt trong miệng nàng, bàn tay thì không nhàn rỗi, se se lấy núm vú, làm cho nó dựng đứng lên như khiêu khích, đến khi Lâm Mộng Điệp gần như ngạt thở trong nụ hôn dài của hắn, Hồ Nguyên Vũ mới ngừng lại, bất quá bàn tay thì vẫn tàn phá ở trong y phục nàng. Lâm Mộng Điệp thở hổn hển, khuôn mặt đỏ như gấc chín, ánh mắt rưng rưng nước nói: - Biểu ca xấu xa, huynh ức hiếp muội. Thấy nàng muốn khóc, Hồ Nguyên Vũ vội vàng lấy tay ra, ôm nàng vào lòng an ủi: - Mộng Điệp ngoan, huynh xin lỗi, bởi vì muội quá xinh đẹp, nên huynh không kiềm lòng được, muội đừng giận huynh được không ? Lâm Mộng Điệp nức nở trong lòng hắn, nghe biểu ca khen mình xinh đẹp, trong lòng có chút vui sướng, nhưng vẫn giận hắn sổ sàn với mình. Hồ Nguyên Vũ không ngừng an ủi, dùng đủ lời mật ngọt tán gái kiếp trước nịnh nọt nàng, cuối cùng Lâm Mộng Điệp mới ngừng khóc. - Mộng Điệp đừng giận, dù huynh hơi khinh bạc một chút, nhưng này không phải chỉ khinh bạc thê tử tương lai của mình sao, cũng không tính quá đáng lắm nha. Lâm Mộng Điệp nghe hắn lại nhắc tới thê tử tương lai, trong lòng tràn đầy hạnh phúc, thật ra nàng đã được cha mẹ sớm cho biết việc này, còn trưng cầu ý kiến của nàng. Lâm Mộng Điệp từ nhỏ đã như cái đuôi đi theo bên cạnh biểu ca, dù lúc ấy hắn không thể tu luyện, cả người ốm yếu, nhưng nàng vẫn thích ở bên cạnh, bây giờ biểu ca đã mở được kỳ kinh bát mạch, trở thành võ giả, tương lai tiền đồ tươi sáng, nàng lại có lý do gì từ chối chứ. Lâm Mộng Điệp ôm chặt lấy hắn, nhẹ giọng nỉ non. - Biểu ca, sau này không cho phép huynh ức hiếp muội, huynh mà ức hiếp muội, muội sẽ về cáo trạng với mẫu thân. Hồ Nguyên Vũ nghe nàng nỉ non, biết nha đầu này đã thuận theo rồi, trong lòng không khỏi vui thích, vuốt ve mái tóc của nàng, hít lấy mùi thơm thiếu nữ thoang thoảng. - Mộng Điệp yên tâm, sau này biểu ca sẽ chăm sóc muội cả đời, để muội luôn vui vẻ, hoạt bát giống như bây giờ. Nghe tình lang hứa hẹn, trong lòng nàng giống như ăn mật ngọt, hạnh phúc ôm lấy hắn chặt hơn.