Âm dương tạo hóa kinh

Chương 24 : Ăn nguyệt nhi

Hồ Nguyên Vũ thấy muội muội rõ ràng nhịn không được, chủ động nâng cao eo thon nhỏ nhẹ nhàng ma sát lấy tay của hắn, thần sắc thẹn thùng, như thống khổ lại như ngọt ngào, mặt đỏ phảng phất như muốn nhỏ ra máu. Biết rõ nha đầu này bị khiêu khích đến chịu không được rồi. Vuốt trong chốc lát, Nguyệt nhi cảm giác âm hộ của mình tựa hồ có dòng điện chạy qua, trong nháy mắt truyền khắp toàn thân, nhịn không được “Ah” một tiếng, ôm lấy đầu Hồ Nguyên Vũ, nhắm mắt lại, dùng cái lưỡi đinh hương liếm láp môi hắn, thanh âm run rẩy: - Sao lại sướng như vậy? Muội nhịn không được rồi. Tuyết nhi nói xong lời này, cảm giác hai mép âm hộ khẽ hấp, phảng phất như mút lấy ngón tay của Hồ Nguyên Vũ, trong khe chảy ra một mảng lớn âm dịch, tất cả đều phun ở trên quần lót. Sắc mặt Nguyệt nhi ửng hồng, thừa nhận cao triều trùng kích, “Ah” một tiếng, lại nhẹ giọng kêu: - Hảo ca ca... Hảo ca ca... Tay của huynh lại... lại dùng lực một chút... huynh lại tiến vào chút ít, muội sắp không được rồi... Cái yếm trên người Tuyết nhi bị Hồ Nguyên Vũ cởi xuống, đường cong hoàn mỹ và da thịt trắng noãn lộ rõ. Trong mắt Hồ Nguyên Vũ tràn đầy dục hỏa, tham lam nhìn từng bộ phận thân thể của nàng, lúc này Tuyết nhi đã ngượng ngùng nhắm mắt lại. Hồ Nguyên Vũ duỗi tay phải ra, nhẹ nhàng vuốt da thịt bóng loáng như tơ lụa của nàng, tay hắn hưng phấn đến run rẩy, đột nhiên hắn bế thốc nàng lên, đặt ở trên giường. Tuyết nhi cảm thấy thân thể giống như muốn bay lên, nhịn không được rên rỉ. Hai chân cân xứng của muội muội đang ở trước mặt, da thịt trắng noãn, đường cong cẩn thận mà đẹp đẽ, giống như mỹ ngọc điêu khắc, đây là cặp đùi có thể khiến cho nam nhân điên cuồng ah! Hồ Nguyên Vũ nhịn không được nữa nhào tới, hai tay vuốt ve đùi nàng, hai chân kia để cho hắn yêu thích đến không buông tay, sờ soạng một lần lại một lần, hắn không ngừng hôn, liếm láp, mút vào, cảm giác da thịt ấm áp và trắng nõn để dục hỏa của hắn không cách nào áp chế được. Tuyết nhi ở dưới Hồ Nguyên Vũ vuốt ve, cảm giác cả người vô lực, chỉ có thể không ngừng rên rỉ. Hai tay Hồ Nguyên Vũ theo đùi của muội muội di động đến bộ ngực của nàng, hắn một lần lại một lần vuốt ve bộ ngực trắng noãn mà nhẵn nhụi kia, tuy không lớn bằng Lâm Nhược Yên, nhưng lại càng thêm săn chắc co giãn, thật lâu không muốn buông tay. Toàn thân Nguyệt nhi run rẩy, bộ ngực bị Hồ Nguyên Vũ vuốt ve như thế càng làm cho người ta cảm thấy kích thích, nàng lại cảm giác thân dưới nóng ướt. Tay hắn lại vươn vào hạ thể của muội muội, vỗ về cái mu nhô cao, thỉnh thoảng lại kích thích mấy sợi lông tơ đen mịn. Hai cái đùi tuyết trắng của Nguyệt nhi quấn chặt một chỗ, che lấy vùng đất thiên liêng nhất của mình ở dưới, giữa hai chân, trong rừng cây đen tuyền thần bí kia, nơi đó là con đường duy nhất tiến vào trong cơ thể nàng, cũng là nơi Hồ Nguyên Vũ muốn thám hiểm nhất. Mu âm hộ nhô lên hướng kéo dài xuống, ở hai bên gốc đùi hình thành một khu tam giác hẹp dài, mép âm hộ đầy đặn, như hai phiến ngọc môn đóng thật chặt, chỉ để lại một khe hở nho nhỏ màu đỏ hồng, chính giữa khe hở còn mơ hồ có thể thấy được viên âm hạch nho nhỏ. Hồ Nguyên Vũ đẩy hai chân muội muội cong lên, hai tay vịn đầu gối của nàng, tạo thành hình chữ M, hắn duỗi ra hai ngón tay, đặt ở trên mép âm hộ, cảm thấy da thịt vô cùng mịn màng, ngón còn lại thì đùa bỡn mu âm hộ và lông tơ. - Ah! Ah! Ah! Nguyệt nhi há mồm phát ra rên rỉ, trong đầu nàng sớm đã hỗn loạn, chỉ có thân thể truyền đến từng đợt rồi lại từng đợt khoái cảm, đột nhiên hai tay nàng chăm chú bắt lấy ga giường, hai chân kẹp chặt đầu Hồ Nguyên Vũ, “Ah! Ah” kêu vài tiếng, sau đó xụi lơ ở trên giường. Nguyệt nhi thở phì phò, cố gắng muốn bình tĩnh lại, vừa rồi cảm giác quá mãnh liệt. Thế cho nên nàng còn không rõ ràng lắm chuyện gì xảy ra. Nguyệt nhi nghĩ thầm: nguyên lai cảm giác thoải mái như vậy, chỉ là quá xấu hổ rồi, ca ca lại… lại…. Quần áo trên người đã bị hắn nhanh chóng lột xuống, lúc này côn thịt đã hung dữ đứng thẳng, mà đầu khất thì đã chống ở miệng âm hộ. Chỉ nghe thanh âm ôn nhu của ca ca vang lên bê tai nàng. - Nguyệt nhi, làm nữ nhân của ca ca được không, ta nguyện dùng cả đời để chăm sóc muội, để muội trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian này, chịu không? Nguyệt nhi như ở trong mộng mới tỉnh, nhìn ánh mắt thâm tình của ca ca, lòng nàng cảm xúc rất phúc tạp, tuổi của Nguyệt nhi cũng đã không nhỏ, là đang ở độ tuổi hoài xuân, trong lòng tự nhiên không thể thiếu mơ về bạch mã hoàng tử của mình. Từ nhỏ đến lớn, tuy ca ca ốm yếu, nhưng hết mực yêu thương nàng, quan tâm che chở, có gì tốt cũng đưa hết cho nàng, vì vậy mà nhiều lần bị mẫu thân mắng, nhưng hắn không oán không hối, chỉ yêu chìu vuốt ve đầu nàng, bảo nàng phải cố gắng tu luyện, để sau này còn chiếu cố ca ca. Trong lòng Nguyệt nhi, ca ca là người thân nhất trên đời của nàng trừ mẫu thân, nàng đã từng phát thệ, sau này sẽ chăm sóc ca ca cả đời, sẽ luôn luôn ở bên cạnh hắn, nàng không biết đây có phải yêu hay không, chỉ biết tâm nguyện này nàng cả đời cũng sẽ không thay đổi. Giờ hai người phát sinh sự tình như vậy, tuy nàng có chút sợ mẫu thân la mắng, nhưng tình cảm bộc phát cộng thêm lửa dục thiêu đốt đã lấn át hết thảy, nàng kiên định gật đầu nói: - Muốn, muội muốn trở thành nữ nhân của huynh, đi theo huynh suốt đời. Nghe vậy, trong lòng Hồ Nguyên Vũ vui không sao tả siết, côn thịt chậm rãi đi vào trong âm hộ của nàng. Nguyệt nhi đau đến chảy nước mắt: - Muội đau quá… Hồ Nguyên Vũ an ủi. - Muội cố chịu đựng một chút, rất nhanh sẽ hết đau. Hồ Nguyên Vũ hít sâu một hơi, thân thể dùng sức nhấp một cái, lúc này đây Nguyệt nhi mới chính thức cảm giác được đau đớn xé người. Nguyệt nhi đau đến kêu rên, màng trinh của nàng đã bị đâm thủng. nhưng nàng vẫn cố chịu đựng, không có đẩy hắn ra. Nước mắt nàng không ngừng chảy ra, mặc cho Hồ Nguyên Vũ hôn khắp người, nhẹ nhàng xoa bóp đôi nhũ hoa của nàng. Một lúc lâu sau, Nguyệt nhi cảm thấy đau đớn từ từ biến mất, thay vào đó là một cảm giác tê tê, ngứa ngứa từ trong âm hộ truyền khắp toàn thân, làm nàng nhịn không được uốn éo bờ mông. Hồ Nguyên Vũ biết nàng đã hết đau, vì vậy bắt đầu có động tác. Thân thể tuyết trắng đầy đặn của Nguyệt nhi theo động tác của Hồ Nguyên Vũ mà cao thấp đong đưa. Nguyệt nhi miệng rên rỉ, hai tay ôm chặt lấy đầu hắn ghì vào bộ ngực của mình, mông đít không ngừng hếch lên đón lấy từng cú dập tê người của ca ca. - Sướng, muội sướng quá… Bạch… bạch… bạch… Trong phòng tràn đầy tiếng rên rỉ và thanh âm hai bộ phận sinh dục va chạm, tạo ra một bản nhạc dâm mỹ mà thác loạn. Qua đại ước chừng nửa canh giờ, Hồ Nguyên Vũ mới phát ra tiếng gầm, dùng sức ôm chặt muội muội, cả người phảng phất như thoát lực. Nguyệt nhi cảm thấy có một cổ nhiệt lưu xông vào trong cơ thể nàng, cảm giác dinh dính mà ấm áp, trong âm hộ trướng trướng, tràn đầy.