Âm dương tạo hóa kinh
Chương 2 : Âm dương tạo hóa kinh
Vô số ký ức tràn vào trong đầu Hồ Nguyên Vũ, làm hắn đau đến muốn hét lên, có kiến thức tu luyện, kiến thức luyện đan, kiến thức địa lý lịch sử… làm thức hải của hắn như muốn nổ tung, nhưng lúc này, thần tháp ở trung tâm thức hải tỏa ra ánh sáng dìu dịu, trấn áp tất cả cảm xúc tiêu cực xuống, từng đoàn thánh khí màu xanh ngọc hòa vào thức hải, làm cho tinh thần lực của hắn không ngừng lớn mạnh, dễ dàng tiếp nhận lượng ký ức khổng lồ kia.
Ngay thời điểm ý thức của Hồ Nguyên Vũ được ánh sáng kia tẩm bổ, hắn đột nhiên cảm giác mình như bị thứ gì đó tra xét, dòm ngó, trong nháy mắt, từ sâu trong linh hồn của hắn đột nhiên vang lên một thanh âm cổ lão, xa xưa, như vượt qua vô số thời không đi tới.
- Hậu duệ của Âu Cơ Thánh Tôn, đã xác nhận, cho phép truyền thụ chân kinh Âm Dương Tạo Hóa Kinh. Xuyên…
Thanh âm vừa dứt, một tia sáng từ nơi nào đó, như vượt qua vô số thời không kích bắn tới, sau đó in sâu vào trong linh hồn của hắn.
Trong làn thanh quang chói lòa, ý thức của Hồ Nguyên Vũ nhìn thấy trước mắt mình hiện lên năm chữ Âm Dương Tạo Hóa Kinh.
Năm chữ này không phải viết bằng chữ Việt cổ, càng không phải chữ Hán, mà giống như loại chữ tượng hình thời Âu Lạc, hắn có thể nhận ra những chữ này giống như chữ tượng hình thời Âu Lạc, là vì hắn đã từng xem qua một số bảo vật thời kỳ đó, như trống đồng Đông Sơn… bất quá khi đó hắn xem nhưng không hiểu, giờ phút này lại rõ ràng như thế, thân thiết như thế, như một phần của linh hồn mình vậy.
Năm chữ kia bỗng nhiên xoay tròn, sau đó hòa tan biến thành vạn tia sáng, dung nhập vào thức hải của hắn. Trong đầu hắn lại nhiều ra một đoạn khẩu quyết thâm ảo, xa xưa, như đến từ thời kỳ viễn cổ xa xôi:
- Âm Dương Tạo Hóa Kinh, bao hàm vạn vật chúng sinh, là khởi nguyên của vạn pháp, người tu luyện Âm Dương Tạo Hóa Kinh, có thể dung nhập vạn giới, giáo hóa chúng sinh, luyện tới tận cùng, lấy thân nhập Đạo, vượt qua Luân Hồi, tự thành một giới…
Vừa mới đọc được những chữ này, trong lòng Hồ Nguyên Vũ chấn động, lấy thân nhập đạo, vượt qua Luân Hồi, tự thành một giới. Đây… đây là công pháp biến thái như thế nào.
Qua ước chừng mười phút thời gian, cơn đau đầu mới từ từ giảm bớt, lúc này trên mặt Hồ Nguyên Vũ không còn là vẻ đau đớn nữa, mà là sợ hãi, hoang mang cùng không thể tin nổi.
Hắn như người thất thần nói:
- Đây là… đây là chuyện gì xảy ra, Đại Nam Thần Triều, thành Thăng Long, chữ Việt cổ, nói tiếng Việt… đây… đây đến cùng là chuyện gì xảy ra.
Hồ Nguyên Vũ không ngừng lẩm bẩm như người điên:
- Chữ Việt cổ, tiếng Việt, tại sao… tại sao lại như vậy, không phải đám Tàu vẫn nói dị giới đều phải viết chữ Trung nói tiếng Máng, à không, tiếng Hán sao. Sao nơi đây lại nói tiếng Việt, còn dùng chữ Việt cổ, đúng, là chữ Việt cổ không thể nào sai được. Con mẹ nó, đừng để cho ta trở lại địa cầu, nếu không ông đây sẽ lên tất cả các diễn đàn truyện Trung nói, con mẹ nó, dị giới đều nói tiếng Việt, còn dùng chữ Việt cổ, nào có dùng chữ Trung nói tiếng Hán như các ngươi kêu ca la lối… khục khục, tất nhiên sau đó sẽ bị band nik.
- Còn có Đại Nam Thần Triều, thành Thăng Long, Nhị Hà giang (*một tên gọi khác của sông Hồng), Cửu Long giang,… đây là như thế nào. Chẳng lẽ đây là thế giới song song của địa cầu, không, không đúng, trái đất không thể lớn như thế được, từ trong trí nhớ này biết được, chỉ riêng thành Thăng Long, diện tích ít nhất cũng phải bằng mấy chục cái Việt Nam ở địa cầu, hơn nữa Đại Nam Thần Triều có tới 64 Châu, có nhiều Châu còn lớn hơn thành Thăng Long mấy lần, đó là còn chưa tính tới các bí cảnh, hải đảo….
- Như vậy tính ra, cả Đại Nam Thần Triều cũng gần gấp mấy ngàn lần Việt Nam trên địa cầu. Đây là còn chưa nói tới các Hoàng Triều và Vương Triều, U Minh Sâm Lâm…
- Dưới trướng Đại Nam Thần Triều có tới 140 Hoàng Triều, 1600 Vương Triều, còn có U Minh Sâm Lâm bao la bát ngát, như vậy diện tích của Lạc Hồng Tinh là bao nhiêu?
- Thế giới này thật khủng khiếp, là một thế giới tu luyện như trong tiểu thuyết, võ giả tất cả có chín cảnh giới, chia làm Luyện Thể kỳ từ tầng một đến tầng chín, Luyện Thần kỳ, Khai Quang kỳ, Khai Minh kỳ, Khai Đạo kỳ, Thai Tức kỳ, Thiên Nhân kỳ, Thiên Quân kỳ, Thần Quân kỳ, Tán Tiên.
- Thể xác này là Đại Nam Thần Triều Cửu hoàng tử, con trai của Tàn Dương Đại Đế, tu vi Thần Quân đỉnh phong, mẹ là Lâm Nhược Yên, đứng thứ hai trên Mỹ Nhân Bảng giới trước, tu vi Thiên Quân hậu kỳ. Không, không phải, thể xác này không phải con của Tàn Dương Đại Đế và Lâm Nhược Yên, bởi vì từ trong ký ức ta nhận được, có một đoạn tin tức nói về thân thế thật sự của mình, ta là hậu duệ của Âu Cơ Thánh Tôn, được sinh ra ở Tiên giới, nhưng bởi vì nguyên nhân nào đó, Âu Cơ Thánh Tôn lại đưa con mình xuống hạ giới.
- Thời điểm Tàn Dương Đại Đế và Lâm Nhược Yên đi vào một bí cảnh tu luyện, tiên lực của Âu Cơ Thánh Tôn xuyên qua thời không đưa con của mình tới, còn thay đổi một đoạn ký ức của Tàn Dương Đại Đế và Lâm Nhược Yên, để hai người mặc định Hồ Nguyên Vũ là con của bọn họ sinh ở trong bí cảnh, hơn nữa dưới tiên lực cải biến, huyết mạch của cả ba như một, cho dù là Thánh Nhân cũng không cách nào tra xét được bí mật trong đó.
- Vì sao Âu Cơ Thánh Tôn lại đưa con của mình xuống hạ giới, hiện tại nàng như thế nào, đoạn ký ức kia ghi lại hình ảnh nàng bị thương rất nặng, nhưng chỉ tới lúc được đưa vào thời không là dừng, sau đó như thế nào thì không thể biết.
- Như vậy ta là ai? Là Hồ Nguyên Vũ ở thế giới địa cầu xuyên việt tới đoạt xá, hay cả hai vốn là một, Hồ Nguyên Vũ ở địa cầu chỉ là một giấc mộng mà thôi?
Bất quá với tính cách phóng khoáng, cái vấn đề phức tạp như thế này không cần phải quan tâm nhiều, dù sao chỉ cần sống là được, quản nhiều như thế làm gì, hơn nữa kiếp này còn là hoàng tử của Thần Triều, mẹ lại là Âu Cơ Thánh Tôn ở Tiên giới, mặc dù cái ô kia tạm thời không dùng được, nhưng chỉ là hoàng tử Thần Triều cũng đủ để hắn đi ngang trên Lạc Hồng Tinh.
- Quản nhiều như vậy làm gì, dù sao ta chính là Hồ Nguyên Vũ.
Hồ Nguyên Vũ nằm trên giường, bắt đầu chỉnh lý lại ký ức trong đầu mình, có là của thân thể kiếp này, có là Âu Cơ Thánh Tôn phong ấn ở trong đầu hắn, lúc này không biết vì sao lại được kích hoạt, bất quá chỉ một phần nhỏ, rất nhiều còn ở trạng thái bị phong ấn, không cách nào chạm tới.…
Trong phòng ánh sáng sâu kín u tĩnh, trong góc có đặt một lư hương, Tĩnh Tâm Mộc bốc lên khói nhạt lượn lờ, thỉnh thoảng phát ra âm thanh tách tách rất nhỏ, nổi bật lên bốn phía càng yên tĩnh.
Hồ Nguyên Vũ an tường nhắm mắt, không biết phải đối mặt thân nhân của thể xác này như thế nào, bởi vì bên cạnh đang có người...
- Ah, Cửu ca tỉnh rồi.
Hồ Nguyên Vũ bất đắc dĩ mở mắt, thanh âm như chuông bạc thanh thúy vang lên bên tai, toàn thân còn có chút đau đớn, vậy mà đang từ từ giảm bớt.
- Tiểu Nguyệt, không được kinh động tới Cửu ca...
Sau đó Hồ Nguyên Vũ nghe thấy có thanh âm nữ nhân ôn nhu, hiền tuệ, mẫu tính, mang một ít cưng chiều nhẹ trách mắng.
Chờ Hồ Nguyên Vũ hoàn toàn mở mắt, đập vào mi mắt chính là hai thiếu nữ hoạt bát đáng yêu, tinh linh hơn người.
Bộ dáng của hai thiếu nữ này cực kỳ xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn, một người mặc áo ngắn màu xanh nhạt, một người mặc mặc váy trắng công chúa, lộ ra hai cánh tay trắng như củ sen, chỉ thấy bốn bàn tay nhỏ bé đang sờ loạn ở trên người mình...
Cực phẩm la lỵ ah!
Truyện khác cùng thể loại
195 chương
942 chương
106 chương
6 chương
46 chương
39 chương
369 chương