Đệ cửu thoại 1 Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ. Nay kỵ tróc vảy. - ------------------ Yêu Hồ không có ngủ. Đêm khuya dài đằng đẵng, mảnh trăng sáng cong cong trên núi, bầu bạn với nhân loại cô tịch trong thiên hạ, trước giờ vẫn vậy, tối nay cũng thế. Y xoay người, có chút buồn cười mà ngắm vẻ mặt khi thì nhíu mày khi thì bình thản lúc ngủ của Đại Thiên Cẩu. Sự thực thì y quả thực đã cười, trong căn phòng trống trải vang lên vài tiếng cười khẽ, thiếu đi ngả ngớn của thường ngày, chỉ còn lại buồn bã tựa như quỷ mị Trăng trên trời vẫn là vầng trăng xưa, nhưng người trước mắt sớm đã không còn là cố nhân năm đó nữa rồi. Yêu Hồ biết Đại Thiên Cẩu mơ thấy chuyện cũ, về khoảng thời gian lúc hai người còn chưa đoạn tuyệt. Khi đó tuy y biết thế sự dễ đổi thay, lại cho rằng mình cũng có thể có được cái gọi là vĩnh viễn. Giờ phút này, chỉ đành cười mình trẻ người non dạ, nào có cái gì gọi là vĩnh viễn, vĩnh viễn chỉ có thể là nhất thời mà thôi. Hồi còn chưa xa nhau, y cùng Đại Thiên Cẩu thỏa thích vui đùa giữa sơn gian lục thủy, ngay cả trưởng lão ngẫu nhiên đụng phải lúc hai người thân mật cũng cười hiền lành, vui tươi hớn hở chúc phúc bọn họ. Y cho rằng mình là tiểu hồ ly may mắn nhất trên đời, ngu ngu ngốc ngốc mà coi một hồi tai họa được kẻ khác toan tính trở thành hạnh phúc, thậm chí không chú ý tới thương hại cùng không đành lòng trong mắt chị cả. Mà đợi tới lúc y hiểu ra, đã là quá muộn. Yêu Hồ ngửi mùi hương của Đại Thiên Cẩu còn vương trên tấm chăn mỏng, lặng lẽ chờ đợi bình minh. Yên lặng như tờ, vầng trăng cô độc chiếu xuống hai bóng người trong lòng mang bệnh trầm kha. 2 Yêu Hồ cùng Đại Thiên Cẩu từ sau lần đầu tiên thân mật, hai người đều là thiếu niên huyết khí phương cương, tự nhiên là ăn ngon biết mùi, thường thường quấn lấy nhau làm chuyện đó. Trước lạ sau quen, không cần nói gì, thường là hai người đang làm gì đó, người nào bị nhóm lửa lên trước, liền đẩy người kia lên giường. Ngoại trừ lần đầu tiên Yêu Hồ có vẻ non nớt xấu hổ, làm chuyện này cũng coi như chủ động, sau khi bị đẩy lên giường liền cười dài nhìn Đại Thiên Cẩu, ngược lại khiến Đại Thiên Cẩu thấy ngại ngùng trước, lạnh mặt đem hồ ly lột sạch, giở trò, làm hồ ly rên rỉ vài tiếng mới chịu thành thật lại. Y vừa ôm lấy cổ Đại Thiên Cẩu kéo xuống hôn, vừa nghĩ: Con người vốn ưa thích những thứ đẹp đẽ, có gì mà ngượng ngùng. Dù sao cùng lên giường với người mình yêu là Đại Thiên Cẩu, mình cũng không thiệt Tận đến một ngày y cùng Đại Thiên Cẩu tới nhân giới mua mứt quả gặp phải một đám cưới của con người, mới chợt hiểu thông suốt. Y biết nhân gian thường có những cặp bạn thân huynh đệ cùng xem xuân cung tự tiết, nhưng chưa từng thấy huynh đệ nào cùng nhau lăn giường cả, y thậm chí còn đem trận pháp thủ hộ bí bảo đều nói hết cho Đại Thiên Cẩu Trực giác của y biết bọn họ như vậy không bình thường, nhưng thông minh như y, da mặt dày như y, lại nói không ra lý do vì sao Nhớ tới đáp án không dám nói dưới đáy lòng, y lại âm thầm đỏ mặt. Tính tình của y trời sinh rộng rãi, Đại Thiên Cẩu không nói, y cũng dứt khoát không nói, dù sao hai người ở chung với nhau như vậy, quan hệ giữa hai người là gì sớm đã chẳng còn quan trọng Đến lúc hai người ôm hôn bị trưởng lão nhìn thấy, Yêu Hồ bất an nhưng kiên định nghĩ: Nếu như trưởng lão không đồng ý chuyện chúng ta, ta và Đại Thiên Cẩu liền cùng nhau rời đi. Nhớ tới chị cả, Yêu Hồ lại có vài phần do dự. Đại Thiên Cẩu cũng không biết chuyện này, thực ra Yêu Hồ cũng là đến lúc bị trưởng lão gọi riêng tới uống trà mới biết. Ai bảo hai người hôn quá say sưa. Nào ngờ bao nhiêu lý tưởng hào hùng, tuyên ngôn thâm tình Yêu Hồ chuẩn bị kĩ càng đều bị trưởng lão chặn lời hết sạch Chưa bao giờ trưởng lão vốn ăn nói thận trọng lại nói với y nhiều như vậy, lại còn săn sóc chu toàn, hơn nữa còn căn dặn y phải tình cảm hòa thuận với Đại Thiên Cẩu Rất có ý như muốn làm một cái tiệc cưới cho hai người, khiến Yêu Hồ sợ đến mức xua tay lia lịa. Mấy câu nói sau Yêu Hồ cũng không biết mình nghe hết như thế nào, cứ như lọt vào trong sương mù. Y tỉ mỉ phỏng đoán cũng không đoán ra sao trưởng lão đột nhiên đổi tính, cũng không phân tích được tình cảm của mình với Đại Thiên Cẩu có ảnh hưởng hơn thiệt gì đối với hồ tộc, liền không suy nghĩ nữa, hoàn toàn cho rằng đó là ý tốt nhất thời của trưởng lão Chị cả dường như nhiều lần muốn nói gì đó với y, nhưng mỗi lần đều muốn nói lại thôi, ánh mắt né tránh Yêu Hồ đã nói về chuyện mình nghi ngờ với Đại Thiên Cẩu, Đại Thiên Cẩu chỉ ôm y vào lòng mà hôn, trấn an nói rằng không cần phải lo lắng, mọi việc đã có hắn che chở. Vì vậy Yêu Hồ quên sạch sành sanh việc này, mặc cho năm tháng đem hạt mầm nguy cơ nuôi dưỡng thành cây. 3 Hồi ức làm tổn hại tinh thần, lần thứ hai Yêu Hồ mở mắt, nhìn thấy ánh trăng mỏng manh trên mặt đất Đại Thiên Cẩu bên cạnh vẫn còn chìm trong mộng đẹp quá khứ chưa tỉnh, kỳ thực lúc này Yêu Hồ cũng có chút buồn ngủ, mơ mơ màng màng nghĩ đây chắc cũng tính là lần hiếm hoi sau khi hai người gặp lại có thể ở chung một cách hòa bình nhỉ. Giữa bọn họ, rốt cuộc là bước sai từ đâu? Yêu Hồ đột nhiên cảm thấy buồn cười, đời này y chỉ muốn vui vẻ, mọi việc không tranh không đoạt, tộc nhân truyền nhau rằng y là đồ gàn dở, người biết chuyện muốn nhân lúc Yêu Hồ làm sai để gây sự, nhưng đều trắng tay vô ích, những năm gần đây cũng xem như không có công lao cũng không phạm lỗi gì. Từ nhỏ y cũng không có chí lớn, cũng chẳng làm bao nhiêu chuyện xấu, đồng tộc có nhiều kẻ thích ăn bào thai của nhân loại, có kẻ thích ăn hài nhi sáu tháng moi ra từ cơ thể mẹ, có kẻ thích ăn quân tử, có kẻ thích ăn tiểu nhân. - --mà y chỉ thích ăn mứt quả. Người trong tộc luyện ra đan dược, luôn để y tới thử độc; hồ tộc tụ hội, luôn không có chỗ của y. Mà y chỉ mỉm cười, chịu đựng hết thảy bất công. Ngay cả các trưởng lão hà khắc cũng cười nói: "Học tập đứa nhỏ này một chút, tri túc thường nhạc" Cho dù là con kiến hèn mọn nhất cũng muốn có một nơi yên ổn, đời này y chẳng qua chỉ là cầu xin trời xanh cho hưởng một lần hạnh phúc Là tiểu sinh quá tham lam sao? - - nên mới nhất định không thể có được hạnh phúc. Nếu không phải là như thế, vì sao y giống như đã phạm vào tội lỗi to lớn của ông trời, thậm chí so với uống máu ăn thịt người còn nghiêm trọng hơn. Rõ ràng chỉ là thích hắn mà thôi, rõ ràng chỉ là yêu thương một người mà thôi. Thật là mỉa mai làm sao. 4 Lúc sắc trời dần dần trở sáng, chính là thời điểm cơn buồn ngủ mãnh liệt nhất, mí mắt Yêu Hồ càng trở nên nặng nề hơn. Lúc này dường như bên tai lại vang lên lời trưởng lão nói lúc bản thân biết được chân tướng "Cho dù ngươi đi nói cho hắn biết sự thật, nói rằng ngươi không biết gì hết, ngươi nghĩ Đại Thiên Cẩu có tin hay không?" "Chúng ta cùng ngồi trên một con thuyền, quang vinh hay tổn hại của hồ tộc đều gắn bó với chúng ta" ... "Cút con mẹ nó quang vinh tổn hại đi" Yêu Hồ nhịn không được mắng thành tiếng, không ngờ lại quấy rầy Đại Thiên Cẩu đang ngủ say trên xe lăn, người nọ than nhẹ một tiếng, chợt tỉnh dậy. Tiểu hồ ly cũng không biết giấc mộng này của Đại Thiên Cẩu lại kết thúc nhanh như vậy, vội vã nhắm mắt lại giả vờ ngủ. May mà Đại Thiên Cẩu mới tỉnh, thần trí chưa rõ, vẫn chưa phát hiện Yêu Hồ kì quái, đầu tiên là ngẩn người nhìn bài trí trong phòng, như thể chưa tỉnh lại từ mộng đẹp. Yêu Hồ nhắm chặt mắt, hai tai lại nghe ngóng nhất cử nhất động trong phòng, qua một lúc lâu sau, chỉ nghe thấy tiếng bước chân của Đại Thiên Cẩu chậm rãi đi về phía y Phát hiện y đang giả bộ ngủ rồi sao? Trong lòng Yêu Hồ khó tránh khỏi có chút khẩn trương, nhưng nghĩ lại mình vì sao mà phải sợ Đại Thiên Cẩu? Sau đó lại thẳng thắn tiếp tục giả bộ ngủ, con ngươi dưới mí mắt đảo liên hồi. Đại Thiên Cẩu dường như vẫn đứng bên cạnh nhìn y. Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy người nào anh tuấn như tiểu sinh bao giờ sao Yêu Hồ oán thầm, dù y chưa mở mắt, nhưng luôn cảm thấy ánh mắt Đại Thiên Cẩu chăm chú vào mình, quấy nhiễu đến mức toàn thân y cảm thấy không được tự nhiên, trái tim đập loạn. Ngay lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân cùng tiếng đẩy cửa, Đại Thiên Cẩu thế mà lại đi ra khỏi phòng Chỉ còn lại một mình một phòng, Yêu Hồ bỗng nhiên mở mắt, nghiến răng nghiến lợi. Giấc mộng kia là làm phí công rồi sao? Yêu Hồ đang muốn mắng Đại Thiên Cẩu thêm vài câu, oán giận hắn lòng dạ sắt đá, lại nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc từ từ tới gần, không kịp suy nghĩ nhiều, Yêu Hồ lần thứ hai vội vã giả vờ ngủ say. Đại Thiên Cẩu trở lại bên cạnh y, lần này khiến Yêu Hồ khá là khẩn trương. Tiếp đó, y nghe thấy trong không khí truyền tới một tiếng thở dài nhỏ tới mức gần như không thể nghe thấy, dây xích khóa trên cổ bị kéo xuống một chút. Yêu Hồ đang lo lắng có phải Đại Thiên Cẩu định bóp chết mình hay không, một khắc sau liền cảm thấy trên cổ nơi bị vòng xích ma sát làm rách da có cảm giác lành lạnh của thuốc mỡ. Yêu Hồ biết đây là Đại Thiên Cẩu đang bôi thuốc cho y, chóp mũi ngửi thấy mùi thảo dược mát mẻ, chỗ đau nhói dường như cũng không còn đau nữa Người này thật đúng là kỳ quái, dùng xích khóa người lại chính là hắn, bôi thuốc cho mình cũng là hắn. 5 Cho dù là bôi thuốc, nhưng mà Đại Thiên Cẩu làm hơi lâu rồi đấy... Yêu Hồ thầm nghĩ, muốn trợn mắt nhưng lại sợ bị phát hiện, chỉ đành yên lặng ai oán trong lòng. Chuyện khác không nói, nhưng ngón tay kia sao có vẻ càng ngày càng đi xuống vậy Suy nghĩ như ngựa hoang đứt cương, Yêu Hồ không khỏi nghĩ nếu Đại Thiên Cẩu quả thực thừa dịp mình ngủ làm gì đó, y không phản kháng hay là không phản kháng hay vẫn là không phản kháng đây? Tâm tư nhẹ nhàng khoan khoái như hải quỳ tản ra, Yêu Hồ chỉ cảm thấy ngón tay lành lạnh đang thoa thuốc mỡ rất là thoải mái, thường thường rên nhẹ vài tiếng Bầu không khí trong phòng càng trở nên thân thiết, đến lúc cửa phòng bị mở ra - Sư phụ! Đồ nhi nấu cho người một bát rau hẹ hầm hải hải sản... - Tiểu cô nương vui vẻ hăng hái xông vào, Đại Thiên Cẩu liền vội vàng rút tay về đứng dậy, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hai đứa đồ đệ nhà mình Đây chắc là một lần hai đồ đệ của hắn dậy sớm nhất, cũng không biết là lo lắng cho sư phụ nên suốt ruột hay là thích hóng náo nhiệt nữa Yêu Hồ lúc này cũng không tiện tiếp tục giả vờ ngủ nữa, chỉ đành xoa xoa mắt ngồi dậy từ dưới đất, buồn cười nhìn Đại Thiên Cẩu giải quyết như thế nào. Y chỉ muốn xem dáng vẻ quẫn bách của Đại Thiên Cẩu, ai biết người này trở mặt, tuy là nói với đồ đệ nhà mình, nhưng ánh mắt lạnh lùng nhìn Yêu Hồ: - Ta sẽ không để có lần thứ hai Đại Thiên Cẩu cái hay không nói, nói cái dở, Yêu Hồ vốn vì những chuyện đêm qua mà trong lòng không thoải mái, thấy Đại Thiên Cẩu còn nói chuyện này, không nhịn được lại tranh cãi với người kia - Chứng vọng tưởng người bị hại của đại nhân vẫn nặng như vậy - Yêu Hồ lạnh lùng nói tiếp. Quan hệ giữa hai người khó khăn lắm mới có chút hòa hoãn lại lần nữa giương cung bạt kiếm. Yêu Hồ lúc này còn thảnh thơi nhìn lén vẻ mặt chẳng hiểu gì cả của hai đứa đồ đệ kia. Đại Thiên Cẩu hừ lạnh nói: "Đừng có giỏi vờ vịt rằng ngươi không biết tất cả đều là toan tính của hồ tộc các ngươi. Cũng thực sự là ủy khuất cho ngươi, vì hồ tộc không tiếc dâng lên cả thân mình" Yêu Hồ nghẹn họng, qua thật lâu mới trả lời: "Đại nhân đừng quên, ngài lúc đó cũng cùng tiểu sinh thân mật thế nào" - Đó là lúc đó ta không biết gian kế của các ngươi, bây giờ chính tà không thể cùng tồn tại, tất nhiên không thể giống lúc đó - Đại Thiên Cẩu khinh thường đáp. Lời này vô cùng tổn thương người khác, Yêu Hồ chỉ bật cười, trưng ra bộ dạng da dày thịt béo không tim không phổi, hoàn toàn không sợ Đại Thiên Cẩu châm chọc khiêu khích: - Tiểu sinh cũng phải khen đại nhân giả bộ tình ý chân thành như vậy cũng rất khá - Có ý gì? Yêu Hồ đứng lên, nhìn thẳng vào Đại Thiên Cẩu: "Đại nhân còn nhớ không, ngươi từng bàn với tiểu sinh về kế hoạch tương lai, nói sau khi rời khỏi hồ tộc sẽ thế nào, phải làm gì để thực hiện đại nghĩa các loại. Kế hoạch tương lai này, phải gọi là tỉ mỉ kĩ lưỡng không một kẽ hở. Khiến người ta bội phục biết bao" Đại Thiên Cẩu nhìn Yêu Hồ, sắc mặt càng ngày càng tệ, không kiềm chế được nói: - Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Yêu Hồ vươn tay khẽ vuốt ve khuôn mặt Đại Thiên Cẩu, làm như không thấy ánh mắt lạnh lẽo cùng vẻ chán ghét không hề che giấu trên mặt người kia, chỉ tiếp tục cười nói, giọng nói dịu dàng giống như trước đây - Cái tương lai mà đại nhân từng nói, thật ra chưa bao giờ từng có tiểu sinh trong đó Lời này vừa nói ra, Yêu Hồ cảm giác được người trước mắt chấn động, ánh mắt trở nên sâu thẳm, đó là cảm xúc mà Yêu Hồ nhìn không hiểu, cũng không muốn tìm hiểu Yêu Hồ vẫn mỉm cười nhìn Đại Thiên Cẩu, ánh mắt không oán không hận, phảng phất giống như đang nhìn người yêu trẻ tuổi khinh cuồng lòng mang thiên hạ trong quá khứ của mình. Đại Thiên Cẩu gạt tay Yêu Hồ đang đặt trên mặt hắn ra, nói với hai đồ đệ đang ngẩn ngơ ở cửa - Đi Yêu Hồ mỉm cười nhìn sư đồ hắn ra khỏi phòng, thấy tiểu đồ đệ còn đứng đó, hỏi: - Sao ngươi không đi đi, không sợ sư phụ mắng sao? Đứa nhỏ có khuôn mặt giống Đại Thiên Cẩu năm sáu phần kia chỉ nhíu mày, nói với Yêu Hồ - Đừng cười - Làm sao? - Yêu Hồ nhướn mày, ý cười chẳng hề giảm. - Bộ dạng ngươi cười lúc này, thoạt nhìn... giống như sắp khóc tới nơi vậy - Bỏ lại những lời này, thiếu niên vội vàng chạy khỏi phòng đuổi theo sư phụ, lúc rời đi còn tri kỉ đóng cửa lại, còn lại Yêu Hồ một mình một phòng Y đứng trong phòng, nụ cười mới vừa rồi đã sớm mất tăm mất tích, cụp mắt không nói gì Rõ ràng ngay cả trẻ con đều có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu, vì sao người kia lại không nhìn ra?