1 Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ. Nay kỵ trừ yêu. - ------------------- Sư phụ ta mặc dù ít khi nói cười, nhưng cũng là một vị quân tử chính trực rộng lượng, lòng mang nhân nghĩa. Chỉ là hồ ly lòng tham không đáy, mới ăn mứt quả vài ngày, đã bắt đầu ngồi dưới đất thở ngắn than dài. Ta nhìn mãi thành quen, biết chắc chắn không phải chuyện tốt gì, nên mỗi ngày cắm cúi bận rộn, rất sợ chọc phải vị kia. Hôm đó, hồ ly thấy chiêu cũ không xài được nữa, không kiềm chế được mà chủ động gọi ta lại - Này, lẽ nào ngươi không muốn biết vì sao tiểu sinh thở dài sao? Chẳng lẽ không muốn giúp tiểu sinh tháo gỡ khó khăn sao? Ta vội vàng bịt tai: "Không nghe không nghe, vương bát nói nhảm" - Tiểu sinh là hồ ly, không phải vương bát - Ta cũng không nghe Yêu Hồ thấy thái độ kiên quyết của ta, dùng tay áo che mặt khóc nức nở: "Đúng là lòng người dễ thay đổi, cho dù là hồ ly cũng có quyền hồ ly, các ngươi rõ ràng không tôn trọng quyền hồ ly, chỉ tội cho tiểu sinh mỗi ngày bị bắt uống thuốc, còn chẳng có ai chịu lắng nghe nội tâm đau xót của tiểu sinh..." Mỗi ngày ngươi đều ăn nhiều mứt quả như vậy sao ngươi không nói Bất đắc dĩ, ta thở dài một tiếng, ngồi xuống bên cạnh y, móc ra hạt dưa bắt đầu cắn: - Đừng kêu nữa đừng kêu nữa, ngươi nói đi, có chuyện gì? - Ngươi biết đó, hồ tộc chúng ta từ trước tới nay thích nhất là những thứ xinh đẹp. Từ khi bị giam ở chỗ này, tối ngày lúc nào cũng chỉ nhìn thấy hai sư đồ ngươi, chẳng có mỹ nhân để ngắm - Hồ ly thảm thương oán giận nói - Nhất là vừa nhìn thấy sư phụ ngươi. tiểu sinh đã muốn ói - Còn sư tỷ mà? - Sư tỷ của ngươi còn nhỏ quá, sau bảy tám năm nữa nói không chừng mới có cơ hội Ta tủi thân chớp chớp đôi mắt to: "Vậy ta thì sao... ta rất xấu sao?" - Nói nhảm - Yêu Hồ vỗ mạnh vào đầu ta một cái - Dung mạo ngươi giống ai trong lòng ngươi không tự biết sao? Có thể đẹp được không? Ta buồn bã: "Nhưng... nhưng các tiểu cô nương dưới chân núi đều nói sư phụ ta đẹp, ta lớn lên cũng rất thanh tú" - Bọn họ lừa ngươi thôi - Hồ ly thờ ơ đáp Y vui vẻ nghịch sợi dây xích trói trên cổ, tung lên bắt lấy khiến nó phát ra những tiếng vang lanh lảnh thanh thúy. Chợt liếc nhìn ta một cái, đôi mắt như nước mùa thu, sinh ra muôn vàn tình ý phong lưu, khiến người ta đỏ mặt tới mang tai, hoàn hồn lại mới nhận ra chẳng qua là nãy giờ y cố tình đùa giỡn, để y cười nhạo. Ta hối hận không thôi, sao lại tự muốn rước nhục vào thân mà đi nói chuyện với con hồ ly này chứ 2 Ta biết đời này mình chẳng có cách nào đấu võ mồm thắng hồ ly rồi, đứng dậy từ mặt đất lạnh băng - Coi như ta chưa nói gì đi - Ngươi không quan tâm quan tâm tới tiểu sinh sao? Ngươi nghĩ xem, nếu tiểu sinh thật sự ói ra thì người đi quét dọn là ngươi đó chao ôi - Nghiêm trọng đến thế sao? - Ta vừa bực mình vừa buồn cười. Yêu hồ gật đầu: "Không tin thì ngươi gọi một tiếng sư phụ xem." - Sư phụ. - Ta nghe theo mà gọi một tiếng. - Ọe--- Vừa dứt lời, hồ ly liền làm bộ quỳ trên đất ói một trận, cứ thế ho khan nửa ngày cũng chả phun ra được cái gì. Ta bất đắc dĩ nhìn Yêu Hồ đang diễn sâu, nghĩ thầm chắc sư tỷ cùng sư phụ chắc sắp chuẩn bị xong để đi rồi. Trong lòng đang nghĩ ngợi, sư tỷ trực tiếp đẩy cửa đi vào: "Sư đệ, chúng ta chuẩn bị xuất phát... hở? Sư tỷ trợn mắt nhìn Yêu Hồ đang nôn khan dưới đất - Sư tỷ, tỷ hãy nghe ta nói... - Còn chưa kịp nói xong, đã thấy sư tỷ chạy như điên ra khỏi phòng, miệng la lớn: - Sư phụ!! Mau tới đây hồ ly có thai con của sư phụ rồi!!! 3 Sư phụ đầu đầy hắc tuyến đi vào phòng, nhìn Yêu Hồ cũng đang mang vẻ mặt tuyệt vọng với đời. - Đồ đệ kia của ngươi có phải đọc quá nhiều truyện sắc tình rồi không? - Yêu Hồ lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí lúng túng trong phòng Sư phụ trầm mặc không nói gì, đi tới bắt mạch cho Yêu Hồ, sắc mặt trở nên nghiêm trọng: - Ngoại trừ buồn nôn, còn chỗ nào không khỏe nữa? - Không có, ngoại trừ nhìn khuôn mặt ngươi là muốn ói, tiểu sinh không thấy khó chịu bất kỳ chỗ nào hết - Hồ ly ngẩng đầu lên cười nói với sư phụ - Cái gì? - Sư phụ, ý của y là nhìn thấy sư phụ là y mắc ói đó. Thề với trời, ta tuyệt đối không phải cố ý nói vậy vì muốn xem náo nhiệt, càng không phải là thiếu thông minh, ta chỉ là một bé trai ngoan ngoãn thẳng thắn trung thực mà thôi. Cơ mà nói đi cũng phải nói lại, thấy sắc mặt sư phụ chuyển từ tái nhợt sang xanh mét thật sự cũng rất thú vị Cuối cùng, dưới ánh mắt xem kịch vui của chúng ta, sư phụ mang vẻ mặt âm u đi ra khỏi Thiên viện - Sư phụ tức giận rồi - Sư tỷ tổng kết lại Ta nhìn Yêu Hồ vẫn ngồi dưới đất nghịch dây xích, trấn an nói: "Ngươi đừng lo lắng, Sư phụ mặc dù ít khi nói cười, nhưng cũng là một vị quân tử chính trực rộng lượng, lòng mang nhân nghĩa. Nhất định sẽ không làm khó ngươi" - Tiểu sinh không có lo lắng - Yêu Hồ duỗi người nói - Chẳng qua là tiểu sinh cảm thấy ngươi cứ nói thẳng là tiểu sinh ghét cái mặt hắn nên mới ói thì tốt hơn Ta câm nín, quả nhiên nói về hung ác không ai sánh được với tên yêu quái này Ước chừng nửa canh giờ sau, sư phụ lòng mang nhân nghĩa, chính trực rộng lượng của ta cuối cùng cũng quay lại, trong tay còn cầm một bức họa chưa khô. Sư phụ không nói một lời, đem bức vẽ treo trên vách tường trong gian phòng, bức vẽ chính là chân dung của sư phụ Ta và sư tỷ khiếp sợ nhìn sư phụ mang vẻ mặt khiêu khích nhìn Yêu Hồ. Ta nhỏ giọng hỏi sư tỷ: "Vậy là vừa nãy sư phụ tới thư phòng để vẽ chân dung của mình" Sư tỷ bất đắc dĩ gật đầu: "E rằng đúng vậy" Sư phụ ít khi nói cười, nhưng lòng mang nhân nghĩa chính trực rộng lượng của ta Thực sự, Thật là trẻ con mà. 4 Đợi tới lúc sư phụ ấu trĩ cùng chúng ta xuống núi, đã là giữa trưa Mấy ngày trước có một ông lão lên núi xin giúp đỡ, nói dưới núi có xà yêu quấy phá, náo loạn đến gà chó không yên. Sau khi sư phụ ngự phong điều tra, chỉ nói rằng yêu quái này không tầm thường, ngay cả ta cũng phải xuống núi trợ giúp sư phụ bắt yêu quái. Nói là trợ giúp, phần lớn thời gian trợ giúp sư phụ và sư tỷ chẳng qua chỉ là xách giỏ cho sư phụ cùng với giao tiếp với người dân tới cảm tạ sau khi trừ yêu xong. Cho tới giờ, chúng ta chưa từng nghe rằng có yêu quái nào mà ngay cả sư phụ cũng khó xử lý được Đương nhiên, vị ở Thiên viện kia là ngoại lệ. Bởi vì là xà yêu, nên sư tỷ xách theo một bao lớn bột hùng hoàng xuống núi, ở trong nhà ông cụ rải một vòng, phòng ngừa yêu quái chạy ra. Như thường ngày, yêu quái xuất hiện, sư phụ kết liễu nó, con rắn kia biến trở về nguyên hình, giãy giụa trên đất vài cái rồi không còn động đậy nữa Ông lão kia đang muốn cúi đầu cảm tạ, ta vội vàng ngăn lại, vẻ mặt sư phụ lại trở nên nghiêm trọng, nhìn ông lão nhẹ giọng nói: "Không chỉ một con" - Sao... Ta còn chưa kịp hỏi ra miệng, đã nghe thấy sư tỷ đang nhặt thi thể xà yêu kêu lên - Con rắn này sao lại có lông dài như vậy... Bên tai truyền tới tiếng cười trầm thấp, ông lão trước mặt ánh mắt sắc bén, lộ ra răng yêu quái sắc nhọn, ta nghĩ thầm không ổn vội vã lui về sau, tay trái lại bị ông lão túm chặt lấy Sư phụ một chưởng đánh vào ngực nó, yêu quái phun ra máu đen, hóa thành khói trắng tan biến. Mới thoát khỏi cảnh nguy hiểm, trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh yêu quái nhe răng, lộ ra hàm răng sắc nhọn khiến người sợ hãi, ta chợt nhớ ra chuyện gì, vội vàng hô: - Sư tỷ! Đó không phải là xà yêu! Sư phụ phản ứng nhanh hơn ta, sớm đã xông tới chỗ sư tỷ. Sư tỷ không biết chuyện xảy ra hồi nãy, hỏi lại: "Ngươi nói gì... Á!" Nghe tiếng sư tỷ kêu, ta cũng vội vàng chạy tới - Sư phụ... Ta nhẹ giọng gọi, luống cuống nhìn sư phụ vì cứu sư tỷ mà bị yêu quái cắn Môi sư phụ biến thành màu đen, ngất đi trong lòng sư tỷ. Ta hồi phục tinh thần lại, xé một mảnh vải buộc chặt trên cánh tay chỗ bị cắn của sư phụ, dấu răng khiến ta không rét mà run Dấu răng đó cực giống với dấu răng sư phụ bị cắn lúc cho Yêu Hồ uống thuốc Là dấu răng của hồ yêu.