1 Non sông 8,800 dặm, phàm trần 440 kỵ. Nay kỵ cảm lạnh. - ------------------------- - Nào có yêu quái chỉ đi chơi xuân ở chỗ cách nhà có hơn chục bước mà đã gặp phong hàn? Tiểu đệ tử kia lúc trước còn bị nhận nhầm là đứa câm, vậy mà giờ lại nói vô cùng nhiều. Yêu Hồ mệt mỏi thâm nghĩ, y đã biến hóa về nguyên hình, ngay cả đuôi cũng chẳng muốn động đậy, nhìn tiểu đồ đệ có chút hả hê kia nâng mình lên. Thân thể bị người ôm lấy rồi đặt xuống, sau đó liền thấy mình nằm trên đệm mềm ấm áp mềm mại, bên tai vẫn là tiếng lải nhải của tiểu đồ đệ kia "Sư tỷ nói kẻ ngốc sẽ không bị cảm, xem ra là sư tỷ lại lừa ta" "Ngươi nói lần này ngươi thậm chí còn chăm chỉ chủ động uống thuốc như vậy, sao bệnh không đỡ ngược lại còn nghiêm trọng hơn vậy?" Yêu Hồ vẫn lạnh lùng như trước mở mắt ra, hữu khí vô lực trừng mắt với đứa nhỏ, ngược lại lại toát ra một loại phong tình vừa xấu hổ vừa tức giận, khiến thiếu niên nhìn mà đỏ mặt, tâm linh bé nhỏ lúc này như nai con chạy loạn, ấp a ấp úng nói cũng không lưu loát - Ngươi, ngươi mau mau dưỡng bệnh cho tốt, nếu không ta sẽ ăn hết mứt quả của ngươi đó Nói xong, tiểu đồ đệ lại giống như thiếu nữ mong manh, vội vàng ôm khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng chạy đi. Lúc này Yêu Hồ dường như nhớ ra chuyện gì đó, lên tiếng gọi lại: - Chờ chút Thiếu niên đi tới cửa chợt ngừng bước: "Sao thế?" - Thứ lần trước nhờ ngươi đi mua đâu? - À - Tiểu đồ đệ vỗ vỗ đầu, đi tới gần Yêu Hồ - Ngươi không nói ta cũng quên mất, hoa tiêu mà ngươi muốn Thiếu niên đặt một cái túi bên cạnh Yêu Hồ, lại nói thêm: "Mứt quả ăn chung với hoa tiêu, thật là sở thích độc đáo" Yêu Hồ trợn trắng mắt với đứa nhỏ: "Trẻ con thì biết gì, cái này gọi là lúc bị bệnh không thấy ngon miệng, muốn ăn chút gì có vị nặng" Làm mặt quỷ với tiểu hồ ly trên giường, thiếu niên rời khỏi phòng, tri kỷ đóng kín cửa lại để tránh gió lùa vào phòng, để một mình tiểu hồ ly ngủ say sưa bên trong. 2 Đợi tới lúc Yêu Hồ tỉnh lại lần nữa, đã là một ngày sau. Y đã khôi phục thành hình người, lười biếng giương mắt, nhìn trần nhà không phải của Thiên viện, cũng chẳng nhớ mình đã ở trên giường từ lúc nào. Y chưa tỉnh ngủ, trong vô thức đụng vào túi hương cất trong người, bên tai nghe thấy tiếng lật sách, lúc này y mới nhận ra trong phòng không chỉ có mình y. Quay đầu nhìn lại, thấy Đại Thiên Cẩu vẫn ngồi trên bàn mải miết đọc sách, dường như không biết y đã tỉnh, Yêu Hồ cũng vui vẻ rình xem, quan sát tỉ mỉ từng đường nét trên khuôn mặt hắn, vẫn thấy chưa đủ, lại quan sát ngón tay dài mảnh của hắn, ngay cả từng móng tay được cắt gọn gàng cũng không tha Cũng không biết là đang đọc sách gì mà chăm chú đến thế, lông mi sơn hơi nhíu, môi mỏng nhấp nhẹ, nhưng dù là vẻ mặt như vậy, bộ dạng cũng cực kỳ đẹp đẽ. Yêu Hồ chớp chớp mắt, cảm thán Đại Thiên Cẩu quả thực đúng là nhân mô cẩu dạng, mặt người dạ thú. 3 Khói trắng lượn lờ, từ lư hương bằng đồng chậm rãi lan tỏa trong không trung. Chóp mũi tràn đầy mùi hương của người đó, thỉnh thoảng trong phòng vang lên tiếng lật giấy, tựa như quay lại những năm tháng trước đây, khiến Yêu Hồ chợt bị lẫn lộn, cũng khiến những lời y đã chuẩn bị kĩ càng đột nhiên không thể thốt nên lời nữa Hai người mang theo tâm tư khác nhau cùng những tình cảm khó nói, cứ như vậy giằng co với nhau Một lúc lâu sau, lâu đến mức Đại Thiên Cẩu cho rằng Yêu Hồ đã ngủ tiếp, lại nghe được một tiếng thở dài nhỏ tới gần như không thể nghe thấy, Yêu Hồ từ trong áo ngủ bằng gấm đưa tay ra, ngẩn người ngắm nghía cổ tay trống trơn của mình, thấp giọng nói, ngữ điệu giống như năm xưa - Không phải khóa sao? Không có tiếng trả lời, lại có tiếng Đại Thiên Cẩu tới gần, không nói một lời. Đầu tiên là dùng bàn tay hơi lạnh kiểm tra nhiệt độ cơ thể Yêu Hồ, lại nắm cổ tay người nọ để bắt mạch. Lúc này Yêu Hồ cũng hồi phục lại vẻ thường ngày, đôi đồng tử màu hổ phách không an phận đảo liên hồi, yên tâm thoải mái nằm trên giường người khác, hưởng thụ cảm giác có người chăm sóc Nhìn Đại Thiên Cẩu định bỏ đi, Yêu Hồ không khỏi lên tiếng hỏi lại: "Không sợ tiểu sinh chạy trốn?" Đại Thiên Cẩu xoay người, đặt bàn tay lúc nãy mới đưa ra của y nhét lại vào trong nệm, cẩn thận đắp lại chăn cho kín kẽ: "Nếu như ngươi còn có thể đi nổi" Thấy Yêu Hồ nhao nhao tỏ vẻ muốn thử, Đại Thiên Cẩu mặt lạnh nói thêm: "Thiên viện quá ẩm thấp, không tốt để dưỡng bệnh. Hơn nữa ngươi mới khỏi bệnh nặng, không được bước xuống giường đi lại" 4 Yêu Hồ trước giờ thích nhất là cãi nhau với người khác, nhất là cùng Đại Thiên Cẩu, lập tức bĩu môi giả vờ đáng tiếc nói: "Được rồi, thật đáng tiếc, không ngờ tiểu sinh không xuống được giường không đi lại được lại vì nguyên nhân này. Nói thế nào cũng phải nên vì lý do hương diễm hơn chút chứ" Nam nhân không trả lời, lạnh lùng nhìn tiểu hồ ly không an phận trên giường, không thèm để ý tới lời chòng ghẹo của Yêu Hồ. Yêu Hồ thoải mái mặc hắn nhìn, khóe môi cong lên, lại là một hồi kiếm ương ngạnh trương giằng co. Lại thấy Yêu Hồ duỗi chân dài một cái, chăn bị đạp ra, nhướn mày nói: - Tiểu sinh phải nói rõ, nóng Đại Thiên Cẩu khoanh tay đứng ở đầu giường, vẻ mặt càng thêm khó coi, lông mày nhíu lại: "Không được tùy hứng" - Tiểu sinh không có tùy hứng. Nếu đại nhân chê tiểu sinh phiền phức thì không bằng thả tiểu sinh về Thiên viện đi, chỗ ấy sàn nhà rất mát Nói xong, Yêu Hồ làm bộ như muốn đi, mới vừa dùng cánh tay chống nửa người trên dậy, chợt thấy Đại Thiên Cẩu bỗng nhiên đưa tay đè y lại, còn chưa kịp phản ứng, liền cảm thấy bị người đè chặt. Yêu Hồ cắn răng nghiến lợi nói: - Đại Thiên Cẩu, ngươi tránh ra Hai tay tiểu hồ ly bị giữ chặt, còn bị kẻ thù áp dưới thân, quả thực cảm thấy khuất nhục; lại bởi vì vừa mới khỏi bệnh, mới nãy lăn qua lăn lại vài lần làm y toát ra một lớp mồ hôi mỏng, mồ hôi khiến áo ngủ mỏng trên người dán sát vào thân thể, bó lấy đường cong của eo nhỏ chân dài, cũng lộ ra hơn phân nửa lồng ngực đang phập phồng Hô hấp nóng bỏng của Đại Thiên Cẩu phả vào cổ Yêu Hồ, giống như bị lông vũ gãi nhẹ qua, khiến tiểu hồ ly theo bản năng rụt cổ một cái Quá gần rồi, y nghĩ Rõ ràng là ánh mắt lạnh lùng băng giá, nhưng hơi thở và đôi tay đang đè lấy y lại nóng rực tới vậy, nóng như muốn nung cháy một lỗ thủng trong trái tim y mới vừa lòng, xung quanh y đều là mùi vị của tên kia, bao vây y gắt gao đến không thể trốn thoát Giống như trước đây. Yêu Hồ lại nhớ về năm đó, dùng quá khứ đẹp đẽ tự lăng trì chính mình thật nhiều lần, để lấy lại đầy đủ lý trí. Y giống như quên mất mục đích của mình, không giãy dụa nữa mà ngơ ngẩn nhìn màn giường gợn sóng như mặt hồ rung động Đại Thiên Cẩu thấy Yêu Hồ đã đàng hoàng trở lại, buông lỏng tay chuẩn bị xuống giường, Yêu Hồ lại đột nhiên lên tiếng: - Mấy năm nay, ngươi có khỏe không? 5 Đại Thiên Cẩu nghe vậy thì ngẩn ra, nhìn người nọ dưới thân. Hắn biết rõ lần này vẫn có thể lại là Yêu Hồ đùa cợt, dù vậy cũng không nhịn được mà đưa mắt quan sát Yêu Hồ Từ khi nào y lại gầy như vậy? Trên tay còn lưu lại xúc cảm lúc cầm tay Yêu Hồ, có chút khẳng khiu, môi y tái nhợt, sắc mặt cũng không tốt lắm, đôi mắt vàng kim long lanh sáng rỡ như ngọc lưu ly cũng mất đi thần thái. Đại Thiên Cẩu không trả lời, hắn muốn đưa tay khẽ vuốt ve gò má Yêu Hồ, giống như hồi bọn họ còn nhỏ. Nhưng hắn không thể. Trong lòng run rẩy nhẹ như bươm bướm vỗ cánh giãy giụa lần cuối khi mùa đông tới, Đại Thiên Cẩu thậm chí hi vọng Yêu Hồ lúc này lộ ra ý cười châm chọc, tiếp tục mỉa mai khiêu khích, còn tốt hơn giống như cố nhân thăm hỏi ân cần thế này. Cũng may Yêu Hồ lập tức cười thành tiếng, trở lại với dáng vẻ bất cần đời vốn có, y dường như cũng không hi vọng Đại Thiên Cẩu trả lời mình. Thực ra, lúc lên tiếng hỏi, y vốn đã hối hận, bây giờ chỉ đành hư trương thanh thế mà kéo đề tài về quỹ đạo "Tiểu sinh nghe nói mấy năm nay đại nhân rất khỏe" "Mấy đệ tử của ngươi nói, ngươi cứu khổ cứu nạn, độ người độ mình, nhân loại dưới núi đều tôn ngươi một tiếng đại sư Ý cười của Yêu Hồ càng càn rỡ, y co chân, cách một lớp vải mà dùng đầu gối cọ sát thân dưới Đại Thiên Cẩu. Cảm nhận người phía trên bất chợt cứng đờ, Yêu Hồ cười khẽ một tiếng, rướn nửa người trên dậy tới gần bên tai Đại Thiên Cẩu, khẽ cắn vành tai người nọ - Đại sư, độ yêu thì sao? - ----------------------------------------------- Đoán xem ở trên cùng một giường rồi xảy ra chuyện gì?