Âm Dương Quái Diện
Chương 23 : Giáo chủ toàn chân giáo
Quan Vân Sơn cũng đâu dám xem thường trận Thiên La Cửu Cung, lập tức quật ào ra từng loạt lãnh khí lạnh đến cóng người.
- Xem chiêu!
Ào... Ào...
Lão nhân nọ thoạt nhìn cung cách phát chiêu của Quan Vân Sơn liền biến sắc:
- Tiểu tử quả nhiên am tường kỳ môn thuật. Đừng để y chiếm mất phương vị chủ công.
Hãy triển khai nhanh thế trận. Đánh!
Với thân pháp khinh linh là Thủy Thượng Phi Lãng Lãng như Quan Vân Sơn từng mục kích, chín nhân vật nọ chợt cho trận Cửu Cung Thiên La xoay chuyển thật nhanh với ý đồ là không cho Quan Vân Sơn chiếm mất vị trí chủ công như lão nhân nọ hô hoán.
Ào... Ào...
Vì thế, trước mắt Quan Vân Sơn chỉ còn là những vệt đen bất thành hình dạng, vừa chạy quanh Quan Vân Sơn, vừa tới tấp tung kình quật vào, hầu uy hiếp sinh mạng Quan Vân Sơn.
Những vệt đen đó còn hung hãn gầm thét:
- Tiểu tử ngươi phen này đố thoát. Đỡ!
- Nếu ngươi không mau mau thúc thủ quy hàng, chớ trách trận Cửu Cung Thiên La sẽ hủy diệt ngươi thành trăm nghìn mảnh vụn. Hạ.. hạ..
Quan Vân Sơn ngay từ khi trận xoay chuyển đã đứng yên và đa phần là chỉ chờ khi có ngọn kình nào lao đến gần mới thuận tay phát chiêu ngăn đỡ. Còn kỳ dư thì Quan Vân Sơn cứ mãi đứng yên, một đấu pháp như chưa hề có trên đời.
Cứ như thế được một lúc, Quan Vân Sơn bỗng bất ngờ bật tung người lên cao và cũng bất ngờ như thế, Quan Vân Sơn vẫy xạ một loạt lãnh kình:
- Trúng!
Ầm...
Trận Cửu Cung Thiên La lập tức có một khoảng khựng lại.
Nào bỏ lỡ cơ hội, Quan Vân Sơn từ trên cao hạ thân xuống và quát:
- Trúng nữa này!
Ầm...
Lại thêm một loạt lãnh kình nữa của Quan Vân Sơn làm cho trận Cửu Cung Thiên La hoàn toàn chậm lại. Và diễn biến này làm cho lão nhân nọ phẫn nộ:
- Bọn ngươi lui cả ra! Nếu không vì bọn ngươi quá vô dụng, tiểu tử đâu dễ phá trận chỉ trong thời gian ngắn như thế này.
Và lão xuất kỳ bất ý lao thẳng vào Quan Vân Sơn:
- Tiểu tử! Hãy đỡ chiêu!
Ào...
Quan Vân Sơn bật cười:
- Sao lão mắng họ là vô dụng? Trừ khi họ không phải là người Đông Hải, mà chỉ là những kẻ gần đây lão mới thu dụng thôi. Xem chiêu! Hạ.. hạ..
Vù...
Ầm...
Lão nhân nọ thịnh nộ cực điểm và bất ngờ đẩy mạnh hữu thủ ra:
- Ngươi tìm hiểu nhiều để làm gì? Mau nạp mạng cho lão phu!
Viụ..
Nhìn lão nhân ném ra một loạt ba hoàn màu đen, Quan Vân Sơn cười lạnh:
- Rốt cuộc lão cũng hiện nguyên hình hồ ly. Nhưng chính Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi sẽ đoạt mạng lão. Đỡ!
Tung ra một loại nhu kình, Quan Vân Sơn làm cho ba hoàn nọ di chuyển chậm lại. Sau đó, chúng bất ngờ bay ngược trở lại chỗ lão nhân.
Viụ..
Diện mạo của lão nhân vụt tái nhợt:
- Hảo thân thủ!
Vì sợ ba hoàn Lân Hỏa Đạn nọ thật sự chạm đến và hủy diệt sinh mạng, lão hốt hoảng lao đi thật nhanh.
Vút...
Và khi Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi lao đến và chạm vào nhau thì lão nhân nọ đã biến mất.
Ầm... Ầm... Ầm...
Lân Hỏa Đạn chạm nhau phát nổ, gây thành một bựng hỏa quang cực to phủ chụp vào những nhân vật còn lại và làm toàn thân họ phát hỏa.
Để lão nhân nọ thoát nạn, Quan Vân Sơn phẫn hận, thần tốc đuổi theo:
- Lão chạy đâu cho thoát.
Vút...
Với khinh thân pháp tối diệu của Đông Hải Bí Cung là Lãng Lãng Thủy Thượng Phi, lão nhân nọ cuống cuồng chạy đến chỗ có quả núi chắn ngang. Tuy vậy, lão vẫn khiếp sợ khi nhận thấy Quan Vân Sơn lại có thừa bản lãnh đuổi kịp lão. Quay tay về phía sau, lão quát to:
- Hãy đỡ!
Ngỡ lão ném ám khí, hoặc là Lân Hỏa Đạn Tam Vu Tam Hồi, Quan Vân Sơn lập tức lạng người sang một bên.
Nào ngờ, Quan Vân Sơn chỉ nghe lão cười:
- Đạ tạ ngươi nha. Nhờ vậy, ta mới có cơ hội thoát. Hạ.. hạ..
Bị mắc lỡm, Quan Vân Sơn giận dữ, quyết tận lực đuổi theo.
Vút...
Chạy đến quả núi, lão nhân nọ lẹ làng lách người vào một động khẩu.
Vút...
Hồ nghi đây là kế dẫn dụ của đối phương, Quan Vân Sơn vội dừng lại.
Chợt từ phía sau có hai luồng kình quái dị cùng một lúc đổ ập vào Quan Vân Sơn, kèm theo hai loạt cười quái dị không kém:
- Hộ.. hộ.. Đó là tử địa dành cho ngươi. Sao ngươi không mau chạy vào?
- Hí... hí... Hay tiểu tử ngươi muốn mất mạng ở ngoài vậy? Vậy thì đỡ!
Ào...
Vù...
Quan Vân Sơn lập tức quay lại và nhả kình:
- Cuồng đồ nào dám ám toán ta? Đỡ!
Ào... Ầm...
Vù... Ầm...
Chấn kình làm cho Quan Vân Sơn bị bức dội, đó là điều không thể ngờ đến. Quan Vân Sơn tròn mắt kinh ngạc nhìn đối phương. Họ là hai nhân vật cố tình che kín chân diện và nhân dạng. Nhưng qua y phục của họ, Quan Vân Sơn thừa đoán biết xuất xứ của họ. Do họ khoác lên người những bộ Lân Y Giáp Cốt mà những vệt lân quang vẽ nên hình những bộ cốt khô chỉ về đêm mới phát sáng. Quan Vân Sơn cau mày nhìn họ:
- Ai trong nhị vị là giáo chủ Ngũ Liên Giáo?
Đáp lại, họ vừa liên tay vẫy kình, vừa cùng nhau hòa giọng phát ra những loạt cười quái dị:
- Ngươi hãy đem điều đó đi hỏi lão Diêm Vương. Hố... Hố...
- Hoặc ngươi hỏi chính phụ thân ngươi cũng được. Nạp mạng đi thôi. Hị.. Hị..
Ào...
Vù...
Hợp kình của họ thật kỳ lạ. Lúc mới xuất phát thì không thấy gì, nhưng càng đến gần Quan Vân Sơn chừng nào thì hợp lực đó biến thành những đợt triều dâng, trước sau có, đến ba bốn đợt và đợt sau như có nhiệm vụ tiếp lực làm cho đợt trước chợt tăng thêm sức hung hãn tàn phá, sẵn sàng hủy diệt bất kỳ chướng ngại nào dám ngăn cản bước tiến của nó.
Mục kích công phu này, thoạt tiên ở Quan Vân Sơn có một sự lưỡng lự. Nhưng chỉ một thoáng sau, khi sự lưỡng lự biến thành lòng quyết tâm sắc đá, sắc mặt Quan Vân Sơn vụt đanh lại và bật ra tiếng quát tràn đầy hung khí và phẫn nộ:
- Muốn ta nạp mạng, trước hết hãy nếm công phu tuyệt kỹ của ta. Đỡ!
Ào...
Dốc toàn chân nguyên nội lực vào song chưởng, Quan Vân Sơn hất ra một luồng lãnh kình lạnh buốt, nghênh đón những đợt triều dâng bằng song kình của đối phương hai người.
Ầm... Ầm...
Quan Vân Sơn lùi một bước. Phe đối phương cũng bị chấn lùi đúng một bước. Diễn biến này khiến cả hai nhân vật quái dị cũng thịnh nộ:
- Công phu Thái Âm quả lợi hại. Nhưng lợi hại nhất là nội lực của ngươi cứ càng lúc càng tăng tiến. Một đối thủ như ngươi, ta không thể không hủy diệt. Tiếp chiêu!
- Tiểu tử phải chết. Đỡ!
Ào...
Vù...
Lại là những đợt sóng kình dâng trào cuộn đến khiến Quan Vân Sơn hiểu rằng, nếu không tận lực bình sinh để tiếp chiêu thì hậu quả sẽ là những gì rất khốc liệt. Quan Vân Sơn lập tức đẩy bật nhị kình:
- Hãy đỡ!
Ào...
Bật chợt, Quan Vân Sơn bỗng nghe toàn thân nội lực không hiểu sao có vẻ như bị một sát na gián đoạn. Tuy chuyện đó chỉ xảy ra một thoáng rồi thôi, nhưng cũng làm cho lực đạo của Quan Vân Sơn bị suy giảm uy lực một cách đáng kể. Và điều này làm cho Quan Vân Sơn phải thất kinh kêu lên:
- Bọn hạ lưu các ngươi đã dùng độc?
Ầm... Ầm...
Do uy lực bị giảm nên lần này Quan Vân Sơn bị chấn kình bức thoái, chỉ một chút nữa là lọt vào động khẩu trước đó Quan Vân Sơn chỉ hồ nghi là cạm bẫy mai phục. Và Quan Vân Sơn thêm sợ khi nghe hai nhân vật quái dị cùng cười:
- Ngươi dù có Tỵ Độc Châu cũng vô dụng thôi. Bởi muốn giải trừ Thất Nguyên Vô Hình Chi Độc của bọn ta đâu phải Tỵ Độc Châu có thể giải trừ ngay tức khắc. Đó cũng là chuyện đã từng xảy ra cho phụ thân ngươi. Hố... Hố...
- Hãy đến tuyền đài mà hỏi phụ thân ngươi mất mạng như thế nào? Hí... hí...
Nhớ lại tình trạng vừa xảy ra cho bản thân, Quan Vân Sơn nghe lạnh khắp người, khi hiểu rõ điều đó là sự thật Thất Nguyên Vô Hình Chi Độc làm cho người bị hạ thủ mất đi năng lực phản kháng, phải chấp nhận cho đối phương muốn làm gì mặc tình. Và Quan Vân Sơn tuy có Tỵ Độc Châu, nhưng đối phương đã nhận định đúng, để Tỵ Độc Châu có thể hóa giải độc chất Thất Nguyên thì chí ít cũng có một vài sát na cho Tỵ Độc Châu phát huy được lực, đó cũng là khoảng thời gian ngắn ngủi nội lực của Quan Vân Sơn bị gián đoạn. Đối phương có thừa tâm cơ để suy đoán và tận dụng triệt để cơ hội quá ngắn ngủi này.
Nhận rõ tình thế nguy hiểm nếu không có đấu pháp kịp lúc, Quan Vân Sơn bỗng vận lực vào song thủ với một nụ cười ngạo nghễ nở trên môi:
- Là bọn ác ma các ngươi bức bách ta phải ra tay, chớ trách ta sao quá độc ác. Hãy đỡ!
Chỉ mới nói như thế, Quan Vân Sơn bỗng nghe phía sau có tiếng quát vang lên cực lớn:
- Có thật như thế không, tiểu tử? Chết này!
Quan Vân Sơn giật mình thất kinh.
Ầm...
Và hậu tâm của Quan Vân Sơn liền đón nhận một lực đạo cực mạnh như bị thiên lôi đánh.
Hự..
Hai nhân vật quái dị nọ đắc ý xông ào đến:
- Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng của ngươi. Nạp mạng!
- Hãy chấp nhận số phận dành sẵn cho ngươi thôi, tiểu tử. Đỡ!
Vừa bị kẻ thù tập kích xong, chân nguyên nội lực trong tình thế huyết khí nhộn nhạo chực trào. Quan Vân Sơn nếu bị quật thêm hai kình này nữa tất sinh mạng chẳng còn. Vì thế Quan Vân Sơn liều lĩnh vận dụng hết tàn lực, đưa chân nguyên từ nội thể lên bảo hộ tâm mạch và bật lên tiếng thét dài:
- Lão là Khưu Phúc Nguyên? Ta nhận ra lão là Khưu Phúc Nguyên. Ạ.. ạ..
Nhị kình của đối phương ập đến.
Ầm... Ầm...
Quan Vân Sơn như chiếc lá vàng bị chấn kình đẩy bay tuốt vào trong động khẩu tối âm u.
Vù...
Và chút nhận thức còn xót lại, Quan Vân Sơn liền nghe tiếng loạn thạch đổ vỡ.
Rào... Rào...
Ầm... Ầm...
Toàn bộ mục quang của Quan Vân Sơn liền bị màu đen vĩnh hằng che kín, đủ cho Quan Vân Sơn biết được ý đồ của đối phương đã thực hiện xong. Là khi Quan Vân Sơn bị lừa, hay bị tống bay vào động khẩu, lập tức đối phương sẽ có cách phá hủy toàn bộ động khẩu, biến động khẩu thành nơi táng thân vĩnh viễn của Quan Vân Sơn. Đối phương đã không từ bất cứ thủ đoạn nào dù là dùng độc, hoặc có hành vi đê tiện là liên tay liên thủ, miễn sao loại bỏ Quan Vân Sơn là xong.
“Thật sự giữa ta và họ có thâm thù đại hận gì? Sao họ phải giết ta như thế?” Cùng với nghi vấn này, trước khi hoàn toàn ngất lịm, Quan Vân Sơn với một nỗ lực phi thường vẫn cố duy trì toàn bộ chân nguyên và dùng chân nguyên đó để bảo hộ tâm mạch.
Sau đó, dù đã mất dần nhận thức, nhưng Quan Vân Sơn vẫn tin chắc một điều là bản thân không thể chết, chí ít không phải chết vì bị đối phương liên thủ gây thương tích nghiêm trọng. Và không còn tự chủ được nữa, Quan Vân Sơn nở một nụ cười mãn nguyện khi thật sự hôn mệ..
Từ một khe đá nhỏ, khi ánh dương quang sau nhiều lần phản hồi, rốt cuộc cũng tạo được một chút ánh sáng mờ nhạt xuyên qua khe đá đó, làm cho lòng động ở phía sau khe đá như tìm được lại sinh khí. Bỗng có tiếng niệm phật vang lên:
- Vô lượng thọ phật! Vậy là một ngày nữa đã trôi qua, nhường cho một ngày mới đang đến, chứng tỏ thế cuộc vẫn xoay vần cho dù có hay không có bần đạo, hoặc lão Cung chủ hiện hữu.
Sau câu nói này là một tiếng chạm khẽ vào đá, kèm theo một câu nói hậm hực được phát ra bằng giọng nói thứ hai, trầm hơn giọng nói vừa rồi:
- Đã một trăm tám mươi ngày bị giam hãm, vị chi chỉ còn ba ngày nữa là hết hạn kỳ giữa ta và lão Huyền Vũ ngươi. Bản thân ngươi đã có quyết định chưa?
Giọng nói thứ nhất lại vang lên, dĩ nhiên là có một câu niệm phật đi kèm:
- Vô lượng thọ phật! Tuy bảo là giam hãm, nhưng sao lão Cung chủ không nghĩ đây là cơ hội cực tốt cho lão Cung chủ ngẫm nghĩ về bản thân, ngẫm nghĩ về thế thái nhân tình để nhận ra chân giá trị của một kiếp người chỉ là vật thọ tạo của hóa công?
Giọng nói kia càng thêm hậm hực:
- Huyền Vũ ngươi không cần phí công thuyết pháp ta nữa. Hừ! Suốt thời gian qua, bản thân ta chỉ nghi có mỗi một điều. Đó là chữ hận. Càng bị giam hãm lâu chừng nào, ta càng hận hết thảy bọn võ lâm Trung Nguyên ngươi chừng ấy.
Càng nói, giọng kia càng cao thêm:
- Chỉ ba ngày nữa thôi. Hừ! Dù ngươi có hay không có quyết định thì đó là ngày ta thoát khỏi cảnh này. Khi đó, hạ.. hạ.. sẽ không sai ngăn cản ta được nữa. Ta sẽ tha hồ vùng vẫy, sẽ cho võ lâm Trung Nguyên nếm mùi lợi hại của Đông Hải Bí Cung ta. Hạ.. hạ..
- Vô lượng thọ phật! Bần đạo chỉ e vị tất Cung chủ có thể thoát.
Giọng nói kia lại cười to hơn:
- Thật thế sao? Bằng vào nội lực xấp xỉ một trăm năm công phu tu vi của ta, với sở học Đông Hải - Hỗn Nguyên mà ta được chân truyền, cộng thêm vào nội lực bằng một Giáp Tý của ngươi, không lẽ vách núi này ta không thể phá vỡ? Hay ngươi nghĩ ta không có cách buộc ngươi hợp lực với ta? Ngươi nghĩ như vậy là lầm, là quá lầm. Hạ.. hạ..
- Lẽ đương nhiên là thế. Bần đạo lẽ nào quay lưng lại võ lâm, gây hại cho đồng đạo bằng cách thả hổ về rừng, tạo cơ hội cho lão Cung chủ thoát hiểm để sau này tiếp tục mưu đồ bá chủ võ lâm? Việc ấy bần đạo không thể tiến hành. Vô lượng thọ phật!
Giọng kia gầm vang chứng tỏ giận dữ:
- Bất luận ngươi thuận hay không thuận, ngay khi hạn kỳ vừa hết, ta sẽ giúp ngươi khai thông những đại mạch đã bị tổn thương. Lúc đó, hoặc là ngươi hợp lực với ta, giúp ta thoát hiểm, hoặc toàn bộ chân nguyên của ngươi bị ta chiếm đoạt. Và như vậy bản thân ngươi không thể trách ta là người độc ác, chỉ biết hành sự mà bất chấp thủ đoạn.
Thanh âm của lão đạo Huyền Vũ tỏ ra hoảng sợ:
- Đường lối sở học của song phương là dị biệt. Lão Cung chủ định chiếm đoạt chân nguyên mà không lý gì đến hậu quả sao?
- Là hậu quả gì chứ? Bất quá ta sẽ tự làm cho ta thất tán công phu, trước khi để hiện trạng chân khí nghịch hành làm cho cuồng tâm loạn trí. Nhưng mà khi ấy, toàn bộ võ lâm Trung Nguyên đã bị ta thu phục rồi, Đông Hải Bí Cung đã là bác chủ, đã được ta phát dương quang đại, ta còn sợ gì chứ? Hạ.. hạ..
Tiếng cười to đang vang dội, bỗng có một chuỗi thanh âm khe khẽ len lõi đến:
- Liệu có đúng như lời lão tiền bối vừa nói không? Hay do lão tiền bối bấy lâu đốc hạ bất nghiêm, nên không những Đông Hải Bí Cung bị hủy diệt, mà chính lão tiền bối cũng khó lòng toàn mạng?
Lão Cung chủ giật mình:
- Kẻ nào? Không lẽ bọn Ngũ Liên Giáo các ngươi mãi đến lúc này mới dám chường mặt ra cùng lão phu đối thoại, sau thời gian dài trốn chui trốn nhủi?
Thanh âm kia lại vang lên, nhưng không để đáp lời lão Cung chủ:
- Đồ tôn Quan Vân Sơn, xin kính cẩn lắng nghe lời giáo huấn của sư tổ, giáo chủ Toàn Chân giáo phái.
Đến lượt lão Huyền Vũ giật mình:
- Quan Vân Sơn nào? Có phải Quan Vân Sơn, hậu nhân của Quan Vân Tú, Bang chủ Tứ Hải Bang?
Thanh âm của Quan Vân Sơn vẫn từ xa len lỏi đến:
- Hóa ra sư tổ cũng biết gia phụ..
Lão Cung chủ đột ngột lên tiếng ngắt lời:
- Tưởng là ai, nào ngờ là nghịch tử từng âm mưu sát hại thân phụ. Y là đồ tôn của ngươi từ lúc nào vậy Huyền Vũ?
Huyền Vũ lão đạo chợt hắng giọng:
- Phải rồi, vì sao Thiếu bang chủ có cách xưng hô này với bần đạo?
Quan Vân Sơn hỏi ngược lại:
- Trước hết, đồ tôn chỉ muốn biết vì sao Cung chủ Đông Hải Bí Cung cho đồ tôn là nghịch tử sát phụ?
Lão Cung chủ bật cười:
- Vậy ngươi chưa biết lúc phụ thân ngươi thảm tử, cũng là lúc ta và lão Huyền Vũ đã tình cờ có mặt. Và ngươi nào nhỏ giọt lệ nào, gọi là khóc thương cho cái chết thảm của phụ thân ngươi. Vậy không phải là nghịch tử ư? Hạ.. hạ..
Quan Vân Sơn thản nhiên đưa thanh âm đến:
- Nếu có thể dùng những giọt lệ để báo thù cho gia phụ, Quan Vân Sơn này sẵn sàng khóc ba ngày ba đêm. Còn như không thể thì tại sao không nén lệ anh hùng, chờ đến lúc kẻ thù thảm tử và toàn bộ những ai can dự vào âm mưu đó sẽ gặp cảnh muốn khóc cũng không được khóc?
- Không phải ngươi mưu hại thân phụ ngươi sao?
- Vậy lão tiền bối đang bị giam hãm phải chăng là do lệnh điệt Công Tôn Uyển Uyển mưu hại?
Trong lòng động lập tức bị những tiếng thét quát giận dữ của lão Cung chủ lấp đầy:
- Nhảm nhí! Uyển nhi là nội điệt của ta, lẽ nào mưu hại ta? Ngươi... mà sao ngươi biết Uyển nhi?
- Cũng là thâm tình cốt nhục, sao lão tiền bối nghĩ Uyển Uyển không dám, riêng vãn bối thì dám?
- Nói đi, ngươi đã gặp Uyển nhi bao giờ? Không lẽ Uyển nhi đã vào Trung Nguyên?
- Lão tiền bối cũng nói lại đi. Có còn nói vãn bối là nghịch tử sát phụ nữa thôi?
Trước cảnh đất trời chẳng chịu nhau như thế này, lão đạo Huyền Vũ buộc phải lên tiếng:
- Vô lượng thọ phật! Thiếu bang chủ xin hãy nghe bần đạo một lời. Tất cả chúng ta hãy bình tâm và suy xét cẩn thận mọi việc lại từ đầu. Thế nào?
Quan Vân Sơn đáp:
- Đồ tôn xin tuân theo lời chỉ dạy của sư tổ.
Lão đạo Huyền Vũ thở dài:
- Vậy thì... hãy giải thích về cách xưng hô này trước đã.
Quan Vân Sơn vẫn lễ độ đáp:
- Đồ tôn đã được Thái Ất sư phụ thu nhận làm ký danh đệ tử. Còn sở học Toàn Chân thì sau này do sư thúc Trùng Quang truyền thụ.
- Thiếu bang chủ đã gặp Trùng Quang? Ở đâu? Vì sao suốt thời gian qua, Trùng Quang tệ đồ bị thất tung?
- Sư thúc do lầm gian kế nên bị Khưu Phúc Nguyên giam giữ ở Khưu đạo trang. Để rõ hơn, xin sư tổ bình tâm nghe đồ tôn kể lại từ đầu.
Qua lời Quan Vân Sơn kể, lão đạo Huyền Vũ vậy là rõ tự sự. Kể cả những cái chết lần lượt đã xảy đến cho sáu trong bảy đệ tử. Lão đạo Huyền Vũ cảm khái thở dài:
- Nói như vậy, thù nhân đã sát hại sư phụ và năm sư thúc của Thiếu bang chủ đích thực là ai? Ngũ Liên Giáo hay Đông Hải Bí Cung?
Lão Cung chủ giận dữ bảo:
- Tiểu tử chớ hồ đồ. Vì ngoài ta, không còn ai am hiểu sở học Hỗn Nguyên. Rất có thể tên tiểu đạo Thái Ất đã ngộ nhận, lầm lẫn công phu sát hại y là công phu Hỗn Nguyên.
Quan Vân Sơn bật cười:
- Có lầm hay không, xin lỗi tiền bối chờ nghe tiếp sẽ biết.
Và Quan Vân Sơn thuật tiếp những lần bản thân phải đối mặt với Triển Huy Thành, với những nhân vật Đông Hải Bí Cung qua trận Thiên La Cửu Cung. Cũng như những lần Quan Vân Sơn phải giao đấu với Ngũ Liên Giáo và Khưu Phúc Nguyên, Tán Hoa Nữ Kiều Mộng Phi.
Sau cùng, Quan Vân Sơn hỏi vọng đến:
- Thuộc hạ của lão tiền bối đã không tuân thủ Hiệp ước Tam chiêu, cũng không hồi cung chờ lệnh như lão tiền bối đã căn dặn. Tại sao? Có phải vì họ đã cấu kết với Kiều Mộng Phi, cấu kết với Ngũ Liên Giáo để cùng hãm hại tiền bối ra nông nỗi này? Và biết sẽ không còn ai ngăn cản họ, nên họ tự tung tự tác, đến như lệnh điệt cũng phải bôn ba vì không dám lưu lạc quý cung, cũng là muốn truy tìm hạ lạc của nội tổ là lão tiền bối?
Giọng của lão Cung chủ chùn lại:
- Những gì ngươi kể đều là sự thật ư? Ngươi cho rằng Triển Huy Thành đã gây họa cho ta, cho Uyển nhi và đang đưa bổn cung đến chỗ diệt vong?
- Sự thật thế nào, cứ chờ lão tiền bối thoát cảnh sanh cầm sẽ tỏ tường hư thật.
Lão Cung chủ kinh ngạc:
- Thoát? Ngươi định ám chỉ ngươi sẽ giải thoát cho ta?
Quan Vân Sơn cũng chùn giọng:
- Vãn bối đang bị cảnh sanh cầm. Tuy nhiên, chỉ cần vãn bối đến được chỗ lão tiền bối, việc hiệp lực thoát hiểm nhất định phải có.
Lão đại Huyền Vũ bỗng hắng giọng:
- Thiếu bang chủ nói cũng bị sanh cầm là ý gì?
Quan Vân Sơn hậm hực kể lại chuyện vừa xảy ra, sau đó kết luận:
- Đồ tôn tuy lầm gian kế, nhưng thật không ngờ lại bị giam hãm ở U Minh cốc độ nào.
Nhờ đó, với địa hình có phần thông thuộc, đồ tôn vô tình đến gần chỗ sư tổ bấy lâu này cũng bị giam hãm. Xin sư tổ yên tâm, chỉ cần biết sư tổ đang bị giam hãm ở địa điểm nào, không bao lâu đồ tôn sẽ tìm đến.
Lão Cung chủ mừng rỡ, vội lên tiếng:
- Tuy ta không biết rõ địa điểm, nhưng có thể kể cho ngươi chuyện đã qua. Chỉ mong sao ngươi đủ thông tuệ để tìm biết nơi bọn ta đang bị giam hãm.
Chờ nghe lão Cung chủ kể xong, Quan Vân Sơn cười lớn:
- Dùng bộ Lân Y Giáp Cốt để khích nộ lão tiền bối phát chưởng đánh vào, khiến Lân Hoa? Đạn Tam Vu Tam Hồi được chúng bố trí sẵn phát nổ. Đây chính là thủ đoạn Kiều Mộng Phi từng áp dụng với vãn bối. Đủ chứng tỏ âm mưu này cũng có Triển Huy Thành nhúng tay vào. Được rồi, vãn bối có thể đoán lão tiền bối đã rơi vào đáy vực, có lẽ cách không xa nơi vãn bối đứng. Chúng ta rồi sẽ thoát. Hạ.. hạ..
Sau đó không nghe bất kỳ động tĩnh nào nữa ở phía Quan Vân Sơn, lão Cung chủ hồ nghi, hỏi lão đạo Huyền Vũ:
- Huyền Vũ ngươi liệu có tin tiểu tử?
- Nếu bảo rằng tin... Vô lượng thọ phật! Vậy là võ lâm Trung Nguyên có cơ vãn hồi kiếp nạn do dòng họ Quan vốn nổi danh là thông tuệ hơn người. Còn nói là không tin, lão Cung chủ không thấy chúng ta đã lâm vào tình thế không còn gì để mất sao?
Lão Cung chủ gật gù và lẩm bẩm thành tiếng:
- Quan Vân Tú... Quan Vân Sơn!... Tứ Hải Bang, vậy là hai đời đều xuất phát kỳ tài.
Truyện khác cùng thể loại
1162 chương
52 chương
4 chương
5 chương
180 chương
98 chương
59 chương