Âm dương pháp vương hư thấu điểu
Chương 17 : Thiên nguyệt sơn trang
Edit-Beta : Peruoi Vương Nha Nha bò được một chút rồi dừng lại, dừng lại rồi lại bò, mất rất nhiều công sức, cuối cùng cũng thấy được cửa lớn của Thiên Nguyệt sơn trang dài rộng trông như thế nào. Dõi mắt nhìn lại, cả Thiên Nguyệt sơn trang giống như lầu các giữa không trung, trang nghiêm khí phái, nhất là trước cửa có hai pho tượng sư tử đá đứng trấn, uy phong lẫm lẫm, dường như thần thánh cũng không thể xâm phạm. Trước cửa lớn, cách mười thước có một vườn cây tươi tốt, trên cây có rất nhiều quả xanh chuyển động quay tròn, giống như đứa trẻ hăng say nhảy múa. Lúc này Vương Nha Nha vừa mệt, vừa khát, lại vừa đói, thậm chí đôi môi đã bong ra một lớp da, vừa vội vàng muốn lấp đầy bụng, vừa muốn bổ sung thêm chút sức lực, nên những quả xanh trước mắt này chính là cây cỏ cứu mạng nàng, làm cho nàng hưng phấn hai mắt sáng hẳn lên. Nàng dùng cả tay lẫn chân bò tới, vừa đến dưới tàng cây liền nằm phịch xuống thở, hai mắt khô cằn nhìn chằm chằm quả xanh trên cao, thoáng một cái, quả xanh biến thành đứa trẻ đang hăng say nhảy múa nháy mắt với nàng, ánh mắt vui mừng vụt sáng. Rốt cuộc đã nghỉ ngơi đủ rồi, nàng liền nhảy dựng lên như con ếch, cứ nhảy lên, nhảy lên để với tới quả xanh trên kia, nhánh cây thật bất đắc dĩ không phối hợp, cứ theo gió bay tới bay lui, đùa bỡn nàng xoay quanh. Mà xung quanh cũng không có nổi một cái gậy gỗ, nếu không nàng sẽ dễ dàng hái xuống rất nhiều. Con ngươi đảo lòng vòng, nhất thời nàng có chủ ý. Vẫy vẫy cánh tay, đá đá chân, trước tiên làm nóng người, khi cả người nóng lên thì nàng vọt tới ôm lấy cây táo, quyết tâm lắc mông bò lên, nhìn động tác của nàng giống như một con sâu róm đang bò, người vừa nhích lên được một chút thì ngã xuống, cú ngã này làm cho mông nở hoa, ngay cả con chim cũng nhìn không được, liền nhắm lỗ mũi của nàng cho nàng một bãi phân chim, ôi, thật là xui xẻo quá đi. Con chim này cũng quá hư đi, có ỉa thì cũng ra đường mà ỉa chứ ! Toàn bộ tâm tư của Vương Nha Nha chỉ đặt trên cây, nhổ một bãi nước miếng, vỗ vỗ cái mông, quẹt bãi phân trên mũi đi, liền tiếp tục chiến đấu hăng hái. Ôi ! Thử nhiều lần đều ngã từ trên cây xuống, Vương Nha Nha tức giận lăn một vòng trên đất, lỗ mũi không cẩn thận cọ vào mặt đất, làm cho bãi cứt chim giống như nhựa cao su một trăm mười phần trăm hồn nhiên nằm bất động, trong lúc nàng lăn lộn, ông thổ địa cũng đi theo quấy rối, phất trần vung lên, bùn đất liền bay lên phủ lên trên bãi cứt chim đó, giống như là cái mai rùa, thấy thế nào cũng thấy thô tục ! Cái này Vương Nha Nha nghĩ không biết cũng không được. Nàng không giải thích được chùi chùi lỗ mũi, không giải thích được nhìn trên ngón tay như bơ thêm vào cà phê, không giải thích được đưa tay lên mũi ngửi ngửi, trong đầu óc nhỏ bé của nàng hiện lên một câu hỏi và một dấu chấm than….
Dị vật không thơm cũng không thúi này là cái gì ? Hình dạng thật xấu ! Đôi mắt tròn vo của nàng đảo lòng vòng, liền cầm lấy lá cây làm khăn lau, vụt vụt chà lên cứt chim. Có thể thấy được một đạo lý, phân và nước tiểu cũng không thúi !!! Vương Nha Nha bị chọc tức, khom lưng nhặt lên vài hòn đá nhỏ, nhắm ngay con chim phá phách mà ném. Con chim hư kia cũng nhanh trí, “phịch” một tiếng vỗ cánh bay mất, trước lúc trốn không quên nhắm ngay chỗ Vương Nha Nha đứng thả cái rắm, đáng tiếc nó công lực không cao, tu hành còn thấp, một cái rắm không ảnh hưởng gì đến Vương Nha Nha, ngược lại đem lông chim của nó rụng mất mấy cái, thật là tiếc muốn chết ơ ! Con chim nhỏ hư đốn này cũng hư giống như Âm Dương Pháp Vương ! Thật muốn cho người nhổ sạch lông của nó, rửa sạch sẽ rồi đem nướng ăn ! Vương Nha Nha tìm được nguồn nước rửa tay và mũi, xong xuôi thì ba bước thành hai bước trở lại dưới tán cây, một hồi nổi giận nhảy dựng lên thì bắt được một nhánh cây, dúng sức bẻ gãy nó, tiếng “răng rắc” vang lên, cành táo tươi non, cũng chính cánh tay được cây táo quý trọng cứ như vậy bị nàng kéo đến gãy ra, thật là làm bậy ơ ! Triều đại này đầy rẫy chim chóc, yêu ma quỷ quái, cho nên cây thành tinh không có gì là ly kỳ cả, chắt trai đời thứ ba của cây táo bị một nha đầu chặt mất một cánh tay, kia nhất định phải trả thù, dù cho bới mộ tổ tông của nàng lên cũng không bỏ được hận này. Vương Nha Nha vui vẻ nhặt quả xanh trên mặt đất lên, tùy tiện xoa xoa trên y phục một chút, xong liền cắn một miếng, thật giòn, thật ngọt a, ngay cả họ tên nàng thế nào cũng quên luôn rồi, hơn nữa nàng còn không chú ý có hơn chục rễ cây con chui từ dưới đất lên, đang từ bốn phương tám hướng vây quanh nàng. “Sưu sưu” mấy tiếng, hai chân, hai tay Vương Nha Nha bị rễ cây cuốn lấy, rễ cây tản ra quấn chặt vào lòng bàn tay của nàng, bốn lực mạnh từ bốn hướng kéo nàng ra, cảm giác như bị ngũ mã phanh thây. Vương Nha Nha rất hoảng sợ, thật rất nghiêm trọng rồi ! “Thụ Yêu lớn mật, nữ nhân của Pháp Vương mà ngươi cũng dám động, liền phế bỏ năm trăm năm đạo hạnh của ngươi” Đột nhiên rễ con nhả tay chân Vương Nha Nha ra, “sưu” một tiếng liền trở về trong đất, rễ cây quơ quơ, muốn chui xuống đất chạy trốn, nhưng lại không nhanh bằng kiếm của Hướng Kiệt, mắt thấy mạch sống sẽ bị nhận một kiếm, lập tức một đạo ánh sáng làm gãy thanh kiếm, bắn ngược trở về. “Yêu nghiệt lớn mật, mở tưởng giương oai ở Thiên Nguyệt sơn trang của ta, lập tức đánh ngươi rơi xuống” Lão đạo trưởng vung phất trần, phi thân đánh tới Hướng Kiệt, Hướng Kiệt liền giơ kiếm nghênh đón, hai bên kịch liệt giao đấu. Qua ba mươi hiệp, dần dần Hướng Kiệt đuối sức, lão đạo trưởng thừa cơ công kích vào giữa trán của hắn, hắn tránh ra quá chậm, vai trái bị thương, đến nỗi xương lòi ra, máu chảy ròng ròng. Lão đạo trưởng vung phất trần lên đánh tới lần nữa, không ngờ một con rắn tiên bay đến cuốn bay cây phất trần, ngay sau đó một chưởng gió đánh thẳng tới lão đạo trưởng, lão đạo trưởng nhanh mình lách được, coi như là nhất thời né được một chưởng này. Lão đạo trưởng vuốt chòm râu bạc trắng, sắc mặt nặng nề hỏi “Âm Dương Pháp Vương ngươi tới vừa lúc, hôm nay bần đạo thay trời hành đạo, tiêu diệt đám yêu nghiệt các ngươi luôn làm điều ác”, ngay sao đó hắn liền niệm lên “Ba nhược ba rô my” Pháp Vương bất động thanh sắc, từ lòng bàn tay sinh ra một khối cầu lửa, một chưởng đánh đi ra, trực tiếp bài trừ tâm kinh ba nhược ba rô my, lão đạo thất kinh vội vàng túm lấy Vương Nha Nha bay đi ! Ánh mắt Pháp Vương tối sầm “Đem Thiên Nguyệt sơn trang bao vây lại cho ta, ta muốn nơi này ngay cả con ruồi cũng không bay ra được” Lão bất tử kia dám mang người của hắn đi, mà lão ta còn là kẻ địch, nhất định hắn sẽ san bằng Thiên Nguyệt sơn trang này ! Các yêu ma quỷ quái trên đường rối rít đi qua, nhất thời đem Thiên Nguyệt sơn trang vây quanh, đến nước chảy cũng không lọt. Lão đạo trưởng khách khí mặc trận pháp kia, nhưng sắc mặt lại hết sức nghiêm trọng, kế tiếp sẽ xảy ra một trận ác chiến, Âm Dương Pháp Vương là một ma đầu nhiều kế âm tàn, làm việc không để lộ ra chiêu thức, sợ rằng Thiên Nguyệt sơn trang khó bảo toàn ! Thiên Nguyệt sơn trang là tâm huyết của lão đạo trưởng, dưới trướng cũng có ít nhất trăm đệ tử, nếu vì một người ngoài mà chôn vùi cả sơn trang, thì ông còn mặt mũi nào nữa mà đi gặp sư tôn ! Suy nghĩ một lúc, lão đạo trưởng quyết định đem Vương Nha Nha ra ngoài. “Tử Huyền, Thiết Mạc, đem nàng trả lại cho Âm Dương Pháp Vương, nếu không thiên hạ sẽ không được an bình nữa, hậu quả tưởng tượng ra thật không chịu nổi” “Sư tôn ?” Lão đạo trưởng vội hướng một thân ảnh đang quỳ xuống “Đệ tử Tử Huyền tham bái sư tôn, không biết sư tôn đại giá quang lâm, mong sư tôn thứ tội” “Ngươi đứng dậy đi” Tử Huyền vội đứng dậy đứng ra một bên, yên lặng nghe sư tôn nói “Nha đầu này là chi dương nữ hiếm có từ cổ chí kim đến nay, chính là người Âm Dương Pháp Vương muốn tìm, chỉ cần cùng nàng kết hợp mười lần, hắn có thể luyện thành Huyền Nguyệt Thần Công, tàn sát bừa bãi thiên hạ”
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
11 chương
62 chương
26 chương
115 chương
137 chương