Edit-Beta : Peruoi Đối mặt với một bàn thức ăn ngon Vương Nha Nha thẳng nuốt nước miếng, nhưng không dám ăn trước vẫn phải chờ pháp vương đến ! Rốt cuộc tối nay Vương Nha Nha cũng được thấy rõ cả người pháp vương. Không thể nghi ngờ, nam nhân này thân hình tuyệt đối cao lớn, ngồi hơi chếch về phía ánh sáng, khí thế không giận mà uy làm cho người khác phải bối rối, cộng thêm toàn thân phát ra hơi thở âm trầm kinh khủng, nếu tim không tốt có thể ngất đi huống chi là ngồi cùng một bàn ăn cơm với hắn. Trái tim nhỏ yếu ớt của nàng chịu đựng ức chế, dưới bàn hai chân không khống chế được run cầm cập, thân thể từng chút di chuyển hướng theo dọc ghế rời đi, bây giờ cho nàng mười mạng nàng cũng không dám ngồi ăn cơm cùng hắn – sẽ có tai nạn chết người. Dịch được một lúc lâu cuối cùng nàng cũng mang được thân mình rời xa băng ghế run rẩy đứng một bên, hai tay xoắn vào nhau rồi cười khan hai tiếng: ” pháp vương ngài chậm dùng, ta đi xem phòng bếp chuẩn bị điểm tâm có tốt hay không ?” “Ngồi xuống” Thanh âm uy nghiêm làm da đầu nàng tê dại. Nàng chưa ghi nhớ chuyện phát sinh ở pháp trường vào buổi trưa, lúc đó hắn dùng ngón trỏ đè lên môi của nàng, nói cho nàng biết hắn chán ghét nữ nhân nói nhiều. Lúc này, con ngươi của hắn lạnh lùng quét tới, đem lời nói phản bác bắn trở về trong bụng rồi biết điều một chút ngồi trở lại đi. Cầm lấy chiếc đũa dùng cơm, nàng gắp một miếng thịt tính bỏ vào trong miệng, đột nhiên nghĩ đến trong tây du kí có đoạn về bạch cốt tinh, bạch cốt tinh cho đường tam tạng ăn bánh bao chính là do ếch và sâu biến thành, khối thịt này không chừng chính là thịt người, đánh chết nàng cũng không muốn ăn. Nàng len lén đem thịt chôn dưới đay chén lấy cơm phủ lên trên, ánh mắt không hề kiếc về phía đối diện, vùi đầu đếm hạt cơm. Đếm lấy đếm lấy, Vương Nha Nha cũng cảm giác được trên đỉnh đầu có ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng, ngẩng đầu nhìn qua lại thấy pháp vương bất động dùng ánh mắt lành lạnh nhìn vào trong chén cơm tẻ của nàng. Qua phút bối rối nàng bình tĩnh nói :” ta tin phật không ăn đồ ăn mặn “. Pháp vương đem tay vung lên lập tức có nha hoàn tới đổi lại thức ăn. Thức ăn đổi lại thành màu xanh biếc khỏe mạnh nhưng là khó bảo toàn đó là sâu biến thành. Tỷ như cái kia đậu hũ nói không chừng là được làm từ não người. Nàng không tin quỷ quái cũng giống nhân loại ăn ngũ cốc hoa màu. Nàng thậm chí hoài nghi cơm mình ăn cũng là do đá biến thành. Đầu óc của nàng tưởng tượng ra đủ thứ, vô cùng thái quá làm cho nàng bị hù dọa toát ra một thân mồ hôi lạnh. Nàng buông đũa đứng lên cúi đầu nhìn chăm chăm mũi giày, miệng toát ra hai câu nói nghe không kỹ còn tưởng muỗi kêu. “Ta không quen ăn những thứ này, ta chỉ quen ăn bánh bao, van cầu pháp vương cho ta xuống bếp làm bánh bao”. Hắn không trả lời làm nàng chột dạ, đầu lại càng cúi thấp xuống, thật muốn liều lĩnh lao ra ngoài cửa. Nàng lá gan cũng không nhỏ, sở trường là ăn trộm, trước khi xuyên qua nàng chính là một nữ lưu manh từng chém người, ở qua đêm ở cục cảnh sát. tự xưng là đại tỷ lớn, thua người không thua thế, nhưng ở trước mặt hắn khí thế của nàng bị đè bẹp, thủ đoạn trước kia của nàng có đem ra dùng chỉ có mất mặt xấu hổ. Nàng chợt nhớ tới trước kia có xem một quyển sách, nữ chủ bị hãm hại cắt da, cắt lưỡi còn bị buộc mang da chuột trên người, ai cũng nhận thức không ra, có lẽ nàng cũng nên thử một lần kiếm một miếng da hươu, ai có thể nghĩ đến nai con chính là Vương Nha Nha nàng. Nàng càng nghĩ càng thấy chủ ý này không tệ, mặt mày hưng phấn, may là nàng cúi đầu nên pháp vương không nhìn thấy. “Dương Nguyệt, mang nàng đi phòng bếp”. Hắn vừa dứt tiếng nói, trước mặt Vương Nha Nha hiện ra một nữ tử. Lúc trước gặp qua nàng cũng không có thời gian để ý, lúc này nhìn kỹ mới thấy nữ tữ này một thân trang phục gọn gàng, tóc vấn cao, eo như Dương Liễu, ngực căng tròn đầy đặn, gương mặt tinh xảo, giơ tay nhấc chân đều hết sức ưu nhã quyến rũ, xinh đẹp không có gì sánh được. Tựa hồ trời cao đặc biệt chiếu cố mỹ nhân, không chỉ ban thưởng cho nàng tướng mạo xinh đẹp còn ban thưởng cho nàng thanh âm mềm mại nhu ngọt động lòng người, nàng còn có ánh mắt phong tình, sóng mắt lưu chuyển, tựa như yêu như oán. Vương Nha Nha tâm tư chuyển một chút chợt hiểu Dương Nguyệt này có tư tình với pháp vương. Nhìn lại ánh mắt của Dương Nguyệt đúng là có ý tứ, ánh mắt nói lên tất cả, làm cho Vương Nha Nha không khỏi nhớ đến Tiểu Tam. Tiểu Tam là ai, là Dương Nguyệt trong mắt Vương Nha Nha. Hắc, trước khi xuyên qua nàng bị Tểu Tam cướp đi nam nhân, sau khi xuyên qua nàng bị buộc làm Tiểu Tam, kháo, thật là con bà nó ác tâm ! “Cô nương, xin đi theo ta”. Này tiếng cô nương gọi thật là chua ! Vương Nha Nha không để ý lắm, nghe thấy có thể đi ra khỏi gian phòng này lòng nàng như muốn bay đi, đây là nàng muốn đi xem xét tìm thời cơ mà trốn đi. Dương Nguyệt đi qua hai hành lang, một vườn hoa, khi đi đến núi giả thì chợt dừng lại, hại nàng không cẩn thận đụng phải khiến lỗ mũi đau điếng.