Edit-Beta : Peruoi Sau khi trời tối, những âm thanh quái dị từ sâu thẳm địc ngục truyền tới, mới đầu chỉ là mấy tiếng, nghe không rõ thì không hiểu, sau lại càng ngày càng nhiều âm thanh như bị đè nén, khàn khàn, từng tiếng gọi tên Vương Nha Nha. Sư phụ cũng nghe thấy cho nên gọi sư huynh lấy cho nàng ít ngân lượng, lại đem nàng hóa trang cho khác biệt hi vọng pháp vương không nhận ra nàng. Trời vừa sáng, nàng vội vàng đến Thiên Nguyệt sơn trang tìm sư huynh của sư phụ, cũng chính là sư bá của nàng, sư huynh đạo hạnh cao thâm có thể cứu được nàng. Nàng quỳ xuống dập đầu khấu tạ, rưng rưng trở lại trong phòng. Tiếng gọi kinh khủng đó lại vang lên làm cho thần kinh Vương Nha Nha hoảng loạn, nàng núp dưới chăn lạnh run, mong sao trời nhanh sáng. Nàng rưng rưng bái biệt sư phụ và sư huynh, sau đó từ cửa sau lên đường, hướng tới Thiên Nguyệt sơn trang mà đi. Đi một ngày, nàng vẫn chưa đến được Thiên Nguyệt sơn trang, nguyên nhân là nàng lạc đường. Nhìn sắc trời càng ngày càng mờ, nàng càng ngày càng sợ, nàng sợ sống không qua nổi tối nay. Cuối cùng thì trời cũng tối, giữa vùng hoang vu không có người ở này khiến nàng càng thêm hoảng sợ, nàng hoảng hốt bỏ chạy. Tựa hồ chạy thật lâu, nàng rốt cuộc nhìn thấy một quán trọ, ở chốn hoang vu này quán trọ là niềm hi vọng của nàng, cho nên không chút nghĩ ngợi đi tới trước tìm chổ ngủ trọ. Vừa vào quán trọ, Vương Nha Nha như cảm thấy có một cổ không khí bất thường, nhưng vừa thấy tiểu nhị bận rộn trong đại sảnh nàng cũng không đem lòng sinh nghi nữa, liền hướng phía chưởng quỷ muốn một gian phòng tiện nghi nhất. Mới vừa vào phòng khách không được bao lâu, cửa phòng đã có người gõ cửa, Vương Nha Nha mở cửa thấy là vị tiểu nhị nọ vội hỏi có chuyện gì, tiểu nhị nói phàm là người đến nghỉ trọ, trong điếm có miễn phí một phần thức ăn cho khách nhân. Vương Nha Nha đã đói bụng một ngày, lúc này lại có thức ăn miễn phí, nàng cũng không suy nghĩ gì nhiều vội lấy thức ăn rồi trở về phòng. Cơm nước xong, ở cửa phòng lại có người gõ cửa, nàng vừa tiến lên mở cửa thì thấy điếm tiểu nhị mang nước tắm tới, nàng hồ nghi vội hỏi nguyên nhân, điếm tiểu nhị giải thích rằng phàm là người tới ngủ trọ cũng có thể miễn phí nước tắm rửa. Vương Nha Nha ngĩ thầm như vậy cũng tốt, nàng đã thật nhiều ngày không tắm rửa, nhân cơ hội này thoải mái tắm rửa. Dù sao nàng đang giả dạng nam nhi, tiếng nói cố ý cho thô thiển nên không ai biết nàng là thân nữ nhi. Sau khi điến tiểu nhị rời đi, nàng chốt chặt cửa phòng, xác định người ngoài không vào được nàng mới xõa tóc, cởi áo quần ra, cuối cùng tháo cái yếm bước vào thùng gỗ. Nàng tắm hơn nửa canh giờ, đến khi thân thể sach sẽ nàng bước ra khỏi thùng gỗ cầm lấy khăn sạch lau khô thân thể mình, lau chưa xong thì nghe ngoài cửa vang lên một thanh âm “thuộc hạ cung nghênh pháp vương”. “Ba” một tiếng. Khăn thơm trên tay nàng rớt xuống. Sự sợ hãi như vũ bão từ trên trời giáng xuống, nàng trừng mắt. thân thể trần truồng, hai chân bất động, tóc đen ẩm ướt nửa xõa trước ngực, nửa xõa sau lưng, từng lọn tóc mềm mại dính nước trong vừa thanh tân ôn nhu làm người ta phát run. Cửa phòng không rõ bị mở sau đó lại không tiếng động bị đóng kín. Vương Nha Nha chỉ thấy được phòng lúc mở lúc đóng, nhưng không nhìn thấy nhân ảnh. Trong không khí có hơi thở của nam nhân đang từ từ tới gần nàng. Kẻ địch ở trong tối, nàng ở ngoài sáng, nàng cả kinh hai hàm răng run lên cầm cập. Nam nhân khí chất rất lớn, áp bức hết thần kinh của nàng, ngay cả tâm cũng bị ức chế. Nàng khó chịu xoa xoa ngực, nhất thời bị tảng lớn bóng ma bao lại, giống như một tấm lưới vô hình thật chặt trói nàng lại. Cảm giác được cổ lạnh lẽo đang ở trên thứ mềm mại của nàng, nàng trợn tròn mắt không thốt lên được chữ nào.