Bình Hạo Diễm hoảng sợ mở to mắt, tim thắt chặt, mặt mũi tái nhợt nhìn con quỷ bổ nhào về phía mình, chỉ cảm thấy tay chân cứng ngắc lạnh như băng, căn bản không thể nhúc nhích. Bóng ma kinh hoàng vẫn luôn xuất hiện trong những cơn ác mộng một lần nữa tái hiện, đối mặt với thứ quỷ quái mạnh mẽ đáng sợ này, cậu căn bản không có chút sức đánh trả, chỉ có thể vô lực mặc chúng hung ác cắn xé cha mẹ mình. Trong ánh mắt tham lam của chúng, cậu cũng chỉ là một con dê đợi bị mần thịt. Bình Hạo Diễm cứng ngắc tại chỗ, có thể nói là tuyệt vọng chờ chết. Thế nhưng giây tiếp theo, cậu bị một lực mạnh kéo đi, một bóng người cao lớn che chắn trước mặt. Bình Hạo Diễm trợn to hai mắt bị Vu Hãn Âm kéo ngã xuống đất, sau đó ngồi đó trơ mắt nhìn Vu Hãn Âm quăng ra vô số la thiên lăng ngăn cản con quỷ cấp tám kia, thế nhưng vẫn bị con quỷ xông vào vòng phòng ngự chưa kịp thành hình, hung hăng đánh một kích. Ngực Vu Hãn Âm bị rạch một đường thật dài, máu tươi bắn ra tung tóe, thậm chí còn thấy cả nội tạng cùng xương sườn ở bên trong. Anh run rẩy khó khăn lùi về sau vài bước. Ôm lồng ngực đang trào ra vô số máu tươi của mình, cơ hồ đã sắp đứng không vững nhưng vẫn tiếp tục ném la thiên lăng ngăn cản con quỷ cấp tám kia, đồng thời gắt gao che chắn trước mặt Bình Hạo Diễm. Bình Hạo Diễm run bần bật, mắt đỏ bừng trợn to, bị một màn quen thuộc trước mắt đâm đau đớn. Chẳng lẽ mình lại để một màn kia tái diễn ngay trước mắt sao?! Lại muốn người quan trọng vì bảo vệ mình mà chết sao?! Sức mạnh! Nếu như cậu có đủ sức mạnh để đánh chết quỷ quái! Bình Hạo Diễm đột nhiên nghĩ tới gì đó, mắt đỏ bừng phẫn nộ gầm lên một tiếng, adrenalin theo máu nóng xông thẳng lên não, cậu bò dậy xông về phía chiếc túi đen. Từ trong túi lôi ra khẩu quỷ pháo còn chưa hoàn thành nghiên cứu, ngón tay nhanh chóng nhấn điều chỉnh, sau đó giống như phát điên bắn về phía mười mấy con quỷ ở phía trước. Ánh sáng chói mắt từ họng pháo sáng lên, chùm sáng mãnh liệt bằn ra bốn phương tám hướng, nháy mắt đâm thủng vô số bạch trù, hung hãn đánh trúng số bóng đen vây ở phụ cận. Quỷ quái chợt hét thảm, ngày càng nhiều chùm sáng từ họng pháo bắn ra, nó hợp thành một chùm sáng khổng lồ có hình nón hung hãn công kích đám quỷ. Cỗ sức mạnh đó quá lớn, cánh tay cùng ngực Bình Hạo Diễm đều bị dư âm năng lượng ảnh hưởng, xuất hiện vô số vết thương rướm máu. Mà cậu tựa hồ không hề cảm giác được, chỉ điên cuồng rống giận chỉa họng pháo về phía đám quỷ đang xông tới. Ánh sáng ở họng pháo ngày càng sáng, rung động cũng ngày càng kịch liệt, Bình Hạo Diễm nhăn nhó cắn chặt hàm răng đã nồng mùi máu tanh, sống chết ôm quỷ pháo chỉa về phía đám quỷ đông đúc. Ầm một tiếng kịch liệt, quỷ pháo nổ tung, bạch quang chói mắt văng tung tóe ra xung quanh. Thân thể yếu ớt nhỏ bé của Bình Hạo Diễm bị chấn động hất bay, ngã mạnh xuống trước người Vu Hãn Âm đang kinh ngạc. Vô số cây cối cùng quỷ quái bị tiêu diệt, chỉ một chớp mắt tất cả quỷ quái cùng cây cối ở phụ cận bọn họ đã bị thanh trừ sạch sẽ không còn một mống, lộ ra một khoảng hình quạt trống trải. Vu Hãn Âm nhíu chặt mày, khó khăn mở miệng: "Hạo Diễm... Hạo Diễm, em có sao không?" Bình Hạo Diễm thở hổn hển, cả người toàn là máu, ngực cùng cánh tay cơ hồ không có mấy khối thịt lành lặn. Ngực đau đớn, cậu chợt phun ra một ngụm máu tươi, tiện tay lau một chút rồi xoay người lao nhanh tới chỗ Vu Hãn Âm. Sắc mặt Vu Hãn Âm ảm đạm, vết thương trước ngực bê bết máu, may mắn là là không tổn thương nội tạng, đang ngồi dựa vào thân cây, Kỷ Bạch Tình đỏ mắt nức nở khàn khàn hát vang tiếng ca chữa trị. Vu Hãn Âm ngẩng đầu nhìn Bình Hạo Diễm hai tay đầy máu, cả người đầy vết thương lớn nhỏ, suy yếu mở miệng: "Bạch Tình đừng hát nữa, anh có thể chống đỡ thêm một hồi... Hạo Diễm, mau xử lý vết thương trên người đi..." Thế nhưng Kỷ Bạch Tình không để ý tới anh, vẫn tiếp tục khàn khàn xướng ca, Bình Hạo Diễm ngồi chồm hổm bên cạnh Vu Hãn Âm, cặp mắt đỏ bừng lo lắng nhìn anh. Nhìn vết thương trên người Bình Hạo Diễm nhờ tiếng ca của Kỷ Bạch Tình mà chậm rãi khép lại, Vu Hãn Âm nhất thời yên tâm, vui mừng nói: "Hạo Diễm bây giờ rất lợi hại a... đã có thể bảo vệ bọn anh rồi, thật lợi hại." Bình Hạo Diễm cứng đờ trợn tròn mắt luống cuống nhìn Vu Hãn Âm, đôi mắt tròn xoe tích tụ nước mắt, không thể khống chế trào ra. Cậu... cậu cũng có thể bảo vệ người khác sao? Bình Hạo Diễm cúi đầu cắn chặt răng, gương mặt trắng nõn nhăn nhíu, im lặng khóc rống. Vu Hãn Âm từ trong túi móc ra một viên kẹo sữa thỏ trắng, khó khăn lột vỏ kẹo rồi nhét viên kẹo ngọt ngào vào miệng Bình Hạo Diễm đang khóc nhè tới mặt mũi tèm lem nước mắt nước mũi và máu, sau đó khẽ xoa đầu cậu một cái. Chờ Đỗ Phái Tuyết cả người nhuốm máu cõng thi thể Đỗ Phái Lan tìm tới thì thấy một màn này. Cô trầm mặc đi tới, nhẹ nhàng đặt Đỗ Phái Lan cả người cũng toàn là máu xuống đất, buông đại đao, sau đó an tĩnh ngồi bên cạnh không nhúc nhích, trầm mặc bảo hộ nhóm Vu Hãn Âm. Vu Hãn Âm quay đầu qua, nhìn Đỗ Phái Lan mềm nhũn không chút động tĩnh nằm trên đất thì không khỏi mệt mỏi thở dài. Vu Hãn Âm hơi ngửa về sau, đầu tựa vào thân cây, nhắm hai mắt lại. Tai nghe của anh rơi xuống trên mặt đất cách đó không xa nhưng anh không có khí lực nhặt nó lên. Cũng không biết bên Vưu Minh Thành thế nào, có tìm được đội trưởng cùng Tiểu Dập không, có kịp ngăn cản Nghê Nguyên Tư không? Mà Vưu Minh Thành đang bị Vu Hãn Âm nhớ tới vì nguyên nhân thân thể mà đầu đau như sắp nứt ra, cuối cùng Mao Thiên Tuyền lưu lại chăm sóc anh ở trong Tế Tử Điện hỗn loạn, Khương Tu Hiền thì theo Nghệ Tu, Tô Dập cùng Phong Thanh Vi đi lên hậu sơn Hạo Ca Tông. Phong Thanh Vi ngẩng đầu nhìn đường ranh đỉnh núi trong bóng đêm đen ngòm cùng bầu trời đêm đen nhánh không sao không trăng nói: "Muốn kết hợp ba loại sức mạnh quỷ thần đóng kín quỷ môn đồng thời thanh trừ số quỷ quái này, tốt nhất chúng ta nên lên đỉnh núi ở hậu sơn. Thánh trì trên đỉnh núi có liên tiếp đặc biệt với quỷ môn, ở đó thì tỷ lệ thành công của chúng ta sẽ cao hơn." Tô Dập khoác áo lông của Nghệ Tu ngẩng đầu nhìn qua, mảng rừng cây rậm rạp che khuất tầm mắt cậu. Cậu nắm chặt tay Nghệ Tu do dự mở miệng: "Thế nhưng.... con bạch long kia." Phong Thanh Vi từng bước từng bước bước lên thềm đá, bình tĩnh nói: "Bạch long vẫn luôn trấn thủ thánh trì từ thời thượng cổ đến nay, là thiên địa linh vật chân chính. Hôm nay quỷ môn mở ra, bạch long sẽ không ngồi im nhìn quỷ quái gia tăng sức mạnh tàn phá nhân gian, nó ra tay một lần đã tiêu hao không ít sức mạnh. Hơn nữa một khi bạch long biết chúng ta muốn làm gì, nó sẽ không ngăn cản, nói không chừng còn phải nhờ nó giúp một tay." Con đường lát đá quanh co hướng lên trên, bọn họ đi trong một mảng rừng âm u, Nghệ Tu liếc nhìn bóng tối xung quanh, kiên định nắm tay Tô Dập đi lên. Khương Tu Hiền thì nắm chặt dao găm theo sát bên cạnh Nghệ Tu cùng Tô Dập, cảnh giác bất cứ nguy hiểm nào có thể phát sinh. Không lâu sau, bọn họ đã lên tới đỉnh núi quen thuộc, từ xa xa nhìn thấy thánh trì trong đêm đen vẫn như cũ tỏa ra những điểm sáng màu trắng nhạt. Tô Dập ngẩng đầu thấy được bạch long uốn lượn phía trên thánh trì. Nó tựa hồ có chút nóng nảy bất an thò đầu nhìn về phía dưới núi, không ngừng lượn qua lượn lại. Thân thể nó trong suốt hơn lần trước nhìn thấy rất nhiều, cả con rồng thoạt nhìn cực kỳ yếu ớt. Chú ý tới nhóm khách không mời mà tới bọn họ, bạch long chợt nghiêng đầu tức giận phát ra một tiếng gầm thét. Khí lưu khổng lồ chợt tràn về phía bọn họ, Nghệ Tu vội vàng kéo Tô Dập ra sau lưng, sức mạnh ngưng tụ vào cánh tay giơ lên cao ngăn cản. Khương Tu Hiền nhe răng trợn mắt trực tiếp ôm lấy thân cây bên người mới miễn cưỡng không bị thổi bay. Cổ khí lưu kia ngay cả Phong Thanh Vi trong trạng thái u hồn cũng bị lay động, mái tóc dài cùng làn váy tung bay phần phật, thân hình sừng sững bất động trong tiếng chuông hỗn loạn. Cô ngẩng đầu cất tiếng gọi: "Bạch Long." Tiếng gầm ngừng lại, cổ khí lưu khổng lồ kia cũng biến mất. Tô Dập từ phía sau lưng Nghệ Tu thò đầu ra, cậu thấy bạch long ở giữa không trung trợn mắt nhìn Phong Thanh Vi, ánh mắt cực kỳ cảnh giác. Phong Thanh Vi nói: "Chắc mi cũng biết ta là ai, chúng ta không cần tự giới thiệu. Bây giờ ta muốn liên hiệp với hai phần sức mạnh quỷ thần còn lại để đóng quỷ môn, đồng thời thanh trừ số quỷ bên dưới. Ta hi vọng mi có thể giúp chúng ta một tay." Bạch long hiển nhiên rất kinh ngạc, nó quét nhìn Nghệ Tu cùng Tô Dập, lại nhìn chằm chằm Phong Thanh Vi, tựa hồ đang phán đoán độ chân thực trong lời nói của cô. Phong Thanh Vi không né không tránh, nhìn thẳng vào bạch long, mà bạch long tựa hồ cũng nhìn ra gì đó, xác nhận được quyết tâm của bọn họ, sau khi do dự một lát, nó gật đầu. Rất nhanh, bọn Nghệ Tu mơ hồ cảm giác được cảm giác bài xích nặng nề biến mất. Nghệ Tu nhìn Phong Thanh Vi thản nhiên đi vào trong sơn cốc, anh quay đầu lại nói với Khương Tu Hiền: "Cậu ở lại đây, anh cùng Tô Dập đi vào." Khương Tu Hiền nhìn sơn cốc trống rỗng một vòng, gật đầu. Nghệ Tu cùng Tô Dập đi theo Phong Thanh Vi vào sơn cốc, ở khoảng cách gần nhìn thánh trì. Dưới bầu trời đêm, nước trong thánh trì không ngừng có ánh sáng tràn ra, lan can cùng vách trì đều bị điểm sáng trong ao chiếu sáng. Hai bên ao có hai đầu rồng bạch ngọc, một bên đông một bên tây, chúng há cái miệng khổng lồ phun nguồn nước tỏa sáng vào bên trong ao. Phong Thanh Vi cúi đầu nhìn thánh trì rộng lớn, trực tiếp bước xuống nước, đi vào trong thánh trì. Tô Dập sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn bạch long ở giữa không trung, thế nhưng không thấy nó có phản ứng kích động với hành vi của Phong Thanh Vi. Rõ ràng Phong Thanh Vi chỉ là u hồn, thế nhưng lúc cô bước đi trong ao vẫn tạo thành từng tầng từng tầng gợn sóng, ngay cả ống tay áo cùng làn váy cũng có dáng vẻ bị nước thấm ướt. Phong Thanh Vi đi vài bước trong ao rồi quay đầu lại nói: "Hai cậu cũng xuống đây đi." Nghệ Tu nhíu mày ngăn cản Tô Dập, sau đó bước vào trước dò xét. Điểm sáng trong nước chiếu sáng gấu quần ướt sũng của anh, khẽ lay động. Thấy không có gì nguy hiểm, Nghệ Tu mới để Tô Dập bước xuống. Nước trong ao ngoài ý muốn không hề lạnh như băng mà mang theo nhiệt độ ấm áp. Vô số điểm sáng tràn ngập đong đưa trong nước mơ hồ chiếu sáng bọn họ. Tô Dập nắm tay Nghệ Tu, ánh mắt quét nhìn ao nước đầy mộng ảo cùng Phong Thanh Vi đang rẽ nước đi tới trước, cảnh sắc đẹp như mộng. Diện tích thánh trì rất lớn, trước đó ở ngoài sơn cốc nhìn không rõ, hiện giờ nhìn gần thì phát hiện đường kính thánh trì rộng khoảng hai mươi mét. Đầu rồng phun nước ở hai bên cũng rất to lớn, chúng đứng bên bờ, cao chứng nửa người. Trung tâm thánh trì là một khoảng bằng phẳng kiên cố, mực nước cao tới tầm eo bọn họ. Tiếng nước ào ào vang lên, vạt áo Phong Thanh Vi bồng bềnh trong nước dẫn bọn họ tới trung tâm thánh trì, bọn họ cứ vậy đi trong ao nước, cuối cùng dừng lại ở ngay chính giữa. Đứng ở trung tâm thánh trì, Phong Thanh Vi mở miệng: "Tô Dập, cậu nắm giữ quỷ thần chi nhãn nên cậu chính là người chủ đạo trong chuyện đóng kín quỷ môn, cụ thể phải làm gì, đến khi đó cậu tự nhiên sẽ biết. Bây giờ, Nghệ Tu kết thủ ấn với tôi câu thông sức mạnh trong cơ thể Tô Dập, thành lập thành một vòng liên hệ liên tiếp, rất đơn giản." Tiếp đó, Tô Dập đứng ở phía đông, đưa lưng về phía đầu rồng phun nước ở phía đông, lòng bàn tay hướng lên, hai tay giơ ngang đưa về phía Nghệ Tu bên trái cùng Phong Thanh Vi bên phải. Mà Nghệ Tu cùng Phong tay vi thì tay kết thủ ấn phức tạp cững vàng bấu vào tay cậu, đồng thời kích phát sức mạnh trong cơ thể truyền về phía bàn tay. Rất nhanh, Tô Dập liền hơi mở to mắt. Cậu trái phải nhìn Nghệ Tu cùng Phong Thanh Vi đang nhắm mắt, thấy được trên người Nghệ Tu bùng lên ánh sáng quen thuộc, mà trên người Phong Thanh Vi cũng bùng lên một loại ánh sáng có màu sắc không giống trắng và đen. Ánh sáng trên người cô cũng không giống hai loại màu sắc mới xuất hiện trên người Nghệ Tu, nó là một màu sắc ấm áp bừng bừng sức sống. Ánh sáng trên người hai người theo thủ ấn nhanh chóng chảy vào cơ thể Tô Dập, rất nhanh sau đó, cậu đã không còn tâm trí để suy nghĩ lung tung nữa. Hai chủng loại sức mạnh bất đồng tràn vào cơ thể, quỷ dị lại hài hòa chảy một vòng trong thân thể cậu rồi rối rít tràn về phía ánh mắt. Điểm sáng trong thánh trì toàn bộ xoay tròn tập trung ở bên cạnh họ, sức mạnh ấm áp không ngừng tràn vào cơ thể họ, ánh sáng sáng ngời chiếu rọi ba người trong ao cực kỳ chói mắt, tựa hồ toàn bộ ánh sáng trong thiên địa đều chiếu sáng lên người bọn họ. Tô Dập chợt ngẩng đầu mở to đôi mắt nhìn bầu trời tối đen tựa hồ bị mơ hồ chiếu sáng, con ngươi đen nhánh nổi lên một tia kim quang. Lằn vân màu đen trên mắt tựa hồ có sinh mệnh quanh co lẩn quẩn. Tô Dập tiến vào một trạng thái cực kỳ huyền huyễn, trong mắt thấy được rất nhiều thứ vốn không thấy. Cậu thấy mọi người đang giãy giụa dưới sự công kích của quỷ quái ở bên dưới, thấy được nhóm Vu Hãn Âm suy yếu. Cậu thấy quỷ môn ở dưới mạch nước ngầm băng giá, cũng thấy khe hở thật nhỏ cùng đống xúc tu màu đen không cam lòng duỗi ra quơ quào khắp nơi. Cậu còn thấy thế giới đen tối tàn lụi ở phía sau cánh cửa, vô số quỷ quái đủ hình dáng ngửa mặt lên trời gầm thét, chúng mong mỏi nhìn về phía quỷ môn đã hé ra một khe nhỏ. Hai luồng sức mạnh khổng lồ không ngừng tràn vào, Tô Dập hoảng hốt cảm thấy mình tựa hồ không có gì không thể, chỉ cần động ý niệm một cái là có thể nắm quỷ môn trong tay. Cậu giống như một vị thần trong hư không, từ xa xa nhìn cánh cửa kia, trong lòng thực tự nhiên biết nên làm thế nào điều khiển cánh cửa này. Cậu "vươn" tay lên hướng về phía quỷ môn, sức mạnh vô hình từ tay cậu xông ra khống chế quỷ môn đóng lại. Xúc tu chen chúc trong khe hở tựa hồ nhận ra được gì đó, chúng nháy mắt nổ tung liều mạng chui ra khe cửa, quyết không chịu để quỷ môn đóng lại. Tô Dập hơi nhíu mày, mặc dù quỷ môn đang không ngừng đóng kín nhưng bởi vì đám xúc tu kia mà mặc dù chỉ có một khe hở nhưng không biết phải giằng co đến bao giờ. Trên đỉnh đầu bọn họ đột nhiên truyền tới một tiếng rồng ngâm cao vút, Tô dập nhìn thấy bạch long quanh quẩn trong sơn cốc chợt lao xuống, từ trung tâm hình tam giác mà ba người bọn họ tạo thành xông thẳng vào nước ao. Kỳ dị là bạch long không hề làm nước văng lên, chỉ khiến cho nước trong thánh trì dao động không ngừng đập vào người bọn họ. Bạch long lao thẳng xuống đáy ao, hệt như một dải lụa trắng dùng tốc độ cực cao xuyên qua bóng tối vô hình, xông thẳng tới mạch nước ngầm trong hang đá, gầm thét hung hãn húc vào đám xúc tu đang giương nanh múa vuốt. Đối mặt với bạch long, đám xúc tu kia tựa hồ không có lực phản kích im lặng giãy giụa mặc bạch long cắn xé, gắng gượng lui về trong khe cửa. Tô Dập mở to mắt, nắm bắt cơ hội gia tăng sức mạnh khép quỷ môn lại. "Ầm" một tiếng vang nặng nề tựa hồ xuyên thấu qua tầng tầng nham thạch vang vọng tới trong lòng ba người. Quỷ môn, đã thành công đóng lại. Bạch long cũng trở nên càng yếu ớt hơn, một lần nữa quay trở lại trên không thánh trì, uốn lượn vài vòng rồi mệt mỏi nhắm hai mắt lại. Mặc dù quỷ môn đã đóng lại nhưng đám quỷ được gia tăng sức mạnh vì quỷ môn mở ra cũng không trở nên suy yếu, cũng không biến mất, ánh mắt Tô Dập nhất thời chuyển sang chiến trường thảm thiết dưới núi. Âm thanh của Phong Thanh Vi vang lên: "Quỷ thần chi nhãn không chỉ nắm giữ quỷ môn mà còn có thể điều khiển quỷ quái. Với sức mạnh của chúng ta thì có thể trực tiếp tiêu diệt lũ quỷ kia." Nghệ Tu nhíu mày mở miệng: "Tiểu Dập sẽ không sao chứ?" Biểu tình Phong Thanh Vi thực bình tĩnh, dưới ánh sáng chiếu rọi tăng thêm vài phần thần thánh. Cô lãnh đạm nói: "Yên tâm đi, có chúng ta ở, tuyệt đối sẽ không." Tô Dập an tĩnh "nhìn" hai người, bắt đầu nhớ lại phương pháp mình từng dùng ánh mắt trực tiếp tiêu diệt quỷ quái. Tựa hồ là... Hai cổ sức mạnh không ngừng cuồn cuộn tràn vào trong cơ thể Tô Dập, ánh mắt xuyên qua hư không, xa xa nhìn về phía đám quỷ đang tàn sát bừa bãi bên dưới, ánh sáng hoàng kim trong mắt cậu đại thịnh, trong lòng mơ hồ cảm giác được cậu nắm giữ toàn bộ của đám quỷ kia, bao gồm cả sinh tử. Cậu ở trên không chậm rãi "đưa" tay nhắm về phía đám quỷ, bàn tay không ngừng siết chặt. Trong nháy mắt, đám quỷ quái giương nanh múa vuốt đang điên cuồng xông kích nhân loại trong Hạo Ca Tông rối rít hét thảm. Người may mắn sống sót kinh hoàng nhìn đám quỷ vặn vẹo giãy giụa, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Tô Dập không ngừng siết chặt bàn tay, đột nhiên cậu biến sắc, trán túa mồ hôi. Cậu phát hiện muốn trực tiếp tiêu diệt đám quỷ chi chít mạnh mẽ bên dưới, sức mạnh hợp nhất của ba người lúc này căn bản không đủ để chống đỡ. Sức mạnh không đủ, quỷ thần chi nhãn bắt đầu điên cuồng rút đi sức mạnh trong thân thể cậu, lồng ngực Tô Dập nghẹt thở, nhiệt lưu nóng bỏng tràn vào mắt, nháy mắt làm ánh mắt tỏa ra tia sáng trở nên đỏ như máu. Thế nhưng Tô Dập không có cách nào dừng lại. Nghệ Tu phát hiện không đúng, anh lo lắng muốn dừng lại nhưng Phong Thanh Vi thì đột nhiên gia tăng sức mạnh truyền vào. Cô nắm chặt bàn tay hơi run rẩy của Tô Dập, trầm giọng nói: "Hiện giờ không thể dừng lại, chỉ có thể tiếp tục! Gia tăng sức mạnh truyền vào!" Nói xong, một luồng sức mạnh tràn đầy từ thủ ấn của cô truyền tới. Tô Dập nhất thời cảm thấy dễ chịu hơn, bàn tay đang run run bắt đầu siết lại. Nghệ Tu nóng nảy phát hiện biểu tình của Tô Dập thực sự hòa hoãn một chút thì vội vàng cắn răng liều mạng truyền sức mạnh vào cơ thể Tô Dập. Con ngươi đen nhánh của Tô Dập đã hoàn toàn biến thành màu vàng, cậu trợn trừng ánh mắt đầy tơ máu nhìn vô số quỷ quái đang kêu gào thảm thiết dưới núi, dốc hết toàn lực nắm chặt bàn tay. Ta lấy thân phận quỷ thần chi nhãn lệnh cho các mi---- tiêu tán! Quỷ quái dưới chân núi Hạo Ca Tông điên cuồng giãy giụa nhưng căn bản không thể chống cự được sức mạnh từ trong u minh truyền tới. Sức mạnh kia không ngừng vặn vẹo chèn ép thân thể chúng, vô số hắc khí cùng chất lỏng màu đen văng tung tóe khắp nơi. Vài người huyền môn may mắn sống sót phát hiện không đúng liền vội vàng phấn khởi phản kháng, chém giết đám quỷ đang bất động kêu rên. Có rất ít người ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi hướng hậu sơn đang tỏa ra một tia sáng mơ hồ. Ba loại sức mạnh trong cơ thể Tô Dập không ngừng dung hợp lăn lộn, hệt như thủy triều tràn về phía ánh mắt. Điểm sáng trong thánh trì vây quanh bọn họ ngày càng sáng hơn, trong một mảnh bạch quang chói mắt cơ hồ không thể nhìn thấy thứ gì khác, tay Tô Dập đã nắm thành quả đấm, chỉ còn một chút khe hở nhỏ nữa là có thể hoàn toàn siết chặt, tiêu diệt toàn bộ quỷ quái dưới chân núi. Lúc này Tô Dập khẽ run rẩy, chỉ một khe hở cuối cùng nhưng không có cách nào siết lại được. Khóe miệng cậu tràn ra một tia máu tươi, con ngươi màu vàng nhìn chằm chằm tay mình, không ngừng liều mạng đè ép khe hở trong bàn tay. Cậu tựa hồ nghe thấy tiếng gào giận giữ của Nghệ Tu: "Không được! Tiếp tục như vậy Tiểu Dập sẽ chịu không nổi! Phong Thanh Vi! Cô rốt cuộc muốn làm gì?!" Phong Thanh Vi không nói lời nào, tròng mắt cũng không dao động, không hề phản ứng tới Nghệ Tu. Cô lẳng lặng nhìn kim đồng đầy tơ máu của Tô Dập, đột nhiên tiến tới một bước, cả người hung hãn nhào về phía Tô Dập đang không ngừng run rẩy. Nghệ Tu không kịp ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Phong Thanh Vi đột nhiên có động tác. Nháy mắt, một luồng sức mạnh đủ để rung trời lở đất tràn vào đôi mắt Tô Dập, cả người cậu run lên, nắm tay hư ảo chợt siết chặt, chặt chẽ siết thành nắm đắm. Tiếng kêu rên gầm thét vang vọng khắp trời đất ngừng lại, vô số quỷ quái dưới sức mạnh khủng khiếp của ba cổ sức mạnh trực tiếp tan thành mây khói, hóa thành vô số hắc khí che khuất cả bầu trời. Tô Dập mơ hồ cảm giác được, không chỉ quỷ quái dưới núi Hạo Ca Tông mà cơ hồ phân nửa địa cầu bị bao trùm, vậy có nghĩa là phạm vi quỷ môn mở ra ảnh hưởng. Chớp mắt tiếp theo, trong lòng Tô Dập cùng Nghệ Tu đột nhiên trống rỗng, tựa hồ có thứ gì đó hoàn toàn biến mất. Ánh sáng vây quanh bọn họ dần dần tiêu tán, điểm sáng cơ hồ tiêu tán sạch sẽ, trong thánh trì chỉ còn lại Nghệ Tu cùng Tô Dập. Đầu rồng không ngừng phun trào điểm sáng bổ túc nhưng không thể nào xua tan trống vắng cùng buồn tẻ vì trong trì thiếu đi mất một người. Bọn họ cũng cùng phát giác, lần này Phong Thanh Vi đã thật sự chết rồi, dùng sức mạnh không biết vì sao duy trì được hình thái kia tiêu diệt vô số quỷ quái, từ đó hoàn toàn tiêu tán, không còn chút dấu vết nào trong thiên địa. Dưới núi, tất cả người sống sót ngây ngẩn nhin đám quỷ đột nhiên nổ tung rồi biến mất, nhìn bầu trời tối đen vì hắc khí che phủ mà càng sâu thẳm hơn. Dần dần, vô số người huyền môn may mắn còn sống sót nức nở òa khóc ở trong Hạo Cả Tông bị máu nhuộm đỏ. Vu Hãn Âm lẳng lặng nhìn bầu trời, thả lỏng cười một tiếng, bầm bầm nói: "Bọn họ đã làm được rồi... quá tốt rồi..." Không lâu lắm, một tia sáng xuyên thấu qua dãy núi trùng điệp, xé rách bóng đêm, chiếu sáng bầu trời tối đen như mực. Trời đã sáng.