Âm Dương Nhãn
Chương 82
Trên đường gọi người rời giường, Nhâm Tinh Hỏa gặp Nghệ Tử Ngang dẫn Quách Phi Minh cùng hơn mười người đi xuống lầu. Thấy gương mặt lạnh tanh của Nghệ Tử Ngang, Nhâm Tinh Hỏa không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn, tiến lên trào phúng: "Này không phải thiếu tông chủ của Thiên Huyền Tông sao, hôm qua không thấy cậu trong hội nghị a, không ngờ Thiên Huyền Tông lại phái cậu đi, chậc chậc."
Nghệ Tu lạnh lùng liếc Nhâm Tinh Hỏa một cái, sậm mặt chắp tay bỏ đi.
Nhìn đám Nghệ Tử Ngang phần phật đi xuống, ánh mắt xuyên qua đám tử sĩ trầm mặc, rơi vào người Nghệ Tử Nganh cùng vài người bên cạnh.
Nghệ Tử Ngang, Quách Phi Minh, còn có con cháu cùng đồ đệ của các bậc trưởng lão... Thiên Huyền Tông ra vốn gốc sao?
Hắn híp mắt trầm tư một chốc rồi cười lạnh, tiếp tục đi gọi người.
Bên kia, nhóm Nghệ Tu từ sáng sớm đã ra cửa, tiếp tục đi tới các nơi tiểu quỷ tụ tập đánh giết quỷ quái, nếu như gặp người của Hạo Ca Tông đang bố trí quỷ cầu thì trực tiếp bắt lại đập một trận, sau đó mang về mật thất đặc vụ cao ốc giam lại.
Sau khi chạy tới một quảng trường trống trãi, do dự một chốc thì Tô Dập chỉ: "Bên kia! Đám tiểu quỷ đại đa số dồn về phía ấy!"
Rất nhanh, bọn họ nhanh chóng túm được một đứa bé vị thành niên đang lén lén lút lút vứt những quả cầu đen xuống vị trí bí ẩn.
Tô Dập nhanh chóng nhặt quỷ quái cậu mà vị thành niên để trong góc lên, chờ thấy rõ người kia thì sửng sốt, còn chưa kịp kêu ngừng, Nghệ Tu đã không chút lưu tình một quyền đấm lệch mặt qua một bên!
Vị thành niên cả người mặc áo lông đỏ bị lực đánh nặng nề va vào tường, lại bị Nghệ Tu túm cổ áo xách lên.
Trên người vị thành niên vẫn còn mang mùi rượu, khóe miệng bị đánh tóe máu, hắn thống khổ bụm mặt, hoàn toàn bị một đấm của Nghệ Tu đánh tỉnh rượu. Hắn kinh hoảng mê mang trợn mắt nhìn Nghệ Tu cau mày xách cổ áo mình, ngoài mạnh trong yếu rêu rao: "Mày... mày làm gì vậy? Đang ngoài đường ngoài xá đấy? Có tin ông kêu một đám anh em tới đánh mày không hả... mày..."
Nghệ Tu nhìn chằm chằm hắn, mày mặt đột nhiên ngoan lệ, khí thế đáng sợ trong nháy mắt làm vị thành niên hoàn toàn tỉnh táo lại, nhất thời giống như bị bóp cổ, một chữ cũng không nói ra được.
Nghệ Tu cười nhạo một tiếng: "Thứ quỷ gì đây, hành động bí mật cũng không biết che giấu, cả người ăn mặc đỏ lè đỏ lét sợ người ta không thấy mình à?"
Cảm giác áp bách nặng nề làm vị thành niên bị dọa tới nói không nên lời, hệt như một con chim cút co rúc trong nắm tay cứng như kiềm sắt của Nghệ Tu.
Tô Dập bọc áo ấm kín cẩn cúi đầu nhìn quỷ cầu trong tay, một lần nữa cẩn thận quan sát vị thành niên rõ ràng đã quen ngâm mình trong men rượu, kéo khăn quàng nói: "Quỷ cầu là thật, thế nhưng hắn không phải người của Hạo Ca Tông."
Nghệ Tu nhíu mày, trên dưới quan sát vị thành niên, lạnh giọng mở miệng: "Nhóc con, mày từ đâu lấy được thứ này?"
Vị thành niên run cầm cập, run giọng nói: "Là... là có một người kỳ quái tìm tới cho tôi tiền, bảo chúng tôi mang thứ này đặt ở vị trí chỉ định, hắn bảo là muốn tạo kinh hỉ cho bạn gái..."
Tô Dập nhất thời hiểu ra, hóa ra sau nhiều lần bị bắt giữ, đám Hạo Ca Tông đã học khôn, bắt đầu tìm người bình thường hỗ trợ đặt quỷ cầu.
Nghệ Tu dùng sức đè ép vị thành niên lên vách tường, lạnh nhạt nói: "Kinh hỉ? Đây chính là kinh hỉ muốn chết. Mày có biết thứ này là gì không? Mày có biết vì cái quả cầu này mà sẽ có bao nhiêu người sẽ bỏ mạng không? Mày chính là tòng phạm, phải ngồi tù!"
Vị thành niên ngẩn người, nháy mắt sắc mặt đại biến, run run nói: "Chẳng lẽ... chẳng lẽ là lựu đạn..."
Nghệ Tu cười lạnh, đe dọa: "So với lựu đạn còn đáng sợ hơn!"
Vị thành niên nghĩ tới vừa nãy trong túi chất nhiều cầu đen như vậy, hiện giờ chỉ còn lại hơn phân nửa thì nhất thời xanh mặt, vội vàng mở miệng: "Tôi, tôi thành thật khai báo! Tôi thật sự không biết thứ này là gì, còn có rất nhiều ở trong túi! Còn nữa... tôi có thể dẫn bọn anh tới chỗ gặp bọn họ!"
Tô Dập khựng một lát, bọn họ?
Nghệ Tu trực tiếp thô lỗ sờ túi vị thành niên, quả nhiên mò được năm sáu viên quỷ cầu!
Vị thành niên cầu khẩn nói: "Hai vị, hai vị cảnh sát, tôi thật sự không biết đây là thứ gì mà, thứ này kinh khủng như vậy, ai biết lúc tôi bỏ xuống có nổ tung không chứ? Nếu biết cho dù có nhiều tiền hơn thì tôi cũng không dám làm, cảnh sát, tôi thật sự không muốn ngồi tù đâu!"
Vị thành niên nghĩ bọn họ là cảnh sát mặc thường phục, Nghệ Tu không mở miệng, chẳng qua lấy hết toàn bộ quả cầu trong túi đối phương. Tô Dập mở ba lô, bỏ số cầu Nghệ Tu đưa qua vào túi lụa đen có vẽ trận văn phức tạp. Loại túi lụa này là Tô Dập vẽ cả đêm, nó có hiệu quả ngăn cách quỷ cầu liên hệ với ngoại giới, để trong túi này thì quỷ cầu tuyệt đối không có khả năng bị thức tỉnh.
Chờ cất quỷ cầu xong, Tô Dập nhìn vị thành niên đã sợ tới sắp khóc tới nơi, nhẹ giọng nói: "Cậu dẫn bọn tôi đi thu hồi số cầu đã đặt, sau đó tìm người đưa số cầu này cho cậu. Nếu thành công bắt được bọn họ thì cậu coi như lập công chuộc tội."
Vị thành niên sửng sốt, nhất thời mừng rỡ: "Có thật không có thật không! Tôi thật sự có thể không cần ngồi tù sao?"
Nghệ Tu liếc nhìn, cười lạnh một tiếng: "Vậy phải xem biểu hiện của cậu! Đám người kia có bao nhiêu người?"
Vị thành niên nhất thời lại càng kiên định hơn, kích động nhìn bọn họ: "Bọn họ có năm sáu người, rạng sáng nay tôi gặp bọn họ ở khu phố quán bar, bọn họ kín đáo đưa mớ cầu nổ này và tiền cho tôi rồi bỏ đi. Tôi ở nhà khách gần quán bar ngủ thêm một giấc rồi mới ra ngoài, thế nhưng bọn họ thì khẳng định vẫn còn ở gần đó! Chúng ta nhanh nhanh thu hồi mớ lựu đạn kia rời quay trở lại bắt bọn họ đi!"
Vừa nói, vị thành niên vừa sôi sục ý chiến chạy tới quảng trường.
Nghệ Tu quét mắt nhìn cậu trai vài lần, sau đó nhấn tai nghe thấp giọng nói: "Hãn Âm, tới khu quán bar, có thể đám rác rưởi Hạo Ca Tông đang tập trung lại cùng một chỗ."
Nhận được câu trả lời của Vu Hãn Âm, Nghệ Tu cùng Tô Dập đi theo vị thành niên thu hồi toàn bộ quỷ cầu, sau khi nhiều lần xác nhận không bỏ sót quả nào thì theo vị thành niên đi tới khu quán bar.
Khu quán bar cách quảng trường này cũng không xa, bọn họ nhanh chóng chạy tới. Hơn bảy giờ sáng, thời điểm này con đường này lạnh tanh như tờ, tất cả quán bar đều đã đóng cửa, đám quỷ say rượu cũng đã trở về nhà hoặc lăn lên giường của người nào đó không quen biết. Vị thành niên ân cần dẫn đường cho bọn họ, dẫn bọn họ tới trước một nhà khách: "Chính là chỗ này! Bọn họ ở nơi này cản tôi lại, sau đó đưa tiền cùng lựu đạn cho tôi!"
Nghệ Tu nheo mắt đánh giá tòa nhà khách này, Tô Dập quay đầu hỏi: "Khi đó bọn họ từ trong đi ra hay từ ngoài đi vào? Hoặc là chỉ đi ngang qua?"
Vị thành niên ngẩng người, cúi đầu suy tư một chốc rồi do dự mở miệng: "Hình như là... từ trong nhà khách đi ra..."
Tô Dập nhất thời cùng Nghệ Tu nhìn về phía nhà khách, đám tiểu quỷ bên ngoài rất bình thường, thế nhưng người Hạo Ca Tông có thể tạm thời che đậy khí tức của quỷ cầu, như vậy thì có thể ẩn thân ở trong nhà khách.
Lúc đang nói chuyện, Vu Hãn Âm cùng Tống Nghị vội vàng chạy tới. Sau lưng còn đi theo không ít người, Tô Dập quay đầu nhìn lại thì phát hiện là Nghệ Tử Ngang dẫn đầu nhóm người Thiên Huyền Tông.
Tô Dập sửng sốt, tâm tình nhất thời kém đi, quay đầu không nhìn bọn họ. Vu Hãn Âm đơn giản giải thích với Nghệ Tu đang nhíu mày nhìn mình: "Bọn họ phụ trách khu này, vừa vặn gặp liền mang tới."
Thấy mặt Vu Hãn Âm, ánh mắt vị thành niên không khỏi trợn trừng. Mặc dù hai nam nhân mang hắn tới cũng rất tuấn tú nhưng hắn thích mỹ nữ hơn a! Thế nhưng vị thành niên không dám lên tiếng, bởi vì vị mỹ nữ này thoạt nhìn chung phe với hai vị cảnh sát này, nói không chừng là một cảnh hoa.
Nghệ Tu liếc nhìn Nghệ Tử Ngang sắc mặt âm trầm, ánh mắt bị che khuất, cười mà không cười mở miệng: "Ây yo, Thiên Huyền Tông phái cậu tới à? Không phải nói lần sau gặp sẽ nhặt xác tôi sao?"
Nghệ Tử Ngang nhìn anh chằm chằm, không nói lời nào.
Vu Hãn Âm vỗ vai Tống Nghị nói: "Vào trong lục soát trước đi. Nghệ thiếu tông chủ, các cậu chờ bên ngoài đề phòng tội phạm lén lút bỏ trốn."
Nghệ Tử Ngang nhiu chặt mày, lạnh giọng nói: "Tội phạm gì... tụi tôi tới để giết quỷ chứ không phải giúp các người bắt người. Nhiều quỷ như vậy không giết sao còn muốn xen vào công việc của cảnh sát? Các người rất rỗi rảnh à?"
Nghệ Tu chậm rãi nói: "Chúng tôi bảo các người thủ bên ngoài, nghe không hiểu à? Đây không phải Thiên Huyền Tông, các người bây giờ do tôi quản lý."
Sắc mặt Nghệ Tử Ngang lại càng âm trầm hơn, bắp thịt trên gò má căng cứng, cắn răng không nói.
Thấy nhóm Nghệ Tu an bài thỏa đáng, Tống Nghị liền tiến vào trong nhà khách. Vòng qua cái hang lớn nuôi cá kim long ở ngay đại sảnh, anh móc thẻ ngành ra nói: "Xin chào, chúng tôi hoài nghi có phần tử khủng bố ẩn núp ở đây, chúng tôi muốn vào lục soát."
Cô gái tiếp tân ngủ gà ngủ gật trước bàn tiếp tân nhất thời tỉnh táo hẳn, mờ mịt luống cuống nhìn nhóm người vừa tới, nhỏ giọng nói: "Cái này... làm sao có thể..."
Rất nhanh, ông chủ nhà khách từ bên trong đi ra, ông nghiêm túc nhìn thẻ ngành của Tống Nghị, sau đó nói: "Không biết phần tử khủng bố các vị nói ở phòng nào? Chúng tôi không thể để các vị lục soát từng phòng được."
Tống Nghị ngừng một lát, không khỏi nhìn về phía Vu Hãn Âm.
Vu Hãn Âm mở miệng: "Chúng ta không cần soát từng phòng, cứ đi theo Tiểu Dập là được. Ông chủ, ông dẫn chúng tôi đi một vòng ở hành lang là được, chúng tôi tự có biện pháp tìm được."
Tô Dập nghiêm túc gật đầu.
Ông chủ nhà khách nghi hoặc nhìn bọn họ, hiển nhiên cũng không quá tín nhiệm, do dự không chịu đáp ứng.
Nghệ Tu hung hãn nhíu mày, chợt vỗ mạnh bàn tiếp tân, trầm giọng mở miệng: "Ông muốn cản trở công vụ à? Xảy ra chuyện chết người ông sẽ phụ trách à? Hay là nhà khách mấy người có thứ không dám để lộ, ngay cả để người ta đi một vòng hành lang cũng không chịu?"
Cô bé tiếp tân bị dọa run bắn, cúi đầu không dám nói lời nào cũng không dám động. Ông chủ nhà khách cũng biến sắc, vội vàng mở miệng: "Được được được, thế nhưng các vị không thể quấy nhiễu khách trong phòng, chúng tôi còn phải làm ăn."
Vừa nói, ông vừa khom người lấy một chùm chìa khóa ở quầy tiếp tân, sắc mặt không tốt lắm mở miệng: "Mời các vị cảnh sát."
Nghệ Tu trầm mặt sải bước theo sát ông chủ lên lầu, Tô Dập nhắm mắt theo sau Nghệ Tu, mà Vu Hãn Âm thì rơi lại phía sau vài bước, nhìn Tống Nghị một cái.
Tống Nghị nhất thời hiểu ý, trong lòng thầm ghi nhớ nhà khách này, sau này bảo người đột kích kiểm tra một phen mới được.
Lần này người của Hạo Ca Tông ra ngoài hành động rất nhiều, có dùng pháp khí che giấu khí tức quỷ cầu cũng không thể hoàn toàn giấu kín. Cơ bản trừ bỏ túi trận văn cao cấp như của Tô Dập thì những loại khác thế nào cũng sẽ để lộ ra một ít hấp dẫn tiểu quỷ chen chúc vọt tới. Không biết có phải vì Tô Dập là quỷ thần chi nhãn hay không mà cậu luôn khá nhạy cảm với quỹ tích vận hành của nhóm tiểu quỷ.
Bước lên lầu, Nghệ Tu híp mắt nhìn những đoàn xanh da trời di chuyển với mật độ bình thường sau tròng kính, nhìn về phía Tô Dập. Mà Tô Dập thì lặng im nhìn đám tiểu quỷ hình dáng kỳ kỳ quái quái ở trước mắt, nhìn chúng lắc lư trong hành lang rồi hóa thành hắc khí cuồn cuộn tùy ý tới lui trong các cửa phòng đóng kín, lắc đầu: "Không có ở tầng này."
Vì lý do an toàn, Tô Dập lại đi một vòng hành lang, khẳng định: "Không có ở đây, chúng ta đi lên lầu đi."
Nghệ Tu gật đầu: "Vậy đi thôi, lên lầu."
Ông chủ nhà khách kinh ngạc nhìn bọn họ, hoàn toàn không ngờ người thanh niên kia chỉ đi một vòng liền nói không có, mà những người khác cũng hoàn toàn không có dị nghị, dễ dàng tiếp nhận kết quả này rồi sải bước đi lên lầu ba.
Đến lầu ba, Tô Dập đồng dạng yên lặng nhìn tung tích đám tiểu quỷ, lại đi một vòng hành lang rồi lắc đầu.
Nghệ Tu hất đầu, nhóm người tiếp tục đi lên lầu.
Ông chủ nhà khách bắt đầu dùng ánh mắt nhìn thần côn để nhìn bọn họ.
Lên lầu bốn, Tô Dập đột nhiên dừng lại, hơi nheo mắt.
Nghệ Tu cùng Vu Hãn Âm cũng phát hiện không đúng, không phải vì số lượng tiểu quỷ nhiều hơn mà ngược lại, ít hơn hẳn so với hai lầu dưới.
Ánh mắt Tô Dập nhìn đám tiểu quỷ thưa thớt ở hành lang cùng tiểu quỷ từ ngoài cửa sổ bay vào.. Tốc độ bay vào đám tiểu quỷ ở tầng này rõ ràng nhiều hơn, thế nhưng số lượng ở hành lang lại ít hơn, này rõ ràng không bình thường. Tô Dập nhìn chằm chằm đám tiểu quỷ, nhìn chúng do dự lắc lư ngoài hành lang một chốc rồi tất cả chậm rãi lăn lộn tràn vào bốn gian phòng tương liên.
Tô Dập yên lặng nhìn đám tiểu quỷ tràn vào trong phòng, thấp giọng nói: "406,408."
Ông chủ có chút do dự đưa thẻ mở cửa, Nghệ Tu đoạt lấy, cùng Vu Hãn Âm sải bước đi về phía hai gian 406 cùng 408.
Tô Dập đi theo sau lưng Nghệ Tu, nhìn anh cà thẻ mở cửa phòng rồi "ầm" một tiếng dùng sức đẩy cửa, sải bước đi vào!
Người trong phòng rõ ràng còn đang ngủ, rối rít giật mình bật dậy, mờ mịt nhìn Nghệ Tu cùng Tô Dập phá cửa tiến vào. Đây là phòng ba người, trên ba chiếc giường đều có người, người trên giường nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ tràn đầy tính công kích của Nghệ Tu thì sắc mặt đại biến, theo bản năng xoay người nhảy xuống giường, muốn chạy trốn!
Nghệ Tu trực tiếp thô bạo túm cổ áo người đầu tiên xông ra cửa, hung hãn dùng lực đẩy ngã cả ba ngã nhào xuống giường.
Ánh mắt Tô Dập tập trung vào một cái rương sắt nhỏ bị rất nhiều tiểu quỷ vây quanh, cậu đi tới mở nắp, bên trong hơn phân nửa là chi chít quỷ cầu!
"Chạy đi, có bản lĩnh thì nhảy cửa sổ kìa." Nghệ Tu khoanh tay nhìn bọn họ, cười nhạt.
Ba người trong phòng nhất thời cắn răng, không cam lòng nhìn bọn họ. Cửa sổ nhà khách này có gắn lưới chống trộm, bọn họ căn bản không thể nhảy, cho dù không có thì cũng không dám nhảy, bọn họ không có sức mạnh cường đại như Nghệ Tu! Mà hiện giờ Nghệ Tu hệt như môn thần đứng ở cửa, hoàn toàn lấp kín đường chạy.
Ngoài cửa lớn mở toang truyền tới tiếng náo động ở cách vách, ba người Hạo Ca Tông ở trong phòng nhất thời hiểu được nhóm người ở phòng kế bên cũng bị bắt, sắc mặt nhất thời u ám.
Ông chủ nhà khách đứng ngoài cửa dáo dác ngó vào trong, kinh ngạc mở miệng: "Làm sao? Bọn họ thật sự là phần tử khủng bố à? Làm sao mấy vị biết?"
Tống Nghị đứng ngoài cửa quay đầu nhìn ông chủ, kéo cửa ngăn cản ông nhìn Vu Hãn Âm cùng đám người bị la thiên lăng trói như kén tằm ở bên trong, trầm giọng nói: "Có khi đừng quá hiếu kỳ thì tốt hơn."
Ông chủ nhà khách ngẩn người, lúng túng cười cười, không dám nói tiếp nữa.
Vu Hãn Âm nhanh chóng xử lý đám người trong phòng 498, đi ra ngoài nhìn Tống Nghị cùng ông chủ một cái rồi đi vào phòng 406, đóng cửa lại.
Sau khi đóng cửa, Vu Hãn Âm liền quay đầu hất tay một cái, vô số bạch trù nhanh chóng từ trong tay anh bắn ra, trói chặt ba người không kịp trốn tránh trong phòng. Nghệ Tu lấy vòng sắt trong ba lô ra đeo lên cổ bọn họ, sau đó tượng trưng cùng còng tay khóa lại, tiếp đó dùng khăn trùm đầu che kín mặt rồi dẫn bọn họ cùng ba người bên phòng 408 ra khỏi nhà khách.
Nghệ Tử Ngang không ngờ bọn họ thật sự bắt sáu người đi ra, nhất thời khó tin nhìn bọn họ, lại nhìn sáu người trùm túi đen mà không nói nên lời.
Nghệ Tu nhìn hắn: "Nghệ thiếu tông chủ, tiếp theo làm phiền tôn giá các người tới phụ cận thanh trừ quỷ quái đi."
Nghệ Tử Ngang tỉnh hồn, mắt lạnh nhìn Nghệ Tu một cái, không nói lời nào dẫn người rời đi.
Vị thành niên mặc áo đỏ rực lập tức sáp tới gần, cúi người ấp úng: "Cái này.... các vị cảnh sát, tôi có thể đi được chưa? Sẽ không bắt tôi ngồi tù chứ?"
Nghệ Tu liếc mắt nhìn cậu nhỏ: "Được rồi, lần sau sẽ không phá lệ."
Vị thành niên nghe vậy thì mừng rỡ không thôi, chân hệt như bôi dầu lập tức chạy mất dép.
Vu Hãn Âm mang sáu người kia đi, Nghệ Tu cùng Tô Dập tiếp tục tới địa điểm dị thường kế tiếp kiểm tra.
Bên kia, nhóm Nhâm Tinh Hỏa chạy tới nơi quỷ quái bùng phát, cũng không để ý né tránh nhóm dân thường la hét, lập tức quơ múa pháp khí, hệt như giống trống khua chiêng chém giết quỷ quái!
Sau khi tùy ý thanh trừ xong đám quỷ, bọn Nhâm Tinh Hỏa cũng không để ý nhóm dân thường kêu rên, trực tiếp lấy di động ra nhìn một cái, phát hiện cách thời gian hạn định còn một giờ thì dương dương đắc ý gửi tin báo hoàn thành.
Thế nhưng không chờ Nhâm Tinh Hỏa gửi, một dòng tin nhắn lạnh như băng đã gửi tới di động của hắn.
[11 người bị thương, 4 người chết, con số thương vong quá cao, hiệu suất quá thấp, không hề bảo vệ giải tán dân chúng, đánh giá cấp bậc kém. Biểu hiện của các vị sẽ được đưa vào bảng khảo hạch, nếu đã gia nhập đặc vụ bộ môn xin hãy nghiêm túc đánh giết quỷ quái, bảo vệ dân chúng. Tiếp theo phải đưa người bị thương vào bệnh viện, sau đó nhanh chóng chạy tới địa điểm kế tiếp.]
Bên dưới tin nhắn còn có kèm theo một địa chỉ.
Nhâm Tinh Hỏa nhìn chằm chằm tin nhắn, sắc mặt biến đổi, hỏa khí phừng phừng xông lên. Này là ý gì? Uy hiếp bọn họ à? Hắn chợt ngẩng đầu nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện gần đó có camera giám sát.
Những thành viên Tử Vi Tông khác cũng nhận được tin nhắn đó, bọn họ rối rít nhìn về phía Nhâm Tinh Hỏa.
Nhâm Tinh Hỏa hít sâu vài ngụm, miễn cưởng đè nén lửa giận, trong tiếng kêu rên của nhóm người bị thương cắn răng nghiến lợi mở miệng: "Nhìn tôi làm gì? Còn không mau gọi xe cứu thương?"
Nói xong, hắn miễn cưỡng tỉnh táo lại, nhớ tới kế hoạch của bọn họ, lập tức cầm di động gõ chữ.
[Tử Vi Tông chúng tôi còn phái tới rất nhiều luyện khí sư cùng dược sư, nguyện ý nghe theo lệnh của đặc vụ bộ môn.]
Rất nhanh, đối diện lạnh đạm đáp lại: [Thỉnh tùy ý.]
Nhâm Tinh Hỏa âm trầm cất di động, chán ghét nhìn đám người nằm dưới đất ôm vết thương rên la cầu cứu cùng cảnh sát và nhân viên y tế hay tin chạy tới hỗ trợ. Chờ đến khi xe cứu thương chạy tới, hắn lập tức dẫn người rời đi.
Mà nhóm Nghệ Tu, Tô Dập chia ra chạy tới địa điểm tiểu quái tụ tập dị thường, trong tai nghe truyền tới âm thanh chán ghét lẫn than phiền của Bình Hạo Diễm: "Hừ, quả nhiên Tử Vi Tông chuyên tạo ra rác rưởi, căn bản không thèm để ý tới sống chết của người khác! Người ta làm tốt hơn bọn hắn biết bao nhiêu! Giết có mấy con quỷ cấp sáu mà để chết tới bốn người, làm việc như vậy thì chui mẹ vào bụng chó đi! Đám Triệu xử đúng là mù mắt rồi mới để bọn chúng..."
"Hạo Diễm!" Vu Hãn Âm không nặng không nhẹ mở miệng, Bình Hạo Diễm lập tức ngậm miệng.
Nghệ Tu nhíu mày: "Được rồi, nên làm gì thì làm đó đi. Cho bọn họ một lời cảnh cáo, nếu vẫn không chịu thay đổi thì để bọn họ cút ra ngoài trước thời hạn, giết quỷ cũng không phải chỉ dựa vào Tử Vi Tông bọn họ!"
Bình Hạo Diễm âm trầm đáp một tiếng, không lên tiếng nữa.
Không qua mấy ngày, nhóm Đỗ Phái Tuyết đã quay lại, rối rít gia nhập hàng ngũ thanh trừ quỷ quái A thị. Mà khoảng thời gian này nhóm Nhâm Tinh Hỏa cũng lên tinh thần không ngừng đánh giết quỷ quái ở khắp nơi, hoàn thành nhiệm vụ Bình Hạo Diễm gửi, cuối cùng cũng không nhận thêm đánh giá kém nào nữa.
Nhóm Hạo Ca Tông gây sóng gió ở A thị dần dần bị bắt lại ném vào mật thất, sự kiện quỷ quái bùng phát tổn thương dân thường kéo dài gần một tháng ở A thị rốt cuộc cũng dần dần hạ màn, may mắn số lượng thương vong vẫn luôn được khống chế ở mức độ rất thấp.
Lúc này, Nhâm Tinh Hỏa không ít lần đề nghị trợ giúp chế tạo pháp khí cùng dược tề, muốn tiến hành trao đổi với Kỷ Bạch Tình cùng Tô Dập. Thế nhưng đáp lại vĩnh viễn đều là một chữ không rảnh.
Dần dần bầu không khí ở tòa đặc vụ cao ốc mới ở vùng ngoại ô A thị trở nên vi diệu.
Mấy ngày nay nhóm Nghệ Tu bôn ba ở bên ngoài đánh chết quỷ quái, căn bản không thèm đếm xỉa tới bọn họ. Mà người ở lại đặc vụ bộ môn phụ trách tiếp xúc, phân phối nhiệm vụ cho bọn họ thì vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng, chán ghét. Đến bây giờ bọn họ cũng chỉ biết người đó là Bình Hạo Diễm, nhưng cần điều tra một chút liền biết người này cực kỳ chán ghét người của các tông môn, đặc biệt là Tử Vi Tông. Cho tới bây giờ ngay cả mặt Bình Hạo Diễm bọn họ cũng chưa thấy qua, nhóm Nhâm Tinh Hỏa căn bản không biết ra tay từ đâu.
Vốn bọn họ muốn tìm cơ hội chen vào đặt vụ bộ môn, bây giờ khó khăn lắm đụng phải sự kiện quỷ quái đột nhiên bùng nổ phạm vi lớn, bọn họ nắm lấy cơ hội thành công tiến vào, chỉ là không ngờ bọn Nghệ Tu căn bản không chịu thỏa hiệp, liều mạng gạt bọn họ ra ngoài rìa.
Cứ vậy một đoạn thời gian, mắt thấy trận quỷ quái bùng nổ đột nhiên này dần dần lắng xuống, giá trị tồn tại của bọn họ trở nên phai nhạt, có thể sau đó Nghệ Tu sẽ nghĩ cách đá bọn họ ra khỏi đặc vụ bộ môn!
Nhóm Nhâm Tinh Hỏa nóng nảy, bọn họ tìm tới lão nhị Từ gia Từ Nhạc Khang cùng lão tam Từ Nhạc Trạm nói: "Nắm chặt thời gian hành động đi, bằng không sẽ không còn cơ hội nữa!"
Từ Nhạc Khang nhíu mày, trong lòng kỳ thực không quá thích thủ đoạn này, thế nhưng lão tam nhà hắn đã hoàn toàn phụ thuộc Nghê Nguyên Tư, gia chủ cùng lão đại cũng rất hào hứng với chiếc bánh nướng mà Nghê Nguyên Tư vẽ ra, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn trợ giúp Nghê Nguyên Tư.
Từ Nhạc Trạm đẩy kính mắt gọng vàng, mỉm cười nói: "Tinh Hỏa huynh không cần gấp gáp như vậy, tại hạ sẽ tìm vị hôn thê của tại hạ nói chuyện thử với em gái cô ấy, chỉ là có thành công hay không thì khó nói."
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
15 chương
12 chương
75 chương
46 chương