Chuyện Luyện Khí Môn bị tập kích, từ khi Tử Vi Tông phái người tới Luyện Khí Môn thì câu chuyện bắt đầu phát triển theo hướng quỷ dị. Luyện Khí Môn đáng ra phải phừng phừng lửa giận nhưng cứ án binh bất động, cứ như chuyện này chưa từng phát sinh, thái độ trầm mặc này vô cùng kỳ quái, mà Thiên Huyền Tông cũng giữ động thái sừng sững bất động, không quản ngoại giới suy đoán thế nào. Ngược lại Tử Vi Tông thì châm cái này chọt cái kia, cứ như một tên hề bị tất cả mọi người chú ý, bất quá căn bản không mò được chỗ tốt gì. Đặc vụ bộ môn cũng không chú ý tới diễn biến sau đó, dù sao thì tình huống cũng quá rõ ràng, là Thiên Huyền Tông liên hợp Luyện Khí Môn cho Tử Vi Tông một bài học. Dù sao thì chuyện này cũng không liên quan với bọn họ nên chỉ cần an tĩnh quan sát. Sau khi trở lại đặc vụ cao ốc, Tô Dập ở phòng mình vài ngày, sau đó bị Nghệ Tu kéo qua phòng mình ngủ chung, phòng Tô Dập trở thành phòng làm việc của cậu. Chỉ là hai người vẫn chưa hoàn thành đại hài hòa sinh mệnh, phần lớn thời gian đều là ôm ôm hôn hôn rồi tinh khiết đắp chăn ngủ. Ôm Tô Dập ngủ như vậy Nghệ Tu vừa đau lại vui vẻ, mặc dù rất muốn ăn trọn thanh niên ngoan ngoãn làm ổ trong lòng mình vào bụng, thế nhưng anh tôn trọng ý muốn của Tô Dập, muốn chờ cậu chuẩn bị tốt rồi nói sau. Thời gian tiếp tục an tĩnh trôi qua, người của đặc vụ bộ môn còn chạy tới mấy nhà quyền quý, giúp bọn họ giải quyết vài vấn đề khó khăn. Khoảng thời gian này mấy chuyện nghiệp vụ này đột nhiên tăng vọt, bởi vì người huyền môn, đặc biệt là Thiên Huyền Tông cùng Tử Vi Tông đều chăm chú tập trung vào sự kiện Luyện Khí Môn tập khí, không rảnh để tâm chuyện khác. Ngoài ra thì ra ngoài tuần tra cũng không phát hiện quỷ quái thăng lên cấp năm, thực sự là một đoạn thời gian an bình. Ngày nọ, Tô Dập chậm rãi vẽ trận văn lên một chiếc pháp khí hình gương đồng, đang định đặt vào hộp giấy để bên chân thì cánh cửa sổ mở phân nửa đột nhiên lùa vào một trận gió làm rèm cửa không ngừng tung bay phấp phới. Tiếng chuông khe khẽ vang vọng theo làn gió, động tác của Tô Dập dừng lại một lát, cậu đặt gương đồng xuống, chậm rãi quay đầu lại thì nhìn thấy Phong Thanh Vi đứng bên cửa sổ, an tĩnh nhìn cậu. Tô Dập không khỏi có chút lúng túng, bởi vì trước đó ở bí cảnh Nam Hải cậu đã thu dọn sạch sẽ tài liệu trong căn nhà đá kia, cũng không biết có phải Phong Thanh Vi tới tìm vì chuyện đó hay không. Yên lặng một chốc, cậu vẫn cảm thấy nên chủ động nói ra. "Cái đó... trước đó tôi đã thấy cô trong bí cảnh Nam Hải... sau đó chúng tôi đã tiến vào căn nhà đá kia, còn lấy ba rương tài liệu đi..." Phong Thanh Vi hiển nhiên không phải muốn tới truy cứu chuyện bọn họ lấy tài liệu, tựa hồ cô cũng không biết chuyện này, cũng không ngờ Tô Dập lại nói với mình, biểu tình có chút trống rỗng chớp mắt, sau đó thấp giọng nói: "Tùy tiện, các cậu lấy đi cũng tốt." Nói xong, cô lẳng lặng nhìn Tô Dập: "Tế điển trăm năm của Hạo Ca Tông đã sắp bắt đầu, các cậu đã chuẩn bị xong chưa?" Tô Dập sửng sốt, tế điển trăm năm của Hạo Ca Tông? Cậu không khỏi ngồi ngay ngắn hỏi: "Tế điển trăm năm của Hạo Ca Tông có vấn đề gì sao?" Phong Thanh Vi trầm mặc nhìn Tô Dập, môi hơi mím lại, rũ mi không nói. Tô Dập nghĩ tới lần trước Phong Thanh Vi nói một nửa thì biến mất, không khỏi hỏi: "Nghê Hồng Văn rốt cuộc là ai? Chúng tôi đã tra toàn bộ Hoa quốc nhưng vẫn không tìm được người phù hợp, sau đó tìm được một đầu mối ở bí cảnh Nam Hải..." Mi mắt Phong Thanh Vi run rẩy, tròng mắt tĩnh mịch tựa hồ ẩn giấu ưu tư cực kỳ phức tạp. Cô ngẩng đầu nhìn Tô Dập, đôi môi tái nhợt hơi khép mở: "Nghê Hồng Vân... ở Hạo Ca Tông, xin hãy ngăn cản hắn." Tô Dập ngẩn người, lầm bầm thấp giọng nói: "Thật sự có người này sao?" Hạo Ca Tông... Nghê Hồng Vân... Phong Thanh Vi yên lặng nhìn Tô Dập đang cúi đầu suy tư: "Tế điển trăm năm chính là lúc Hạo Ca Tông phòng ngự yếu nhất, nếu các cậu có kế hoạch thì nhất định phải nắm lấy cơ hội." "Chờ chút..." Tô Dập sửng sốt, ngẩng đầu gọi Phong Thanh Vi. Phong Thanh Vi ngừng một lát, bóng người hư ảo một lần nữa trở nên ngưng tụ, hơi nghiêng đầu nhìn cậu. Tô Dập nghiêm túc nhìn cô, nhẹ giọng mở miệng: "Tôi vẫn luôn cảm thấy khó hiểu, cô... làm sao lại chết? Với trí tuệ của cô, hẳn không đến mức bị bức tử mới đúng." Bầu không khí trong phòng nháy mắt đóng băng, Phong Thanh Vi yên lặng nhìn cậu, ánh mắt hư vô tựa hồ đang nhìn một điểm vô định trong hư không. Hồi lâu sau, khóe miệng cô khẽ nhúc nhích, nhàn nhạt mở miệng: "Bức tử? Không đúng." Cô xoay người nhìn Tô Dập, thấp giọng nói: "Không ai có thể bức người có sức mạnh quỷ thần như chúng ta chết, trừ bỏ chính chúng ta. Năm đó sau khi biết nguồn gốc trí tuệ của mình cùng sự tồn tại của cậu và Nghệ Tu, tôi đã quyết định tự sát." Hô hấp Tô Dập cứng lại, kinh ngạc trợn to hai mắt. Phong Thanh Vi không biến sắc nói tiếp: "Sau khi quỷ thần chết, ba phần sức mạnh đã biến mất chưa từng đồng thời xuất hiện. Khi ấy tôi phát giác rằng ba người chúng ta tuyệt đối không thể cùng tồn tại trong hậu thế, mặc dù tạm thời không có vấn đề nhưng tuyệt đối không thể để nó phát sinh." Phong Thanh Vi dừng một chút rồi bình tĩnh nói: "Khi đó tôi quyết định tự sát, tôi chết rồi thì sẽ không tồn tại cục diện ba người sở hữu sức mạnh quỷ thần cùng tồn tại." Tô Dập có chút gian nan nuốt nước miếng, thấp giọng nói: "Vậy bây giờ... vì sao... cô lại..." Mi mắt Phong Thanh Vi run run, ánh mắt không chớp, lầm bầm nói nhỏ: "Tôi bị gạt." Tô Dập sửng sốt, không nghe rõ Phong Thanh Vi nói gì. Phong Thanh Vi hồi phục tinh thần, yên lặng nhìn Tô Dập, đột nhiên tiến tới vài bước. Trường mệnh tỏa bạch ngọc trước ngực Phong Thanh Vi khẽ sao động, trong tiếng đinh đinh đang đang thanh thúy, cô nâng bàn tay tái nhợt nhẹ nhàng đưa về phía ánh mắt Tô Dập. Tô Dập theo bản năng ngửa về sau một chút, híp mắt. Thế nhưng khi tay Phong Thanh Vi nhẹ nhàng chạm lên mặt cậu thì cậu không có chút cảm giác nào, chỉ có một tia ý lạnh mơ hồ ở sát tầm mắt mà thôi. Tầm mắt xuyên qua bàn tay bán trong suốt của Phong Thanh Vi, Tô Dập nhìn thấy ánh mắt lẳng lặng của cô đang nhìn mình. Cô nhìn Tô Dập, nhẹ giọng nói: "Dùng thân thể nhân loại thừa nhận sức mạnh quỷ thần vốn là chuyện rất miễn cưỡng. Không quản chúng ta có nguyện ý hay không, chúng ta đều phải trả cái giá thật lớn, giống như màu sắc mà cậu không thể nhìn thấy cùng năng lượng bạo động mỗi tháng của Nghệ Tu. Mà cái giá tôi đã bỏ ra đã đổi lấy kết cục này." Cô chậm rãi buông tay xuống, tiếng chuông thanh thúy vang lên, bóng người dần dần trở nên hư ảo. Trước lúc biến mất, âm thanh hư ảo của cô rõ ràng truyền vào tai Tô Dập. "Nhớ rõ, trừ bỏ chính chúng ta, không ai có thể giết chúng ta. Hai cậu, tuyệt đối, tuyệt đối không được chết." Tô Dập ngây ngốc nhìn căn phòng trống rỗng, theo bản năng đưa tay sờ sờ ánh mắt, phát hiện mạt ý lạnh kia đã sớm biến mất. Tuyệt đối không được chết... Phong Thanh Vi, cô ấy... Cậu đứng im một chỗ tiêu hóa tin tức, sau đó xoay người ra khỏi phòng đi tìm Nghệ Tu cùng Vu Hãn Âm. "Vậy là, sức mạnh trên người Nghệ Tu thật sự là quỷ thần chi lực?" Vu Hãn Âm thấp giọng nói, ánh mắt không khỏi lo âu nhìn Nghệ Tu đang ôm Tô Dập dựa vào bên bàn. Nghệ Tu thoạt nhìn rất bình tĩnh, mở miệng nói: "Không phải đã sớm suy đoán rồi à? Bây giờ chỉ là chính miệng Phong Thanh Vi chứng thật mà thôi. Còn cái giá là sức mạnh bạo động thì nhiều năm như vậy không phải tôi vẫn còn sống sao? Cứ xoắn xuýt vấn đề này mãi thật sự không cần thiết. Chỉ là, tuyệt đối không được chết là ý gì?" Vu Hãn Âm thở dài: "Từ không thể chết này chứng minh trạng thái hiện giờ của Phong Thanh Vi là không đúng, nói không chừng nếu cậu và Tô Dập cùng chết thì có thể sẽ phát sinh chuyện gì đó. Dù sao thì tình huống ba người cùng tồn tại không nhất định là phải còn sống, nếu tồn tại với trạng thái u hồn như Phong Thanh Vi...." Nghệ Tu ôm vai Tô Dập, lạnh giọng nói: "Tôi sẽ không dễ dàng tự sát, Tô Dập lại càng không." Tô Dập nghe vậy thì nghiêm túc gật đầu. Vu Hãn Âm suy nghĩ một chút thì cũng cảm thấy vậy, tạm thời an tâm nói: "Phong Thanh Vi nói Nghê Hồng Vân ở trong Hạo Ca Tông, hai đứa thấy thế nào?" Nghệ Tu vỗ vai Tô Dập, tỏ ý bảo cậu nói. Tô Dập nhìn Nghệ Tu, suy nghĩ một chút rồi thấp giọng nói: "Nếu không phải Nghê Hồng Vân ẩn núp trong Hạo Ca Tông, được Hạo Ca Tông che giấu nên ngoại giới mới không lộ ra chút tin tức nào như vậy. Bằng không thì Nghê Hồng Vân đã che giấu thân phận lẻn vào Hạo Ca Tông, Hạo Ca Tông vốn cũng không biết hắn tồn tại." Nghệ Tu hơi mím môi, nhún vai nói với Vu Hãn Âm: "Anh cảm thấy là loại nào?" Cặp mắt hoa đào của Vu Hãn Âm hơi nheo lại, thấp giọng nói: "Nếu có một người có thể che giấu thân phận dưới mắt Nghê Nguyên Tư, lại còn làm ra nhiều chuyện như vậy, anh không tin có người có thể làm được như vậy." Nghệ Tu phì cười, ngồi dậy nói: "Được rồi, dù sao chúng ta vốn cũng muốn tới Hạo Ca Tông thăm dò, hiện giờ biết chính xác thì tốt rồi, đỡ phải chạy loanh quanh không có mục tiêu như đám ruồi." Vu Hãn Âm gật gật đầu, Nghệ Tu liền kéo Tô Dập rời khỏi phòng làm việc của Vu Hãn Âm, trở về ký túc xá. Nhìn bóng lưng biến mất của hai người, Vu Hãn Âm xoay người lại nhìn tờ giấy in trên bàn, cầm tờ có hai chữ "Hồng Vân" mà nhíu mày. Nếu Nghê Hồng Vân có thật, vậy Hồng Vân trong cổ tịch lại là ai? Giữa bọn họ có quan hệ gì hay không? Hay chỉ là trùng hợp giống tên mà thôi? Bên kia, Nghệ Tu quay về ký túc xá mà cũng không chịu đi ngay ngắn, cứ dựa vào trên người Tô Dập. Tô Dập không lay chuyển được, chỉ đành để mặc anh dựa, cứ như cõng một gánh đồ lớn trở về ký túc xá. Gió đêm làm người ta lạnh lùng từ hành lang thổi tới, Tô Dập thế nhưng không hề cảm thấy lạnh, vì Nghệ Tu ôm chặt trong lòng nên cả người cậu được ánh sáng ấm áp vây kín, gió rét không thể nào thổi tới. Lúc về tới đại sảnh ký túc xá, Nghệ Tu chôn mặt trên mặt Tô Dập dùng sức cọ cọ hai cái, lại đưa tay hung hăng xoa đầu cậu rồi mới chịu buông ra, thành thật đi tới. Tô Dập vuốt vuốt cái đầu bù xù, chậm rãi đi theo Nghệ Tu trở về lầu ba, tắm rửa sạch sẽ rồi nằm trên giường chuẩn bị ngủ. Nghệ Tu ôm Tô Dập, vùi mặt vào mái tóc mềm mại có mùi dầu gội thơm ngát, lại hôn lên cái trán nhỏ. Tô Dập ngẩng đầu nhìn anh, lập tức bị Nghệ Tu ngậm miệng, khoang miệng cũng bị một đầu lưỡi ấm áp quen thuộc chen vào. Tô Dập mềm nhũn nằm trong lòng mặc anh hôn, Nghệ Tu nhanh chóng có phản ứng. Anh có chút chật vật bật dậy, chạy ra phòng tắm. Tô Dập ngẩn người nhìn cánh cửa phòng vẫn chưa đóng kín, khẽ mím lại đôi môi hơi sưng đỏ. Chờ Nghệ Tu mang theo một thân hơi nước quay trở lại, anh leo lên giường ôm chặt Tô Dập ngoan ngoãn nằm trong lòng, khàn khàn nói: "Tốt lắm, muộn lắm rồi, ngủ đi." Tô Dập chớp chớp mắt, trong lòng lặng lẽ nảy ra một ý tưởng, thế nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ vùi vào lòng ngực ấm áp của anh, nhắm mắt lại. .... Trong giấc mộng li bì của Tô Dập. Cậu mơ thấy Phong Thanh Vi khi còn là tế tử. Khi đó cô mặc đồ tế tử màu đen, chuỗi vòng ngọc trên cổ vẫn còn hoàn hảo không tổn hao, bên dưới là trường mệnh tỏa bạch ngọc cùng khấu bình an. Phong Thanh Vi ở một nơi cực kỳ xa lạ với Tô Dập, xuyên qua hành lang thật dài trên mặt nước, bước vào một tòa đại điện treo đầy lụa mỏng. Người trong đại điện mặc trường bào quảng tụ quen mắt thấy cô thì rối rít hành lễ, cung kính gọi: "Tế tử đại nhân." Cậu tựa như một đôi mắt lơ lửng giữa không trung đi theo Phong Thanh Vi, nhìn cô bảo mọi người lui ra ngoài rồi an tĩnh ngồi trong đại điện lật xem cổ tịch, tay cầm bút lông an tĩnh ghi chép gì đó trên giấy. Một màn an tĩnh trước mắt làm tâm Tô Dập cũng trầm xuống theo, an tĩnh nhìn Phong Thanh Vi ngồi trước bàn dài không ngừng đọc cổ tịch cùng ghi chép lại trên giấy. Thỉnh thoảng có người Hạo Ca Tông mặc trường bào quảng tụ tiến vào nghe cô căn dặn rồi rời đi. Tô Dập định nghe xem bọn họ nói gì nhưng căn bản nghe không rõ. Phong Thanh Vi cơ hồ ngồi cả ngày ở đại điện hoặc phòng sách, cũng không biết qua bao lâu, Tô Dập thậm chí còn nhìn thấy Nghê Nguyên Tư lúc còn nhỏ tới tìm Phong Thanh Vi. Thực sự không nhìn ra dáng vẻ hiện giờ, khí chất cả người tuy rất nghiêm túc nhưng vẫn là một thiếu niên chưa trưởng thành. Nghê Nguyên Tư vây quanh Phong Thanh Vi, cả ngày cứ kêu Thanh Vi Thanh Vi, dáng vẻ cố tỏ ra thành thục có chút đáng yêu. Tô Dập có chút mờ mịt nhìn cảnh tượng như một vở kịch câm ở trước mắt, không biết vì sao cậu lại mơ thấy cảnh này. Tòa đại điện này rất an tĩnh, Phong Thanh Vi vẫn luôn an tĩnh ở đây đọc sách viết chữ, đột nhiên một người mặc đồ Hạo Ca Tông người đầy máu lảo đảo chạy vào đại điện, hoàn toàn phá vỡ bầu không khí an tĩnh này. Lần này Tô Dập rốt cuộc nghe rõ âm thanh: "Không xong rồi! Quỷ quái phản phệ! Từ trưởng lão An trưởng lão La trưởng lão... còn rất nhiều trong tông môn, bọn họ, bọn họ đều chết cả rồi! Đám quỷ bị thao túng thì đã chạy mất!" Đang ngồi ngay ngắn trước bàn dài dùng bút lông viết gì đó, Phong Thanh Vi sửng sốt, còn không kịp phản ứng lời đối phương thì ánh mắt đã không ngừng trợn to, cây bút ba một tiếng rớt xuống trang giấy viết dở. Cô đứng bật dậy, sắc mặt tái nhợt: "Không có khả năng, sao lại xảy ra vấn đề chứ?! Anh mau dẫn tôi đi xem xem!" Phong Thanh Vi đi theo đệ tử Hạo Ca Tông người đầy máu kia đi ra ngoài, Tô Dập thì bị hạn chế ở trong tòa đại điện này, không thể theo Phong Thanh Vi đi ra ngoài. Tô Dập ngây ngốc nhìn cửa đại điện không một bóng người, ánh mắt rơi vào tờ giấy đang ghi dở dang. Chữ viết trên giấy lờ mờ không rõ, cậu không nhìn thấy, thế nhưng phần bị ngòi bút rớt xuống thì bị nhuộm thành một mảng đen nhức mắt. Cũng không biết trải qua bao lâu, Phong Thanh Vi trở lại. Cô cúi đầu, nắm tay siết chặt, chỉ một mình quay lại. Cô từ từ bước vào đại điện, màu sắc chiếc váy dài màu đen trên người tựa hồ có màu sắc đậm hơn, đậm một cách dị thường. Tô Dập an tĩnh nhìn Phong Thanh Vi đứng thẳng tắp ở giữa đại điện, nhìn thân thể bên dưới lớp váy ướt át, cậu ý thức được đã xảy ra chuyện. Bên ngoài đại điện mây đen kéo tới cuồn cuộn, đột nhiên một tia chớp xẹt ngang qua, tiếng sấm rền vang vọng. Phong Thanh Vi run bắn, giống như giật mình thức tỉnh, lầm bầm mở miệng: "Không đúng, làm sao lại phản phệ... nhất định là có chỗ nào đó không đúng!" Cô chạy tới phòng sách, lao tới tủ sách lật tung hết thảy những tờ giấy ghi chép ném xuống đất, mặc cho chúng bị chất lỏng xám tro trên người mình nhỏ xuống thấm ướt. Bản thân cô thì quỳ gối dưới đất, tay không ngừng lật xem, thô đạo lật tung đống giấy mà mình để gọn trước đó, nhất quyết muốn tìm xem nơi nào có vấn đề. Sau khi lật hết đống giấy, Phong Thanh Vi không tìm được gì. Cô cắn răng dùng sức vo tờ giấy cuối cùng trong tay thành cục ném xuống đất, sau đó đùng một tiếng, phẫn nộ dùng sức đấm lên tủ sách rỗng tuếch. Cô cúi đầu, lồng ngực kịch liệt phập phòng, sau đó lại tiếp tục lật tung thư tịch trên tủ sách. Mưa to đổ ồ ạt bên ngoài đại điện, suốt cả một đêm, Phong Thanh Vi lục tung phòng sách cả một đêm. Chờ mây tan mưa tạnh, sắc trời dần hé lộ ánh bình minh, cô ngây ngốc ngồi giữa một đống bừa bộn, thư tịch cùng giấy ghi chép vứt tung khắp nơi, rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Nhìn ánh mắt từ tức giận tuyệt vọng tới trống rỗng rồi một lần nữa ngưng tụ thành ánh sáng lạnh lẽo, Phong Thanh Vi chậm rãi đứng dậy, lột những trang giấy dính trên người ném xuống đất. "Dùng đồng thuật thao túng quỷ quái... vì sao mình lại có ý niệm cùng ý tưởng này chứ? Hơn nữa lại còn thành công, không đúng..." Cô bầm bầm lầu bầu, chậm rãi ngẩng đầu lên rồi sải bước đi ra ngoài đại điện. Lần này Tô Dập có thể đi theo Phong Thanh Vi rời khỏi đại điện, một đường phiêu động, nhìn cô đi thẳng qua con đường lát đá bị cơn mưa cọ rửa, đi tới một tòa lầu các được bảo vệ nghiêm mật ở phía sau. Tòa lầu các kia có hai đệ tử giữ cửa, thấy Phong Thanh Vi đi tới thì không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh hoảng sợ hãi. Phong Thanh Vi lạnh giọng mở miệng: "Mở cửa, tôi muốn vào trong tra cứu cổ tịch." Cô vốn có quyền lực tự do ra vào tòa lầu các nhỏ này, hai đệ tử trố mắt nhìn nhau, rốt cuộc không dám ngăn cản, mở cửa cho cô tiến vào. Tay áo đen sậm tung bay, Phong Thanh Vi sải bước tiến vào lầu xác, xách cây đèn đặt cạnh cửa, đi thẳng tới mục tiêu đã định trước. Cuối cùng cô dừng lại trước một kệ sách cao lớn, đưa tay lấy vài quyển cổ tịch, trực tiếp ngồi dưới đất lật xem. Những ngày kế tiếp, Phong Thanh Vi vẫn ngồi trong tòa lầu các này, không ngủ không nghỉ lật xem. Tô Dập an tĩnh nhìn Phong Thanh Vi cắn môi chuyên chú xem cổ tịch, tìm hiểu vì sao kết cục lại như vậy. Không biết đã mấy ngày trôi qua, Phong Thanh Vi không phân biệt ngày đêm đọc hết sách lớn sách nhỏ trên kệ, rốt cuộc cũng biết được trí khôn vẫn luôn được người ta hâm mộ của mình từ đâu mà có. Dùng ánh mắt có thể điều khiển quỷ quái, đó là ý tưởng trong đầu cùng trí khôn nói cho cô biết. Điều này không sai, thế nhưng chỉ có ánh mắt quỷ thần mới thật sự điều khiển được quỷ quái. Đồng thời, cô cũng đoán được thiếu niên có sức mạnh khủng khiếp được Thiên Huyền Tông đón về nắm giữ quỷ thần chi thần. Quỷ quật mở ra cũng chứng minh quỷ thần chi nhãn đã xuất thế. Mà cô, cô chính là phần quỷ thần chi trí còn sót lại của sức mạnh quỷ thần. Phong Thanh Vi ngây ngốc ngồi một ngày một đêm, không nhúc nhích. Cô biết quỷ thần chi trí đã lừa mình, nói chuẩn xác hơn là nó đang lợi dụng cô để thúc đẩy hết thảy phát sinh. Mặc dù quỷ quái trong quỷ quật đã bị đánh lui, thế nhưng lại dẫn tới thảm kịch quỷ quái bị thao túng phản phệ đại quy mô này, huyền môn tử thương thảm trọng, đám quỷ quái phản phệ trốn chạy quấy phá thế gian. Cô cũng biết, ba loại sức mạnh quỷ thần không thể cùng tồn tại hậu thế. Như vậy, cô phải làm gì cũng quá rõ. Phong Thanh Vi chậm rãi đứng lên, ánh mắt tĩnh mịch, biểu tình bình tĩnh bước ra khỏi lầu các. Cô trở lại đại điện, từ trên bàn thờ lấy ra một con dao găm cực kỳ tinh mỹ mà tế tự chuyên sử dụng, sau đó đi tới một nơi đắm chìm trong bầu không khí bi thương. Tô Dập phiêu động phía sau Phong Thanh Vi, liếc nhìn hướng Phong thanh Vi đang đi tới thì phát hiện nơi đó treo đầy lụa trắng và đèn lồng trắng. Cô từng bước từng bước băng qua thềm đá, bước qua cầu đá, đi tới linh đường bày đầy quan tài cùng linh vị. Trong linh đường cũng không có nhiều người, tất cả đều kinh ngạc hoặc căm thù nhìn Phong Thanh Vi, còn có người kêu rên khóc lóc, điên cuồng mắng chửi. Đối mặt với hết thảy, Phong Thanh Vi làm như không nghe thấy, chỉ nắm chặt con dao găm tuyệt đẹp kia từ cánh cửa treo đầy lụa trắng bước vào. Bước vào đại sảnh bày đầy quan tài, trong quan tài không có bao nhiêu thi thể nguyên vẹn, đại đa số đều bị quỷ quái phản phệ gặm sạch, chỉ có thể bỏ áo mũ vào bên trong. Cô đi ngang qua những chiếc quan tài, tay áo cùng làn váy nhẹ nhàng phất qua mảnh ván quan tài, nhẹ nhàng vang lên tiếng chuông tịch liêu. Cuối cùng cô dừng lại trước linh vị, ánh mắt cẩn thận nhìn từng dòng tên trên linh bài, sau đó chậm rãi quỳ xuống, khom người, nặng nề dập đầu. Mái tóc đen từ trên lưng xõa xuống tạo thành một mảng lớn màu đen trên nền đất. Phong Thanh Vi dập đầu ba cái vang dội rồi chậm rãi đứng dậy, ánh mắt trầm tĩnh nhìn linh bài. Sau lưng đột nhiên truyền tới một trận xôn xao, Tô Dập quay đầu nhìn lại thì phát hiện là một người nam trung niên vội vàng chạy vào, vẫy tay ra hiệu cho mọi người bên trong linh đường lui ra rồi bước nhanh tới chỗ Phong Thanh Vi, không ngừng nghỉ nói: "Thanh Vi, mau đi theo cha, dưới núi đã tụ tập một đám người muốn xông lên đây, đã sắp không ngăn được rồi." Phong Thanh Vi vẫn quỳ không nhúc nhích, bình tĩnh mở miệng: "Con không đi." Người trung niên kia cả kinh, đảo hai vòng tại chỗ rồi run run nôn nóng nói: "Chuyện này không phải do con! Thanh Vi, cha biết con muốn chuộc tội nhưng núi xanh vẫn còn đó, hiện giờ thế gian có nhiều quỷ quái như vậy, chúng ta cần con!" Phong Thanh Vi đưa con dao lên, chậm rãi rút ra khỏi vỏ, thấp giọng nói: "Không cần. Cha, huyền môn này, thế giới này không cần con sống, con chết mới là lựa chọn tốt nhất." Người trung niên khiếp sợ nhìn cô, muốn cướp con dao kia đi nhưng Phong Thanh Vi đã kiên quyết chỉ mũi dao nhọn về phía cần cổ trắng nõn của mình. "Con làm gì vậy? Thanh Vi, con đừng xúc động! Buông dao xuống đi con!" "Thật xin lỗi cha. Con gái bất hiếu, sau này không thể chăm sóc ngài." Phong Thanh Vi nhìn người trung niên đang run bần bật, nhẹ giọng nói. Người trung niên quỳ xuống trước mặt Phong Thanh Vi, nước mắt trào ra khàn khàn mở miệng: "Đừng... Thanh Vi, Thanh Vi, con bình tĩnh lại đi con, chuyện không tới mức đó đâu con ơi... con muốn chuộc tội cũng không cần phải làm như vậy!" "Không, cha ơi, không phải vì chuộc tội. Con phải chết, là tự nguyện chết." Vừa nói, con dao lại càng đâm sâu hơn, mũi dao sắc nhọn đâm vào làn da, một dòng máu đỏ từ mũi dao chảy xuống. Ánh mắt cô nhìn về nơi xa xăm, chậm rãi mỉm cười. Chớp mắt sau đó, bàn tay cầm dao chợt dùng sức, lưỡi dao đâm xuyên vào cổ họng yếu ớt! Máu tươi nháy mắt phun trào, Phong Thanh Vi run một cái, thân thể nghiêng qua một bên ngã nhào xuống đất. Người trung niên không thể tin nổi mở to hai mắt, vội vàng quỳ gối tiến tới ôm lấy thân thể Phong Thanh Vi, tay run run vừa che vết thương không ngừng trào máu trên cổ cô, vừa bi thương gọi: "Thanh Vi! Thanh Vi...." Phong Thanh Vi mở to mắt nhìn cha đang ôm mình, ô ô run rẩy thở hổn hển, ánh sáng trong mắt dần mơ hồ. Cảnh vật xung quanh cũng bắt đầu mơ hồ, Tô Dập theo bản năng nhìn xung quanh, cậu phát hiện một bóng dáng có chút quen thuộc chạy vọt vào, lảo đảo xuyên qua những cổ quan tài nhào tới bên này. Người nọ hô khàn cả giọng: "Tuyết nhi....!" .*.