"Cám ơn đội trưởng đã nhường, chỉ tiếc chỉ là đám quỷ cấp năm hỗn tạp, quả thực không đã ghiền chút nào." Đỗ Phái Tuyết quay đầu lại, cười tủm tỉm nói. Nụ cười trên mặt cô rất kỳ dị, trên gương mặt ấm áp ôn hòa tựa hồ nhuộm lên cảm giác u ám quỷ dị của đám hoa hồng bên ngoài cổ trạch, mang theo chút yêu thích vị máu tanh, càng nhiều hơn là chưa thỏa mãn. Cô vẫn chưa giết đủ. Từ khí chất biến đổi hoàn toàn của Đỗ Phái Tuyết, Tô Dập nhìn ra được điều này. Nghệ Tu nhướng mày, khóe miệng giật giật: "Có đám này là không tệ rồi, đừng yêu cầu quá cao." Nói xong, anh quay đầu nhìn Tô Dập, liền đối diện với ánh mắt bình tĩnh của cậu. Anh tựa hồ có chút kinh ngạc nhưng không nói gì, chỉ hỏi: "Có thấy được gì không?" Tô Dập nhìn những mảnh cắt lát của đám quỷ vẫn chưa hóa thành hắc khí tiêu tán, cố gắng hình dung lại dáng vẻ ban đầu của chúng. "Dáng dấp của chúng rất kỳ quái, có mặt giống như mặt vượn, miệng nhọn như chim, trên đầu lại có sừng huơu. Người chúng nó lồi lõm dị thường, có hai tay giống vượn, chân thì to lớn như móng chim... cứ hệt như một thứ được ghép nối lại từ đủ thứ kỳ quái vậy." Nhìn những phần thân thể còn chưa kịp tan biến ở dưới đất, Tô Dập nghiêm túc nói. Nghệ Tu nhướng mày, không biết nghĩ tới gì đó, chân mày nhíu lại lộ rõ cảm xúc chán ghét. Khóe miệng Đỗ Phái Tuyết vẫn luôn cong lên, giọng nói có chút tham lam: "Thoạt nhìn đám quỷ này có không ít. Em không giành lại đội trưởng, không bằng chúng ta chia ra hành động đi?" Nghệ Tu thờ ơ gật đầu: "Em từ trên quét xuống đi, tụi tôi từ dưới quét lên trên. Đúng rồi, sẵn tiện nhớ để ý xem có thấy đám ngu xuẩn xông vào đây chơi thử gan kia không, nếu thấy thì đừng có thuận tay chém đấy, bằng không Mao Thiên Tuyền sẽ phát điên mất." Đỗ Phái Tuyết hơi nghiêng đầu, khóe miệng vẫn như cũ nhếch lên, ánh mắt lóe ra một tia tàn nhẫn: "Em không sao cả, bất quá đám quỷ xuất hiện trong cổ trạch lại là loài hỗn tạp này. Tối qua vừa cảm nhận được cảm giác thống khổ hoảng sợ tột cùng, nếu có thể sống sót bọn họ nhất định rất hạnh phúc, sao em có thể phá hoại hạnh phúc này được chứ?" Tô Dập mơ hồ cảm thấy từ hạnh phúc mà Đỗ Phái Tuyết nói có chút vi diệu, sau khi nhìn biểu tình Nghệ Tu thì cậu càng khẳng định mình không cảm giác sai. Nghệ Tu dừng một chút, nhìn chằm chằm Đỗ Phái Tuyết một chốc rồi nhún vai: "Em cứ coi như tôi nói nhảm đi." Sau khi tiêu diệt đám quỷ xong, phòng khách lại khôi phục yên tĩnh, ba người chia ra hành động. Đỗ Phái Tuyết nhặt tấm vải mềm trên đất lên, xách thanh đại đao đi lên lầu, Nghệ Tu cùng Tô Dập thì đi tới hành lang bên cạnh cầu thang. Tiến vào hành lang bên trái, Tô Dập phát hiện không ít mảnh vỡ của những bức tượng điêu khắc, từ phần còn nguyên vẹn trên tường có thể dễ dàng nhìn ra hình dáng ban đầu của chúng rất tinh xảo, những chiếc đèn hình nến trên tường bể nát, đế kim loại cũng rỉ sét. Đi được một đoạn thì thấy bên trái có một cánh cửa gỗ, chẳng qua đã đóng kín, Nghệ Tu tiến tới vặn nắm cửa, phát hiện không mở được. Anh nhíu mày lùi về sau vài bước, sau đó nhấc chân đá mạnh một cú! "Ầm" một tiếng, tiếng vang thật lớn tựa hồ chấn động cả tòa cổ trạch làm không ít vụn đá rớt xuống. Cánh cửa gỗ kia mở tung, thê lương lắc lư. Tô Dập trừng mắt, cảm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt. Nghệ Tu sải bước tiến vào trong, Tô Dập vội vàng đuổi theo, nơi này có bảy tám cái bàn dài nghiêng ngã, những mảnh vỡ cùng dao nĩa kim loại rơi tán loạng dưới đất. Ánh sáng từ hai cánh cửa sổ chiếu rọi vào phòng, trên mặt tường ngay ngắn trước mặt có dấu vết di dời, trên tường có vài lỗ thông hơi, giữa lỗ thông hơi dùng dấu vết di dời có vệt khói cùng vết cháy sém. Tô Dập lập tức phán đoán nơi này rất có thể chính là phòng bếp. Đột nhiên cảm nhận được gì đó, Tô Dập quay đầu lại, ngay lập tức nhìn thấy hắc khí lượn lờ dần dần ngưng tụ thành hình dạng quỷ quái! Tô Dập lập tức lùi ra sau, tựa vào tường giơ cao súng, thấp giọng mở miệng: "Tây bắc 32, cao 16, 3 mét!" Nghệ Tu sớm đã phát hiện một mảng màu xanh xuất hiện trên tròng kính, vừa nghe âm thanh truyền tới tai, anh lập tức tung một quyền vừa nhanh vừa mạnh về phía bên trái. Một quyền này của anh xuất ra cực nhanh, con quỷ định đột kích Nghệ Tu căn bản không kịp phản ứng, chỉ có thể rít gào một tiếng, vị trí bướu thịt ở trước ngực bị đập trúng, thậm chí cả nắm đấm lún sâu vào thân thể nó, rất nhanh nó đã co quắp ngã xuống! Còn lại năm con, Tô Dập bình tĩnh suy nghĩ, thừa dịp Nghệ Tu phi thân đá vào bướu thịt một con khác, cậu giơ súng nhắm vào một con quỷ ở vòng ngoài, đầu ngón tay nhẹ nhàng bóp cò. Đạn quang màu xanh lam từ súng quỷ bắn ra trúng bướu thịt trước ngực một con quỷ, nó bay ngược ra sau đập vào tường rồi ầm ầm ngã xuống! Tô Dập cầm súng quỷ nhanh chóng rút vào góc tường: "Tây nam 22, cao 15, PQ!" Nghệ Tu lắc người né khỏi một quyền của con quỷ, sau đó quay lại ác liệt đáp trả lại một chưởng, cú đánh mạnh đến mức đánh nát cánh tay cường tráng đang cố gắng bảo hộ phần ngực của con quỷ, tiếp tục nện xuống đập nát phần bướu thịt! Con quỷ cuối cùng hét to một tiếng, phát hiện mình căn bản không phải đối thủ của Nghệ Tu, nó liền xoay người bổ nhào về phía Tô Dập! Tô Dập đối mặt với con quỷ kia, bình tĩnh giơ súng quỷ không ngừng bắn: "Đông nam 10, cao 18!" Con quỷ này trông dị thường dữ tợn, từ khoảng cách gần có thể phát hiện dấu vết kết nối mất cân đối giữa tay và chân. Mấy phát bắn của Tô Dập không trúng đích, mắt thấy nắm đấm lớn cỡ cái tô sắp nện lên người Tô Dập, ánh mắt con quỷ sáng ngời, cái miệng dài như miệng ngựa há lớn... Từ ánh mắt đen láy của Tô Dập chiếu ra hình ảnh một nắm đấm sáng lóe, con quỷ kia khó tin cúi đầu, phát hiện một quả đấm từ lồng ngực mình xuyên ra, hoàn toàn đánh nát bướu thịt của nó! Giây kế tiếp, chất lỏng màu đen ồ ạt từ ngực nó phun ra! Trong tiếng hí chói tai của con quỷ, Tô Dập theo bản năng lùi về sau, nghiêng đầu né tránh, bất quá vẫn bị văng tung tóe cả người. Theo bản năng nâng tay che mặt, bất quá không sờ được gì, lúc này Tô Dập mới nhớ ra những thứ này không phải vật thật, sẽ biến mất trong không khí. Nghệ Tu vẫy vẫy tay, ghét bỏ vẫy thứ màu xanh lam dính trên tay mình, thoải mái xoay xoay cổ rồi nhìn về phía Tô Dập: "Làm không tệ." Nhịp tim Tô Dập đập có hơi nhanh, nghe thấy Nghệ Tu khen ngợi thì trong lòng lập tức ổn định lại. Hóa ra cậu cũng có chút lo lắng. Không phát hiện được gì trong căn phòng bếp này, bọn họ trở ra hành lang, tiếp tục kiểm tra. Tiếp đó tiến vào hai gian phòng lớn, theo thứ tự là phòng nghỉ của người giúp việc cùng phòng ngủ tập thể. Hai nơi này đều có không ít quỷ quái hình dáng kỳ dị, hết thảy đều bị nhóm Nghệ Tu tiêu diệt. Bọn họ đi tới cuối hành lang, chỉ thấy một lối rẽ bên phải. Đi tiếp thì trước mắt đột nhiên sáng ngời, chỉ thấy một khoảng không rộng xuất hiện trước mắt, một đường kéo dài hướng ra tòa nhà cổ ở phía sau. Cách bọn họ gần nhất là một chiếc cầu thang hoa lệ nối thẳng lên lầu hai. Tòa nhà này thiết kế theo hình hộp có độ cao rất lớn, thoạt nhìn giống như có tới bốn năm tầng. Tòa nhà cao ngất, những chiếc cửa sổ vòm cung với hoa văn trang trí phức tạp đan xen ở phần chóp đỉnh. Phía dưới là một chiếc cổng vòm rất có phong cách tôn giáo, bên trong cánh cửa là những hàng ghế ngồi chỉnh tề, rất giống nhà thờ phương Tây mà Tô Dập từng thấy trong hình. Chẳng qua chiếc cổng vòm đã rỉ sét, không còn dáng vẻ sáng bóng vốn có, những chiếc bóng đèn cũng bể nát, bên trong căn phòng chỉ có ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ chiếu rọi vào, ánh sáng rực rỡ đủ màu sắc chiếu rọi lên người hai người, cả không gian nhìn rất hoa lệ lại hư ảo. Nơi này không có quỷ xuất hiện, Tô Dập cẩn thận quan sát hồi lâu, quay đầu lại thì thấy ánh sáng quanh người Nghệ Tu bị ánh sáng chiếu rọi thành chỗ đậm chỗ nhạt. Nghệ Tu cũng quay đầu nhìn cậu, xuyên qua tròng kính trong suốt, anh nhìn thấy những tia sáng mờ ảo chiếu rọi lên người Tô Dập hệt như hiệu ứng của đèn xoay, làm mặt Tô Dập bị chiếu thành những khối màu kỳ quái. Thế nhưng tròng mắt của cậu thì vẫn đen láy trong suốt, hoàn toàn không bị những sắc màu kia lây nhiễm. Nghệ Tu dừng một chút, mở miệng: "Trên người em bây giờ cũng có ánh sáng ngũ sắc." Tô Dập cúi đầu nhìn người mình, chỉ nhìn được người mình bây giờ cũng chỗ đậm chỗ nhạt như Nghệ Tu, liền nghiêm túc nói: "Em không thấy được." Sau khi ngừng một chút, cậu lại hỏi: "Có đẹp mắt không?" Nghệ Tu bĩu môi: "Xấu muốn chết." Nói xong, Nghệ Tu sải bước đi trở vào trong, Tô Dập vội vàng đuổi theo, nghiêm túc nói: "Thế nhưng em cảm thấy trên người anh khẳng định rất đẹp." Nghệ Tu quay lại nhìn Tô Dập một cái, cười nhạo: "Em có thấy được đâu." Tô Dập không phản bác, chỉ an tĩnh đi theo sau Nghệ Tu. Lúc sắp tiến vào hành lang, cậu đột nhiên dừng chân quay đầu nhìn về phía tòa nhà cao cao kia. Ánh sáng xuyên qua những ô cửa kính chiếu rọi xuống những chiếc ghế dài cùng cổng vòm như cũ, không có gì khác biệt. "Em đang nhìn gì vậy? Đi mau lên." Phía trước truyền tới âm thanh Nghệ Tu, Tô Dập vội vàng quay đầu lại, nhanh chân đuổi theo. Lầu một bị bọn họ thanh trừ một vòng, trừ bỏ tòa nhà giống nhà thờ kia, những phòng khác đều có không ít quỷ quái. Thế nhưng bọn họ không hề phát hiện nhóm người trẻ tuổi, chỉ có thể nhìn ra dấu vết có người từ cửa sổ leo vào. "Chậc, đám ngu xuẩn kia còn chạy lên lầu nữa à? Đúng là ngại mình sống quá lâu mà." Nghệ Tu ngẩng đầu nhìn cầu thang thông lên lầu hai, gọi Tô Dập đi tiếp. Một hành lang dài vây quang đại sảnh, vách tường bên ngoài có những chiếc cửa sổ thủy tinh lớn, từ cửa sổ có thể nhìn thấy phần mái kéo dài uốn cong ở lầu một. Tô Dập quan sát một chút, từ cửa sổ hành lang có thể nhìn thấy mảnh hoa hồng rập rạp đang nở rộ rực rỡ ở dưới vườn. Cậu nhíu mày, cứ có cảm giác mình đã bỏ quên thứ gì đó. "Mau tới đây, tôi muốn vào trong." Nghệ Tu đứng trước một cánh cửa, hô lớn. Tiêu diệt xong đám quỷ ở trong căn phòng tựa hồ là phòng nghỉ này, Tô Dập buông súng quỷ trong tay xuống, chậm rãi nói: "Vì sao đám quỷ này lại ngoan ngoãn chờ trong phòng như vậy? Hơn nữa ở trong đây tựa hồ cũng không có trận văn." Nghệ Tu dừng bước, nghĩ ngợi một chút rồi đột nhiên vung tay đấm mạnh vách tường phòng nghỉ. Vách tường vỡ vụn một mảng, bụi bặm bay tứ tung, chiếc bệ đèn kim loại rớt xuống đất, cả căn phòng hỗn loạn không thôi. Nghệ Tu tùy ý phủi phủi vụn đất dính trên người, quay đầu nhìn Tô Dập cũng đang phủi bụi nói: "Em nhìn lại xem." Tô Dập chật vật phủi đi vụn đất dính trên đầu, nghe vậy liền ngẩng đầu, ánh mắt chăm chú, cũng không để tâm tới bụi bặm trên người, đi tới gần lỗ thủng to trên tường, nhẹ nhàng gỡ bỏ mớ đá vụn cùng tro trắng, lộ ra tầng xi măng cùng vôi ở bên dưới. "Trận văn được vẽ ở trên này, bị che lại." Tô Dập khẳng định nói, suy nghĩ một chút, cậu có chút nghi ngờ hỏi: "Chẳng lẽ những trận văn này là do vị thương nhân nước Y kia vẽ ra sao?" Nghệ Tu lắc đầu: "Không biết được, tòa cổ trạch này đã đổi chủ rất nhiều lần, tu sửa cũng nhiều, không thể xác định là được vẽ lên từ lúc nào." Nghiên cứu một chốc, Tô Dập ghi nhớ lại hình dáng phù văn rồi tiếp tục cùng Nghệ Tu dò xét. Sau khi kiểm tra tiếp vài căn phòng nghỉ, Nghệ Tu mở cánh cửa cuối cùng, nháy mắt phát giác nơi này cũng những căn phòng trước đó có chút khác biệt. Ánh mắt đảo một vòng, dễ dàng nhìn thấy vết máu văng tung tóe trên tường cùng một chiếc di động không ngừng chớp lóe. Tô Dập đứng sau lưng Nghệ Tu, nhìn thấy một luồng hắc khí khổng lồ ở trong phòng nhanh chóng dao động, sau đó ngưng tụ thành ba bóng dáng khổng lồ. Ba con quỷ kia cực kỳ xấu xí, so với những con quỷ đã gặp trước đó lại càng không thể nhìn ra chúng rốt cuộc là thứ gì, bảy tám cánh tay cẳng chân thò ra, vẫn còn đang run run. Gương mặt căn thể nhìn ra là mặt gì, thoáng nhìn qua cứ tưởng là một quả bóng bầu dục lồi lõm. Sắc mặt Nghệ Tu lạnh lẽo, nắm tay siết chặt, thấp giọng nói: "Cẩn thận, đám quỷ này đã ăn thịt người, sắp thăng lên cấp sáu." Ba con quỷ kia phát ra tiếng kêu cổ quái, giương nanh múa vuốt nhào về phía bọn họ! Tô Dập tựa vào cạnh cửa, thấp giọng nói: "Đông bắc 6, cao 16, 3 mét!" Nghệ Tu xông tới, một quyền tung ra hung hăng đánh trúng ngực con quỷ gần nhất. Sau đó nhanh chóng lách người một cước đá con bên cạnh văng vào con phía sau. Con quỷ bị đập trúng ngực kêu thảm một tiếng, rất nhiều chất lỏng màu đen phun ra, thế nhưng không ngã xuống. Nó lảo đảo giãy dụa, dữ tợn quơ quào cánh tay tiếp tục bổ nhào về phía Nghệ Tu! Tô Dập lập tức giơ tay, nhắm vào vị trí bướu thịt nổ súng, lúc này mới xử lý xong. Dù sao cũng đã ăn thịt người, hai con quỷ còn lại đã có trí khôn sơ cấp. Phát giác Nghệ Tu không dễ chọc, chúng lập tức dùng một cánh tay bảo hộ bướu thịt trước ngực, cánh tay còn lại thì công kích cùng ngăn cản Nghệ Tu, thậm chí còn biết che chở cho nhau. Nhất thời Nghệ Tu không có biện pháp công kích hai con quỷ còn lại. Ánh mắt Nghệ Tu khẽ nheo lại, ác liệt lóe sáng, sau đó thấp giọng nói: "Nghĩ cách tách chúng ra, chia ra công kích." Tô Dập đè chặt tai nghe trên tai, nhìn Nghệ Tu tung người đá văng một con quỷ, sau đó hơi khom người hệt như mãnh hổ nhảy lên nhào về phía con còn lại! Trái tim Tô Dập giật thót, mở miệng: "Đông bắc 3, cao 13!" Con quỷ kia quơ tay định công kích Nghệ Tu, bất quá vẫn bị anh túm lấy quật mạnh xuống đất. Sau đó phần bướu thịt nhỏ hơn con quỷ đã chết trước đó liền nghênh đón một quả đấm! Tốc độ Nghệ Tu cực nhanh, liên tục đập hai ba cái, cơ hồ muốn đập thủng cả thân thể nói. Con quỷ kia không thể phát ra tiếng kêu nào, cứ vậy xụi lơ nằm dưới đất, huyết dịch từ trên người nó trào ra hóa thành hắc khí. Hất cánh tay quỷ đang treo trên tay ra ngoài, ánh mắt Nghệ Tu dừng lại trên đoàn màu lam đang lảo đảo bên kia. Mà con quỷ kia sau khi bị Nghệ Tu đạp mạnh một cú văng vào tường, cánh tay quơ quào múa loạn, nhất thời không kịp che chắn bị Tô Dập liên tục bắn bốn năm phát súng vào bưới thịt, cũng vô lực ngã xuống. Nghệ Tu lưu loát nhảy ra ngoài, nhìn đoàn màu lam đang tan biến ở trước mắt hỏi: "Mấy thứ này có phải rất xấu xí không, hệt như một đống thịt ráp lại vậy?" Tô Dập gật đầu, Nghệ Tu nhíu chặt mày, thầm nói một tiếng quả nhiên. Nhìn biểu tình nghi hoặc của Tô Dập, Nghệ Tu giải thích: "Những con quỷ này là quỷ thực được dưỡng, sau đó uy cho đại quỷ để nâng cao sức mạnh. Nghe nói nếu như các loài quỷ thôn phệ lẫn nhau thì sẽ dung hợp được đặc tính của mỗi loại, khó trách lúc đánh vào chúng có cảm giác rất quái lạ, thực lực hoàn toàn không tương xứng với cập độ." Tô Dập vẫn có chút không hiểu: "Tại sao phải làm như vậy? Quỷ không phải là phe đối lập với chúng ta sao?" Nghệ Tu cười lạnh một tiếng, ánh sáng màu lam không ngừng tiêu tán trong tròng kính: "Đương nhiên là vì cho rằng mình có thể điều khiển những thứ hỗn tạp kia. Nghe nói trong trận hạo kiếp hơn hai mươi năm trước, một vị thiên tài của Hạo Ca Tông đã nghiên cứu ra phương pháp ngự quỷ, có thể khống chế tiểu quỷ tự thôn phệ lẫn nhau tạo thành đại quỷ chịu sự điều khiển của mình." "Vậy nơi này là do người của Hạo Ca Tông làm ra sao?" Nghệ Tu lắc đầu, sắc mặt có chút giễu cợt: "Biện pháp này lúc ban đầu rất hữu hiệu, bọn họ cũng không giấu diếm, không chỉ Hạo Ca Tông, khi ấy cơ hồ là tất cả mọi người trong huyền môn đều biết. Thế nhưng đám hỗn tạp này sao có thể dễ dàng chung sống? Sau khi thành công tiêu diệt đám quỷ, không biết vì lý do gì mà đám quỷ bị điều khiển bắt đầu phản phệ, những người trẻ tuổi có năng lực của Hạo Ca Tông cơ hồ đều chết sạch, vị thiên tài nghiên cứu ra phương pháp này cũng tự sát tạ tội. Hiện giờ tuy nói Hạo Ca Tông vẫn là một trong ba đại tông, thế nhưng chỉ còn sót lại vài tên già yếu, số trẻ tuổi thì không có tiền đồ gì, chỉ còn là cái xác rỗng mà thôi. Khi đó huyền môn chấn động rất lớn, rất nhiều truyền thừa cùng gia tộc lớn nhỏ bị diệt môn, chỉ có ba đại tông vẫn còn chống đỡ được." Tô Dập có chút suy tư, Thiên Huyền Tông, Tử Vi Tông, Hạo Ca Tông, đây chính là ba đại tông. Theo lời Nghệ Tu vừa nói thì Hạo Ca Tông vẫn còn được xưng là đại tông đại khái chính vì lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa đi. "Đám quỷ bị nhốt ở đây tựa hồ là quỷ thực được nuôi dưỡng, sau cùng chỉ còn lại con mạnh nhất. Bất quá đây là cấm thuật, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chúng. Với lại..." Nghệ Tu trầm giọng, ánh mắt dừng lại ở những mảnh vải vụn cùng chiếc di động ở phía sau sô pha. Bước tới nhìn một cái, sau đó không chút biến sắc nhặt lấy chiếc di động. Tô Dập cũng tiến qua, chỉ thấy một vũng chất lỏng màu đen cùng một đống thịt vụn xương vỡ nằm tán loạn trên đất, một bàn tay dính đầy vết bẩn bấu chặt mặt đất, không cam lòng duỗi về phía cửa sổ. Di động có cài mật khẩu, Nghệ Tu tiện tay lau đi vết máu phía trên, nhấn mở màn hình, chỉ thấy trên màn hình là một thiếu niên ngây ngô ôm cô bé Tiểu Mộng đã gặp ngoài cổng. Kéo thanh trạng thái thì thấy có rất nhiều cuộc gọi nhỡ cùng tin nhắn wechat của Tiểu Mộng. Nghệ Tu lạnh nhạt nói: "Xem ra người này chính là A Huy." Nhìn bàn tay kia, Tô Dập không nói nên lời. Nghệ Tu tiện tay cất di động, liếc mắt nhìn Tô Dập trầm mặc: "Sao thế, bị dọa à?" Tô Dập quay qua nhìn anh: "Là vì Tiểu Mộng nên cậu ta mới có ham muốn cầu sinh mãnh liệt như vậy à?" Nghệ Tu cười nhạo: "Ai biết được chứ, nói không chừng là vì trong nhà có trăm vạn gia sản chờ kế thừa thì sao?" Những lời này anh cũng không quá chú ý, thế nhưng Tô Dập thì vẫn rất nghiêm túc. Không chút chớp mắt nhìn nam nhân tuấn mỹ hệt như quầng sáng xung quanh người mình, nghiêm nghị nói: "Nếu là em gặp phải chuyện này, rất có thể em không thể làm được như cậu ấy. Cho dù nghĩ về anh thì cùng lắm chỉ có thể chống đỡ được một lúc mà thôi, thực xin lỗi." Nghệ Tu ngẩn người, liếc nhìn Tô Dập từ trên xuống dưới một vòng, khóe miệng giật giật: "Nghe mắc ói quá, đừng nghĩ ngợi vớ vẫn nữa. Hơn nữa mạng là của mình, đương nhiên phải do mình phụ trách, người khác còn phải quản em sống hay chết nữa à?" Nói xong, xoa xoa da gà da vịt nổi trên cánh tay, xoay người bỏ đi. Tô Dập không nói gì nữa, quay đầu nhìn lại cánh tay bấu chặt trên đất rồi trầm mặc đi theo Nghệ Tu rời đi. Tiếp đó, bọn họ lục tục phát hiện dấu vết tử phong trong các căn phòng ở lầu hai cùng những con quỷ có hình dạng xấu xí. Đếm một chút thì từ thi thể còn sót lại ở các phòng thì có khoảng bảy tám người. Ngay lúc bọn họ kiểm tra căn phòng cuối cùng, trên lầu đột nhiên truyền tới tiếng loảng xoảng, Nghệ Tu cùng Tô Dập liếc nhìn nhau một cái rồi vội vàng chạy lên lầu ba. Lúc chạy tới nơi âm thanh truyền ra thì thấy Khương Tu Hiền quơ hai thanh dao găm trong tay đang chiến đấu với hai đại quỷ, mà Mao Thiên Tuyền thì thủ trong góc phòng, quơ Đường đao chém một con quỷ khác. Chẳng qua Mao Thiên Tuyền thoạt nhìn có chút bó tay bó chân, căn bản là Khương Tu Hiền một chọi hai. Thỉnh thoảng Mao Thiên Tuyền lại quay đầu lại nhìn phía sau, hiển nhiên là đang che chắn cho người nào đó. Tô Dập liếc mắt liền nhìn thấy phía sau Mao Thiên Tuyền có một người đang nằm trên đất rên rỉ. Mặt người nọ đầy máu, một con mắt bị bạo lực moi ra, một tay một chân bị xé toạt, phần bụng còn có một lỗ hổng lớn. Trên cổ tay cánh tay còn lại có một sợi dây đỏ cùng vài đồng tiền, mơ hồ có trận văn ẩn hiện. Đại khái là chuỗi tiền đồng kia đã bảo hộ làm cậu ta chống đỡ được đến lúc nhóm Mao Thiên Tuyền chạy tới. Nghệ Tu chậc một tiến nhanh chóng xông vào hỗ trợ Khương Tu Hiền. Tô Dập cũng thu hồi tânm tư mở miệng ra chỉ lệnh. Thấy bọn họ tới, ánh mắt Mao Thiên Tuyền sáng ngời, ngoắc Tô Dập: "Mau qua bên này!" Tô Dập nghe lời chạy tới đứng trong phạm vi bảo hộ của Mao Thiên Tuyền, nhìn chằm chằm về phía Nghệ Tu. Thấy hai con quỷ còn lại đều bị khống chế, Mao Thiên Tuyền nhanh chóng xoay người tiến hành băng bó, cầm máu cho người nọ. Hai con quỷ này có dáng người tròn trịa lớn hơn đám quỷ thực dưới lầu, mặt mũi lại càng mơ hồ hơn. Chúng đang quơ quào cánh tay của mình, dữ tợn công kích Khương Tu Hiền! Biểu tình cười hì hì vô tâm vô phế ngày thường của Khương Tu Hiền đã hoàn toàn biến mất, bên khóe môi là nụ cười lạnh như băng, gương mặt baby lộ ra biểu tình âm ngoan, ánh mắt thì sắc lạnh. Nhìn chằm chằm hai con quỷ, vừa đánh vừa lui, thấy có cơ hội thì nhanh chóng tiến hung mãnh quơ dao găm chặt đứt cánh tay của một con quỷ! Nghệ Tu vừa xuất hiện, Khương Tu Hiền nhanh chóng thu chiêu lùi ra sau, hỗ trợ Nghệ Tu. "Tây bắc 28, cao 19, 2 mét!" Nghệ Tu tung một cước đá văng con quỷ đang định đánh lén Khương Tu Hiền, một quyền đấm thẳng vào bướu thịt con còn lại! Con quỷ kia rít lên một tiếng, vội vàng quơ tay che ngực. Nghệ Tu cười lạnh, nắm đấm vẫn tiếp tục vung tới, Tô Dập nhìn thấy ánh sáng chói mắt ngưng tụ trên nắm tay Nghệ Tu, hung hãn đập lên cánh tay đang che chắn bướu thịt kia!