Suy nghĩ một chút, Tô Dập giương mắt nhìn, cách một kệ thực vật là hai không gian hoàn toàn bất đồng. Bên kia không mở đèn, trong ánh sáng lờ mờ, một người chiếm cứ hơn phân nửa không gian chiếc bàn dài, trên bàn bày đầy những thứ không biết dùng để làm gì, còn có ánh sáng loe lóe. Trước ba chiếc màn hình lớn đen ngòm mở đầy túi thức ăn vặt, vài miếng khoai tây chiên cùng vụn bánh rơi đầy trên bàn, mùi thực phẩm lan lỏa khắp nơi. Phía sau cái bàn phát ra ánh sáng trắng yếu ớt, một thiếu niên tuổi tác không lớn co rúc trên chiếc ghế da màu đen mềm mại, chuyên chú nhìn PSP trong tay. Ánh sáng yếu ớt chiếu rọi lên mặt thiếu niên, lúc nhóm Tô Dập tiến vào, thiếu niên cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay thon gầy trắng nõn ấn nhanh tới mức làm người ta hoa mắt. Tô Dập nhận ra thiếu niên, đó là người đứng bên cạnh Vu Hãn Âm. Ánh mắt Tô Dập rơi xuống mặt đất bừa bộn, đầu ngón tay đặt bên người khẽ giật giật, có chút muốn tiến tới thu dọn mọi thứ chỉnh tề. Cũng may là xúc động muốn đụng tới đồ đạc người khác của Tô Dập khá yếu nên rất nhanh đã có thể kềm chế suy nghĩ này. "Sao lại không mở đèn? Nếu để đội trưởng hay anh Vu nhìn thấy..." Kỷ Bạch Tình xoay người mở đèn. Bình Hạo Diễm ồ một tiếng xem như đáp lại, đầu vẫn không ngẩng lên, âm thanh từ chiếc PSP trong tay vang lên không ngừng. "Bọn họ sẽ trở lại ngay đấy." Nghiêm túc nhắc nhở một câu, không thèm để ý tới Bình Hạo Diễm có chút cứng ngắc, sau đó tốc độ ấn phím lại càng tăng vọt, Kỷ Bạch Tình dẫn Tô Dập đi lên lầu. Cầu thang xoắn ốc ở một góc đại sảnh, kế bên chiếc bàn hỗn loạn của Bình Hạo Diễm. Cầu thang mang đậm phong cách cổ điển, trên lan can sắt màu đen quấn đầy dây leo, những chiếc lá cây xám đen cùng những đoa hoa chi chít bao phủ toàn bộ lan can, xoay tròn hướng thẳng lên lầu hai. Trong không gian nhỏ bên cạnh cầu thang xoắn ốc cũng chất chi chít chậu hoa lớn nhỏ, trên bàn có rất nhiều lọ thủy tinh lớn nhỏ. Trên chiếc kệ gỗ ở bên cạnh có rất nhiều chén dĩa ly tách có hoa văn tinh xảo, thấp thoáng còn có thể nhìn thấy bên tường có một cánh cửa, bên trong có lẽ là một gian phòng bếp nhỏ. Đứng trên cầu thang, Tô Dập đảo mắt nhìn một vòng phòng khách lầu một. Thực vật ở đây hơi nhiều đi? Cảm giác cứ như đang đứng trong vườn hoa vậy. Chú ý tới tầm mắt Tô Dập, Kỷ Bạch Tình có chút ngượng ngùng nói: "Rất nhiều hoa cỏ đúng không? Là chị với Phái Tuyết đặt đấy, chị rất thích ở trong không gian có nhiều thực vật, nhóm đội trưởng cũng chìu theo bọn chị... À, em đã từng gặp Phái Tuyết rồi, chính là cô gái từng ăn sáng chung với chúng ta." Vừa lên lầu, Kỷ Bạch Tình vừa giới thiệu sơ lược: "Ngành chúng ta tổng cộng có tám người, cơ bản thì em đều đã gặp hết rồi, còn có năm dì phụ trách quét dọn nấu cơm. Bất quá thỉnh thoảng chị với Phái Tuyết cũng xuống bếp." Bưới lên lầu hai, trên hành lang thật dài là ánh đèn lờ mờ, cuối hành lang là một khoảng sân nhỏ. Kỷ Bạch Tình cười khẽ nói: "Trừ bỏ đội trưởng, bảy thành viên đều ở lầu hai. Chị ở căn phòng cuối cùng phía bên phải, ở ngay dưới lầu phòng em, có chuyện gì cứ tới tìm chị. A đúng rồi, cạnh phòng chị là phòng của Phái Tuyết, bình thường em không nên vào đó, cô ấy không thích người khác tiến vào phòng mình, nếu không cô ấy sẽ nổi giận." Tô Dập gật gật đầu, theo Kỷ Bạch Tình tiếp tục lên lầu ba. Lên lầu ba, cô mở đèn hành lang rồi dẫn Tô Dập đến căn phòng cuối cùng bên phải, mở cửa. Có thể là vì vừa mới được chỉnh sửa lại, cả căn phòng rất đơn giản, một chiếc giường lớn với tấm nệm còn chưa bóc lớp bọc, một chiếc tủ quần áo bằng gỗ, một kệ sách bằng gỗ có cửa thủy tinh, một bộ bàn ghế gỗ, điều hòa treo trên tường cùng hai chậu trầu bà đặt trên bàn, không gian trống vắng thiếu hơi người, trong không khí còn vươn lại mùi đồ dùng mới. Kỷ Bạch Tình bước nhanh tới mở cửa sổ, gió đêm có chút lành lạnh lập tức ùa vào phỏng, thổi tung bay mái tóc xoăn dài của cô. Cô thoải mái hít sâu một hơi, tươi cười quay đầu nhìn Tô Dập an tĩnh đứng ở cửa đánh giá căn phòng này: "Tối nay em ngủ tạm đi, sau này bổ sung thêm máy tính này nọ. Chị sẽ mang chăn dra nệm gối mới đến cho em, cần thêm gì cứ nói với chị!" Tiếp đó hai người quét dọn lại căn phòng, cùng lột bỏ lớp bọc trên nệm, bọc dra giường mới. Thời tiết đầu hè vẫn chưa quá oi bức, chỉ cần có chăn ruột bông là được, Kỷ Bạch Tình đặt gối và chăn lên giường, nhìn Tô Dập đang xếp chăn gối chỉnh tề nói: "Tu Hiền hình như có một bộ quần áo ngủ chưa dùng, nếu em không ngại thì chị lấy qua cho." Tô Dập kiên nhẫn vuốt phẳng nếp nhăn trên mặt gối, quay đầu nói: "Em sao cũng được, chính là Tu Hiền..." Kỷ Bạch Tình có chút bất ngờ: "Em không biết Tu Hiền là ai à? Chính là người tóc vàng... a, là nam nhân có mặt baby ấy, cậu ấy gọi là Khương Tu Hiền." Tô Dập có chút suy tư gật đầu: "Nam nhân ngày đó cùng... Mao Thiên Tuyền tiến vào tên là gì?" "Đó là anh Vưu, Vưu Minh Thành." Nghệ Tu, Kỷ Bạch Tình, Vu Hãn Âm, thiếu niên Bình Hão Diễm, nam nhân mặt baby Khương Tu Hiền, tĩnh lặng Đỗ Phái Tuyết, anh khí bừng bừng Mao Thiên Tuyền, lạnh lùng như đao Vưu Minh Thành, tám người của đặc vụ bộ môn đã biết hết. "Chị đi tìm Tu Hiền lấy đồ, phòng tắm cùng phòng vệ sinh ở ngoài hành lang, Tiểu Dập xem xem còn cần gì nữa không?" Tô Dập lắc đầu. Quần áo ngủ rất nhanh được lấy tới, cậu cầm bàn chải đánh răng, ly đánh răng cùng chiếc khăn lông mình từng dùng trước đó tiến vào phòng tắm. Cởi bỏ áo sơ mi trắng nhăn nhím, Tô Dập nhìn cổ mình trong chiếc gương, chỉ thấy dấu móng tay đen thui dữ tợn in rõ trên cổ, đối lập với làn da trắng nhợt tạo thành hình ảnh vô cùng ghê người. Đưa tay sờ dấu móng tay kia, cảm giác hít thở không thông tựa hồ vẫn chưa rời đi, làm lồng ngực Tô Dập nhịn không được phập phồng, há to miệng hít sâu vài hơi rồi chầm chậm thở ra. Trước đó cổ đã được bôi thuốc, hiện giờ đã hết sưng, chỉ cần chờ quỷ khí ám trên vết thương tiêu tán thì sẽ khỏi hẳn. Lại sờ lên ngực trái một chút, xúc cảm dưới lòng bàn tay là một mảnh da thịt trắng nõn bóng loáng, thoạt nhìn không có gì bất đồng, thế nhưng rõ ràng chỉ mới mấy tiếng trước, một viên đạn quang đã xuyên qua nơi này bắn chết con quỷ ở sau lưng cậu. Bình tĩnh nhìn dáng vẻ gầy yếu trắng đen của mình trong gương, nhớ lại hai cánh cửa bay vút về phía cậu ở trong hư không. Lần đầu tiên cậu có chút tò mò về hai cánh cửa kia, tò mò rốt cuộc phía sau nó là gì, thông đến nơi nào? Chờ Tô Dập cả người đầy hơi nước ngồi bên mép giường thì chiếc đồng hồ điện tử mà Kỷ Bạch Tình đặt trên bàn đã hiện mười giờ rưỡi. Di động của cậu cũng để lại trong nhà, lúc được đưa tới đặc vụ bộ môn trên người cậu không mang theo gì cả, thế nhưng Tô Dập cũng không cần di động để tiêu khiển, cậu tắt đèn, lẳng lặng ngồi bên mép giường, trong bóng tối tâm tình hoàn toàn bình tĩnh lại. Gió đêm từ cửa sổ tràn vào phòng mang theo tiếng cành lá đong đưa xào xạt. Trái tim bên ngực trái kiên định vững vàng nảy lên, từng chút từng chút một phát ra tiếng vang yếu ớt của sinh mạng. Tô Dập đưa tay đặt lên ngực trái, cảm thụ chấn động yếu ớt dưới bắp thịt, nhắm mắt lại. Ánh sáng mơ hồ kỳ quái ở mí mắt biến hóa, hết thảy mọi thứ của thế giới dần dần rời xa. Trong bóng tới yên tĩnh, trừ bỏ cậu thì không còn gì cả, đó là thế giới thuộc về riêng cậu, là nơi quay về của cậu... Trong không gian yên tĩnh, tiếng gõ cửa nhè nhẹ hệt như gợn sóng vô hình chấn động không khí. Mi mắt Tô Dập run rẩy, chầm chậm mở to ánh mắt đen sâu lắng. Ngoài cửa truyền tới âm thanh không rõ ràng lắm của Nghệ Tu: "Đã ngủ chưa?" Ánh mắt Tô Dập hơi sáng lên, đứng dậy ra mở cửa phòng. Nghệ Tu đứng bên ngoài, Tô Dập vừa mở cửa ra anh liền ném một thứ gì đó vào lòng cậu. Tô Dập cúi đầu nhìn một cái, phát hiện là một lọ cao. "Cầm lấy bôi lên cổ đi, có thể nhanh khỏe lại." Nghệ Tu lạnh nhạt nói, sau đó xoay người đi tới phòng đối diện. Cầm lọ cao trong tay, Tô Dập nhìn ánh sáng sáng ngời trước mắt hỏi: "Anh đang tức giận à? Vì sao vậy?" Bàn tay đang nắm nắm cửa khựng lại một chút, yên lặng một lát rồi quay đầu lại nhìn Tô Dập nói: "Để phòng ngừa vạn nhất, tôi sẽ nói rõ ràng với em. Tôi hi vọng nếu sau này làm nhiệm vụ, em tốt nhất nên thu lại thái độ tùy ý đó của mình. Có thể em cảm thấy mình chết cũng không sao cả, thế nhưng người khác thì sẽ cảm thấy có sao đấy, đừng có liên lụy người khác." Nói xong, Nghệ Tu mở cửa, vừa tiến vào trong lập tức xoay người đóng sầm cửa lại. "Không có tùy ý, nếu có thể sống em đương nhiên muốn được sống." Trái tim Tô Dập siết chặt, thấp giọng thì thầm. Từ khe cửa đã khép lại được một nửa, ánh mắt sắc bén của Nghệ Tu nheo lại: "Nói mấy lời như vậy mà còn cãi là không phải tùy ý? Một chút cầu sinh cũng không có, em thật sự muốn sống sao?" Két một tiếng, cửa đóng lại, còn lại là tĩnh lặng tuyệt đối. Cúi đầu nhìn lọ cao màu xám trong tay, Tô Dập trầm mặc suy nghĩ vấn đề Nghệ Tu vừa nói. Cậu muốn sống sao? Cậu không biết. Tựa hồ sống cũng được, mà chết cũng không quá khó tiếp nhận. Thế giới trắng đen này không có gì đáng giá để cậu lưu luyến. Có lẽ chính là suy nghĩ cùng thái độ này làm Nghệ Tu tức giận đi, dù sao đối với những người khác thì sinh mạng là thứ rất quan trọng. Tô Dập nghĩ nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn cánh cửa đóng chặt ở đối diện. Thực ra thì khoảnh khắc giơ tay chỉ vào trái tim mình, cậu cũng không phải hoàn toàn không có tiếc nuối. Ánh sáng kia, ánh sáng mang sắc thái bất đồng mà lần đầu tiên cậu nhìn thấy đã khắc sâu vào trong tim cậu, tuy yếu ớt nhưng không thể xem thường. Tô Dập xoay người đóng cửa lại, lẳng lặng bôi dược cao có mùi hương nhàn nhạt lên cổ, sau đó nằm lên giường nhắm mắt lại. Bây giờ cùng trước kia không giống, cho dù chỉ có một chút nhưng vẫn là không giống. .*. [Tiểu kịch trường: tiểu lưu manh x tiểu trong suốt 2] Trong một lần thay đổi chỗ ngồi, tiểu lưu manh cùng tiểu trong suốt thành bạn ngồi cùng bàn. Nghệ Tu vẫn không nhận ra bạn học vẫn luôn cúi đầu còn có tóc mái che phủ nửa gương mặt này là ai. Nhìn người bạn học thở hổn hển xác túi xách vừa to vừa nặng lúc ẩn lúc hiện trước mặt, Nghệ Tu đeo túi xách không có mấy quyển nhìn mà phiền, đứng dậy định giúp con gà luộc này một tay. Anh vừa mới đứng dậy, mới vừa mở miệng: "Này! Cậu..." Đưa sách cho tôi. Nào ngờ Nghệ Tu vừa đứng dậy, còn chưa kịp nói hết câu, tiểu trong suốt Tô Dập đã bị dọa run lẩy bẩy, vội vàng đặt sách xuống, mò tiền trong túi ra rồi dùng hai tay dâng lên tới trước mặt Nghệ Tu. Phòng học đang ồn ào vì chuyển chỗ ngồi nháy mắt an tĩnh, tất cả bạn học đều quay đầu nhìn bọn họ. Qua một lúc lâu, tiếng xì xào bàn tán vang lên, đại khái ý là anh Nhất Hưu lại bắt nạt bạn học. Nghệ Tu:... mẹ nó, có bệnh a!