Rầm rầm rầm. Không đợi Cơ Động và Dương Bỉnh Thiên tiếp tục chuyện trò, cánh cửa phòng đã rung lên. Sắc mặt Chúc Dung trầm xuống, lúc này cánh cửa đã bật ra, chỉ thấy Chúc lão nhị đầu tóc rối bời từ ngoài bước vào. Vừa vào đến cửa hắn đã không đầu không đuôi nói với Chúc Dung: - Ta biết ngay mà, ngươi nhất định sẽ dẫn hắn đến đây. Chúc Dung nghiêm mặt: - Ta đang dạy đệ tử ta, ngươi đến đây làm gì? Chúc lão nhị cười hắc hắc nói: - Chỉ đến chào hỏi ngươi một tiếng thôi, sẵn tiện nhờ ngươi chăm song tiểu đệ đệ Cơ Động của ta tốt một chút. Chúng ta đã kết nghĩa làm huynh đệ khác họ, anh em kết nghĩa rồi. Lão Đại, ngươi cũng nên cấp cho ta một chút mặt mũi với. Chúc Dung lặng người một chút, mà Dương Bỉnh Thiên đứng kế bên lại càng trợn mắt há mồm nhìn. Cơ Động cũng lặng người đi, trong lòng thầm nghĩ, Chúc lão nhị quan hệ thế nào với Chúc Dung? Chúc lão nhị bước tới bên cạnh Cơ Động, vỗ vỗ bả vai hắn: - Tiểu đệ đệ, ngươi biết tại sao ta lại được gọi là Chúc lão nhị không? Kỳ thật tên của ta là Chúc Diễm. Chúc Dung là đại ca của ta. Hắn là Chúc lão đại, tự nhiên ta là Chúc lão nhị rồi. Chuyện khác không nói, chỉ riêng về phần Bính Hỏa ma lực của đại ca ta, trên toàn bộ đại lục số người có thể ngang bằng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi. Ngươi theo hắn học tập tốt một chút. Thật không ngờ được, hắn lại đồng ý tự mình dạy ngươi. Cơ Động chỉ cảm thấy trong đầu một trận kinh ngạc, vừa nhìn Chúc lão nhị một chút, vừa nhìn sang Chúc Dung, lại nhìn sang Dương Bỉnh Thiên đang đứng thừ người bên cạnh mình, không khỏi có chút không nói nên lời. Bối phận này quả thật là hết sức rối loạn. Xét theo mối quan hệ giữa hắn với Chúc lão nhị, Chúc lão nhị là đại ca kết bái của Cơ Động, như vậy đại ca của Chúc lão nhị cũng là đại ca của Cơ Động. Nói như vậy, Dương Bỉnh Thiên vốn là đệ tử ký danh của Chúc Dung, ngược lại sẽ có bối phận thấp hơn Cơ Động một bậc. Nhưng mà, xét theo quan hệ giữa hắn và Chúc Dung, Chúc Dung là sư phụ của mình, như vậy bối phận của mình và Dương Bỉnh Thiên là tương đồng, so với Chúc lão nhị còn thấp hơn một bậc. Nhưng mà, nếu tính theo quan hệ giữa hắn và Dương Bỉnh Thiên thì bản thân bối phận của mình còn thấp hơn so với hai huynh đệ Chúc Dung, Chúc Diễm đến hai bậc mới đúng. Nói cách khác, phân biệt từ góc độ quan hệ của ba người trước mắt này với hắn, bối phận của hắn cũng hoàn toàn không giống nhau, chuyện này thật sự là thất điên bát đảo a. Chúc Dung chau mày, tức giận nói với Chúc lão nhị: - Ngươi cút ra ngoài cho ta, đừng có ở đây mà làm loạn lên nữa, làm cho mọi sự thất điên bát đảo lên cả rồi. Ta mặc kệ hắn là đệ đệ hay là gì của ngươi cũng mặc. Bắt đầu từ hôm nay, hắn là đệ tử của ta. Ngươi sau này không có việc gì đừng có làm phiền đến hắn. Ta nói cho ngươi biết trước, hắn chính là Bính Đinh Song Hỏa Hệ, lúc này chính là lúc tu luyện quan trọng nhất. Nếu ngươi cả gan dám dụ dỗ hắn đi học cách rèn đúc vũ khí ma lực của ngươi, đừng trách ta đem ngươi đuổi ra khỏi Thiên Can Học Viện. Chúc lão nhị trước mặt người khác thì điên điên khùng khùng, nhưng trước mặt Chúc Dung sắc mặt lại xanh xám, cực kỳ thành thật, cười hì hì nói: - Lão đại, ngươi yên tâm đi, cho dù ngươi cầu xin ta dạy cho hắn cách rèn đúc vũ khí ma lực, ta cũng sẽ không dạy đâu. Ta đi đây. Tiểu đệ đệ, ngươi cố gắng tu luyện cho tốt đi nghe. Nói xong, Chúc lão nhị lật đật chạy nhanh ra ngoài. Trong mắt Chúc Dung toát ra một tia suy tư, nói với Dương Bỉnh Thiên: - Bỉnh Thiên, ngươi đem những quy củ của Thiên Can Học Viện nói cho tiểu tử này biết đi. Ta ra ngoài có chút chuyện một lát. - Vâng ạ. Dương Bỉnh Thiên cung kính trả lời một tiếng. Chúc Dung bước ra khỏi phòng, đuổi theo hướng Chúc lão nhị chạy đi. Trong phòng chỉ còn lại có mình Cơ Động cùng với Dương Bỉnh Thiên. Dương Bỉnh Thiên rốt cuộc tỏ vẻ thở phào nhẹ nhõm. Đối mặt với áp lực mà Chúc Dung mang đến, hắn thậm chí còn không trấn tĩnh được như Cơ Động. Dù sao, Cơ Động cũng không biết sự lợi hại của Chúc Dung, nhưng đối với Dương Bỉnh Thiên mà nói, sự lợi hại của Chúc Dung đã khắc sâu trong lòng hắn, không một khắc nào có thể quên được. - Cơ Động, thật không nghĩ đến, ngươi lại được sư phụ để ý tới. Sau này ngươi cũng không nên gọi ta là Dương viện trưởng nữa, gọi ta một tiếng sư huynh là được rồi. Cơ Động lặng đi một chút: - Như vậy sao được, ta… Dương Bỉnh Thiên cướp lời: - Sư phụ mặc dù đối với vị Chúc lão nhị tiền bối kia cũng không quản lý chặt chẽ lắm, nhưng đối với các đệ tử lại luôn luôn quản thúc rất nghiêm khắc. Nếu ngươi không đồng ý, tức là đã hại ta rồi. Ta chỉ là một đệ tử ký danh mà thôi, ngươi gọi ta một tiếng sư huynh, đã là làm cho ta hưởng lây vinh quang của ngươi rồi. Cơ Động có chút bất đắc dĩ gật đầu, đã từng làm người hai thế giới, hắn tự nhiên nhận ra được, vị lão giả Chúc Dung kia trong lòng Dương Bỉnh Thiên vốn có địa vị cao nhất. Mình sao lại không giúp người khác đạt thành nguyện vọng cơ chứ? Dương Bỉnh Thiên nói: - Cơ Động, bây giờ ngươi đã chính thức trúng tuyển vào Thiên Can Học Viện rồi, hơn nữa đã gia nhập vào Âm Dương Học Đường, có nhiều chuyện quan trọng có thể nói cho ngươi biết rồi. Ngươi biết tại sao Ngũ Đại Đế Quốc lại chung tay thành lập nên Thiên Can Học Viện không, hơn nữa giữa Ngũ Đại Đế Quốc lại rất ít khi phát sinh ra chiến sự hay không? Cơ Động kinh ngạc nhìn Dương Bỉnh Thiên, những điều này đều là những nghi vấn trước giờ trong lòng hắn, vội vã nói: - Xin sư huynh chỉ dạy ta. Dương Bỉnh Thiên nói: - Sở dĩ có tình huống như thế, là bởi vì ngũ đại đế quốc có một địch nhân chung. - Địch nhân chung của Ngũ Đại Đế Quốc? Trong mắt Cơ Động toát ra một tia quang mang suy tư. - Không sai, chính là địch nhân chung. Kỳ thật, trên thế giới này chúng ta, cũng không chỉ có một mảnh đại lục Ngũ Hành Đại Lục này mà thôi. Ngoại trừ nó ra, còn có một mảnh đại lục khác tồn tại. Cho nên, Ngũ Hành Đại Lục của chúng ta, nên gọi chính xác là Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục mới đúng. Còn nhớ rõ vấn đề mà ngươi từng hỏi ta không? Tại sao khi chúng ta phóng thích ra ma lực cùng với Âm Dương Miện, xung quanh ma lực lại có một tầng vàng kim bao phủ. Đó chính là tượng trưng cho Quang Minh. Bất luận là mười hệ Âm Dương Ma Sư, hệ nào cũng vậy, cũng có tình huống đồng dạng, tượng trưng của Quang Minh. Cơ Động giật mình nói: - Nói như vậy, đã có Quang Minh thì sẽ có Hắc Ám? Như vậy, mảnh đại lục kia có phải được gọi là Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục không? Sắc mặt Dương Bỉnh Thiên ngưng trọng, gật đầu: - Ngươi nói không sai. Ngoại trừ Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục chúng ta ra, cách chúng ta không xa lắm, do một cái biển rộng ngăn cách, còn có một mảnh đại lục khác, hiện tích nhỏ hơn đại lục chúng ta, được gọi là Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục. Ở nơi đó cũng đồng dạng có Ngũ Đại Đế Quốc phân biệt đại diện cho Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ Ngũ hành. Chỉ có điều, mười hệ ma lực của bọn họ điều có xu hướng thuộc về Hắc Ám mà thôi. Cơ Động nói: - Quang Minh và Hắc Ám vốn là hoàn toàn xung khắc, như vậy, Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục chính là kẻ thù truyền kiếp của Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục rồi. Nhưng mà, tại sao trước kia khi ở trong Ly Hỏa Thành ta chưa bao giờ nghe người ta nhắc qua? Dương Bỉnh Thiên nói: - Đây chính là bí mật lớn nhất của Đại lục, Ngũ Đại Đế Quốc do Trung Thổ Đế Quốc cầm đầu tận lực giữ kín bí mật này, để tránh tạo ra tâm lý khủng hoảng trong dân chúng. Mí mật loại này, người dân bình thường không nên biết là tốt nhất, chỉ cần Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục còn không bị xâm lược, thì cũng không có bất cứ quan hệ gì với bọn họ cả. Mà tình hình như thế này, đã duy trì cũng được một ngàn năm nay rồi. Cơ Động nghi hoặc nói: - Ta còn chưa hiểu rõ lắm. Hai mảnh đại lục nếu có thuộc tính trái ngược nhau như vậy, lại thù địch lẫn nhau, chẳng lẽ không bao giờ phát động chiến tranh hay sao? Một khi đã phát động chiến tranh, tại sao dân chúng của đế quốc lại không biết? Bạn đang xem tại Truyện FULL - Dương Bỉnh Thiên nói: - Đây chính là chuyện mà ta muốn nói cho ngươi biết. Thuộc tính xung khắc giữa hai bên dĩ nhiên đã tạo thành mối thù lẫn nhau, hơn nữa còn là thù sâu như biển. Chiến tranh trong vòng một ngàn năm qua cũng chưa bao giờ gián đoạn qua. Nhưng mà, cuộc chiến tranh này lại có rất ít người biết đến. Nói trực tiếp một chút, cuộc chiến tranh này chỉ thuộc về một mình các Âm Dương Ma Sư chúng ta mà thôi. Đối với dân chúng bình thường cũng không có bất cứ quan hệ gì cả. Nhìn ánh mắt khó hiểu của Cơ Động, Dương Bỉnh Thiên tiếp tục nói: - Ngăn cách giữa Quang Minh Đại Lục và Hắc Ám Đại Lục chính là biển cả vô cùng rộng lớn, sóng gió vô cùng. Hơn nữa, bên trong biển rộng đó, còn có không biết bao nhiêu siêu cấp ma thú cực kỳ cường đại tồn tại. Đừng nói là đóng thuyền, cho dù là phi điểu cũng không thể vượt qua. Coi như là ma sư cường đại nhất đi nữa, cũng rất khó có thể đi xuyên qua biển được. Chính điều kiện địa lý tự nhiên như vậy, đã ngăn cản hai mảnh đại lục tiến hành phát động các cuộc chiến tranh lẫn nhau. Không cách nào chính thức phát động các cuộc chiến tranh phạm vi lớn. Đương nhiên cũng sẽ không thể liên lụy đến các dân chúng bình thường rồi. Ngưng một chút, Dương Bỉnh Thiên tiếp tục: - Nhưng mà hai mảnh đại lục cũng không phải tuyệt đối là không có bất cứ mối liên hệ gì. Ở giữa biển rộng ngăn cản hai khối đại lục, có một hòn đảo nhỏ, diện tích ước chừng phân nửa Nam Hỏa Đế Quốc chúng ta. Hòn đảo này phần giữa phình rộng, hai đầu lại hẹp, kéo dài phân biệt giáp nối với hai mảnh đại lục. Địa thế hẹp dài kia, có cấu tạo địa lý giống như một cái thông đạo bình thường do thiên nhiên hình thành. Mà cái đảo đó, cũng trở thành chỗ giáp nối chung của hai mảnh đại lục. Hòn đảo đó được gọi là Thánh Tà Đảo. Mà thông đạo từ Thánh Tà Đảo nối liền đến hai khối đại lục, được gọi là Thánh Tà Thông Đạo. Cơ Động nói: - Nói như vậy, muốn đi đến đất liền của mảnh đại lục kia, nhất định phải đi xuyên qua Thánh Tà Thông Đạo, băng qua Thánh Tà Đảo mới đi được phải không? Hiện tại Thánh Tà Đảo đã thuộc về mảnh đại lục nào? Dương Bỉnh Thiên cười khổ nói: - Cũng không thuộc về mảnh đại lục nào cả. Cuộc chiến tranh cả ngàn năm này, vốn là tiến hành ở chung quanh Thánh Tà Đảo này. Bởi vì hai đầu thông đạo rất hẹp, dễ thủ khó công, bất luận là chúng ta chiếm thượng phong hay là đối phương chiếm thượng phong, cũng chưa bao giờ công phá được sự phòng ngự cuối cùng tại thông đạo đối phương cả. Mà trên Thánh Tà Đảo, bản thân cũng là một địa phương cực kỳ nguy hiểm. Nơi này địa hình hết sức khốc liệt, có đủ loại ma thu siêu cấp, hơn nữa thỉnh thoảng còn có các loại ma thu trong đại hải tiến vào quấy phá. Cho dù là Âm Dương Ma Sư cường đại nhất đi nữa, cũng khó có thể sinh tồn ở trên này. Bởi vậy, suốt một ngàn năm nay hai mảnh đại lục vẫn mãi giằng co ở trạng thái như vậy. Cuộc chiến tranh này, căn bản không phải là số lượng chiến sĩ đông đúc có khả năng quyết định được thắng lợi. Bởi vậy, sau khi trải qua một trăm năm đầu đấu tranh kịch liệt, các chiến sĩ tinh nhuệ nhất của hai đại lục đã rút ra khỏi hai miệng thông đạo, làm thành một thế trận phòng ngự. Cũng chính là các Âm Dương Ma Sư mười hệ của chúng ta. Dương Bỉnh Thiên ngừng lại một chút, lại tiếp tục: - Do tiêu hao quá độ, làm cho số lượng ma sư tinh nhuệ hai bên bị giảm đi rất nhiều. Về sau, các ma sư cường đại nhất của hai đại lục ngồi lại đàm phán, ký kết một khế ước. Thánh Tà Thông Đạo, cứ mỗi năm năm lại mở ra một lần. Mỗi lần mở ra, hai bên phái ra số lượng ma sư không quá ba trăm người, độ tuổi cũng không được vượt qua năm mươi tuổi, tiến vào Thánh Tà Đảo, triển khai Thánh tà săn bắn, tận khả năng tiêu diệt bớt các ma thú trên Thánh Tà Đảo, cải thiện lại điều kiện sinh sống trên Thánh Tà Đảo. Một ngày nào đó khi ma thú trên Thánh Tà Đảo giảm bớt đáng kể, lúc đó cũng chính là thời khắc quyết chiến cuối cùng của hai bên. Đương nhiên, Thánh Tà săn bắn cũng không hề đơn giản giống như bề ngoài vậy. Ở trong đó không chỉ tiến hành săn bắn ma thú, còn phải đề phòng ma sư của Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục bên kia bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra đánh lén nữa. Mỗi khi kết thúc Thánh Tà Săn Bắn, số lượng ma sư có thể rời khỏi Thánh Tà Chiến Trường cũng chưa lần nào vượt qua một phần ba lúc vào cả. Lần này, Cơ Động xem như là hiểu khá rõ ràng: - Dương viện…, sư huynh, nói như vậy, sự tồn tại của Thiên Can Học Viện, chính là vì để cho mỗi năm năm một lần, khi Thánh Tà Thông Đạo mở ra, có thể cung cấp các nhân tài ma sư trẻ tuổi có đúng không? Dương Bỉnh Thiên gật đầu, đồng thời ánh mắt của hắn cũng sáng lên một chút: - Thiên Can Học Viện vốn là do Ngũ Đại Đế Quốc hợp tác xây dựng, có được những sư phụ cường đại nhất cùng với tài lực, vật lực ủng hộ dồi dào, có nhiệm vụ bồi dưỡng ra những thanh niên tinh anh nhất, ưu tú nhất trên toàn bộ đại lục. Nhất là các đệ tử của Âm Dương Học Đường các ngươi, mỗi lần gia nhập vào Thánh Tà Chiến Trường, các đệ tử của Âm Dương Học Đường đều có địa vị hết sức quan trọng. Trên Thánh Tà Chiến Trường, các ngươi mặc dù chỉ có mấy chục người mà thôi, được gọi là Thiên Can Quân Đoàn. Nghe đến tên Thiên Can Quân Đoàn, địch nhân của Hắc Ám Ngũ Hành Đại Lục không ai không sợ mất mật cả. Đã nhiều năm nay, cơ hồ mỗi lần Thánh Tà Săn Bắn, đều là bên phía chúng ta chiếm thượng phong cả. Cơ Động thở dài một tiếng: - Thiên hạ quả nhiên không có chuyện ngồi không mà hưởng lợi. Khó trách điều kiện của Thiên Can Học Viện lại hậu đãi đến như thế, hóa ra là sau lưng lại có bí mật lớn đến như thế. Nói như vậy, chỉ cần là đệ tử ở trong này học tập, sau này đều phải đến cái gọi là Thánh Tà Chiến Trường kia mà chịu chết cả à? Dương Bỉnh Thiên tự nhiên nghe được sự bất mãn trong giọng nói của Cơ Động, nghiêm túc nói: - Cơ Động, chuyện này thì ngươi sai rồi. Sự tồn tại của Thiên Can Học Viện, quả thật là vì Thánh Tà Săn Bắn. Nhưng mà, cũng chưa từng ép buộc bất cứ một học viên nào. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học của tân sinh mới trúng tuyển các ngươi, bài học đầu tiên trong học đường chính là những gì ta vừa mới nói cho ngươi biết đó. Quyết định ở lại trong Thiên Can Học Viện học tập, đến khi đạt được ba quan, trước khi tốt nghiệp, nhất định phải đi đến Thánh Tà Thông Đạo, ở lại chỗ đó phòng thủ năm năm. Cũng không phải người nào cũng được tham dự vào Thánh Tà Săn Bắn. Muốn tham gia vào Thánh Tà Săn Bắn, điều kiện thứ nhất chính là tự nguyện, điều kiện thứ hai chính là thông qua được khảo hạch. Những ma sư trẻ tuổi cường đại nhất mới có thể được đi vào trong đó. Hôm nay sau khi học xong, những đệ tử nào không muốn đi bảo vệ Thánh Tà Thông Đạo, lập tức có thể rời đi. Hơn nữa Thiên Can Học Viện còn cấp cho một cái chứng minh thư, có thể lựa chọn bất cứ cao đẳng học viện nào ở trên bất cứ quốc gia nào mà tiếp tục học tập. Nghe xong sự lựa chọn này, thần sắc Cơ Động dần dần bình tĩnh trở lại, tựa hồ như đang suy nghĩ cái gì đó. Dương Bỉnh Thiên tiếp tục nói: - Cơ Động, ngươi biết từ khi Thiên Can Học Viện thành lập cho đến nay, đã trải qua hơn năm trăm năm, có tổng cộng bao nhiêu đệ tử sau ngày đầu tiên nhập học đã lựa chọn rời đi hay không? Cơ Động lặng yên lắc đầu. - Không đến một trăm người. - Ít vậy sao? Cơ Động có chút kinh ngạc nói. Dương Bỉnh Thiên nói: - Có thể đi đến bảo vệ Thánh Tà Thông Đạo, trong Ma sư giới chúng ta, chính là vinh quang cao nhất. Đây là vì bảo vệ đại lục của chúng ta, bảo vệ đất nước của chúng ta. Không có tổ quốc, làm sao có gia đình? Mỗi một vị Âm Dương Ma Sư có tâm huyết, đều sẽ không lùi bước. Lại nói tiếp, suốt năm trăm năm qua, ngoại trừ đến Thánh Tà Đảo săn bắn, song phương địch, ta cũng chưa từng công kích đến thông đạo của đối phương. Đi đến Thánh Tà Thông Đảo dạo một vòng, chính là sự tô điểm danh vọng tốt nhất cho một Âm Dương Ma Sư. Dù sao, ở nơi này bảo vệ năm năm, sau khi trở về quốc gia của mình, đều sẽ đạt được sự tôn kính của tất cả các ma sư. Ở bất cứ địa phương nào cũng sẽ nhận được sự đãi ngộ tốt nhất. Nói tới đây, Dương Bỉnh Thiên ngừng lại một chút, ánh mắt sáng quắt nhìn Cơ Động: - Đương nhiên, đệ tử của Âm Dương Học Đường nhất định là phải đi đến chiến trường Thánh Tà Săn Bắn. Điều này thì không cần phải nghi ngờ. Mỗi một đệ tử Âm Dương Học Đường đã từng một lần trải qua Thánh Tà Chiến Trường, chỉ cần có thể còn sống trở về, cũng sẽ chính thức nhận được tước vị của quốc gia mình. Nhưng mà, một đệ tử Âm Dương Học Đường bình thường, đều có yêu cầu là phải ít nhất tiến vào Thánh Tà Chiến Trường hai lần mới được phép tốt nghiệp. Cũng có thể được phép chọn gia nhập nhiều lần, nhưng điều kiện tiên quyết là không được vượt qua năm mươi tuổi. Sư huynh của ngươi, cũng chính là một đệ tử chính thức khác của sư phụ, trước mắt đã hoàn thành ba lần tiến vào trong Thánh Tà Chiến Trường, ở nơi đó tung hoành, không gì cản nổi. Hiện tại đã có được danh hiệu Bá tước của Nam Hỏa Đế Quốc chúng ta.