Nhìn thấy cánh tay này, trong lòng Cơ Động chợt nghĩ đến một loại thức ăn: đậu hủ hạnh nhân, đậu hủ trắng noãn cũng nổi lên trên mặt nước giống như vậy. Ngay sát sau đó, là một cánh tay mượt mà, trắng như ngọc, màu sắc cùng với bàn tay giống nhau, với ánh mắt hơn người của Cơ Động cũng tuyệt đối không nhìn ra nửa phần tỳ vết trên đó. Chỉ thấy cánh tay kia trong không trung nhẹ nhàng quơ một cái, làm ra động tác bắt lấy cái gì đó trong không khí. Ngay sau đó, trong bàn tay kia đã xuất hiện thêm một khối cầu nho nhỏ. Khối cầu này có màu hồng kim, nhìn thấy màu sắc của khối cầu, Cơ Động nhất thời tỉnh ngộ, chẳng phải đây chính là chén rượu mà mình đã điều chế hay sao? Hơn nữa, nhìn kích thước của khối cầu, cái này hẳn không phải là chỉ có nửa chén rượu, ngay cả những hơi rượu khi nãy bốc lên không khí cũng dường như toàn bộ ngưng đọng trong khối cầu này. Cánh tay kia từ từ trong nham thạch nóng chảy vươn cao lên, dần dần lộ ra bản thể chủ nhân của nó. Đó là một cô gái, đã như vậy chậm rãi từ trong cột nham thạch nóng chảy xuất hiện, đứng trên đỉnh của cột nham thạch. Cột nham thạch nóng chảy kia giống như một cái bục nhỏ, nâng đỡ thân thể của nàng. Chứng kiến nữ tử này, cả người Cơ Động không khỏi dại ra. Cơ Động ở kiếp trước, cho đến lúc hắn chết vì rượu, cũng còn là một gã xử nam. Nhưng điều này cũng không phải bởi vì hắn không thích nữ nhân hay là sinh lý có vấn đề gì. Mà bởi vì hắn quá mức theo đuổi sự hoàn mỹ. Hắn là người thuộc chủ nghĩa hoàn mỹ, cũng chính bởi vì hắn đòi hỏi sự hoàn mỹ quá mức như vậy, nên hắn mới có được thành tích xuất sắc như vậy trong giới uống rượu. Nhưng cũng chính bởi vì sự đòi hỏi hoàn mỹ này, nên hắn tuy rằng đã gặp qua vô số mỹ nhân, nhưng cũng chưa từng gặp qua một nữ tử hoàn mỹ nào có thể khiến hắn động lòng. Cơ Động tuyệt đối không ngờ rằng, kiếp trước mình đã tìn kiếm lâu như vậy cũng không có tìm ra, vậy mà chỉ vừa mới đi đến Ngũ Hành Đại Lục này, khi hắn chỉ vừa mới mười tuổi thôi đã gặp được. Đúng vậy, ngoại trừ hai chữ hoàn mỹ, hắn thật sự không tìm được từ nào khác để hình dung người con gái đang đứng trước mặt hắn. Nữ tử xuất hiện trên đỉnh cột hỏa trụ kia, nhìn qua chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi thôi. Mái tóc màu đỏ rực lửa buông thả sau lưng, dài đến tận mông. Dung nhan hoàn mỹ không thể hình dung, cho dù là điêu khắc sư lợi hại nhất cũng không thể khắc họa được. Dáng người hoàn toàn phù hợp với nhau, không có chỗ nào lồi cao quá mức cũng như không có chỗ nào lõm sâu không phù hợp. Nàng có một đôi mắt to, đen láy, ánh mắt linh động phảng phất như có thể nhìn thấu nội tâm người khác vậy. Toàn bộ thân thể nàng, cũng chỉ có ba ngọn lửa lớn che lại những chỗ đặc trưng nữ tính, những chỗ còn lại hoàn toàn để trần, những phần da thịt lộ bên ngoài cơ thể nàng, cũng giống như cánh tay của nàng vậy, trong suốt, nhu nộn. Đây chính là kiệt tác của thiên địa a! Cơ Động vốn cũng không có tín ngưỡng, nhưng tại thời khắc này, hắn lại tin tưởng rằng thế gian nhất định có thần tồn tại. Ngoại trừ thần ra, còn có ai lại có thể tạo tác ra một thân hình hoàn mỹ đến như vậy đây? Chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng Cơ Động đã phát hiện, chính mình đã mơ hồ yêu cô gái này rồi, bất cứ tác động gì bên ngoài cũng không thể ngăn cản tình yêu sự hoàn mỹ này của hắn được. Trước kia Cơ Động từng nghe nói qua về cảnh tượng hoa sen mới nở, mà cảnh tượng trước mắt này, cô gái từ trong nham thạch nóng chảy xuất hiện, giống như là Hồng Liên Xuất Thủy bình thường vậy, một màn rung động tràn ngập chọt trình diễn trước mặt hắn. Trong nháy mắt chứng kiến được nàng, ánh mắt Cơ Động cũng đã trở nên ngây ngốc. Cô gái kia cứ tò mò nhìn khối cầu nước màu hồng kim trong tay mình, đưa lên mũi ngửi nhè nhẹ, sau đó nhẹ nhàng hút một hơi, chất rượu màu hồng kim kia đã hóa thành một dòng nước nhỏ, dần dần chui vào miệng cô gái kia. Nhìn thấy đôi môi kiều diễm kia khép mở, Cơ Động chỉ cảm thất mũi mình chợt nóng lên, đúng là không chút xấu hổ, đã chảy máu mũi. Thời khắc này, trong lòng hắn chỉ còn có một ý nghĩ duy nhất, nếu có thể để mình hôn lên cặp môi mê người kia một lần, cho dù có lập tức chết đi, hắn cũng cam tâm tình nguyện. Giống như ở kiếp trước hắn đã liều lĩnh đi nhấm nháp thứ rượu ngon cả ngàn năm kia vậy, mặc dù chết cũng không hối tiếc. - Ô… Cô gái kia phát ra một tiếng hừ nhẹ, đôi mắt to đen láy chậm rãi khép lại, một cặp lông mi dài, cong vút phủ lên mí mắt, nói không hết sự động lòng người. Trên gương mặt trắng noãn, chỗ hai bên má xuất hiện một chút phơn phớt hồng, càng làm người khác thêm rung động, tựa hồ như đang cực kỳ hưởng thụ vậy. - Có thể nói cho ta biết, đây là cái gì không? Thanh âm cô gái như quanh quẩn trong không trung, tựa như là từ bốn phương tám hướng xuất hiện vậy, mà Cơ Động đã nhìn kỹ vô cùng cũng không thấy nàng mở miệng khi nào. - Đây là một loại rượu. Cơ Động hồi đáp theo bản năng, nhưng thanh âm của cô gái cũng làm cho hắn từ trong mơ màng mà tỉnh lại, tuy rằng ánh mắt vẫn nhìn nàng ta chằm chằm, nhưng thần trí đã thanh tỉnh lại rất nhiều: - Đây là nơi nào vậy? Cô gái kia cũng không có trả lời hắn, chậm rãi mở hai mắt ra, cau cái mũi nhỏ nhắn đáng yêu một chút: - Không đúng, ta đã từng uống qua các loại rượu của nhân loại các ngươi, tuy rằng uống được lắm, nhưng cũng không có hương vị như vậy. Ta cẩn thận phân tích, ah, loại này có ẩn chứa trong nó các thứ của thế giới nhân loại các ngươi như hương vị của quả cam, hương vị hạnh nhân, hương vị chanh, còn có hai loại hương vị khác mà ta không biết được, có thể là trước đây ta chưa từng nếm qua. Ta nếm qua cái gì nhất định đều nhớ rất rõ hương vị của cái đó. Cơ Động trong lòng cả kinh: - Ngươi không phải là người sao? Cô gái mỉm cười, hai tay hốt lên một chút nham thạch nóng chảy bên dưới, tùy ý để cho thứ chất lỏng nóng cháy cực độ kia từ từ chảy qua kẽ tay mình: - Ngươi cho rằng, một nhân loại bình thường có thể làm được chuyện này hay sao? Ngươi còn chưa có trả lời câu hỏi của ta, vừa rồi thứ ta uống đến tột cùng là thứ gì vậy? Cơ Động thở sâu, cố bình tĩnh lại tâm tình kích động của mình: - Cái này quả thật là rượu, chỉ có điều nó chính là một loại Kê Vỹ Tửu do chính tay ta điều chế ra. Ngươi trước kia chưa từng uống qua cũng không có gì lạ, bởi vì trong thế giới nhân loại của ta, chỉ có duy nhất mình ta mới có thể điều chế được thứ rượu này thôi. Ngươi muốn biết tên nó không? Cô gái có chút vội vàng gật gật đầu: - Đương nhiên. Vừa nói đến rượu, sự xấu hổ nhất thời khi chứng kiến cô gái xinh đẹp trong lòng Cơ Động đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt tự tin cũng đã xuất hiện lại trên mắt hắn: - Nó được gọi là Nguyệt Dạ Dương Quang, trong đó sử dụng bốn phần rượu Bồ Đào thuần túy, hai phần rượu chanh nguyên chất, hai phần rượu hạnh nhân, một phần nước trái lựu cùng với một phần nước chanh, dùng thủ pháp đặc thù mà điều chế thành. Hương vị mà ngươi không phát hiện ra chính là rượu Bồ Đào tinh khiết cùng với nước quả lựu. Chén rượu Nguyệt Dạ Dương Quang này nguyên bản khi mới điều chế là do ba màu đen, hồng kim và màu huyết sắc tạo thành, bởi vì ba màu này tượng trưng cho mà đêm tội ác, ánh mặt trời duyên dáng cùng với sự nóng cháy của mặt trời. Về sau ta nghĩ lại, ba màu sắc này tách biệt ra cũng không có ý nghĩa gì, màu sắc vĩnh viễn không thể đại biểu cho nội tâm của một người, nên ta đã dùng một loại thủ pháp đặc biệt để đem ba loại màu sắc này dung hợp lại với nhau, giữ lại màu hồng kim nhiều nhất, trở thành một ly Nguyệt Dạ Dương Quan mới. Ta hy vọng, sau khi uống nó xong, có thể làm cho một người nội tâm cô độc có thế cảm thấy được một tia ấm áp. Rượu vốn có tình cảm, chỉ có thể làm cho người ta khi thưởng thức rượu có thể cảm nhận được nội tâm tình cảm của Điều Tửu Sư, đó mới là một ly Kê Vỹ Tửu chân chính. Cho nên, ta điều chế không phải là rượu, mà là tình cảm. Nguyệt Dạ Dương Quang, một loại cảm giác cũng không có khả năng hoàn mỹ, mà phải là ba loại, một cái làm người ta say mê, một cái làm cho người ta mê mang, một cái làm cho người ta buồn bả. Nếu ngươi có thể trải qua được ba loại cảm giác này rồi mới cảm nhận được sự ấm áp trong nó, như vậy, chén rượu này của ta cũng đã tìm được chủ nhân chân chính của nó rồi.