Âm Dương Miện

Chương 163

Oanh ——Đoàn hỏa diễm màu vàng kim rực rỡ kia nháy mắt đánh thẳng xuống bề mặt của đầm lầy. Hào quang màu đỏ kim mãnh liệt nháy mắt bộc phát, Diêu Khiêm Thư điên cuồng nhảy nhót, dùng hết khả năng tránh né lực bộc phát khủng bố mãnh liệt cùng với lực thiêu đốt điên cuồng do Cực Hạn Bính Hỏa của Cơ Động phát ra. Cây cầu bằng dây leo do hắn tạo ra giờ khắc này cũng hoàn toàn vỡ tan, hóa thành tro bụi biến mất vào không khí. Tình huống càng thêm đáng sợ vẫn còn ở phía sau, cùng với sự bùng nổ của Tất Sát Kỹ Hỏa Diễm Quân Vương, ngay khi một kích Diễm Dương Trùy màu vàng kim kia đánh thẳng xuống mặt đầm lầy, một tầng quang mang màu vàng kim mãnh liệt, lấy vị trí oanh kích của Diễm Dương Trùy làm trung tâm, nháy mắt mở rộng ra. Kim quang khổng lồ lấy tốc độ không gì sánh kịp rất nhanh lan tràn ra ngoài, giống như một vòng quang hoàn màu hoàn kim đang không ngừng mở rộng ra vậy. Đám Sâm Lâm Cự Mãng lúc này điên cuồng xao động. Nhưng mà, bọn chúng tuy rằng ý thức được không ổn, nhưng chung quy vẫn là chậm một bước. Thân thể bọn chúng tuy khổng lồ, tốc độ cũng không chậm, thế nhưng làm sao có thể so sánh được với tốc độ khủng khiếp của Diễm Dương Trùy trong nháy mắt bùng nổ được cơ chứ? Diêu Khiêm Thư lúc này đang vọt người giữa không trung, ánh mắt đã một trận co rút lại, không khỏi cao giọng hét lên: - Tuyệt. Giờ khắc này đây, những nơi đầm lầy có thể nhìn thấy, toàn bộ đều tràn ngập một tầng kim quang chói mắt, thân thể mỗi một con Sâm Lâm Cự Mãng đều được bao phủ một tầng kim quang, gây ra cảm giác huyễn lệ kỳ diễm. Nhiệt độ nóng rực của Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa khiến cho ma lực Thủy thuộc tính của bọn chúng bị áp chế mạnh mẽ. Cùng lúc đó, đầm lầy bên dưới vốn lầy lội, ẩm ướt, âm u, sâu không biết bao nhiêu kia chợt phát sinh dị biến. Trước đây mỗi một con Sâm Lâm Cự Mãng dù cho toàn bộ thân thể chìm sâu trong đầm lầy vẫn có thể hoạt động dễ dàng, thế nhưng lúc này chúng nó đột nhiên hoảng sợ phát hiện, thân thể của mình đã không thể động đậy được nữa. Những phần thân thể còn nằm chìm dưới đầm lầy đã hoàn toàn bất động, bị khóa chặt ở trong đó. Sử dụng Tất Sát Kỹ Diễm Dương Trùy của Hỏa Diễm Quân Vương để công kích xuống mặt đất, Cơ Động tự nhiên sẽ không làm chuyện không có ý nghĩa, mục đích của hắn đã hoàn thành. Bằng vào ma kỹ cường đại cùng với sức bùng nổ khủng bố của Cực Hạn Dương Hỏa, hắn chỉ trong khoảnh khắc đã đem toàn bộ hơi nước trong đầm lầy làm cho bốc hơi hết. Đầm lầy bị mất hết hơi nước sẽ biến thành cái gì? Biến thành đất đai cứng rắn, thậm chí một số thành phần bùn đất đặc biệt còn trực tiếp bị ma lực Cực Hạn Dương Hỏa trong nháy mắt bùng nổ thiêu đốt thành men sứ. Bùn lầy mềm mại trong phút chốc hóa thành mặt đất cứng rắn, đại bộ phận thân thể của Sâm Lâm Cự Mãng đều nằm sâu trong đầm lầy, giờ khắc này bọn chúng hoàn toàn bị cố định lại bên người, nửa điểm cũng không thể cử động được. Lực chèn ép của đất đá cùng với độ nóng rực cực độ của Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa đang không ngừng thiêu đốt đi sinh mệnh lực của chúng nó. Có lẽ đối với bọn nó mà nói, một kích này cũng không phải là trí mạng, thế nhưng đã hoàn toàn mất đi năng lực di chuyển, làm sao còn có thể tiếp tục sinh tồn nữa cơ chứ? Không bao lâu sau nữa, kết quả của bọn chúng cũng chỉ có thể là chết đói mà thôi. Đặt chân xuống đất, lúc này cũng không cần dây leo làm cầu nữa, mặt đất đã vô cùng cứng cáp, thân thể Cơ Động lúc này vẫn còn khẽ run rẩy nhè nhẹ. Ma lực tiêu hao quá mức khiến cho sắc mặt của hắn có chút trắng bệch. Tuy nhiên một kích Diễm Dương Trùy kia mà hắn phát ra phần lớn là mượn dùng ma lực của Diêu Khiêm Thư. Hai người tuy rằng lần đầu tiên phối hợp với nhau, nhưng không hề nghi ngờ, một cái Song Hệ Hỏa Mộc Cực Hạn Ma Kỹ Tổ Hợp tăng phúc này đã được thi triển hoàn mỹ không tỳ vết. Có thể nhìn thấy được mấy chục, thậm chí có thể trên trăm đầu Sâm Lâm Cự Mãng mặc dù đang kịch liệt giãy dụa, thế nhưng chúng nó rốt cuộc cũng không thể gây ra bất cứ uy hiếp gì cho hai người nữa. - Chỉ có ngươi mới nghĩ ra cách này. Diêu Khiêm Thư hạ xuống bên cạnh Cơ Động, hai người đồng thời ăn một viên Ma Lực Phục Hồi Dược Hoàn, Diêu Khiêm Thư đưa hai tay ra, giơ hai ngón tay cái về phía Cơ Động lắc lắc mấy cái. Cơ Động ha hả cười, hắn cũng chỉ là trong nháy mắt chợt nghĩ ra được biện pháp này. Nếu không làm như vậy, cho dù hắn và Diêu Khiêm Thư thực lực cũng không tệ, lại có Ma Lực Khôi Phục Dược Hoàn cùng với Ma thú Tinh Hạch hậu thuẫn, nhưng muốn trong đầm lầy này mà chiến đấu với đám Sâm Lâm Cự Mãng đông đúc kia cũng cơ hồ là không có khả năng. Nếu chỉ là một mình Cơ Động mà nói, hắn hoàn toàn có thể triển khai Chu Tước Biến bay đi, nhưng có thêm Diêu Khiêm Thư ở đây, hắn còn chưa nắm chắc có thể lôi hắn cùng bay không. Hai người liếc nhau, sự thân thiết giữa hai người trong lúc đó cũng thêm khắng khít hơn vài phần. Lần đầu tiên cảm nhận được uy lực cường đại của Song Hệ Ma Kỹ tổ hợp, tâm trạng Cơ Động cũng không khỏi cảm thấy hưng phấn. Mộc Sinh Hỏa, có Diêu Khiêm Thư ở đây, thực lực của hắn có thể nói là tăng lên không biết bao nhiêu lần, đồng thời cũng làm cho hắn càng cảm thấy tò mò hơn về Đa Hệ Ma Kỹ Tổ Hợp. Cơ Động vừa thở dốc vừa nói: - Sức mạnh của Sâm Lâm Cự Mãng tuy rằng lớn vô cùng, nhưng chúng nó chung quy cũng không thể chống cự lại với sức mạnh đất đá được. Cũng không cần tiến hành công kích chúng, chẳng bao lâu sao, chúng nó cũng sẽ chết vì đói khát. Chúng ta nghỉ ngơi một chút, tiến hành khôi phục lại ma lực rồi tiếp tục lên đường. Diêu Khiêm Thư gật gật đầu, nói: - Như vậy cũng được. Chỉ sợ hơn một nửa tầng sương mù của cả Nặc Đinh Sâm Lâm đã bị một kích vừa rồi của ngươi thôi đi mất rồi. Ta tuy rằng cũng có thể sử dụng ra Tất Sát Kỹ, nhưng mà so với cái Tất Sát Kỹ này của ngươi, uy lực còn xa mới bằng được. Thực không thể tưởng tượng nổi, ngươi làm thế nào mà làm được vậy? Cơ Động nói: - Diễm Dương Trùy của ta trên thực tế đến lúc thực lực đạt đến năm quan mới có thể sử dụng được. Mỗi một lần sử dụng đều phải dùng một ít phương pháp đặc thù đem ma lực bản thân tăng lên trong một khoảng thời gian ngắn. Có được sự phụ trợ của Cực Hạn Giáp Mộc ma lực của ngươi, khi thi triển ra cũng dễ dàng hơn nhiều. Diêu Khiêm Thư nói: - Nhờ Chu Tước hả? Ta nhớ lúc trước tại phủ đệ của Thạch Tử Tước, khi ngươi sử dụng ra một chiêu này, so với vừa rồi có sự chênh lệch không nhỏ. Có phải ngươi đã nhận được sự ủng hộ của Bính Hỏa Thần Thú Chu Tước rồi phải không? Cơ Động nhìn hắn một cái, cũng không giấu diếm: - Ngươi chỉ đoán đúng có phân nửa thôi. Ta chẳng những chiếm được sự ủng hộ của Chu Tước, hơn nữa ma thú đồng bọn của ta cũng là Chu Tước. Đợi đến khi cần thiết, ngươi tự nhiên sẽ được gặp nó. Hai người nghỉ ngơi ngắn ngủi trong chốc lát, sau đó tiếp tục lên đường. Khi nãy bọn họ cũng đã xâm nhập được nửa khoảng đường bên trong đầm lầy, những con Sâm Lâm Cự Mãng kia cũng đợi đến khi bọn họ đi đến gần trung tâm đầm lầy mới bắt đầu động thủ. Sau khi hứng chịu một kích Diễm Dương Trùy kia của Cơ Động, đầm lầy đã hoàn toàn biến thành mặt đất bình thường. Bọn họ đi vòng qua đám Sâm Lâm Cự Mãng đã bị khóa cứng lại, đi thêm hai trăm thước mới bắt đầu thấy đầm lầy xuất hiện trở lại, có thể thấy được một kích Diễm Dương Trùy kia của Cơ Động uy lực đã đạt đến trình độ thế nào. Cho dù là lại gặp đầm lầy, nhưng độ ẩm ướt của nó cũng giảm đi khá nhiều. Sương mù bắt đầu xuất hiện lại trong không khí, nhưng rõ ràng là loãng đi rất nhiều, cảnh vật chung quanh hơn chục thước vẫn có thể nhìn thấy được.Ưu thế của Cực Hạn Thuộc Tính thời khắc này hoàn toàn bày ra, đổi lại là hai gã ma sư bình thường khác, cho dù ma lực có cao hơn Cơ Động và Diêu Khiêm Thư một quan đi nữa cũng không đến được nơi này. Diêu Khiêm Thư mở rộng tấm bảo tàng đồ, chỉ chỉ về phía trước: - Đúng rồi, chính là phía bên kia. Đầm lầy này chỉ còn khoảng hai trăm thước nữa mà thôi. Lại phải hao tốn nữa rồi. Vừa nói hắn vừa đau khổ đưa tay sờ nhẹ phía hông một cái. Cơ Động đã sớm để ý đến hắn, cái đai lưng của hắn nhất định là có huyền cơ, chắc là một loại vật phẩm lưu trữ. Hào quang chợt lóe lên, một cái quyển trục đã xuất hiện trong tay Diêu Khiêm Thư. Cái quyển trục có phong cách khá cổ xưa, mặt trên có hoa văn màu xanh ngọc bích, hoa văn cũng không phức tạp cho lắm. So với Toàn Phương Vị Vô Định Truyền Tống Quyển Trục mà Cơ Động từng nhìn thấy, khí tức do quyển trục này phát ra yếu hơn rất nhiều. Mà cho dù là như vậy, khi Cơ Động nhìn thấy Diêu Khiêm Thư lấy ra một cuốn Ma kỹ quyển trục, vẫn không khỏi thầm giật mình. Xem ra trên người tên gia hỏa người chết cũng đòi tiền này có không ít thứ tốt a. Diêu Khiêm Thư mở cái quyển trục ra, hất nhẹ về phía trước, nhất thời một đạo thanh quang từ trong đó bay ra, lặng lẽ dung nhập vào mặt đất ngay phía trước bọn họ. Ngay sau đó một mầm cây nhỏ bé từ dưới đầm lầy chậm rãi mọc lên, rất nhanh lớn dần lên. Diêu Khiêm Thư nói: - Đây là một cái quyển trục Giáp Mộc Hệ cấp hai, giá trị không nhỏ đâu, gọi là Mộc Sinh Mộc. Một lúc sau, mầm cây kia đã rất nhanh lớn lên, biến thành một cây đại thụ cao rợp trời. Diêu Khiêm Thư lại phóng xuất ra ma lực Cực Hạn Giáp Mộc của mình, cây đại thụ rất nhanh sinh trưởng tiếp, gốc rễ của nó kéo dài thẳng về phía trong đầm lầy. Bọn họ nhờ đó cũng có chỗ đặt chân tiếp. Lúc này cũng không cần tiếp tục thổi tan sương mù đi nữa, Cơ Động vừa tiến hành tu luyện phục hồi ma lực, điều chỉnh trạng thái thân thể một chút vừa chậm rãi đi theo phía phía sau Diêu Khiêm Thư. Vượt qua đoạn cuối cùng này xem như là ra khỏi khu vực đầm lầy. Chân đạp lên mặt đất, hai người đều có cảm giác nhẹ nhàng thở ra. Mặc dù đi vào đầm lầy bọn họ tổng cộng cũng chỉ tốn chưa tới một canh giờ, nhưng mà, chỉ một canh giờ này thôi đã mang cho bọn họ cảm giác tương đối mạo hiểm. Hơn trăm con Sâm Lâm Cự Mãng kia tuyệt đối cũng không phải là chuyện đùa, chỉ cần sơ suất một chút, tuyệt đối sẽ táng mạng trong đó. Cho dù là ma sư sáu quan đến đây, trong đầm lầy sương mù không thể nhìn thấy mọi vật như thế, chỉ sợ cũng không dám dễ dàng xâm nhập. Bọn họ có thể thuận lợi xuyên qua đầm lầy, có thể nói phần lớn là nhờ tác dụng của Cực Hạn Ma Lực. Diêu Khiêm Thư lấy ra chút lương khô và bình nước đưa cho Cơ Động: - Chúng ta ăn một chút gì đi, sau đó tiếp tục lên đường. Xuất phát từ sáng sớm đến bây giờ, bọn họ còn chưa có nghỉ ngơi lần nào. Lúc trước một kích kia của Cơ Động cũng không chỉ có tiêu hao ma lực, đồng thời cũng tiêu hao thể lực nữa. Đã đi qua được đầm lầy sương mù, nhưng bọn họ cũng còn chưa chân chính tiến vào nơi giấu bảo vật, điều chỉnh trạng thái một chút để đề phòng bất trắc. Diêu Khiêm Thư đem cái tàng bảo đồ bày ra mặt đất: - Xem ra cái bảo tàng này cũng không dễ dàng tìm thấy như vậy. Chỉ mới có đầm lầy sương mù đã có vô số Sâm Lâm Cự Mãng, sắp tới chúng ta tiến vào nơi cất chứa bảo vật, không biết còn gặp phải nguy hiểm gì nữa. Cơ Động, ngươi còn muốn đi tiếp nữa không? - Đương nhiên, nếu đã đến đây, thì phải xem xem đến tột cùng ở đây có gì. Ngươi không còn hỏi ta, một khi đã nhận lời, ta nhất định sẽ làm đến cùng. Diêu Khiêm Thư chỉ vào tàng bảo đồ, nói: - Hiện tại chúng ta đã chân chính đi đến trung tâm của Nặc Đinh Sâm Lâm, cũng là trung tâm của đầm lầy sương mù. Ngay phía trước chúng ta cũng là rừng rậm, dựa theo tàng bảo đồ chỉ dẫn, chúng ta đã ở rất gần cửa vào của nơi giấu bảo tàng. Đến khi chúng ta vào đó, nhất thiết phải cẩn thận dò tìm, càng phải cẩn thận nhiều hơn nửa.Ánh mắt Cơ Động có chút kỳ dị nhìn Diêu Khiêm Thư: - Ngươi đừng nói cho ta biết, cái tàng bảo đồ này của ngươi chỉ vẽ đường đến cửa vào thôi nhé. Diêu Khiêm Thư có chút xấu hổ nói: - Đúng như vậy. Bất quá, ta đoán là tiến vào nơi cất giấu bảo tàng chắc cũng không có gì quá nguy hiểm đâu. Nhìn hắn, Cơ Động không khỏi một trận không nói nên lời, lắc lắc đầu nói: - Diêu Khiêm Thư, ta tặng ngươi bốn chữ, người chết vì tiền. Diêu Khiêm Thư cười hắc hắc, nói: - Đã đến đây rồi, chúng ta cứ đi xem thử đi. Nếu thật sự quá nguy hiểm, chúng ta lui ra không đi nữa là được rồi. - Vậy thì đi thôi. Chuyện đã như vậy, Cơ Động tự nhiên cũng sẽ không rút lui giữa chừng. Lúc trước khi nghe Vân Thiên Cơ nói về chuyện của Diêu Khiêm Thư, hắn cũng biết, tên gia hỏa trước mắt tuy là người tham tiền, nhưng cũng không phải là người keo kiệt, nếu không hắn cũng sẽ không đem tiền kiếm được quăng cho người nghèo. Hắn tựa hồ chỉ khoái cảm giác khi kiếm được tiền mà thôi. Trong đầm lầy sương mù vẫn như trước là rừng cây rậm rạp, tuy rằng nơi này cũng đã có nhiều sương mù trở lại, nhưng chỉ cần có được cây cối, đối với Diêu Khiêm Thư mà nói, sương mù cũng không trở thành chướng ngại nữa. Dưới sự dẫn đường của dây leo, hai người lại tiếp tục đi sâu vào phía trong. Cơ Động vừa tiến lên, vừa cảm thụ những động tĩnh chung quanh, trong đầm lầy đã gặp phải Sâm Lâm Cự Thú, ai có thể dám chắc trong khu vực trung tâm này sẽ không có những ma thú cường đại khác trấn giữ cơ chứ? Đi thêm khoảng hơn bảy tám trăm thước, Diêu Khiêm Thư dừng bước lại: - Hắn là ở gần đâu đây. Cơ Động, giúp ta một tay. Lúc này đây, Cơ Động trực tiếp phóng thích ra Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa của mình. Ngọn hỏa diễm màu vàng kim nóng bỏng chợt sáng lên, từng đám sương mù lần lượt bốc hơi hết, lộ ra quang cảnh của rừng rậm. Cây cối nơi này mặc dù rậm rạp, thế nhưng cành là đều khá nhỏ. Nguyên nhân có thể là do ánh mặt trời không thể xuyên rọi qua tầng sương mù chiếu lên đám thực vật mà gây nên. Chung quanh đều là khu rừng rậm rạp, cũng không có nơi nào đặc biệt cả. Thần sắc Diêu Khiêm Thư trở nên cực kỳ nghiêm túc. Cơ Động không thể không thừa nhận, khi người này thật sự nghiêm túc, cũng coi như là anh tuấn. Hắn vừa nhìn vào tàng bảo đồ vừa không ngừng đem từng đạo ma lực Cực Hạn Giáp Mộc rót vào cây cối xung quanh. Xem ra, giống như là đang tiến hành trao đổi với đám cây cối xung quanh vậy. Cơ Động không khỏi âm thầm tán thưởng, mỗi một hệ ma sư đều có lĩnh vực thuộc về chính mình. Ở trong phiến rừng rậm này mà tìm bảo tàng, cho dù có cấp cho mình một cái tàng bảo đồ thật rõ ràng, chưa chắc mình đã có thể tìm ra. Không lâu sau, trên mặt Diêu Khiêm Thư toát ra vẻ vui mừng, dắt theo Cơ Động rất nhanh đi về một phía. Đầu tiên là đi về phía trước hai mươi thước, sau đó rẽ phải đi tiếp khoảng ba mươi thước nữa, một gốc cây cổ thụ cao ngợp trời đã hiện ra trước mặt hai người. So sánh với cây cối chung quanh, gốc đại thụ này đặc biệt lớn vô cùng, ít nhất phải hơn mười người ôm mới hết được. Càng làm người ta kinh ngạc chính là, các cây cối khác cành lá đều không quá tươi tốt, thế nhưng gốc đại thụ này cành lá lại vô cùng xum xuê, cành lá xanh mướt, mỗi một phiến lá cây đề có một màu xanh biếc trong suốt. Chỉ cần nhìn thôi cũng khiến cho người khác có cảm giác sinh cơ bừng bừng. Trên tay Cơ Động bốc lên Bính Ngọ Nguyên Dương Thánh Hỏa, một ít sương mù bị thổi tan đi, khi hắn đi đến phía trước gốc đại thụ này, hắn phát hiện, sương mù ở đây đặc biệt dày đặc hơn. - Là nơi này. Gốc Vạn Niên Mê Tâm Thụ này chính là kẻ đầu sỏ gây ra sương mù. Tất cả sương mù ở nơi này đều là do nó sinh ra. Diêu Khiêm Thư hưng phấn nói. Cơ Động kinh ngạc nói: - Cổ thụ cũng có thể sinh ra sương mù sao? Diêu Khiêm Thư quay sang hắn cười nói: - Thế giới thực vật thiên kì bách quái, không có gì là không thể xảy ra. Gốc Vạn Niên Mê Tâm Thụ này là một loại dị chủng tồn tại từ thời viễn cổ, chỉ sợ trên cả đại lục nào cũng chỉ có một cây duy nhất mà thôi. Ta có thể cảm nhận được khí tức thâm thúy cổ xưa của nó. Cửa vào nơi giấu bảo tàng chính là ở đây. Bức tàng bảo đồ của ta lấy được là trong mớ tư liệu của Giáp Mộc Thánh Đồ tại nơi của Thiên Cơ. Cuối bức tàng bảo đồ có nói, chỉ có ma lực Cực Hạn Giáp Mộc Hệ mới có thể mở ra được cửa vào. Gốc Vạn Niên Mê Tâm Thụ này cực kỳ thần kỳ, có thể không ngừng phóng xuất ra sương mù khổng lồ như thế, hơn nửa thân thể lại cứng chắc như tinh thiết. Ngươi tránh xa một chút, ta thử mở cửa vào xem sao. Cơ Động khẽ nhích nhẹ ra phía sau một chút, đồng thời phóng xuất ra Âm Dương Miện của chính mình. Lúc này đây hắn phóng thích ra đồng thời cả Cực Hạn Song Hỏa. Đã đến thời khắc cuối cùng thế này, càng phải cẩn thận hơn một chút. Có trời mới biết sau khi cánh cửa bảo tàng theo lời Diêu Khiêm Thư nói mở ra sẽ xuất hiện tình huống như thế nào. Từ việc người này chỉ tìm thấy có bản đồ dẫn đường bên ngoài đã dám tiến vào đây tìm bảo tàng, Cơ Động đã cảm thấy hắn hành động hết sức là tùy tiện.