Âm Dương Giới
Chương 7 : Hai nữ lang núi Trường Bạch
Không biết qua bao nhiêu thời gian chàng mới dần dần tỉnh lại.
Chàng cảm thấy toàn thân rã rời. Trước mặt chàng trông thấy một màu đen sì đồng thời một mùi tanh hôi xông lên mũi khiến chàng dợm giọng chỉ muốn mửa.
Đầu óc hoang mang rối loạn, chàng cố moi óc tìm nhớ những sự việc đã xảy ra và tìm hiểu hiện nay mình đang nằm chốn nào, nhưng không hiểu biết gì hết.
Bỗng thấy trong người rần rần ngứa ngáy khó chịu, Văn Thiếu Côn đưa tay định gãi nhưng cánh tay rã rời không còn tý khí lực, đành buông xuôi.
Chàng nhắm mắt định vận khí hành công nhưng cảm thấy máu chạy dội ngược, bao nhiêu trọng mạch trong người đã bị bế tắt cả. Tình trạng điển hình như bị vật gì ngăn không thể nào tập trung nội lực. Chàng đau đớn than thầm :
- “Thôi thế là xong, hỏng cả rồi!”
Thình lình bên cạnh có một chuỗi cười hà hà, đồng thời phía trước sáng choang, một người cầm bó đuốc soi chập chờn. Vừa nhìn thấy người này, Văn Thiếu Côn bỗng giật mình hốt hoảng.
Trong ánh đuốc bập bùng, một quái nhân đầu tóc rối bù đang cúi xuống nhìn.
Có lẽ người này một đời không hề tắm rửa chải chuốt, tóc rối từng núi kết thành búi lộn xộn.
Mặt quái nhân sần sùi, lô nhô những cục thịt đỏ hỏn, mắt lồi như quả ốc nhồi, sáng quắc như điện, miệng há ra hình như không có môi, để chìa ra ngoài cả hàmr ăng cải mả, ai trông thấy đều ghê tởm và rợn tóc gáy.
Văn Thiếu Côn vừa nhìn thấy quái nhân, thoáng trong nháy mắt đã sực nhớ lại những sự việc vừa mới xảy ra, rồi phút chốc lại quên ngay như một ánh sáng vừa lóe lên rồi phụt tắt ngay.
Óc chàng trở nên ngu muội, mơ màng, nửa mê nửa tỉnh, chập chờn như đang trải qua cơn ác mộng.
Trong khi ấy chàng bỗng sực nhớ lại mang máng rồi nhận ra quái nhân này không ai khác hơn là Độc Vương Sa Thiên Lý.
Chàng thắc mắc :
- Rõ ràng chính hắn rãi độc làm cho mình mê mang bất tỉnh rồi mang mình về tận chốn này?
Bỗng nhiên chàng nhớ đến Tề Mãn Kiều :
- Dù sao nàng cũng là ân nhân đã cứu mạng mình, nếu không có nàng thì giờ này cả mình và Niệp Sáp hòa thượng đã chết vì độc tiêu của hai lão ma đầu rồi. Vì mình mà nàng mang họa, không biết xử trí ra sao đây.
Bất giác chàng ứa lệ và gọi lớn :
- Tề cô nương, nàng đâu rồi?
Tuy cố gào cho to, nhưng vì kiệt lực, tiếng gọi tắt ngay từ cổ họng, Văn Thiếu Côn lại ngã ra mê mang.
Xung quanh vắng lặng, ngoài Độc Vương đang ngồi nhìn chàng cười khà khà, chẳng thấy bóng dáng một ai lai vãng. Chập chờn trong cơn mê, mỗi lần tỉnh lại, chàng cố kêu gào lớn hơn nhưng vô hiệu.
Cây đuốc vẫn cháy bập bùng, nhưng ánh sáng chỉ đủ soi trong phạm vi một trượng, ngoài ra mọi vật đều chìm trong màu đen của đêm tối.
Văn Thiếu Côn kêu gào hàng nửa ngày trời vẫn không ai đáp lại. Tề Mãn Kiều sống chết nơi nào không được biết.
Tức quá chàng nằm thở dốc rồi nhìn vào Độc Vương chửi lớn :
- Lão yêu quái, ngươi đã đem cô ấy đi đâu rồi?
Độc Vương Sa Thiên Lý cứ ngồi nhìn ngắm Văn Thiếu Côn từ đầu đến chân, gật gù cười một mình ra vẻ khoái chí.
Thấy chàng chửi mắng, hắn ngưng cười đáp :
- Con bé đấy à, hắn đã chết trong rừng sâu rồi còn đâu mà hỏi.
Văn Thiếu Côn thấy đau nhói trong tim gầm lên :
- Lão tặc, ngươi quả phường khốn nạn sát nhân. Nàng có tội tình gì mà ngươi lại giết hại người ta. Ngươi không sợ chị em nàng sẽ báo thù rửa hận hay sao?
Nghĩ một lát chàng tiếp :
- Nếu nhà ngươi không nhờ độc dược chưa chắc đã thắng nổi cô ấy đâu.
Độc Vương Sa Thiên Lý nhướng cặp mắt lên nhìn chàng cười đáp :
- Nếu hai bên cùng đấu sức, chưa hẳn bản lãnh con bé ấy cao hơn lão phu.
Hắn đưa cặp mắt ngạo nghễ nhìn chòng chọc vào mặt Văn Thiếu Côn từ tốn nói :
- Ngay như lệnh tôn Văn Tử Ngọc hồi ba năm về trước nơi đại hội quần hùng tranh chức võ lâm đệ nhất gia, mà kết quả vẫn không thoát chết về âm mưu của kẻ khác thay!
Nói xong lo đắc chí cười ha hả.
Nghe qua những câu ấy, Văn Thiếu Côn thấy nội tâm bàng hoàng, nhiều câu hỏi đua nhau xáo trộn trí não.
Khi Văn Tử Ngọc đi tuần du miền Tây về bỗng phát bệnh đau, qua một đêm là chết. Ngày nay ai nấy cũng đều cộng nhận là sự thật hiển nhiên, tại sao Sa Thiên Lý lại bảo rằng ông ta đã bị trúng kế kẻ khác mà chết? Kẻ ấy là ai? Vì sao mà phục kế giết người như vậy?
Đột nhiên Sa Thiên Lý nói lớn :
- Ta cần người cho biết một vài điều, nếu ngươi không trả lời thành thật ta sẽ giết ngươi ngay.
Văn Thiếu Côn tức giận đáp :
- Sống hay chết đối với ta không còn ý nghĩa gì nữa.
Lão hỏi gằn :
- Nhà ngươi không sợ chết sao?
Chàng cười nhạt đáp :
- Đại trượng phu nào sợ chết? Sao cứ hỏi dai như thế?
Sa Thiên Lý thở phào một cái nói :
- Ranh con quả cứng đầu, lão phu chưa bao giờ thấy người nào can cường bất khuất như ngươi. Thật là cha nào con nấy.
Nhìn chàng một chập, lão nói tiếp :
- Ranh con, lão phu cũng thầm phục cái khí tiết của ngươi đấy. Nhưng nhà ngươi không chết được đâu, và cũng không nên chết vội.
Văn Thiếu Côn nói :
- Ngươi nói như thế nghĩa là sao?
Sa Thiên Lý gật gù nói :
- Ngươi không thể chết được, vì hai lẽ. Lẽ thứ nhất là nhà ngươi đầu xanh tuổi trẻ, tương lai còn nhiều, chết làm gì cho uổng. Lẽ thứ hai, cái thù không đội trời chung của cha mẹ chưa trả được, dầu sao cũng phải ngậm hờn nuốt nhục cố gắng để phục thù. Theo ý ta, nhà ngươi có bổn phận phải sống, sống để báo thù cha mẹ.
Văn Thiếu Côn nín thinh suy nghĩ :
- “Lời hắn nói quả thật không sai. Ta tuy không sợ chết nhưng trên vai ta còn bao nhiêu gánh nặng, không thể chết được. Vợ chồng Văn Tử Ngọc tuy không phải đấng sinh thành, nhưng công ơn nuôi dưỡng hàng chục năm trời cần phải báo đáp. Lẽ đương nhiên ta phải trả thù và phải giết sạch các lãnh tụ của năm môn phái kia”.
Ngoài ra còn một nguyên nhân hết sức quan trọng là chàng phải tầm cho ra cái thân thế đang mơ hồ, phải đến hang Vọng Ngã ở Vân Mộng sơn tìm Độc Nhãn Thần Cái. Nếu chàng chết nơi đây thì mọi việc đều thả trôi hết.
Đang lúc còn suy nghĩ, Sa Thiên Lý bỗng nói :
- Lão phu có ý định mở cho nhà ngươi một con đường sống, vậy ngươi nghĩ sao?
Chàng lạnh lùng nói :
- Xin cứ nói.
Sa Thiên Lý nhếch mép cười nham hiểm rồi nói :
- Việc này rất đơn giản. Ngươi cứ nói thật về võ công độc đáo của Văn đại hiệp, giữa Vô Nhân cốc và lệnh tôn có liên quan với nhau như thế nào, đừng che giấu một điểm nào hết. Ta sẽ để cho ngươi rời khỏi nơi đây tức khắc.
Văn Thiếu Côn gượng cười nói :
- Nhà ngươi sắp đặt thiên phương bách kế cũng chỉ nhằm bao nhiêu mục đích đó mà thôi ư?
Sa Thiên Lý gật đầu.
Chàng từ tốn nói :
- Đáng tiếc, quả đáng tiếc.
Sa Thiên Lý ngạc nhiên hỏi :
- Sao, nhà ngươi nói sao?
Văn Thiếu Côn mỉm cười đáp :
- Ta muốn nói lắm, nhưng có biết gì để mà nói?
Sa Thiên Lý đùng đùng nổi giận :
- Chớ nói láo, chí thân như cha mẹ với con mà nhà ngươi bảo không biết gì hết, thật là một sự man trá trắng trợn. Ngươi có điêu ngoa miệng lưỡi đến đâu lão phu cũng không làm sao tin được.
Văn Thiếu Côn cau mày nói :
- Nếu ngươi không tin, ta cũng chẳng còn cách gì để làm cho ngươi tin được.
Những lời ta nói ta ra đây hoàn toàn là sự thật cả. Bình sanh tiên phụ ta chưa khi nào nói đến Vô Nhân cốc, và cùng không bao giờ dạy cho ta một thế võ, đường quyền. Nếu không tin thì...
Chàng thở phào một cái rồi tiếp :
- Nếu không thì năm lãnh tụ các phái võ đã phơi thây tại Lăng Vân Sơn rồi.
Sa Thiên Lý suy nghĩ một chập không biết tính sao, trợn mắt nói :
- Ngươi có biết hiện giờ ngươi đã lâm vào hoàn cảnh nào chưa?
Chàng vênh mặt hiên ngang :
- Chỉ có chết là hết.
Sa Thiên Lý lắc đầu bảo :
- Đâu có dễ như ngươi đã tưởng. Lão phu sẽ có cách khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết cũng chẳng xong.
Văn Thiếu Côn lặng thinh, lòng buồn bực vô cùng. Chàng ất hận muốn tung quyền đập chết Độc Vương cho hả dạ, nhưng trong người độc dược đang hoành hành, sức lực mất hết, huyệt đạo bị điểm không thể vận công, tay chân cứng đơ như người đã chết. Chàng đành nằm im không nhúc nhích chỉ còn cặp mắt ngó xung quanh và mồm nói chuyện được mà thôi.
Sa Thiên Lý đắc ý cười dài rồi nói tiếp :
- Bây giờ lão phu để cho ngươi có thì giờ suy nghĩ kỹ càng để trả lời về việc ta muốn kết nạp ngươi làm đồ đệ. Nếu không lão phu sẽ cho ngươi uống một viên thuốc “Bách thiểm hoàn”.
Nói xong lão đưa tay vào túi móc ra một viên thuốc lóng lánh, lớn bằng quả đào dồi lên dồi xuống nơi tay và nói :
- Viên thuốc này có hiệu lực kinh khủng. Sau khi uống vào bụng nó sẽ làm mất cả trí nhớ, con người trở nên lú lẩn quên tất cả dĩ vãng, trong tim óc chỉ còn một chúa tể ngự trị và điều khiển. Vị chúa tể ấy nhất định là ta. Chừng ấy ta sẽ dạy thế nào ngươi sẽ tuyệt đối tuân theo và không bao nhiêu lâu, bao nhiêu tuyệt nghệ sẽ truyền thụ hết cho ngươi. Ngoài ra nếu nhà ngươi tự nguyện muốn tôn ta làm sư phụ, hãy đưa tay tuyên thệ và suốt đời không bao giờ phản lại sư phụ.
Văn Thiếu Côn nhận thấy hắn hiểm độc và hèn hạ quá, nổi nóng thét lớn :
- Lão giặc già, ngươi có nhiều thủ đoạn vô lương tâm, hành động ác nghiệt quá.
Sa Thiên Lý chẳng cần đáp lại, cười nói rất tự nhiên :
- Theo thần sắc của ngươi và sự nhận định của ta, chỉ nên dùng biện pháp đầu là cho ngươi nuốt cả viên thuốc “Bách thiểm” là xong.
Nói xong lập tức y cầm viên thuốc từ từ đưa vào mồm Văn Thiếu Côn.
Thình lình có tiếng chuông réo vang, có tiếng nói lánh lót và nghiêm trang tận đàng xa đưa lại :
- Hãy khoan.
Sa Thiên Lý giật mình vội cất viên thuốc vào bọc, quay mặt nhìn về hướng ấy nạt lớn :
- Kẻ nào dám đường đột xâm nhập động thủ của lão phu?
Ngay lúc ấy hiện ra hai thiếu nữ đang bước vào động. Một thiếu nữ áo vàng, tuổi chừng mười sáu, mười bảy, một người mặc áo đỏ, tuổi độ mười ba, mười bốn. Cả hai đều tươi sinh như mộng. Cô gái áo hồng không ai khác hơn là Tề Mãn Kiều, vừa bị Sa Thiên Lý hạ độc bằng Thất Hủy phấn bỏ nằm chết giấc tại ven rừng.
Văn Thiếu Côn vừa thấy mặt Tề Mãn Kiều mừng rỡ toan cất tiếng gọi nhưng nói chẳng ra lời, phải đành nhắm mắt nằm yên.
Sa Thiên Lý càng ngạc nhiên hơn. Lão tự nghĩ :
- “Thất Hủy phấn là chất độc kinh hồn do mình chế ra, ai hít nhằm chỉ trong một giờ là chết ngay, tiện tỳ làm thế nào cứu được, nếu không có thuốc giải của mình cho. Cô gái này rõ ràng đã trúng độc ngã lăn ra bất tỉnh sao bây giờ vẫn mạnh khỏe như thường, sắc dung có vẻ tươi nhuận hơn. Kẻ nào đã giải cứu được nàng?”
Sa Thiên Lý càng suy nghĩ càng kinh sợ.
Ngay khi ấy, Tề Mãn Kiều đưa tay chỉ lão nói với cô gái kia :
- Chị hai, chính lão già này đã đầu độc em và Văn Thiếu Côn công tử.
Chàng đã bỏ mạng tại lão đấy. Chị hãy trả thù cho công tử đi.
Cô gái áo vàng tủm tỉm cười nói :
- Lâu nay danh tiếng Độc Vương Sa Thiên Lý vang động giang hồ, hôm nay mới hân hạnh được bái kiến. Em tôi có điều gì thất lễ xin ngài niệm tình tha thứ.
Sa Thiên Lý nghe nàng nói ngọt ngào lễ phép nhưng trong lòng chán ngán vô cùng. Lão lắp bắp nói :
- Cô nương có phải là Lệ Minh Nguyệt trong số bốn nữ lang núi Trường Bạch không?
Nữ lang áo vàng đưa cặp mắt bồ câu đen láy, sáng như sao liếc nhìn lão.
Sức quyến rũ của đôi mắt đẹp đó khiến cho một đại ma đầu Độc Vương Sa Thiên Lý ngẩn ngơ mất bình tĩnh.
Nàng đáp :
- Đúng. Tiện nữ là Lệ Minh Nguyệt.
Lão Độc Vương nghe nói phát run, mắt láo liên nhìn nàng, lắp bắp đáp :
Tề Mãn Kiều ngó chòng chọc vào Văn Thiếu Côn đang nằm cứng đờ dưới đất nhăn mặt nói :
- Chị hai, Văn công tử chết từ lâu rồi còn đâu nữa.
Lệ Minh Nguyệt mỉm cười đáp :
- Em đừng lo, làm sao chết dễ như thế được.
Sa Thiên Lý gượng cười hỏi :
- Có lẽ cô nương đến đây để rửa thù cho Tề cô nương chăng?
Lệ Minh Nguyệt cười nhạt đáp :
- Câu chuyện nhỏ mọn ấy đâu có đáng kể.
Nàng đưa mắt liếc Tề Mãn Kiều nói luôn :
- Và tôi tin rằng em tôi cũng không hề quan tâm đến điều ấy.
Sa Thiên Lý gượng gạo hỏi thêm :
- Thế thì cô nương định đến đây với mục đích gì.
Lệ Minh Nguyệt đáp :
- Văn công tử do em tôi đưa đi, bây giờ xin giao người lại, như thế là hợp lý và cũng thuận tình cả đôi bên.
Sa Thiên Lý tái người nhưng chẳng dám nói điều gì, Lệ Minh Nguyệt tiếp :
- Điều thứ hai tôi muốn được ngài chỉ giáo là xin được biết công dụng của viên thuốc Bách thiểm hoàn.
Sa Thiên Lý giật mình hoảng sợ, trong bụng đã ngán, nhưng gắng gượng nói cứng :
- Xin cô nương chớ khá ngông cuồng như thế, xin nhớ rằng cô nương đã cướp đoạt đồ đệ tương lai của ta rồi.
Lệ Minh Nguyệt vẫn cười tươi như hoa :
- Ai là đồ đệ của ngài?
Sa Thiên Lý gầm gừ :
- Trong động bách độc này đâu phải ai cũng ra vào tự do được. Chỗ nào cũng vô số chất độc. Mặc dù võ công của hai cô nương có xuất chúng cũng không kháng cự nổi độc dược cơ mà.
Lệ Minh Nguyệt cười hóm hỉnh :
- Thật không?
Sa Thiên Lý sầm mặt đáp :
- Lão phu mang tiếng là Độc Vương thì lẽ nào nói dối cô nương sao?
Nàng đáp :
- Đáng tiếc ngài đã quên đi một điều quan trọng.
- Lão phu quên điều gì?
Lệ Minh Nguyệt đưa tay chỉ Mãn Kiều nói :
- Em tư tôi bị độc Thất Hủy phấn của Độc Vương đáng lẽ phải chết rồi tại sao còn sống sờ sờ nơi đây ngài có biết nguyên do chăng?
Sa Thiên Lý đáp :
- Có lẽ quý cô nương cũng biết dùng độc?
Lệ Minh Nguyệt hừ một tiếng nói :
- Sá gì cái nghệ thuật khốn nạn ấy, chị em tôi đâu thèm học.
Sa Thiên Lý trố mắt hỏi :
- Nhưng vì sao?
Nàng nhìn thẳng vào mặt Độc Vương hỏi lớn :
- Ngài có biết loại Thiên niên tuyết sâm mọc trong dãy Trường Bạch sơn có công dụng gì không?
Sa Thiên Lý hốt hoảng “á” lên một tiếng lẩm bẩm :
- Sâm tuyết ngàn năm là bảo vật đệ nhất thiên hạ. Loại sâm này chẳng những có đặc tính tiêu trừ bách độc mà còn có năng lực cải tạo hoàn đồng. Thứ sâm vô giá ấy chả lẽ cô nương tìm thấy được hay sao?
Lệ Minh Nguyệt ung dung cười nói :
- Xin ngài mở mắt nhìn cho rõ.
Nói xong nàng đưa tay vào bọc rút ra một củ sâm trắng như tuyết, nom như hình người, có đủ tay chân, dài độ bảy tấc. Nàng đưa qua đưa lại trước mắt cho mọi người cùng xem.
Một mùi thêm man mát xông lên làm mọi người hít vào thấy khoan khoái nhẹ nhõm. Bao nhiêu uế khí trong động hình như tiêu tan hết.
Sa Thiên Lý nhìn củ sâm rồi đứng ủ rủ như gà chọi thua độ.
Hắn nghĩ bụng :
- “Trong bốn cô gái núi Trường Bạch duy có cô thứ hai này võ nghệ cao cường nhất. Với một cô ta chưa chắc ta chống cự nổi huống chi còn thêm cô thứ tư giúp sức nữa. Ta xưa nay hơn người ta do biệt tài dùng độc dược. Nay nàng có Thiên niên tuyết sâm, bảo vật trừ hết trăm thứ độc thì dù có dùng thứ gì cũng vô ích. Như thế phần thất bại quyết đã về phần ta rồi, phải toan tính làm sao cho vẹn”.
Lão đang suy tính hơn thiệt thì Lệ Minh Nguyệt nói :
- Thế nào, bây giờ ngài còn muốn dùng độc dược để thí nghiệm nữa không?
Sa Thiên Lý trợn mắt hét :
- Cô nương tưởng chắc ta chỉ biết dùng độc chứ không dụng được võ hay sao?
Rồi trong lúc bất ngờ, lão vung quyền phóng luôn hai chưởng với mười thành công lực, đánh vào mặt hai nữ lang như điện chớp.
Thì ra lão định bất thình lình tấn công trước để chiếm ưu thế, may ra thắng lợi chẳng biết chừng.
Lệ Minh Nguyệt tuy bề ngoài cười cười nói nói, nhưng bên trong đã chuẩn bị sẵn để đối phó rồi.
Khi Sa Thiên Lý vừa tung chưởng đánh ra, nàng đã xoay bàn tay một vòng rất nhẹ nhàng tiếp đón.
Hai mãnh lực chạm vào nhau đánh bùng một tiếng thật lớn, Sa Thiên Lý bị dội ngược về sau, loạng choạng mấy bước mới đứng vững.
Trong động, cát bụi bị chưởng lực cuốn mịt mù như gặp cơn gió lốc.
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
68 chương
142 chương
2057 chương