Âm Dương Giới

Chương 53 : Đại hội tại Vân Mộng sơn

Thời Thiếu Côn giật mình quay lại thấy bọn Chu Diệp Thanh cũng vừa chạy tới nơi. Chàng vội vàng chắp tay nói : - Xin đa tạ thịnh tình giúp đỡ của ba vị cô nương. Ơn này chưa biết ngày nào đền đáp được. Chu Diệp Thanh mỉm cười nói : - Đối với chị em chúng tôi, công tử khỏi cần phải khách sáo như vậy. Khúc Tự Thủy nhìn chàng hỏi : - Bây giờ Thời công tử dự định đi về đâu? Thời Thiếu Côn cau mày đáp : - Hiện nay Chí Tôn cốc chủ Vô Nhân cốc đã huy động cả sào huyệt kéo ra bức bách quần hùng võ lâm ở Vân Mộng sơn. Đây là một biến cố vô cùng trọng đại sắp xảy ra nay mai. Đương nhiên là tôi cũng phải đi về Vân Mộng sơn một chuyến. Chu Diệp Thanh vui vẻ nói : - Hay lắm, nếu vậy chúng mình hãy cùng nhau qua Vân Mộng sơn. Nhân dịp này chúng tôi sẽ tìm cách khuyên nhủ nhị thư thư trở về núi Trường Bạch. - Nhưng tôi còn một điều quan trọng phải làm cho xong. - Việc gì mà quan trọng như thế? - Muốn tìm cho được một Phân đàn Cái bang trong vùng để nhờ họ giúp cho một việc chuyển giao một tài liệu. Tề Mãn Kiều nói : - Tam thư thư, thư thư có biết nơi đây có tổ chức nào của Cái bang có thể liên lạc được không? Chu Diệp Thanh đáp : - Từ ngày xảy ra biến cố về Độc Nhãn Thần Cái, họ đã giải tán rút đi khắp nơi, khó tìm ra manh mối lắm. - Cô nương có thể có biện pháp nào giúp đỡ không? - Hầu hết lực lượng Cái bang hiện nay đã tập trung về Vân Mộng sơn. Tổng đà Cái bang cũng di chuyển về đó, đóng trong một hang núi, cách đây chừng trăm dặm. Thời Thiếu Côn mừng rỡ nói : - Nếu vậy thì hay lắm, xin đa tạ cô nương. (thiếu một đoạn trang 21, 22) Nhất Liễu thiền sư cười lạt rồi điềm nhiên nói : - Lão hòa thượng có thấy rồi. Nhà ngươi muốn gì cứ xưng ra đi. Người kia có vẻ bực tức ngạo nghễ nói : - Chí Tôn truyền hỏi những người tham gia đại hội đã kéo về đông đủ cả chưa. Nhất Liễu thiền sư lắc đầu đáp : - Chưa đủ. Người ấy hỏi tiếp : - Vậy còn thiếu những ai, thuộc môn phái nào? - Việc này cần cứu xét lại mới có thể trả lời đích xác được. Người ấy hứ một tiếng nói : - Theo nghiêm lịnh của Chí Tôn, sáng ngày mai sẽ cử hành đại hội. Những kẻ nào không về đủ mặt sẽ xem như chống lại lệnh này, sau đại hội nhất định phải lãnh hình phạt xứng đáng, chẳng được ân xá. Nhất Liễu thiền sư cau đôi mày bạc nói : - Trong thư mời không hề nói rõ ngày mai khai hội. Như thế những người ở xa xôi tận miền biên giới cố nhiên không tránh khỏi bị chậm trễ chút ít. Người kia quắc mắt nói : - Nếu có những chi tiết ấy, đáng lẽ lão phải đến trình thẳng trước cùng ngài Chí Tôn mới phải. Ngừng một chút, lão hừ lên và nói tiếp : - Nếu giờ khai mạc không thi hành đúng lệnh của ngài Chí Tôn, chỉ e rằng ngày mai cả chiếc đầu trọc kia cũng không còn bảo toàn trên cổ ấy. Nhất Liễu thiền sư niệm Phật từ tốn nói : - Được rồi, ngày mai lão tăng tuyên bố bắt đầu khai hội. Ngoài ra chẳng hay Chí Tôn có còn phân phát điều gì nữa không? Lão ấy đáp : - À quên, có một điều rất cần thiết là phải bắt cho được tên đồ đệ của hòa thượng đem giải nạp Chí Tôn trước giờ khai mạc đại hội. Nhất Liễu thiền sư cười ha hả đáp : - Con trai lớn không cần theo cha, con gái đã trưởng thành không cần quấn mẹ. Huống chi là thầy với trò, việc đó chắc lão tăng không thể làm được. Hắn có đến dự hay không lão tăng cũng không làm chi được. Chỉ có một điều... Thiền sư bỗng phá lên cười khanh khách và nói lớn : - Lão tăng chắc chắn hắn sẽ đúng hẹn. Việc này khỏi cần bẩm báo lại làm gì, cứ chờ đến khi ấy sẽ có tin tức mới. Người truyền tin rất bực tức với thái độ điềm nhiên phớt tỉnh của Nhất Liễu thiền sư. Tuy nhiên hắn không biết xử trí cách nào hơn, đành hậm hực xách tấm kim bài đi ra. Lúc này đã sang canh ba, ánh đuốc lung linh khi sáng khi mờ, trong các trại trở nên im lìm không tiếng động. Rừng núi thâm u như nín thinh cho qua đêm dài thanh vắng. Không bao lâu ánh bình minh đã le lói phương Đông, trời dần dần sáng tỏ. Trong lúc mọi người đang bồn chồn nóng nảy chờ giờ khai hội, bỗng đâu một luồng gió thoảng qua, một bóng người bay vút vào trong đại trại.