Âm Dương Giới

Chương 49 : Một cuộc hôn nhân ép buộc

Long Thủ Vu Bà vừa nói vừa đưa tay vào bọc hình như định lấy một vật gì. Huyền Trung Tử hoảng hốt vội vàng cười gượng hấp tấp nói : - Xin Đại nương chớ nóng giận. Kiếm này bổn tòa cũng chẳng dùng được việc gì, xin trả lại cho thằng bé ấy ngay bây giờ. Nói rồi hai tay cầm thanh kiếm trao lại cho Vu Bà. Tiếp lấy thanh kiếm đang chiếu ánh sáng lấp lánh xanh dờn, Vu Bà đưa lên ngắm nghía một chặp rồi trao cho con gái : - Con có nhận ra thanh kiếm này không? Cô gái nũng nịu lắc đầu và chu miệng rộng như cá ngão : - Con không biết! Mẹ có biết thì nói cho con nghe, còn hỏi đố làm gì nữa. Hãy nói mau lên. Con nóng lòng muốn biết lắm. Long Thủ Vu Bà từ từ giải thích : - Đây là một trong hai thanh bảo kiếm đã nổi tiếng nhất từ ngàn xưa lưu truyền lại. Dương kiếm đã xuất hiện, còn thanh Âm kiếm không rõ lưu lạc vào đâu. Ta thiết tưởng Âm Dương song kiếm ít khi rời nhau! Hễ có Dương kiếm thì chắc Âm kiếm cũng không đâu xa. Cô gái nũng niu hỏi : - Kiếm này so với “tập thiết đao” của con như thế nào hở mẹ? Vu Bà cười ha hả nói : - Đây mới thật là thanh kiếm quý, chém sắt như chém bùn, tập thiết đao của con là loại vũ khí tầm thường làm sao bì kịp! Con quả là ngây thơ! Tư Mã Huệ mừng rỡ hoa tay múa chân, miệng liếng thoắng nói : - Được lắm, con giữ lấy thanh kiếm này để dùng. - Không được. Vu Bà nói xong đưa tay chỉ vào Văn Thiếu Côn đang nằm dưới đất nói tiếp : - Đây là thanh Dương kiếm, phải để chồng con dùng. Con là gái nên dùng thanh Âm kiếm. Mẹ cố tìm cho được Âm kiếm cho con. Hai vợ chồng con cùng sử dụng âm dương nhị kiếm là hợp lý lắm. Văn Thiếu Côn tuy trúng một chưởng của Huyền Trung Tử không lấy gì làm nặng lắm, nhưng vì bị năm luồng phỉ phong điểm trúng, bế cả năm đại huyệt nên toàn thân cứng đờ nằm yên một chỗ như người tê liệt không cựa quậy gì được. Tuy vậy trí não chàng vẫn tỉnh táo, mắt vẫn nhìn thấy, tai vẫn nghe ró mọi việc. Nãy giờ nằm đó nhưng chàng vẫn biết hết, nên trong lòng vừa tức vừa lo ngại. Thật quả là oái oăm! Chàng nghĩ bụng : - “Long Thử Vu Bà chính là nhân vật mà mình cùng Bạch Thái Vân đang cố lòng tìm kiếm. Không ngờ vì câu chuyện Thời Tư Tình bị bọn U Linh Vô Nhân cốc bắt cóc đã xảy ra sự xích mích khiến Bạch Thái Vân tức mình ôm hận bỏ ra đi. Nay mình lại bị trọng thương và điểm huyệt, rơi vào tay chúng và bị chúng xem không hơn gì heo chó. Nhưng biết đâu còn gặp nhiều cái bất ngờ nữa, không biết chừng nào mới ra khỏi cái cảnh này? Long Thủ Vu Bà muốn chọn mình làm chồng con gái bà ta? Bất hạnh hơn nữa là cô gái này xấu như chằn tinh quỷ sứ mà còn nũng nịu không hơn gì trẻ nít. Phải lấy một người vợ như vầy, thà chết còn mát thân hơn”. Đang suy nghĩ, bỗng Tư Mã Huệ nhõng nhẽo nói : - Không chịu đâu, thanh Dương kiếm này phải để cho con dùng, sau này má tìm được thanh Âm kiếm sẽ giao lại cho hắn. Long Thủ Vu Bà cười xòa nói : - Con gái của mẹ sao ngây ngô thế? Có lý nào lại đảo lộn âm dương hay sao? Nàng phụng phịu quay đầu nơi khác rồi nhìn Văn Thiếu Côn nói : - Người nầy có vẻ tầm thường lắm, không có gì xuất sắc thì con đâu chịu khuất phục làm vợ hắn. Còn chỉ muốn làm trai, đóng vai chồng, còn hắn phải phục tòng con như người vợ thôi. Long Thủ Vu Bà ngọt ngào dỗ : - Con bé này hay thật. Trời sanh con gái thì làm sao biến thành trai, còn hắn là trai thì làm sao làm vợ được, thôi con đừng đòi hỏi chuyện kỳ đời như vậy mà làm trò cười cho thiên hạ. Tư Mã Huệ dậm chân phụng phịu rồi trợn mắt trắng dã hét lớn : - Không được, con chỉ bằng lòng lấy hắn, chứ không chịu hắn lấy con đâu. Nếu mẹ không thuận thì con phải giết hắn rồi tìm một người khác xứng đáng hơn. Thật quả là tánh gàn đã đi đôi với con người ngợm. Trên đời chưa thấy một cô gái nào xấu hơn mà cũng chưa thấy một sự vòi vĩnh nào đáng ghét hơn? Văn Thiếu Côn nằm yên, nhìn nàng ta tức muốn lộn ruột, nhưng vì không cử động được nên phải bóp bụng nhắm mắt làm thinh. Long Thủ Vu Bà quá nuông chiều con gái, chẳng biết nói sao, đành xuống giọng dỗ : - Thôi cũng được? Để mẹ bắt buộc hắn cải trang làm gái và con mặt đồ con trai cũng được. Tư Mã Huệ hài lòng, nhe răng như bán cuốc cười hề hề và nói : - Mẹ nói phải lắm. Như vậy mới hợp ý con. Nói rồi đưa tay cởi bao kiếm của Văn Thiếu Côn đeo lên hông, tra thanh Dương kiếm vào luôn. Long Thủ Vu Bà thấy con gái đã hài lòng, vui vẻ bảo : - Thôi, con chịu khó bế con dâu của má dậy,chúng ta cùng về đi thôi. Tư Mã Huệ vâng lời, cúi xuống bồng Văn Thiếu Côn rồi phi thân chạy theo Long Thủ Vu Bà. Phần bị động vết thương nơi vai nhức nhối không thể tưởng, phần bị mùi mồ hôi của Tư Mã Huệ xông vào mùi hăn hắc muốn lộn mửa, Văn Thiếu Côn khó chịu tái cả mặt mày, toàn thân rung động. Tư Mã Huệ thấy chàng như vậy hốt hoảng dừng chân gọi lớn : - Mẹ ơi, vợ con sao thế này? Vết thương nơi vai hắn sưng to, mặt mày tái xanh, có lẽ đau nặng, làm cách gì để cứu chữa ngay kẻo nguy mất. Long Thủ Vu Bà cười nói : - Con quên mẹ là danh y sao? - Phải rồi, vậy mẹ hãy chữa bệnh ho hắn mau đi. - Khỏi cần lo lắng gì hết! Miễn hắn còn thở là còn cứu sống được. - Nhưng, con muốn mẹ chữa liền tại đây mà thôi! - Con của mẹ khó tánh và lảng trí lắm. Nơi đây ở giữa đường, thuốc men đều để ở nhà, lấy chi mà chạy chữa. Nghe bà nói có lý, Tư Mã Huệ nín thinh, tăng thêm tốc lực phi thân lao tới như bay biến. Đường đi lên xuống gập ghềnh đau quá, Văn Thiếu Côn ngất đi từ lúc nào không hay. Khi tỉnh lại, thấy mình đang nằm trên một chiếc chõng tre ọp ẹp. Đưa mắt nhìn xung quanh thấy đây là một căn phòng con thiếu ánh sáng, đồ đạc vất hỗn độn bừa bãi, lâu ngày thiếu quét dọn, hơi ẩm thấp hôi hám xông lên muốn nghẹt thở. Thật là chỗ ở hợp với con người. Long Thủ Vu Bà tươi cười đưa tay sờ lên trán Văn Thiếu Côn rồi xem mạch. Tư Mã Huệ ra phía sau bưng lên một mâm đầy đựng nào lọ nào chai, nào dao, kéo, thuốc viên, thuốc bột đủ thứ. Lòng Văn Thiếu Côn rất bất mãn, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng không thốt một lời, để mặc hai mẹ con muốn làm gì tùy ý. Long Thủ Vu Bà cầm một con dao ngắn, lưỡi bén như nước, hoa lên nhoang nhoáng rồi bảo đùa : - Gái cưng của mẹ, à quên trai cưng, hãy nhìn đi nơi khác để khỏi xót xa, mẹ sắp mổ vết thương cho vợ con đấy. Tư Má Huệ vội bịt mắt quay đi, kêu lớn : - Mẹ, ra tay mau lên con nóng ruột lắm rồi. Đừng để hắn kêu rên đấy nhé. - Con khỏi lo? Cả năm đại huyệt của hắn bị kềm chế rồi làm sao mà kêu la giãy giụa được nữa. Miệng nói, tay đưa lưỡi dao rạch sâu vào vết thương nơi vai Văn Thiếu Côn. Động tác vô cùng mau lẹ và chính xác, lưỡi dao vừa ghim vào là mũi Yến Vĩ Cương Thoa đã theo dòng máu vọt ra ngoài. Văn Thiếu Côn không thấy gì là đau đớn. Bà ta dùng nước rửa sạch vết thương rắc thuốc trừ độc rồi băng bó xong trong nháy mắt. Sau đó khẽ dùng hữu chưởng phất qua một nhát điểm năm chỉ giải tỏa năm đại huyệt tức thì. Văn Thiếu Côn cảm thấy trong người nhẹ nhàng dễ chịu, vội vàng thử vận công điều tức. Chàng vui mừng khi nhận thấy ngũ tạng lục phủ điều hòa khí huyết lưu thông, bao nhiêu cảm giác khó chịu nặng nề đã tiêu tan đâu mất. Chàng suy nghĩ : - “Nơi đây đầy nguy hiểm, không thể ở lâu được, phải lập tức tìm cách xa chạy cao bay rồi sau đó sẽ hay. Tam thập lục kế dĩ đào vi thượng. Hai kẻ này đối với mình tuy có ơn nhưng nếu còn lưu luyến, thế nào cũng bị ép buộc lấy cô dạ xoa này làm vợ thì thật là đại họa”. Đang suy nghĩ, bỗng Vu Bà hỏi lớn : - Thằng bé, mày thấy trong người ra sao? - Cám ơn lão tiền bối ra ơn cứu chữa ơn sâu này xin ghi nhớ, sau sẽ đáp đền xứng đáng. Long Thủ Vu Bà cau mày hỏi : - Già này muốn biết mày thấy trong người ra sao rồi. - Dạ đã khỏe lắm rồi. Bà hỏi thêm : - Khí huyết đã điều hòa chưa? Văn Thiếu Côn cúi đầu suy nghĩ chưa biết nên trả lời ra sao. Nếu muốn chạy trốn, có lẽ đây là cơ hội thuận tiện nhất. Nếu để chúng lưu tâm đề phòng khó mà thoát được. Chàng cố vận công điều tức chực cơ dịp tốt. Ngay khi ấy bỗng sau lưng đau nhói, huyệt “âm giao” đã bị điểm rồi. Văn Thiếu Côn tái mặt, lắp bắp hỏi : - Lão tiền bối, bà... bà... Long Thủ Vu Bà cười hì hì nói : - Lão bà không có gì muốn hại đâu mà sợ hãi. Chỉ cần điểm sơ vào ruột huyệt để công lực mày không thể dồn tụ, phòng mày khỏi trốn tránh mà thôi. Văn Thiếu Côn giật mình không ngờ mụ già này ma quái đến thế. Nhưng chàng cố giả bộ bỡ ngỡ không hiểu nói : - Tiểu sinh đã có lời từ tạ đâu. Long Thủ Vu Bà nói : - Già nầy không cần đến mày, nhưng con gái của già nó không bao giờ bằng lòng cho mày trốn khỏi nơi này đâu nhé. Mắt bà ta long lên sáng rỡ và nói tiếp : - Đây là một thủ pháp điểm huyệt tuyệt kỹ của bổn môn, già này không tin rằng mày tự giải nổi. Văn Thiếu Côn cũng nhận lời ấy là đúng vì mỗi danh thủ đều có một phương pháp điểm huyệt khác nhau, nếu không hiểu rõ bí quyết thì không thể nào hóa giải được. Sau khi sắp đặt thuốc men và dụng cụ rồi, Long Thủ Vu Bà nhìn Văn Thiếu Côn và con gái rồi nói : - Bây giờ thương tích đã lành, già này quyết định kết hợp mày với con gái ta làm chồng vợ. Văn Thiếu Côn thất kinh nói : - Không, việc này không thể được đâu. Long Thủ Vu Bà quắc mắt hỏi : - Sao, mày chê con gái tao không đủ tài sắc làm vợ mày sao? Văn Thiếu Côn cố giữ bình tĩnh nói : - Thưa, không phải như thế đâu? - Chứ vì sao lại từ chối? - Vì cháu đã có vợ rồi! Chàng đinh ninh câu trả lời này tuy có vẻ tàn nhẫn nhưng ngoài ra không còn cách nào khác nữa. Nhưng hình như Long Thủ Vu Bà không thèm quan tâm đến, đáp ngay : - Việc này rất dễ. Trước kia mày đã lấy ai cũng được già này cho phép mày được thoát hôn để làm theo ý muốn của ta. Ngoài ra không có gì đáng ngại nữa. Văn Thiếu Côn vội vàng đáp : - Cháu rất cám ơn lão tiền bối và tiểu thư có lòng chiếu cố. Tuy nhiên vấn đề hôn nhân là đại sự, cần sự định đoạt của mẹ cha và theo đúng nghi lễ huống chi cháu đã có vợ rồi, nên không thể nào tuân lệnh được. Long Thủ Vu Bà lạnh lùng nói : - Khi già này đã quyết định rồi không còn gì có thể lay chuyển nữa. Mày có bằng lòng cũng tốt, không bằng lòng cũng tốt. Già này sẽ có cách! Văn Thiếu Côn vừa uất hận vừa lo âu, vội vàng ngấm ngầm vận đủ mười hai thành công lực cố xung kích giải khai huyệt đạo “Âm Giao” nhưng sau mấy lần không thấy hiệu quả gì hết. Nhìn qua thái độ của chàng, Long Thủ Vu Bà đã đoán được ngay. Lão cười dài và bảo : - Lão bà đã nói trước rồi. Một khi lão đã ra tay, huyệt kia không thể nào giải được dễ dàng như mày lầm tưởng đâu nhé? Quay sang Tư Mã Huệ, bà nói : - Con ơi, con hãy sửa soạn đi là vừa! Từ trong nhà, Tư Mã Huệ chạy bay ra, miệng đáp : - Mẹ ơi, mọi việc xong cả rồi! Một cảnh tượng vừa buồn cười vừa gai mắt khiến Văn Thiếu Côn tức lộn ruột không muốn nhìn nữa. Thì ra cô gái càn dở này đã xấu xí mà còn mặc một bộ y phục đàn ông rộng thùng thình trông thật khó coi. Nàng ném trước mặt chàng một bộ y phục phụ nữ màu đỏ chói, có đủ cả thắt lưng nịt bụng, yếm che ngực rồi nói lớn : - Hãy mặc áo quần cô dâu vào để rồi làm lễ thành hôn kẻo qua giờ tốt rồi đấy nhé. Mau lên cưng!