Âm Dương Giới
Chương 34 : Thân thế càng thêm mơ hồ
Nhà sư đi trước là Niệp Sáp hòa thượng, vừa bước vào phòng đã nói lớn :
- Lão hòa thượng này đến nơi có lẽ hơi chậm một chút phải không?
Văn Thiếu Côn nằm im cúng đờ, mặt tái mét, hơi thở thật yếu, hình như đã gần đến lúc quá nguy ngập rồi.
Niệp Sáp hòa thượng vội chạy lại sờ vào ngực, bóp tay chân chàng một chốc rồi thở dài than rằng :
- Thôi, hỏng rồi còn đâu! Thằng bé này hết phương cứu chữa. Uổng thay mà đáng tiếc thay, bao nhiêu tâm huyết của hòa thượng này bấy lâu đều đổ xuống sông biển hết rồi.
Khúc Tự Thủy nhìn Niệp Sáp hòa thượng, gạt nước mắt hỏi :
- Thưa đại sư, ngài vừa nói gì?
Niệp Sáp hòa thượng vẫn không rời Văn Thiếu Côn, nói tiếp :
- Thằng bé này vừa bị trúng độc tiếp đến lại bị đánh trọng thương, chất độc quá ác mà hạ thủ cũng quá ác, thành ra ngũ tạng lục phủ đều bị chấn động và thay đổi vị trí hết. Một khi khí huyết đã đảo lộn, kinh mạch bế tắc rồi, dù là Đại la thiên tiên tái sinh cũng không thể nào chịu đựng được, huống hồ là nó, làm sao mà sống nổi chứ?
Khúc Tự Thủy bình tĩnh nói :
- Anh ấy vừa uống phải Truy Hồn Đoạt Mệnh đơn, nhưng tiểu nữ đã dùng thủ pháp đặc biệt của bản môn, dồn tất cả độc tố dưới Đan điền rồi, trong thời gian đầu chưa tai hại được, như thế cũng không đến nỗi chết. Về thương tích, một chưởng của tên quái nhân lão ma đầu, nếu gặp người thường ắt đã đứt gân gãy xương rồi. Nhưng anh ấy vì nhờ tiềm lực vô cùng hùng hậu, một đòn ấy cũng chưa đến nỗi nào. Xin lão tiền bối hãy xét lại, theo ý tiểu nữ, vì thương tích không đến nỗi trí mạng, độc tố đã tạm ngăn chận rồi, nếu kịp thời cứu chữa thì vẫn còn nhiều hy vọng.
Niệp Sáp hòa thượng ngần ngừ nói :
- Ta e không thể đơn giản được như vậy đâu.
Khúc Tự Thủy hỏi :
- Đại sư đã nhìn kỹ nét mặt của anh ấy chưa?
Niệp Sáp hòa thượng vội cúi xuống nhìn thật kỹ, bất giác lộ vẻ hớn hở. Văn Thiếu Côn tuy nằm ngất xỉu, nhưng nét mặt vẫn hồng hào chưa có dấu vết gì là trúng độc hết.
Ngực chàng tuy hô hấp rất khẽ nhưng hai huyệt Thái dương gồ cao, chứng tỏ đã có một trình độ công lực cao siêu hùng hậu. Tuy đã bị mê man nhưng tiềm lực bản năng vẫn đủ sức tự động cầm cự chống lại với độc tố, không cho xâm nhập vào ngũ tạng.
Niệp Sáp hòa thượng nhếch mép mỉm cười ra dáng hài lòng và mừng rỡ, lẩm bẩm nói :
- Nam mô A di đà Phật, không ngờ chỉ cách nhau không mấy nhiêu ngày mà võ công nội lực của thằng bé này đã tiến bộ xa như thế ấy.
Khúc Tự Thủy ngồi dậy, chắp tay vái chào và nói :
- Cứ như hỏa và bản lãnh của anh ấy hiện nay, có thể nói so sánh ngang hàng với tất cả tiền bối trong võ lâm thiên hạ.
Nàng liếc mắt một cái rồi chép miệng than :
- Chỉ đáng tiếc là sự tranh giành hơn thua không phải chỉ cậy vào trình độ võ công cao thấp mà còn bao nhiêu mưu mô thủ đoạn lừa dối lẫn nhau, còn bao nhiêu thứ thấp hèn như dùng độc và cũng cần những kinh nghiệm quý báu khác.
Niệp Sáp hòa thượng suy nghĩ rồi hứ một tiếng vỗ tay đứng dậy niềm nở nói :
- Hòa thượng này sơ tâm không nghĩ, lại khinh thường một cao nhân rồi.
Nói xong ông chấp tay nói :
- Chắc hẳn cô nương là một trong bốn nữ lang núi Trường Bạch phải chăng?
Khúc Tự Thủy nghiêm nhường đáp :
- Vì cháu lớn tuổi hơn cả nên chị em xếp vào hàng đầu.
Đối với chị em núi Trường Bạch, hình như Niệp Sáp hòa thượng đã nghe nói hoặc quen biết khá nhiều nên khi nghe nàng nói xong ông vội vàng nói :
- Té ra là Khúc cô nương, hòa thượng này quả có mắt không ngươi, cam thất lễ, thất lễ. Xưa nay trên giang hồ đồn rằng nếu bốn cô cùng liên hiệp với nhau có thể áp đảo nổi võ lâm. Lời đồn này xét ra không phải là quá đáng.
Khúc Tự Thủy cười nói :
- Đó chẳng qua một số người trong võ lâm đã nói quá lời mà thôi, chị em cháu đâu được như thế.
Nói xong nàng nhẹ nhàng đỡ Văn Thiếu Côn ngồi dậy, một bàn tay áp ngay giữa lưng chàng, truyền một luồng hơi nóng vào người để giúp chàng phục hồi công lực.
Văn Thiếu Côn run người lên mấy cái, ngực bắt đầu thở mạnh đều đều, tuy nhiên đôi mắt vẫn nhắm, nằm mê man chưa tỉnh.
Hơn mười lão ăn mày xúm xít trước cửa động, người nào cũng tỏ vẻ lo âu sợ sệt, mắt ngó láo liêng.
Chờ lâu, lão ăn mày râu bạc, người cầm đầu trong bọn, dường như vừa tỉnh cơn mê, chạy lại hỏi Niệp Sáp hòa thượng :
- Có phải đại sư muốn tìm gia sư không?
Niệp Sáp hòa thượng chắp tay đáp :
- Nhà ngươi đi kiếm lão hòa thượng này cũng đi kiếm, hỏi nhau làm gì.
Nghe câu nói móc họng, lão già nổi nóng muốn gây chuyện ngay nhưng thấy trong lúc này bất lợi nên cố gắng dằn tâm, bước lại phía Khúc Tự Thủy hỏi lớn :
- Gia sư đâu rồi?
Khúc Tự Thủy đang bận dùng nội công trợ lực cho Văn Thiếu Côn phục hồi sức khỏe và chữa thương nên lặng thinh không đáp. Hồi lâu thấy da mặt Văn Thiếu Côn đã ửng đỏ, môi mấp máy được, nàng yên lòng quay sang lão ấy cười lạt bảo :
- Lão trượng cho biết sư phụ của người là ai mới được chứ?
Lão già ngơ ngác nhìn nàng rồi đáp :
- Gia sư là Độc Nhãn Thần Cái Mộ Dung Nhã là Bang chủ Cái bang, người mà thiếu hiệp cùng cô nương đã xin tiếp kiến, tại sao lại hỏi kỳ vậy?
Nàng mỉm cười nói :
- Đã xưng là Độc Nhãn Thần Cái thì phải là người một mắt mới phải chứ?
Lão đáp ngay :
- Gia sư bị hỏng một mắt nên mới được người đời gọi là Độc Nhãn Thần Cái. Đó là việc dĩ nhiên.
Nàng nói :
- Thế thì không phải rồi.
Lão già hoảng hốt hỏi lớn :
- Ủa, tại sao không phải?
Nàng bình tĩnh nói :
- Vì người này có đủ hai mắt cũng như chúng ta. Nhưng có điều đặc biệt là hai chân đã thối nát, từ đầu gối trở xuống chỉ còn trơ ống xương trắng hếu. Muốn gọi cho đúng thì nên đặt là “Tàn thối thần cái” mới phải.
Chẳng những mười lão ăn mày thất kinh mà cả Niệp Sáp hòa thượng cũng ngạc nhiên không ít. Mọi người cùng “ồ” một tiếng, đưa mắt láo liêng tìm kiếm khắp phòng.
Niệp Sáp hòa thượng lẩm bẩm :
- Lạ thật, hòa thượng này nấp tại đây luôn mười ngày rồi, tại sao không thấy một điều gì khác lạ nhỉ?
Thì ra sau khi chia tay cùng Văn Thiếu Côn và Tề Mãn Kiều trên đường Cam nương, Niệp Sáp hòa thượng đã đến ngay hang Vọng Ngã theo một lối riêng lẻn ra phía sau nấp tại đó suốt mười ngày biến đi dò la sự việc.
Người ngạc nhiên và hoảng sợ nhất là lão già ăn xin râu bạc. Lão ta có nhiệm vụ điều khiển mười lăm người khác cùng bố trí ngoài cửa hang, bảo vệcho gia sư phòng sự đột nhập bất ngờ của kẻ gian. Thế mà lần này lão hòa thượng vào trong hang ở đấy trên mười ngày, chẳng ai hay biết, thật là nhục nhã và đáng tội.
Vừa tiếc vừa sợ, lão già bỗng trợn mắt hét lên một tiếng rồi đưa chưởng lên cao đập mạnh vào thiên linh cái để tự vận.
Những lão khất cái đứng gần lão vừa trông thấy cũng xông vào kéo tay lại.
Khúc Tự Thủy nhìn lão, nhẹ nhàng nói :
- Nhận việc làm hết lòng, nhưng không ai tránh được sơ xuất hay lầm lỗi, nhất là khi gặp phải kẻ tài cao hơn mình. Tránh tội bằng cách tự tìm cái chết là hành động nông nổi của người hèn yếu. Điều tốt nhất bây giờ là phải chung sức cùng nhau tìm ra sự thật.
Lão khất cái thở dài chấp tay nói :
- Lời nói cao minh đã thức tỉnh được già này. Theo ý cô nương thì hiện nay phải làm gì?
Khúc Tự Thủy nói :
- Muốn tìm ra sự thật của việc này cùng không có gì là khó lắm. Nhưng điều cần yếu và quan trọng bậc nhất là ông phải đáp đúng những lời tôi hỏi, không được che đậy giấu giếm một mảy may nào.
Lão khất cái gật đầu, nói :
- Có gì cần cô nương cú hỏi. Lão lúc này biết sao nói vậy, mà đã nói thì nói cho hết, không giấu một tí gì.
Nàng nghiêm trang lớn giọng hỏi :
- Ông có bao giờ được gặp mặt sư phụ không? Nếu không thì lần gặp chót cách đây bao lâu rồi?
Lão đáp :
- Lần chót gặp ân sư, tính đến nay đã mười bốn năm rồi?
Nàng ngạc nhiên nhìn sững lão rồi hỏi tiếp :
- Những mười bốn năm rồi sao? Như vậy kể từ khi ông ta vào ẩn cư trong hang, các ông có dịp nào nhìn thấy được bộ mặt thiệt của ông ta không?
Lão khất cái đáp :
- Thật ra phải nói rằng, lần gặp chót xảy ra trước khi ngài vào ở ẩn trong hang. Lúc đó bọn lão hủ này đều là trưởng lão Cái bang, đang sống riêng tĩnh dưỡng tuổi già, bỗng nhận được thông tri của gia sư buộc bọn lão phải về gấp tới hang Vọng Ngã tại Vân Mộng sơn.
Khúc Tự Thủy nói :
- Nơi này xưa kia là Thanh Phong cốc. Tại sao các ông lại tìm đến đây?
Lão khất cái đáp :
- Bọn lão hủ đến Vân Mộng sơn trong thời gian khá lâu nhưng không tìm thấy hang nào như gia sư sai chim ưng đưa thư chỉ dẫn mới đi đến nơi này.
Nàng hỏi :
- Lúc ấy ông có được trông thấy mặt lệnh sư không?
Lão đáp :
- Khi lão được gặp gia sư thì người đã phủ kín mặt bằng vải the đen, cả mình mẩy chân tay cũng đều bao trùm bằng vải đen và xanh, nên không thể nào nhìn được mặt thật của người nữa.
Khúc Tự Thủy ngạc nhiên nói :
- Trước một trạng thái kỳ lạ như thế, chả lẽ các ông không có ngờ vực gì hay sao?
Lão khất cái cúi đầu nói :
- Bổn bang khi nào cũng tuyệt đối tôn trọng mệnh lệnh của gia sư, dù có thắc mắc cũng không dám hỏi. Huống chi hồi đó bọn già này chưa hề có ý nghĩ nào dám nghi ngờ đến bậc chí tôn lãnh tụ của mình. Điều mà bọn này yên chí nhất là bức thư do chính tay gia sư viết ra màai ai cũng đều biết rõ bút tự, lại có đóng dấu hiệu ngọc phù chí cao vô thượng của Cái bang nữa.
Khúc Tự Thủy cười lạt nói :
- Dù là bút tích hay phù lệnh chẳng qua cũng là những biểu hiện thay thế cho người. Điều quan trọng nhất là chính con người của Bang chủ. Khi xác thân của người có nhiều điểm khả nghi mà không hề thắc mắc, chỉ để tin nơi bút tích, phù lệnh chẳng quá ra vô lý lắm sao?
Nàng suy nghĩ rồi hỏi thêm :
- Còn giọng nói của người ấy ra sao? Các ông cũng cho rằng giống tiếng nói thường ngày của lệnh sư không?
Lão khất cái thở dài đáp :
- Thân hình kẻ ấy cùng gia sư mường tượng giống nhau, chỉ có tiếng nói khàn khàn rất khó phân biệt.
Nàng hỏi :
- Các ông có chất vấn về điểm ấy không?
Lão đáp :
- Vấn đề này thì lão phu có hỏi. Theo lời gia sư cho biết thì trong lúc ngài sang Tây Tạng, rủi ro trúng phải độc chưởng. Chất độc xâm nhập vào cổ họng nên tiếng nói phải khào khào và biến đổi ít nhiều như thế.
Khúc Tự Thủy cau mày nói :
- Chả lẽ các vị trưởng lão mà không hay biết tý nào về việc Độc Nhãn Thần Cái xâm nhập Vô Nhân cốc hay sao?
Lão khất cái râu bạc toàn thân run run đáp :
- Đó chỉ là điều do thiên hạ đồn đãi mà thôi. Gia sư có vào Vô Nhân cốc hay không, ngài cũng không nói, mà bọn lão hủ cũng chẳng hề dám hỏi tới.
Khúc Tự Thủy thở dài buồn than rằng :
- Con người ấy không phải là lệnh sư, thế mà các ngài lại tôn trọng phục tùng hắn một cách quá đáng.
Lão già râu bạc đứng ngơ ngẩn hồi lâu để suy nghĩ rồi hỏi lại :
- Cứ theo lời Khúc cô nương thì kẻ này đã hỏng cả hai chân. Nhưng hồi mười bốn năm về trước, khi gặp gia sư thì thấy hai giò của ngài còn nguyên vẹn cả, như người thường. Từ đó đến nay ngài đóng cửa ẩn cư, không bao giờ đi ra khỏi động, thế tại sao hai chân lại như thế?
Khúc Tự Thủy đáp :
- Việc này không có gì khó hiểu. Thật ra người ấy không phải bị trúng chưởng mà bị độc tố từ trong hang Vô Nhân cốc. Độc tố này ghê gớm vô cùng.
Trong suốt mười bốn năm trường đã thâm nhập cơ thể đến nỗi làm tan thối cả hai chân chỉ còn xương trắng.
Lão già nghe nói nửa tin nửa nghi, đứng lặng yên không hỏi nữa.
Khúc Tự Thủy bước lại gần miệng hang vừa bịt trụt xuống, nói :
- Nơi đây có một cái hang sâu thăm thẳm, đào xuống tận lòng đất. Xưa này các người có hay biết gì không?
Lão già lắc đầu đáp :
- Lão hủ thật hoàn toàn chẳng hay biết tý nào. Khi gia sư ra lệnh sửa sang kiến thiết lại nơi này thì mười sáu anh em lão hủ nhận nhiệm vụ canh gác ngày đêm bên ngoài, mãi đến khi mọi việc hoàn tất mới được trở vào.
Khúc Tự Thủy hỏi tiếp :
- Như thế thì ai thiết kế xây dựng nơi này?
Lão đáp :
- Gia sư đưa thư cho các chi hội khắp nơi truyền chọn một trăm thợ chuyên môn đưa vào đây. Gia sư chỉ bảo họ xây, sau nửa năm công việc mới hoàn thành.
Nàng hỏi :
- Một trăm thợ ấy bây giờ đi đâu?
Lão đáp :
- Các thợ ấy chưa hề thấy ra ngoài hang, nên chẳng rõ họ đi đâu rồi.
Khúc Tự Thủy than dài :
- Thế là một trăm nhân mạng đã bị thủ tiêu một cách vô cùng tàn ác. Mà kẻ sát hại không ai khác hơn là lão quái nhân này.
Lão già ngạc nhiên hỏi lại :
- Nhưng vì sao lại giết thợ đi chứ?
Khúc Tự Thủy cười xòa :
- Việc rõ ràng quá rồi! Sở dĩ phải giết đi để giữ bí mật về những gì đã kiến thiết trong hang này chứ. Cả trăm người này chết hết, còn ai mà tiết lộ tin tức ra ngoài nữa.
Lão già gật gù công nhận :
- Nếu vậy kẻ này không phải là gia sư rồi.
Nàng cười khúc khích nói :
- Đó là điều dĩ nhiên rồi.
Khi công việc bàn cãi đã vỡ lẽ ra rồi, lão khất cái mới nhìn Khúc Tự Thủy hỏi :
- Đành là thế, nhưng bây giờ cần phải làm gì để tìm ra sự thật của vấn đề này.
Khúc Tự Thủy cau mày nói :
- Điều này tuy chưa lộ hẳn ra ánh sáng nhưng dù sao cũng đã có nhiều điều khá rõ ràng. Căn cứ vào những điều đã xảy ra, có thể xác nhận chắc chắn là Độc Nhãn Thần Cái Mộ Dung Nhã bất luận đã chết hay còn sống vẫn ở trong hang Vô Nhân cốc.
Thình lình có một giọng trầm trầm nói tiếp theo :
- Đối với việc này tại hạ cũng hiểu biết rõ qua đôi chút, góp ý cùng quý vị.
Mọi người giật mình kinh ngạc quay lại nhìn. Té ra người thốt ra câu ấy là Văn Thiếu Côn. Chàng bị ngất xỉu khá lâu, nhưng nhờ nội lực của Khúc Tự Thủy truyền vào đã tỉnh dần và đứng dậy tự bao giờ rồi.
Văn Thiếu Côn quay về phía Niệp Sáp hòa thượng trịnh trọng chắp tay vái chào :
- Lão thiền sư, không ngờ cháu lại được gặp ngài nơi này.
Niệp Sáp hòa thượng chưa kịp trả lời thì Khúc Tự Thủy đã phóng đến cạnh chàng, ân cần hỏi :
- Văn công tử, vết thương của anh bây giờ ra sao rồi?
Văn Thiếu Côn đáp :
- Đa tạ cô nương, nhờ cô nương dùng thủ pháp đặc biệt dồn được chất độc dưới Đan điền, số còn lại không bao nhiêu. Vì vậy tuy kinh mạch bị đau nhức khó chịu, nhưng tại hạ có vận công lực ép xuống, hiện đỡ khá nhiều, và nhất thời có lẽ cũng không có gì đáng ngại. Nãy giờ tại hạ đã thấy khỏe nhiều, vì không muốn làm trở ngại câu chuyện của đôi bên nên chỉ yên lặng ngồi nghe, do đó cũng biết được phần nào đầu đuôi sự việc.
Niệp Sáp hòa thượng mừng rỡ nói :
- Cháu ơi, thân thế của cháu tuy chưa được rõ ràng, nhưng nhờ bao nhiêu sự may mắn đã qua, ngày nay cháu cũng được xem như con người tốt số nhất rồi.
Lão hòa thượng có lời mừng cho cháu đấy nhé.
Văn Thiếu Côn chắp tay nói :
- Mọi việc xảy ra cho cháu thảy đều là do ơn đức lão thiền sư cả. Nếu cái ngày thảm biến tại Hạ Lan sơn không có lão thiền sư đến cứu thì thần này sẽ làm mồi cho thần lửa để biến thành một đám tro tàn rồi.
Đưa mắt nhìn sang Khúc Tự Thủy, chàng nói tiếp :
- Cô nương cũng uống nhầm thuốc Truy Hồn Đoạt Mệnh đơn của lão quái nhân ấy, nhưng tại sao không xảy ra điều gì hết, trái lại tại hạ lại...
Khúc Tự Thủy mỉm cười nói :
- Lúc đó cũng không hiểu vì sao, nhưng bây giờ đã tìm hiểu ra nguyên do rồi.
- Hay là bách độc không xâm phạm được người cô nương chăng?
Khúc Tự Thủy lắc đầu, mỉm cười nói :
- Kể về chất độc có hàng mấy trăm ngàn thứ, mỗi thứ một khác, sinh khắc lẫn nhau. Có thứ dữ dội, trúng phải thì chết ngay, nhưng cũng có thứ tuy ghê gớm nhưng khi gặp khắc tinh lại hóa thành phương thánh có thể giải trị được nhiều chất độc khác, tỷ như trường hợp này.
Văn Thiếu Côn chợt hiểu cười lớn nói :
- Hèn chi trong thiên hạ thường nói dùng độc khử độc phải không?
Nàng gật đầu :
- Phải, dùng độc chữa độc, nhưng cần phải dùng đúng thứ, nếu không càng nguy hiểm hơn. Nếu biết lợi dụng và tinh thông độc khí thì chất độc nào cũng hay cả. Trường hợp của thiếp cũng là một điều ngẫu nhiên trong muôn một mà thôi.
Văn Thiếu Côn nói :
- Bây giờ xin nói lại câu chuyện lúc nãy, cô nương có nói tại sao lão quái nhân hư giò, và độc là từ Vô Nhân cốc, thì tại hạ cũng biết ít nhièu về nguyên nhân của nó. Vô Nhân cốc là nơi tối tăm ẩm khí, chứa chất rất nhiều âm độc, chỉ hợp cho bọn người nửa quỷ nửa ma, khi ở trong cốc thì không còn về được với trần đời của ánh sáng nữa.
Ngừng một lát chàng nói tiếp :
- Quái nhân này cũng là một U Linh của Vô Nhân cốc, chẳng hiểu vì trường hợp nào hắn thoát khỏi hang, về trú ẩn nơi đây. Một khi đã kiến thiết được một nơi tối tăm kín đáo như cái nhà đá này, hắn yên thân ở đây luyện công trị độc, không còn sợ người của Vô Nhân cốc tìm bắt nữa.
Niệp Sáp hòa thượng tuyên độc Phật hiệu rồi hỏi :
- Tại sao cháu chắc rằng hắn không sợ người của Vô Nhân cốc tìm truy nã nữa? Mau giải thích lão nghe thử.
Văn Thiếu Côn đáp :
- Muốn chống lại hơi độc ẩm ướt quanh năm của Vô Nhân cốc, vị Chí Tôn cốc chủ có luyện nên một thứ thuốc cho các thuộc hạ uống. Khi đã uống thuốc, con người không còn sợ hơi độc nơi đó nữa, nhưng trái lại không thể trông thấy ánh sáng mặt trời, cũng như người sống dưới cõi âm. Rủi kẻ nào bị đưa ra ánh sáng mặt trời chỉ trong nửa giờ là chết ngay.
Nghe chàng kể xong mọi người đều bàng hoàng ngơ ngác, cho là một chuyện rất kỳ quái. Niệp Sáp hòa thượng lại hỏi :
- Này cháu, trong hang Vô Nhân cốc lại có vị Chí Tôn hay sao? Cháu có biết vị ấy là người thế nào không?
Lão hành khất râu bạc cũng nóng lòng hỏi vào :
- Khi ở Vô Nhân cốc, thiếu hiệp có gặp và hiểu biết gì về gia sư không?
Niệp Sáp hòa thượng cười ha hả nói :
- Thật là một câu hỏi ngớ ngẩn. Nếu hắn đã gặp được Độc Nhãn Thần Cái thì việc gì còn phải lặn lội về đây phá kiếm trận để tìm ra ông ấy nữa?
Rồi quay sang Văn Thiếu Côn, hòa thượng nói :
- Cháu mau trả lời câu hỏi của lão hòa thượng này đi.
Văn Thiếu Côn đem việc trong hang Vô Nhân cốc, đầu đuôi sau trước thuật lại một hồi.
Nhưng chàng lại giấu câu chuyện nhận lời đi tìm Long Diên thảo và câu chuyện con thị tỳ Hạ Lục đón đường khuyên mình đừng mang thuốc về để tránh sự đổ máu cho đám võ lâm vô tội.
Sau cùng Niệp Sáp hòa thượng bảo Văn Thiếu Côn :
- Cứ xét theo việc này thì mười bốn năm trước kia, kẻ mang cháu về cho lão hòa thượng này chính là tên quái nhân cụt giò chứ nhất định không phải là Độc Nhãn Thần Cái. Như thế thì cái thân thế của cháu càng thêm rắc rối mơ hồ hơn nữa.
Văn Thiếu Côn đáp :
- Bây giờ cháu không cần tìm Độc Nhãn Thần Cái nữa, nhưng nhất định phải bắt được lão quái nhân cụt giò này. Dầu trong hang này là long đầm hổ huyệt cháu cũng không từ nan.
Nói dứt lời chàng phi thân nhảy tuốt xuống hang. Mọi người thất kinh toan ngăn lại nhưng không kịp nữa.
Khúc Tự Thủy vội kêu lớn :
- Văn chúng ta.
Nhưng Văn Thiếu Côn đã khuất dạng dưới hang sâu thăm thẳm. Tiếng kêu của nàng chỉ dội vào thành hang rồi mất luôn, chẳng nghe chàng đáp lại.
Nàng sửng sốt đứng nhìn một lát rồi cũng tung mình nhảy xuống hang luôn.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
46 chương
27 chương
305 chương
379 chương
30 chương
7 chương
133 chương
100 chương