Âm Dương Giới

Chương 27 : Ám khí Huyền Phách Hàn Châu

Chưởng lực đôi bên cùng phát ra với mười thành công lực, khí thế như sấm sét, sức mạnh mấy ngày cân, lúc chạm nhau thế tất phải có một bên bị trọng thương hay bỏ mạng. Trong khi luồng chưởng đang cuồn cuộn ào tới, tánh mạng đôi bên như ngàn cân treo sợi tóc, bỗng nhiên có tiếng thét lảnh lót : - Hãy dừng tay. Một bóng đen tuy mảnh mai nhỏ thó, nhưng lanh lẹ như chim bay từ xa vụt đến, sà xuống nhẹ nhàng, đứng trên mặt đất không tí bụi bay. Đôi chân vừa chấm đất, hai cánh tay cũng hất lên, tức thì một làn sáng đỏ mạnh như vũ bão, cuồn cuộn xẹt thẳng vào ba người. Văn Thiếu Côn và Âm Dương nhị ma cùng giật mình kinh sợ. Cả ba đều là những tay bản lãnh cao siêu tột bực, đang thi triển lực tấn công nhau, cũng phải lập tức thu hồi, nhảy dang ra và đưa mắt nhìn người ấy. Người ấy đã hiện ra là một thiếu nữ áo xanh ước chừng hai mươi tuổi, tuy ăn mặc giản dị đơn sơ nhưng hết sức thanh tao mỹ lệ. Làn sáng đỏ nàng vừa tung ra để ngăn cản ba người chỉ là một vuông lụa hồng dài trên năm thước. Khi đôi bên cùng thu hồi chưởng lực thì dãi lụa hồng cũng nhẹ nhàng bay lả lướt trên mặt đất. Âm Dương nhị ma lùi lại một bước cùng hét lớn : - Ngươi là ai? Đêm hôm khuya khoắt đến đây để làm gì? Người con gái áo xanh nhoẻn miệng cười nói : - Nhị vị không phải người ở địa phương này nên không có quyền hỏi kẻ khác. Rồi nàng thong thả nói tiếp : - Tôi họ Khúc tên Tự Thúy, xưa nay vẫn ở trên núi Trường Bạch. Văn Thiếu Côn vội vàng hỏi ngay : - Cô nương có phải là chị cả trong bốn cô gái ở Trường Bạch sơn? Khúc Tự Thủy liếc đôi mắt sáng lóng lánh nhìn chàng nói : - Công lực của Văn công tử đã tiến bộ lắm rồi, thiếp đoán không sai. Âm Ma Đoàn Vô Hoa nói : - Bốn cô gái núi Trường Bạch, già này nghe tiếng đã lâu, nếu bốn cô cùng sát cánh với nhau có thể đánh bại cả võ lâm thiên hạ, hôm nay may mắn được gặp thật là vạn hạnh. Khúc Tự Thủy tủm tỉm cười đáp : - Ngài dạy như vậy cũng hơi quá đáng, núi cao còn có núi khác cao hơn, mình giỏi lại có kẻ khác giỏi hơn. Chị em chúng tôi xưa nay khiêm tốn rất mực, đâu dám ngông cuồng khoác lác như thế được. Âm Ma Đoàn Vô Hoa nói : - Xưa nay giữa già này và cô nương vẫn chưa có điều gì xích mích, chưa hề động chạm lẫn nhau. Đành rằng các cô rất khiêm tốn, nhưng tốt hơn là đừng can dự vào việc của già này để khỏi mất hòa khí giữa đôi bên. Dương Ma Lăng Nhất Phi cũng tiếp lời : - Phải đấy, lão phu này cũng cam kết không bao giờ gây phiền hà đến núi Trường Bạch, vậy tốt hơn là cô nương nên... Khúc Tự Thủy mỉm cười chận ngang : - Hai vị khỏi cần quá lo ngại, chị em chúng tôi cũng đồng cam kết là không bao giờ đối địch với các vị. Vậy bây giờ hai vị hãy nể mặt chúng tôi một phen. Âm Dương nhị ma tuy ngoài miệng nói cứng nhưng trong thâm tâm đã có ý nể sợ bốn cô gái núi Trường Bạch. Vừa nghe xong cả hai đồng thanh nói : - Chẳng biết cô nương có điều gì cần chúng tôi ra sức xin cứ nói. Khúc Tự Thủy mỉm cười đáp : - Chị em chúng tôi đâu dám nhận hai chữa “ra sức” của nhị vị.Chúng tôi chỉ xin nhờ hai vị mà thôi. Được nghe câu nói tưng bốc này từ miệng người chị cả nói ra, Âm Dương nhị ma rất lấy làm thích chí. Âm Ma Đoàn Vô Hoa mau mắn nói : - Hay lắm, có điều gì xin cô nương cứ nói ra đi. Khúc Tự Thủy đưa mắt nhìn vào Văn Thiếu Côn từ tốn nói : - Nếu hai vị thực lòng nể chúng tôi thì xin để Văn công tử được tự nhiên, đừng bắt buộc điều gì. Dương Ma Lăng Nhất Phi cười khanh khách nói : - Vợ chồng lão phu không bao giờ muốn gây chuyện cùng cậu ấy, mà chỉ cần cậu ấy đừng ngăn trở việc làm của lão phu là tìm ra nơi ẩn núp của Thời Tư Tình. Văn Thiếu Côn nói : - Thật chẳng giấu gì nhị vị, số là Thời lão tiền bối vừa đánh nhau bị địch đả thương, đang nằm nghỉ ở trong phòng. Vãn sinh đã trót nhúng tay vào việc này thì nhất quyết không bao giờ để kẻ nào chạm đến chân lông kẽ tóc ông ta. Tốt nhất là xin nhị vị nể tình bỏ đi nơi khác, nếu không vãn sinh không dám nề hà để chống đỡ khi nhị vị cố ý ra tay. Âm Dương nhị ma cùng gầm lên : - Súc sinh nhà ngươi khinh người thái quá. Rồi quay sang phía Khúc Tự Thủy, Dương Ma nói : - Lão phu suốt đời không bao giờ chịu nhục vì người kẻ sinh sau đẻ muộn. Bây giờ chỉ còn nhờ sự định đoạt của cô. Nói xong lão phất chưởng định ra tay. Khúc Tự Thủy vội chận lại nói : - Nếu đôi bên cố tình đánh nhau tôi xin có lời đề nghị. Âm Ma Đoàn Vô Hoa nói : - Khúc cô nương muốn đề nghị như thế nào? Khúc Tự Thủy nói : - Cái nguyên nhân tranh chấp của quý vị là Thời Tư Tình. Một bên muốn kiếm lão để thanh toán món nợ cũ, một bên cố tình để bảo vệ như lời hẹn ước. Nếu xảy ra sự tranh chấp quyết liệt, tất nhiên cả đôi bên đều bị tổn thương cả chứ có lợi gì đâu. Âm Ma Đoàn Vô Hoa nói tiếp : - Đó là lẽ dĩ nhiên khó tránh khỏi, nhưng Âm Dương nhị ma vì danh dự và tên tuổi xưa nay không bao giờ chịu mai một vì một thiếu niên sanh sau đẻ muộn. Trên khắp chốn giang hồ ai ai cũng biết. Âm Dương nhị ma thà chết chứ không chịu nhục. Khúc Tự Thủy cười lạt nói : - Nếu cố tình tranh chấp thì cũng đành vậy, nhưng hai vị có dám nhận lời đánh cuộc hay không? Âm Dương nhị ma cùng hỏi : - Đánh cuộc như thế nào? Nàng đáp : - Hai bên đấu luôn ba thế, nếu Văn công tử thắng thì nhị vị sẽ rời khỏi chốn này. Nếu Văn công tử thua thì lập tức phải giao Thời Tư Tình cho các vị giết hay tha tùy ý. Đợi nàng vừa nói xong, Văn Thiếu Côn nói : - Cô nương đã đề nghị như thế tôi xin nhận lời trước. Âm Ma Đoàn Vô Hoa gầm lớn : - Chúng tôi cũng đồng ý theo đề nghị của cô nương, và già này xin nguyện đấu cùng nó luôn ba thế. Khúc Tự Thủy nói : - Việc này có chỗ chưa thỏa đáng lắm. Hai vị tuổi quá năm mươi, xưa nay khét tiếng trên giang hồ, Văn công tử tuy võ công không kém sút nhưng dù sao cũng là kẻ sinh sau đẻ muộn, lẽ ra trong cuộc này nên cho Văn công tử lựa chọn trước mới phải. Âm Ma Đoàn Vô Hoa đỏ mặt nói : - Thôi được, mi chọn trước đi. Khúc Tự Thủy dùng truyền âm nhập mật bảo Văn Thiếu Côn nên chọn Dương Ma Lăng Nhất Phi. Tuy đã dùng phương pháp truyền âm nhập mật nhưng nàng vẫn còn sợ nếu để đôi môi mấp máy, Âm Dương nhị ma có thể phát giác được nên chẳng dám nói nhiều, chỉ vắn tắt sáu tiếng mà thôi. Văn Thiếu Côn tuy không hiểu lý do vì sao nhưng chàng vẫn tin tưởng vào sự giúp đỡ của nàng nên nhìn Dương Ma Lăng Nhất Phi nói : - Xưa nay ta chưa bao giờ muốn đấu sức đua tài cùng phụ nữ, vậy xin lãnh giáo lão tiền bối ba chiêu. Âm Ma Đoàn Vô Hoa căm hận vô cùng, muốn mở lời nói khích cho hả giận nhưng cố dằn lại, dõi mắt trừng trừng nhìn chàng thiếu hiệp như muốn ăn tươi nuốt sống mới vừa lòng. Dương Ma thích chí cười hề hề nhích đến gần hơn, hỏi lớn : - Nhà ngươi muốn đấu thế nào? Dùng đao kiếm, chưởng pháp hay chưởng lực? Văn Thiếu Côn không do dự đáp liền : - Đấu chọi như thế nào cũng được. Xin quý vị cứ lựa chọn cho vừa ý, tôi xin sẵn sàng hầu tiếp vô điều kiện. Dương Ma Lăng Nhất Phi nổi nóng, muốn phóng chỉ hạ sát ngay con người đầy tính ý kiêu ngạo ấy, thét lớn : - Cậu bé, đừng ngông cuồng quá lớn. Văn Thiếu Côn không hề xúc động, từ tốn nói luôn : - Xin tiền bối cứ tự tiện. Dương Ma hằn hộc đáp : - Nếu để cho lão phu tự ý quyết định thì miếng thứ nhất là so chưởng, miếng thứ nhì so nội kình, miếng thứ ba so kiếm. Ngươi nghĩ sao? Văn Thiếu Côn nói : - Xin tuân lệnh! Mời tiền bối ra tay. Lập tức Dương Ma Lăng Nhất Phi xòe bàn tay to như chiếc quạt, gầm lên một tiếng như sét nổ lưng trời, đẩy tạt ngang một chưởng mạnh như lấp biển dời non. Một luồng kình khí đỏ ửng hừng hực tuôn tràn ra, ầm ì như sấm động, làm cho suốt mấy dãy nhà rúng động, mấy hàng thông gần đó lung lay cành lá ào ào hồi lâu mới yên lặng. Văn Thiếu Côn ngưng tụ tinh thần, thận trọng vung tay về phía trước, từ từ đẩy chưởng ra nghênh đón. Hai luồng chưởng lực cùng thuộc loại dương cương, vừa chạm vào nhau đã nổ lên đánh đùng một tiếng đinh tai nhức óc, cát bụi tung mịt mù, sức nóng tỏa ra, cách năm trượng vẫn thấy hừng hực như đứng gần lò lửa đỏ. Cả hai người toàn thân lắc lư như con thuyền gặp sóng rồi lại đứng yên. Rõ ràng đã ngang tay đồng sức chưa phân biệt thắng thua. Dương Ma hoảng kinh, không ngờ công lực của chàng thiếu niên này đã quá mức tưởng tượng. Tuy nhiên đấu ngang nhau, nhưng một già đã yếu, một trẻ đang lên, muốn thắng trong ba miếng không phải là chuyện dễ. Văn Thiếu Côn vừa bình thân nghỉ một tý, đại lại sức nên gọi lớn : - Xin đánh tiếp. Dương Ma cũng hít dài mấy hơi đỡ mệt nói : - Bây giờ là chiêu thứ hai, so tài về nội lực, hãy coi chừng. Hai chưởng của y vừa tung ra, đẩy mạnh tới trước. Văn Thiếu Côn tin tưởng nơi mình, bật luôn hai chưởng nghênh chiến. Hai người đứng gần nhau, bốn chưởng đã áp hẳn lại, hít chặt không rời. Bao nhiêu nội lực vận dụng từ châu thân về Đan điền đều chuyển hết vào lòng bàn tay. Tuy không đánh mạnh nhưng cả hai đã dùng sức đến mức tối đa. Kình lực từ lòng bàn tay đôi bên tuôn ra tiếng kêu vu vu làm bật tung cả đất cát và rung động cây cối ở gần. Đôi vai hai người cùng run lên từng hồi, các khớp xương chuyển động kêu lách cách không ngớt. Khúc Tự Thủy và Đoàn Vô Hoa đứng ngoài nhìn không chớp mắt. Cả hai đều tỏ vẻ vô cùng trang trọng, chăm chú theo dõi mỗi người lo lắng cho một người. Không khí yên lặng và căng thẳng. Ngoài tiếng lá rừng xào xạc, xương cốt chuyển răng rắc, bốn tim cùng hồi hộp. Văn Thiếu Côn cau mày, bặm môi vận dụng thêm hai phần công lực nữa, tăng cường vào song chưởng. Lăng Nhất Phi cảm thấy một áp lực tăng thêm chuyển vào người liên miên không ngớt. Hai tay dùng sức quá nhiều dần dần cong lại như cánh cung, lảo đảo ngã về phía sau đứng hết vững. Âm Ma Đoàn Vô Hoa nghiến răng rít : - Quả đồ vô dụng! Trong chớp mắt tình thế đã thay đổi, Dương Ma Lăng Nhất Phi khẽ hự một tiếng, thu hết tàn lực cố gắng thêm lần chót, xương cốt chuyển răn rắc, chuyển bại thành thắng. Cả hai, mồ hôi nhễ nhại, mặt tái xanh, hơi thở dồn dập. Văn Thiếu Côn nhờ nuốt Vạn niên kim thiên, kinh mạch đả thông, sức tuy giảm nhưng lần lần được bổ sung như cũ. Dương Ma tuy cố gắng để xoay chuyển thế cục, nhưng không khác nào ngọn đèn sắp tàn, chỉ bùng lên để tắt hẳn. Cuối cùng Lăng Nhất Phi chịu không nổi nữa, khụy hai chân, ngã lăn ra đất, máu trào ra òng ọc, hai mắt lờ đờ như người sắp chết. Văn Thiếu Côn tuy thắng cuộc nhưng cảm thấy đầu váng mắt hoa, khí huyết đảo ngược, phải đứng yên điều tức để thu hồi bao nhiêu công lực đã bị hao mòn sau cuộc đấu kéo dài khá lâu. Đoàn Vô Hoa lúc đầu sửng sốt nhưng về sau dậm chân chắt lưỡi, mắt nhìn như tóe lửa vào Văn Thiếu Côn và rít lớn : - Thằng súc sinh họ Văn, hãy nhớ lấy mối thù hôm nay nhé! Kể từ giờ phút này Âm Dương nhị ma đã quyết không đội trời chung cùng mày. Nói xong, cúi xuống bồng Dương Ma Lăng Nhất Phi đứng lên. Tuy thắng nhưng Văn Thiếu Côn cũng bị tiêu hao chân lực, và nội thương khá nặng. Chàng đứng nhắm mắt tiếp tục vận công điều tức không nói một tiếng nào. Đoàn Vô Hoa vừa nâng Lăng Nhất Phi lên đã bất ngờ vung tay như chớp nhoáng tung ra một làn sáng nhấp nháy, tỏa ra bốn mặt xẹt về phía Văn Thiếu Côn rồi thét lớn : - Hãy nếm Huyền Phách Hàn Châu của ta xem sao. Văn Thiếu Côn đang mãi mê vận hộ thân cương lực để điều tức. Nếu hốt hoảng né tránh tức thì khí huyết chạy ngược, tạng phủ hư nát ngay tức khắc, nên mặc dù biết mụ dùng ám khí hại mình cũng không còn cách nào chống đỡ được. Bỗng một tiếng hét thánh thót vang lên : - Con mụ khốn nạn, dám dùng thủ đoạn quá đê hèn! Khúc Tự Thủy vừa hét vừa tung ra hai chưởng với mười thành công lực để đẩy luồng ám khí qua một bên đồng thời phóng người chặn ngay chính giữa che chở cho Văn Thiếu Côn. Âm Ma Đoàn Vô Hoa lẳng lặng bồng Lăng Nhất Phi tung người lao vút ra xa rồi biến mất trong đêm tối. Văn Thiếu Côn đã hồi phục công lực đầy đủ, mở bừng đôi mắt nhìn xung quanh. Chàng trông thấy Khúc Tự Thủy đang ngồi trên cỏ, hai mắt lim dim tựa hồ như vận công điều tức, da mặt nhợt nhạt như không còn sinh khí nữa. Văn Thiếu Côn thất kinh, hốt hoảng, khẽ gọi : - Khúc cô nương. Nàng hé mắt nhìn chàng cố gưọng cười hổn hển nói : - Thiếp đà đoán trước thế nào con mụ ấy cũng hạ độc thủ sau khi chồng bị thảm bại. Thế mà cũng không tránh khỏi độc kế của chúng. Liếc mắt nhìn Văn Thiếu Côn một tý, nàng nói thêm : - Giá có em Lệ Minh Nguyệt nơi đây thì bọn chúng nhất định không toàn tánh mạng. Văn Thiếu Côn rất quan tâm đến tình trạng sức khỏe của nàng, vội vàng hỏi : - Cô nương có bị thương nặng lắm không? Khúc Tự Thủy thở dài : - Công tử có biết nguyên nhân vì sao thiếp khuyên công tử nên đấu với Dương Ma Lăng Nhất Phi không? Văn Thiếu Côn cau mày đáp : - Vì bản lãnh của Âm Ma cao cường hơn Dương Ma, phải không? Khúc Tự Thủy lắc đầu nói : - Không phải đó là nguyên nhân chính đâu. Điều mà thiếp lo ngại nhất cho công tử là món Huyền Phách Hàn Châu của mụ ấy. Thiếp đoán chắc chắn rằng khi rủi bị thất bại, thế nào Âm Ma cũng dùng ám khí để hại công tử. Nàng nghỉ một chập rồi nói tiếp : - Huyền Phách Hàn Châu là một môn ám khí ác độc khác thường. Lúc phóng tỏa ra trên một phạm vi rộng lớn, tiết ra một luồng khí lạnh như băng giá xâm nhập vào các lỗ chân lông, nhiễm vào xương tủy trong một thời gian là chết ngay. Huyền Phách Hàn Châu có đặc tính chuyên phá hộ thân cương lực và khắc được cả những vật cứng hay mềm. Nói xong nàng lảo đảo suýt ngã gục xuống. Văn Thiếu Côn hốt hoảng vội vàng chạy lại đỡ lấy nàng, khẽ gọi : - Cô nương! Làm sao thế. Khúc Tự Thủy mở mắt nhìn chàng, thở dài nói : - Thiếp đã bị trọng thương trong lúc xông vào đỡ Huyền Phách Hàn Châu thay cho công tử. Trường hợp này cũng không khẩn thiết lắm. Mặc dù trúng phải độc này chỉ trong một giờ là chết, nhưng thiếp lúc nhỏ đắc thủ pháp của bản môn, điểm vào các trọng huyệt không cho xâm nhập vào nội tạng, ít ra cũng kéo dài mạng sống được ba hôm. Nàng cố gắng thò tay vào áo trong lấy ra một cái lọ nhỏ bằng ngọc bích xanh xanh, trong có đựng một viên thuốc cũng màu xanh. Nàng trút ra bỏ vào miệng nuốt liền. Sau khi nhắm mắt dưỡng thần điều tức một chập, thần sắc đã có vẻ khá hơn, nàng tủm tỉm cười nói : - Thuốc này gọi là Bách Thảo Đơn, một loại linh dược do bổn môn bào chế chuyên trị độc. Tuy thuốc này không thể trị lành hẳn nhưng cũng có thể giúp cơ thể chống cự với chất độc được trong vòng bốn mươi lăm ngày. Với thời gian ấy thiếp sẽ hoàn thành một ít công việc cần thiết. Nói xong nàng xúc động, lệ ứa lưng tròng. Văn Thiếu Côn buồn rầu nói : - Bất cứ với giá nào, tôi cũng quyết tìm cách để cứu chữa cho cô nương. Bây giờ xin cô nương tạm ngồi dưỡng thần cho khỏe, để tôi đuổi theo Đoàn Vô Hoa buộc mụ ấy đưa thuốc giải độc đem về. Từ nay đến ngày mai thế nào cũng đuổi kịp. Nói rồi dợm chân định phóng đi liền. Khúc Tự Thủy xua tay nói : - Khỏi cần nữa, chúng ta đừng đi tìm mắc công, thứ Huyền Phách Hàn Châu này không có thuốc giải. Dù có đuổi kịp bắt được mụ ta cũng vô ích. Văn Thiếu Côn thấy trong người nóng như lửa đốt, chàng nghĩ thầm : - “Nếu thế chẳng lẽ để Khúc Tự Thủy chỉ còn nằm chờ chết hay sao? Nàng đã vì cứu mình mà trúng độc, mình không thể nào ngồi yên để xem nàng chết. Nếu thời gian ấy rủi có bề nào thì mình phải áy náy ân hận suốt một đời”. Văn Thiếu Côn đang bâng khuâng thì Khúc Tự Thủy hỏi : - Sở dĩ thiếp tìm cách đến gần công tử nơi đây vì nóng lòng muốn biết tin tức của em hai Lệ Minh Nguyệt. Hai người đã cùng vào Vô Nhân cốc, tại sao chỉ một mình công tử trở ra được. Chẳng lẽ em nó đã gặp điều gì bất hạnh rồi chăng? Văn Thiếu Côn không ngần ngại thuật lại đầu đuôi câu chuyện từ trước tới sau. Chàng nhận lời của vị Chí Tôn cốc chủ đi lên Vân Mộng sơn tìm Long Diên thảo. Để buộc chàng thực hiện điều cam kết, Cốc chủ đã lưu Lệ Minh Nguyệt lại làm con tin. Nghe xong Khúc Tự Thủy thở dài nói : - Nếu vậy bây giờ Văn công tử đang trên đường lên Vân Mộng sơn để tìm cây quý Long Diên thảo phải chăng? Xong rồi công tử có định trở vào hang Vô Nhân cốc để cứu Lệ Minh Nguyệt ra không? Văn Thiếu Côn cảm động trước mối lo âu chân thành của người chị đang nghĩ tới đứa em, mà ngay trong lúc mình đang bị trúng độc nằm chờ giờ chết. Chàng không muốn kể lại câu chuyện của Hạ Lục yêu cầu mình đừng tìm Long Diên thảo cho vị Chí Tôn để bảo vệ sinh mạng cho giới cao thủ võ lâm. Tuy bùi ngùi khó nghĩ đến hai vấn đề mâu thuẫn nhau, nhưng chập sau chàng quả quyết nói : - Lẽ đương nhiên là bất luận kết quả ra sao, tôi cũng nhất định trở vào Vô Nhân cốc để cứu nàng ra khỏi hang như đã hứa. Khúc Tự Thủy thấy yên chí phần nào, nhìn chàng đầy vẻ cảm ơn, nói : - Thiếp rất tin tưởng vào lời hứa hẹn của thiếu hiệp. Thiếp chỉ cần có được hai người em nơi đây thì Vô Vi môn của Trường Bạch sơn không đến nỗi nào nửa chừng bị tan rã. Văn thiếu hiệp, vì tiền đồ của môn phái, thiếp cầu mong thiếu hiệp cố gắng hoàn thành công việc ấy nhé. Lời nói dịu dàng, tha thiết từ miệng nàng thốt ra khiến Văn Thiếu Côn cảm động muốn ứa lệ. Ngay lúc đó Khúc Tự Thủy bỗng chỏi mình ngồi dậy, quay mặt vào rừng lớn tiếng gọi : - Em ba, em có thể đến đây được. Gọi chưa dứt lời đã có một bóng người, thân hình mảnh mai lả lướt từ ngoài sân thoăn thoắt đi vào. Văn Thiếu Côn ngạc nhiên nhìn lại thấy người ấy mặc áo xanh quần lụa, mặt mày tươi đẹp vừa đi vừa cười chúm chím. Nữ lang ấy không ai xa lạ mà là Chu Diệp Thanh, hôm nọ tại Tề Thiên Phong đã bị Huyền Trung Tử dùng khu thi bách độc chưởng đánh trúng, sau đó nhờ Tề Mãn Kiều cõng về tìm thuốc chữa. Theo Huyền Trung Tử nói thì trên giang hồ không có thuốc nào giải được khu thi bách độc chưởng của Vô Nhân cốc. Tuy rằng Chu Diệp Thanh chưa đến nỗi mất mạng, nhưng đã mê man bất tỉnh rồi. Chẳng hiểu vì sao hôm nay vẫn tươi cười khỏe khoắn như người không có bệnh thì lạ thật.