Ăn xong cơm tối, Chu Giai chủ động vào bếp giúp mẹ rửa chén, sau đó trở về phòng mình nghiêm túc làm bài tập, học thuộc lòng từ vựng tiếng Anh và tác phẩm văn cổ. Cậu cố gắng hết sức không đóng cửa phòng lại là vì muốn để ba cậu nhìn thấy, muốn cho ông ấy thấy rằng: Con học rất nghiêm túc, không tin ba tự nhìn xem. Đúng là ba cậu đã nhìn thấy, giả vờ đi vệ sinh mà lượn qua lượn lại mấy lần. Trong lòng Chu Giai quá rõ, lúc ba cậu đi tới ngay cả đầu cậu cũng không động đậy, nghiêm túc tập trung tinh thần. Một tiếng rưỡi sau, chỉ còn chưa đầy hai mươi phút nữa là đến giờ mà mấy người lớp trưởng hẹn nhau đi khu vui chơi. Chu Giai hơi lo lắng ba cậu sẽ không cho cậu ra khỏi nhà, sau khi thu dọn xong sách bài tập và sách giáo khoa thì cứ đứng chần chừ trong phòng, mãi mới dám cầm điện thoại di động ra ngoài. Ba cậu đang pha trà xem ti vi trong phòng khách, mẹ cậu đang gọt trái cây. Vì không muốn quấy rầy đến việc học của cậu nên âm thanh ti vi được mở rất nhỏ, hai người nói chuyện cũng rất nhỏ nhẹ. Chu Giai ho khan, tạo ra chút động tĩnh thông báo rằng mình ra ngoài, tới ngồi trên ghế salon, sống lưng thẳng tắp. Ba cậu xoay đầu lại nhìn cậu, mở miệng hỏi: “Bài tập làm xong chưa?” Mẹ cậu đưa quả lê trong tay qua cho Chu Giai ăn, còn nói ba cậu: “Làm lâu như thế thì cũng nên nghỉ một lúc chứ.” Chu Giai không muốn ăn lê, cậu xoa tay lên đùi, lén liếc trộm sang ba mình mấy lần, rồi nhìn mẹ: “Bạn cùng lớp con hẹn con ra ngoài…” Lời còn chưa dứt, ba cậu quét mắt qua, hỏi: “Bạn cùng lớp nào? Ra ngoài làm gì?” Chu Giai nhìn ba cậu, mắt không chớp nói ra tên lớp trưởng, ngoài ra còn nhắc đến vài học sinh giỏi khác. Thật ra chỉ cần nhắc đến lớp trưởng, ba cậu đã dễ nói chuyện hơn rồi. Quả nhiên ba cậu vừa nghe đến những cái tên đều biết, thành tích mỗi người đều ngang với con trai mình, không còn nghiêm túc như trước nhưng vẫn hỏi: “Thế gọi con ra ngoài làm gì?” Chu Giai thật thà trả lời: “Đi khu vui chơi.” Trong phút chốc ba cậu cau mày, may mà mẹ cậu kịp thời mở miệng: “Thế cũng đừng đi xa quá. Đi đi, đi một lát rồi về sớm, ở bên ngoài quá muộn không an toàn đâu. Bây giờ ở ngoài rất loạn, động một tí là cướp giật của nhau.” “Con sẽ về trước 10 giờ.” Chu Giai gấp rút cam đoan, nhìn sang ba cậu. Gần đây ba cậu dễ tính, vừa thấy mẹ cậu nói như vậy nên cũng thả lỏng: “Đừng có chơi xa quá, đi ra ngoài đường cẩn thận vào.” “Con biết rồi!” Chu Giai lập tức đứng lên, kiềm nén sự hưng phấn ra huyền quan*, thay giày rồi ra cửa, sung sức chạy đến thang máy nhấn nút đi xuống chừng mấy lần, chỉ sợ ba cậu lại đổi ý bắt cậu về học. *Trong phong thủy và kiến trúc được hiểu là lối đi mà khách muốn tới phòng khách buộc phải đi qua. Thật ra đến khu vui chơi cũng chẳng có gì hay ho. Chu Giai chơi thảm nhảy audition cùng lớp trưởng một trận, sau khi thắng được năm xèng chơi game từ nhóm khác thì lặng lẽ ra khỏi đội ngũ. Chu Giai cầm ly trà sữa, vừa uống vừa đi ra cửa khu vui chơi, đến trạm dừng bên ngoài cửa sổ sát đất. Cậu tì trán lên kính, răng cắn ống hút, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa tiệm đối diện có biển hiệu là “Quán trà sữa Giản Ngôn”. Chu Giai đã mua một ly trà sữa từ nhà trước khi đến. Cho nên cậu chỉ đứng quan sát quầy order, xuyên qua một cái cửa sổ nho nhỏ mà ngắm người đang bận rộn bên trong. Nhưng con rắn thối Hà Dã quá bận rộn, giống như lúc cậu tập trung tinh thần học ở nhà vậy. Cậu đã đứng nó năm phút mà tên đó không thèm ngẩng đầu lên nhìn mình một cái. Cho nên trong lòng cứ thế mà ôm buồn bực vào người. Chu Giai nhả ống hút ra, liếm môi, áp ly trà sữa mát lạnh lên mặt mình để hạ nhiệt. Cuối cùng bọn lớp trưởng cũng nhận ra không thấy cậu đâu, chạy đến tìm cậu, nhìn thấy trạng thái của cậu thì cười đểu hỏi có phải cậu đang tương tư ai không. Chu Giai đổi tay cầm ly, nhảy qua ôm cổ lớp trưởng, bôi bàn tay đầy nước lên cổ cậu ta, cười bới lông tìm vết, nói khoác mà không biết ngượng: “Tôi mà còn phải tương tư sao? Vài phút là bắt được trái tim người ta rồi.” Lớp trưởng không đẩy cậu ra, thuận thế quàng qua bả vai cậu, cười quái đản: “Cho nên rốt cuộc cậu để ý cô gái nào rồi? Nói ra để mấy anh đây tham khảo giúp cậu nào.” Chu Giai nghiêng đầu nhìn lớp trưởng, con ngươi đảo qua đảo lại. Chậc, không nói được, nói ra sợ hù chết mấy người. Còn ba mươi phút nữa là đến thời gian Chu Giai giao kèo với ba mẹ về nhà. Chơi điện tử cũng đã rồi, tiền chơi game đổi từ người này sang người kia cũng tiêu hết sạch, cũng không còn hứng thú nữa, cho nên bọn họ đề nghị đi ăn nướng ở mấy hàng ven đường. Chu Giai vừa mới uống một ly trà sữa, trong bụng toàn là nước, không thấy đói, nhưng cũng không lên tiếng từ chối, vẫn đi theo bọn họ. Dù sao cũng chỉ cách hai con phố, mọi người đều đi xe đạp nên rất tiện. Sáu người nhờ chủ sạp ghép hai cái bàn vuông nhỏ lại, đồ ăn vẫn phải gọi thêm, tiền chia theo đầu người. Lúc chờ đồ, mọi người nói chuyện không ngừng. Bởi vì hôm nay trong giờ Thể dục Chu Giai đã thắng Hà Dã khiến lòng người hả hê thoải mái, khó tránh khỏi nhắc đến liên tục. Chu Giai nghe bọn họ lảm nhảm, khen mình áp chế được Hà Dã, vào tai này ra tai kia. Cho đến khi nhắc đến tin đồn về nam sinh Bối Bắc lần trước, mặt mày bọn họ lại hớn hở. Chu Giai siết chặt điện thoại di động, hơi run run. Cậu cố gắng nén lại sự kích động, cố tỏ ra bình thường hỏi nam sinh kia: “Cậu nói gì? Chia tay? Đùa à?” Nam sinh kia nhìn cậu, tưởng cậu cảm thấy hứng thú nên cười ha ha, lặp lại những lời vừa nói xong lần nữa: “Chẳng phải lần trước tôi kể Hà Dã và Bối Bắc đều là đồng tính luyến ái, hai người bọn họ ở bên nhau sao? Hầy, tuần trước có người nói chia tay gì đó mà, kết quả hôm nay chính người trong cuộc nói là giả, hai người đó vốn dĩ không yêu nhau. Người đăng bài còn nói, chính miệng Bối Bắc thừa nhận.” “Không phải chứ, hôm nào cũng thấy ông nghiên cứu hai tên đồng tính này làm gì? Chẳng lẽ ông cũng là…?” “Mẹ kiếp, lặp lại lần nữa tôi đánh ông đấy! Không phải tôi để ý bọn họ, chỉ lướt Tieba tình cờ thấy thôi. Cậu đừng nói nữa, liên quan đến hai người này bài nào chả hot. Bây giờ không biết cô gái kia thế nào, hôm nào cũng thấy…” Đồ được bê lên, trong phút chốc mọi người ngậm miệng, ai cũng cầm xiên ăn, chỉ trừ Chu Giai còn cầm điện thoại. Lớp trưởng ngồi bên cạnh Chu Giai, cắn xiên thịt hỏi cậu: “Chu Giai, cậu không ăn mà xem cái gì đấy?” Chu Giai cất điện thoại vào trong túi khi cậu ta nghiêng đầu qua nhìn, thở dài, lại nhìn lớp trưởng mà cười rạng rỡ: “Không xem gì, lướt Weibo thôi.” Lớp trưởng không nghi ngờ cậu, hạ cái xiên tre xuống rồi lấy hai cái mới, một cho Chu Giai một cho mình: “Chỗ này ăn ngon phết, tròn vị.” “A.” Cắn lên thịt, Chu Giai bị nóng mà há miệng nhưng không nhịn được cong môi cười, sự thật bất ngờ phơi bày khiến cậu cảm thấy mình thật ngu ngốc. Những người khác cũng chỉ lo ăn rồi nhắc đến game, không ai chú ý đến sự biến hóa trên mặt cậu. Chu Giai ăn ba xiên thịt, nghĩ đến cái gì lại ngồi không yên, phải đi về. Cánh gà nướng và lạp xưởng rau hẹ còn đang nướng, mấy người còn tưởng cậu sợ bị ba mẹ mắng, khuyên cậu chậm một tí thì đã sao, dù sao cũng phải ăn hết đồ đã, nếu không cũng thừa nhiều. Chu Giai lắc đầu, vỗ vai lớp trưởng: “Không được, thật đấy. Bao nhiêu tiền cậu nói với tôi, tôi chuyển tiền cho cậu.” Lớp trưởng là người trả tiền trước, vừa nghe bèn nói: “Mới ăn có ba xiên thịt tốn bao nhiêu đâu, tôi mời cậu.” Chu Giai không từ chối, nhận ý tốt: “Được, hôm khác mời cậu.” Vẫy tay rồi lấy điện thoại ra lần nữa, Chu Giai vỗ lên má thổi một hơi, bước chân vui vẻ đi dắt xe đạp. Hà Dã chưa bao giờ mắc sai lầm, hôm nay vì trong lòng không bình tĩnh mà đọc nhầm mấy đơn hàng. Mặc dù khách hàng không tức giận, cũng thông cảm cho và chờ làm lại, chủ tiệm cũng thể hiện chuyện nhỏ không có gì to tát. Nhưng lúc tối Hà Dã tính tiền, hắn vẫn tính cả tiền làm sai đơn hàng vào sổ nợ. Chủ tiệm bất đắc dĩ nhìn hắn, muốn nói với hắn vài câu nhưng Hà Dã không cho cơ hội, vội vã xoay người rời đi. ngôn tình hài Ra khỏi cửa tiệm, Hà Dã nhảy lên xe đạp, không lập tức đạp ngay mà cầm điện thoại, tiền công tuần trước và ba ngày của tuần này gộp lại được hơn hai ngàn, hắn chuyển hết cho một người trong danh bạ. Người nọ còn chưa ngủ, sau khi nhận được thì gửi cho Hà Dã một tin. -Tiểu Dã, không phải cậu ép con đâu. Thật sự là em họ con vừa vào sơ trung, là một ngôi trường tốt, một năm học phí phải hơn mười ngàn. Lần sau con có thể chuyển nhiều hơn một tí không, được chút nào hay chút ấy… Hà Dã cử động ngón tay, nhắn trả lời “Được“, sau đó theo thói quen mà xóa hết lịch sử trò chuyện và chuyển tiền đi. Hắn lại nhìn chằm chằm một cuộc hội thoại duy nhất còn sót lại, là hình đại diện bóng lưng đen trắng, trong phút chốc hiện lên một gương mặt rõ ràng trong đầu, một bóng người quen thuộc. Hà Dã nhíu mày, siết chặt ghi đông xe đạp. Đến lúc hắn định khóa màn hình lại không nhìn nữa, điện thoại di động rung lên, sau đó màn hình chat còn chưa kịp thoát ra hiển thị một tin nhắn mới. Lần này không phải hình ảnh mà là một đoạn video. Hà Dã nhìn chằm chằm ảnh bìa video, nhất thời cả người run lên, con ngươi co rút lại, hô hấp dồn dập… “ĐM!” Hắn nhìn chằm chằm màn hình cho đến khi màn hình khóa tối sầm lại, Hà Dã mới khẽ run tay cất điện thoại di động vào trong túi áo. Chân đạp bàn đạp, hắn cắn răng dùng sức đạp một cái, xe lao vút đi. Đầu xe lắc lư qua lại mấy lần mới đi thẳng. Trên đường về, trong đầu Hà Dã ngoại trừ sự kinh ngạc hứng thú mà chửi “Đệt” ra thì không còn gì cả. Hắn cũng không dám nghĩ, nếu Chu Giai xuất hiện trong tầm mắt của hắn, hắn sẽ làm ra được hành động gì ngoài tầm kiểm soát.