Ám dục hoành lưu
Chương 3
Chu Giai vừa đẩy cửa vào nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm lừng, tiếp đó nhìn thấy ba mình đang ngồi xem điện thoại di động ở ghế salon trong phòng khách.
“Ba, ba về rồi à?” Chu Giai sửng sốt chớp mắt, sau đó gỡ cặp sách sau lưng xuống xách trong tay, đổi dép đi vào phòng, không rõ mình vui hay không vui: “Chẳng phải ba nói hơn một tuần nữa mới về sao? Sao bây giờ đã về sớm trước mấy ngày thế?”
Ba Chu cất điện thoại đi, quan sát biểu cảm trên mặt con trai, khi bình tĩnh ôn hòa giọng nói cũng rất nghiêm túc: “Ba bất ngờ về sớm, chê ba quản anh à?”
“…Đâu có đâu.”
Chu Giai ngồi xuống, gãi mặt xem ti vi, nói dối.
Đúng là ba cậu quản cậu rất chặt, mà cậu cũng không thích ba can thiệp quá nhiều vào mọi chuyện của cậu. Thi thoảng không kiềm chế được mà kháng nghị, nhưng không có tác dụng gì cả. Ba cậu chỉ thấy sự phản kháng của cậu là biểu hiện của sự thiếu dạy dỗ, sau đó càng ngày càng quản lý cậu chặt hơn.
Cũng từng có một thời gian bị kích động mà nghĩ đến việc bỏ nhà ra đi nhưng cuối cùng cũng không giải quyết được gì. Bởi vì cậu vẫn còn một người mẹ ra sức bảo vệ mình. Sau mỗi lần ba cậu dừng việc giáo dục lại, mẹ cậu luôn là người đầu tiên an ủi cậu. Chu Giai vừa nảy ra suy nghĩ muốn bỏ nhà đã lập tức gạt nó đi ngay.
Ví dụ như bây giờ, nhận ra được mùi thuốc súng nồng nặc giữa chồng và con trai, mẹ Chu nhanh chóng đi ra, cười rồi tháo tạp dề xuống: “Cơm xong rồi, Tiểu Giai cũng đi học về rồi, nhanh ra bàn ăn cơm thôi.”
Chu Giai nghĩ mẹ cậu đúng là một người phụ nữ hiền hậu, lấy vợ phải lấy người như mẹ mình đó. Nếu như cậu không thích “con rắn xấu xa” kia…
Chu Giai len lén ngẩng đầu, nhìn ba mình đứng dậy, đợi ba cậu vào nhà vệ sinh rửa tay, cậu mới đứng lên, vào phòng bếp rửa tay ở bồn rửa bát, sau đó mới ngồi vào bàn cơm.
Ba Chu đi ra từ nhà vệ sinh, thấy Chu Giai đã ngồi thì nhíu mày: “Chưa rửa tay đã…”
Mẹ Chu kéo chồng đến ghế ngồi, khua tay: “Rửa rồi, anh cứ vừa về là quở trách con trai, Tiểu Giai nhà chúng ta rất ngoan ngoãn nghe lời.”
Ba Chu trợn mắt: “Ngoan ngoãn? Đúng là chỉ được bề ngoài thôi.”
Chu Giai vừa nghe ba cậu nói thế, bàn tay vừa giơ lên gắp thức ăn lập tức rụt về, chột dạ, căng thẳng.
Nhưng ba Chu không biết gì hết, chỉ muốn nói: “Em không thấy tin tức trên báo sao? Những đứa thanh niên ngoài mặt thì nói với ba mẹ đến trường đi học, thật ra là lén lút ra ngoài đi net lăn lộn xã hội, đánh đấm lung tung, trông thế mà được à?”
Vừa nhắc đến chuyện đánh đấm thì nghĩ đến con trai mình, so sánh hai bên mà xem, ba Chu vẫn có phần hài lòng. Ít nhất con trai ông vẫn luôn tốt, mỗi lần có thành tích thi xong, top 1 không phải vấn đề. Ông tham gia họp phụ huynh hay trò chuyện với đồng nghiệp, lúc nào cũng rất tự hào trên mặt. Hơn nữa lúc trước vừa liên lạc với chủ nhiệm lớp, thầy cũng rất khen ngợi.
Thành tích tốt, nhân duyên tốt, kính trọng thầy cô, yêu quý bạn học… Cũng chỉ thi thoảng mới không nghe lời dạy bảo thôi.
Ba Chu gắp một đũa thức ăn đặt vào bát con trai, vẻ mặt ba Chu thu dần lại sự nghiêm túc: “Cần mua cái gì, chỉ cần không cản trở việc học, ba mua cho con.”
Chu Giai đầu óc đang mơ màng nhìn thức ăn trong bát, ngẩng đầu nhìn người cha đột nhiên trở nên hiền hòa, đờ đẫn: “Dạ?”
Mẹ Chu cười đẩy con trai: “Ba con hỏi con, có muốn quà gì không?”
Chu Giai ngẩn người, lắc đầu: “Không có, không muốn gì cả.”
Ba Chu lại hỏi: “Tiền tiêu vặt thì sao? Dùng hết thì phải nói, để mẹ con còn cho thêm.”
Chu Giai gẩy hạt cơm, vẫn lắc đầu như cũ, không hiểu lắm sao đột nhiên thái độ của ba cậu hiền hòa như thế.
Thật ra điều kiện gia đình nhà họ Chu không thể coi là giàu có, cũng chỉ vừa đủ ở mức khá giả. Lúc nhỏ Chu Giai đi học, ba Chu ra quy định tiền tiêu vặt để tiêu trong một tuần, bảo cậu tự sắp xếp việc chi tiêu của mình trong một tuần lễ, có tiêu hết sớm cũng không đưa thêm. Mua quà cáp cũng vậy, đắt quá hai ngàn, trừ khi có ích cho học tập, nếu không đừng nghĩ đến việc mua cái gì cả.
Chu Giai ngẩng đầu nhìn ba, suy nghĩ ba mình sao thế, rất kỳ lạ. Sau khi ăn xong cậu vào phòng bếp rửa chén giúp mẹ mới biết được, là chủ nhiệm lớp khen cậu với ba cậu.
Bảo sao.
Tắm rửa xong xuôi về phòng, Chu Giai khóa trái cửa lại. Từ khi có bí mật không thể nói, cậu luôn như vậy. Rõ ràng vì chuyện này mà cậu cứ bị ba nói đi nói lại mãi, nhưng mẹ cậu nói đỡ giúp cậu. Mà dường như ba cậu cũng nhớ lại vài chuyện của chính mình khi còn trẻ, cho nên cũng âm thầm chấp nhận hành động này của cậu.
Chu Giai gỡ khăn lông khoác lên phần ghế dựa, lấy điện thoại ra, dành thời gian cho WeChat. Mỗi lần như vậy trước đây, nhịp tim cứ tăng tốc trước khi mở ra phần thông báo tin nhắn, khi thấy không có gì mới thì hồi phục trong nháy mắt.
Nắm điện thoại trong tay, Chu Giai cắn răng mở lịch sử trò chuyện gần đây nhất, nhanh chóng trượt màn hình, kéo lên lại kéo xuống, sau mấy lần, cậu nhìn tất cả đều là hình ảnh của chính mình gửi, vật lộn đấu tranh, ném điện thoại lên giường.
Chu Giai ngồi xuống đất, kéo ga trải giường lên, thò tay vào bên trong kéo ra một hộp giấy giấu ở dưới đó. Cậu mở hộp, lấy vài quyển sách bài tập hồi lớp 10 ra, sau đó lộ ra một chiếc lồng được làm bằng kính acrylic bên dưới. Trong lồng, ở trong góc có một sinh vật nhỏ đen thùi lùi.
Chu Giai mở nắp lồng, thò tay bắt thứ sinh vật kia ra, đặt lên lòng bàn tay. Cơ thể nó xoắn lại, đường kính vòng bên ngoài của chiếc lồng rộng bằng bàn tay Chu Giai, thân thể nó thì to bằng với ngón trỏ của cậu.
Con vật kia thấy ánh sáng, vảy toàn thân lóe sáng màu đen mực. Nó chuyển động, từ từ ngoi đầu lên, mở to cặp mắt, dùng con ngươi hẹp nhỏ nhìn chằm chằm chủ nhân đã đánh thức nó, thè cái lưỡi nhỏ dài ra.
Chu Giai chọc ngón tay lên đầu rắn, ngón tay chỉ vào nó nhưng lại mắng người khác: “Khốn kiếp, nhắn cho mi một đống tin như thế mà không thèm trả lời cái nào là có ý gì?”
Thân rắn đen uốn éo, đương nhiên nghe không hiểu lời Chu Giai. Chu Giai nhìn đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình của nó, từ từ nhớ lại đôi mắt lạnh như băng ấy ngày hôm nay, giật mình. Trong miệng vẫn thì thầm mắng khốn kiếp như cũ, nhưng gương mặt dần dần đỏ lên.
Chu Giai ngồi dưới đất, thả con rắn nhỏ lên đầu gối của mình, tựa đầu lên mép giường. Cậu xoay cổ nhìn những bức ảnh ở tủ đầu giường, mắt ươn ướt.
Thật mâu thuẫn. Vừa muốn hắn trả lời lại không muốn hắn trả lời. Không trả lời nghĩa là hắn không quan tâm đến những thứ này, giữ mình trong sạch. Nhưng mà cậu không cam lòng, vò đầu bứt tai suy nghĩ tại sao hắn không trả lời… Là do mình không đủ sức quyến rũ sao? Hắn coi thường mình đến vậy?
“Đệt.”
Chu Giai mạnh mẽ quay đầu, nghĩ đến khả năng này lại thấy buồn bực.
Hà Dã đi ra khỏi tiệm, nhìn đường lớn không còn ai, mệt mỏi nhéo ấn đường. Hắn đi tới dắt xe đạp, điện thoại trong túi reo, là thông báo WeChat nhận được 100 đồng vào tài khoản.
Đó là tiền lương tối nay. Mỗi lần sau khi tan ca, chủ tiệm cũng sẽ thanh toán cho hắn đầu tiên. Trong tiệm chỉ có hắn như vậy, những người làm công khác đều là thanh toán theo tuần. Chỉ vì hắn cần tiền hơn so với bọn họ. Không nhận được ngay tiền lương, có lẽ có một ngày hắn sẽ phải đói đến ngất đi ở đầu đường xó chợ mất.
Không hề nói quá, đúng là thật sự sẽ chết đói ở ngoài đường.
Hà Dã lấy điện thoại ra xác nhận tiền, sau đó xóa tin nhắn biên nhận. Nhìn hình đại diện duy nhất còn sót lại không có vòng đỏ thông báo mới, Hà Dã không khỏi nhìn chằm chằm nó một lúc.
Trong tiệm có người đi ra, là chủ tiệm. Cô cầm một túi có hamburger và một đôi cánh gà đưa cho Hà Dã, khuyên: “Cầm đi, dù sao cũng thừa lại, không cầm thì vứt đi. Ai trong tiệm cũng nhận rồi, cậu cũng nhận lấy đi.”
Hà Dã cất điện thoại đi trước, giơ tay nhận rồi treo ở ghi đông xe đạp, nhìn người ta rồi gật đầu một cái, sau đó nhảy lên xe, chân đạp xe rời đi.
Chủ tiệm còn lời chưa nói xong, ngây người ở cửa, nhìn người nghênh ngang rời đi, có chút mất mát.
Về đến nhà, Hà Dã không ăn đồ mang về ngay mà cất vào tủ lạnh, đây sẽ là bữa sáng ngày mai của hắn.
Hắn tắm rửa xong, lấy từ trong cặp ra một cuốn “Kiến thức cơ bản về thiết kế đồ họa“, bên trong kẹp tờ đơn xin tài trợ.
Hắn điền đơn, từng dòng từng dòng một, dựa vào tình hình thực tế mà viết, không cần bịa đặt. Thời điểm đặt bút, tâm trạng Hà Dã rất ổn định.
Kẹp lại tờ đơn đã điền xong vào sách rồi nhét lại vào cặp, Hà Dã với tay ra chỗ xa tắt đèn đi. Bò lên giường nằm xuống, hắn nhắm mắt, một giây sau lại mở mắt ra.
Hà Dã mở điện thoại di động, nhìn chằm chằm màn hình, nhìn mãi vẫn không có vòng tròn đỏ trên cái hình đại diện đó, không rõ tâm trạng ra sao.
Nhìn chòng chọc nó một hồi, Hà Dã hoàn hồn nhíu mi, tắt máy điện thoại rồi thả sang bên cạnh của chiếc giường đôi, xoay mình quay lưng về một phía nhắm mắt.
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
24 chương
53 chương
44 chương