“Đi học muộn mà vẫn còn cười được? Đứng ngay ngắn lại cho tôi, nghiêm túc vào!” Chu Giai ngẩng đầu nhìn thầy tổng giám thị hung dữ, suýt chút nữa giơ tay lên sờ vào mặt mình để xác nhận xem có phải cậu cong môi cười quá rõ ràng như vậy không. Thật ra cũng chẳng cần sờ, Chu Giai cũng biết, nhất định là cong lắm rồi. Ai bảo người đang đứng bên cạnh cậu là tên rắn thối khiến cậu ngày đêm tương tư kia. Giữa hai người cùng lắm chỉ cách nửa bước chân, cậu có thể ngửi thấy được mùi xà phòng trên quần áo của đối phương. Vẫn là mùi hương thoang thoảng vị chanh, Chu Giai vẫn luôn rất thích. Thầy tổng giám thị quát mắng Chu Giai xong thì bắt đầu bài giáo huấn dài dòng lê thê không thay đổi qua từng năm, hồn nhiên không biết hai học sinh đứng bên cạnh làm gì còn tâm tư lắng nghe. Trái lại ông nói vô cùng phấn khởi, thậm chí còn khua tay múa chân. Ánh mắt của Hà Dã nhìn về phía trước, vượt qua thầy tổng giám thị mà nhìn ra tòa dân cư bên ngoài tường rào, cau mày, trong lòng hắn mâu thuẫn không chịu nổi. Dưới đôi mắt hắn có chút thâm đen, là hậu quả của một đêm ngủ không ngon. Mà bây giờ, cái kẻ khiến hắn ngủ không ngon còn đang đứng bên cạnh hắn, trông hoàn toàn chẳng bị gì ảnh hưởng mà cứ liếc trộm sang hắn. Hà Dã siết chặt cặp xách, nhớ lại tin nhắn bằng giọng nói mà mình cảnh cáo gửi đi ngày hôm qua, nghiến răng. Sự bực bội quá lớn, hơi thở cũng tràn đầy sự nóng nảy. Thầy tổng giám thị nào nghĩ được, hóa ra vẫn còn học sinh to gan hơn cả Chu Giai và Hà Dã. Đi học muộn đã đành, lại còn vừa chậm rãi bước chân, vừa đi vừa ăn, trong miệng vừa nhai bánh bao vừa hút sữa đậu nành. Nhìn không giống như đi học mà như đi du lịch dạo phố. Thầy tổng giám thị liếc mắt qua, gân xanh trên trán nhảy nhót thành hàng, cũng không đoái hoài bài giáo huấn dang dở, sải bước lớn đi tới tóm lấy học sinh lớp 11 đang coi thường kỷ luật. Chu Giai nheo mắt nhìn ra xa, thấy học sinh lớp 11 kia vẫn đang ngậm ống hút trong miệng, không hoảng hốt cũng chẳng sợ hãi, hoàn toàn khác hẳn phản ứng mạnh mẽ lẫn bộ dạng xoay người muốn bỏ chạy của cậu, đúng là khiến cho người ta bội phục. Chu Giai thu hồi ánh mắt, sau đó lại liếc sang con người lạnh nhạt bên cạnh, môi mím chặt, cúi đầu nhìn xuống dưới đất, nội tâm rối loạn. Hai chân cậu cũng không để yên, di qua di lại một hòn đá nhỏ, tiếng ma sát trên mặt đất vang lên. Hà Dã vừa phiền muộn vừa mệt mỏi, nghe thấy âm thanh đó thì đau đầu vô cùng, cuối cùng không chịu được quay đầu nhìn chằm chằm gò má người bên cạnh, mở miệng: “Vui lắm à?” Chu Giai da đầu tê rần lập tức đứng ngay ngắn, chân bên phải đạp lên hòn đá nhỏ, ngẩng đầu nhìn lại đôi mắt như muốn bốc lửa của Hà Dã. Hà Dã nhìn vào đôi mắt sáng ngời thấy được cả chính mình trong đó, hận không thể dùng răng cắn nát, nói: “Có muốn đổi cục lớn hơn, vui hơn không?” Trong đầu Chu Giai ù ù, giống như chết máy, mãi mới theo kịp. Cậu vội cúi đầu, đỏ mặt giơ chân phải lên, một giây kế tiếp đá văng hòn đá nhỏ ra xa, lẫn vào trong bụi cỏ dưới chân tường rào. Ánh mắt Hà Dã dời khỏi bụi cỏ, kiên quyết lướt qua gương mặt Chu Giai mà trở lại tòa dân cư một lần nữa. Hà Dã há miệng, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, nhanh chóng thở ra. Chu Giai cúi đầu đứng ngay bên cạnh hắn, không nghịch đá nữa, chỉ có thể đứng im mong chờ. Cậu có phần buồn bực vì vừa bị Hà Dã hỏi thế xong mà bản thân lại không trả lời, chắc là do quá sợ hãi chăng? Không nói gì cả, cứ như cậu sợ thật vậy! Chu Giai kìm nén, cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên mở miệng là nói ra một câu: “Lớn hơn đương nhiên là được, ai mà không thích lớn chứ.” Dù giọng nói nhỏ nhưng phát âm thật rõ ràng, chỉ cần nghe qua cũng có thể nghe rõ nói gì. Chu Giai nói xong thì bản thân cũng sửng sốt, sau khi phản ứng được thì thoáng chốc đỏ mặt, cúi đầu thấp hơn nữa, hận không thể tìm cái lỗ trên đất giấu mình vào. Hà Dã thì sao? Hắn nghe Chu Giai đáp lại sự cợt nhả thì siết chặt nắm đấm, quay đầu nhìn cậu bằng ánh mắt thâm trầm, tựa như muốn róc thịt lột da vậy. Nếu như không phải đúng lúc tiếng chuông vào học reo lên, thầy tổng giám thị đi tới nói thêm vài câu rồi cho cả lũ về lớp, Hà Dã nghĩ nắm tay của hắn đã với sang người bên cạnh rồi. Bạn hỏi Hà Dã giơ tay sang làm gì sao? Hắn sẽ lạnh lùng trả lời bạn: “Làm gì? Không đánh cậu ta chẳng lẽ còn sờ chắc?” Còn rốt cuộc là đánh hay sờ, không có chuyện nào xảy ra cả, nào ai biết đâu. Một bước leo ba bậc, Chu Giai như chạy trốn lên tầng, vào lớp bằng cửa trước. Hà Dã đi sau lưng cậu, từng bước từng bậc một, nhìn cậu trốn, môi mím chặt, mặt sa sầm, trên mặt là kiểu “Bây giờ tao đang khó ở, đừng có đứa nào trêu chọc tao”. Đúng là những người đi gần Hà Dã đều tránh hắn, sợ hắn, cũng khinh bỉ hắn. Hà Dã chẳng có vấn đề gì cả, hắn quen rồi. Lớp trưởng nhìn thấy Chu Giai như trốn ngục chạy vào lớp phi thẳng về chỗ ngồi, tò mò đi tới, nhìn cậu thở mạnh, cậu ta còn tốt bụng đưa tay ra vỗ ngực cho Chu Giai dễ thở. Trong lòng Chu Giai không thể bình tĩnh nổi, đầu óc rối bời, nhất thời không chú ý, cứ để cậu ta làm vậy. Cho đến khi nghe thấy được âm thanh ồn ào xung quanh mình, Chu Giai mới hoàn hồn, gấp rút đẩy tay lớp trưởng ra, ánh mắt nhìn ra bốn phía, treo nụ cười lên: “Cái gì mấy người cũng nghĩ lung tung được, rảnh rỗi ghê nhỉ?” Tiếng cười vang lên xung quanh, nhất là nữ sinh, cười đến là vui vẻ. Còn có mấy người cười ha ha đầy quái dị nói: “Lớp phó, cậu xem lớp trưởng tốt với cậu thế, cứ như theo đuổi cậu ý!” “Ha ha ha, từ từ thôi!” “Tôi cho hai cậu bao lì xì, yêu nhau đê!” “…” Lớp trưởng cũng hớn hở theo, cố ý giơ tay lên định tóm lấy eo Chu Giai, muốn thỏa mãn đám người kia. Chu Giai đẩy cậu ta ra, trên mặt thì cười nhưng trong lòng thì chửi: “Yêu cái đờ bờ, thật hay giả mấy người không thấy rõ sao? Còn không biết xấu hổ làm ồn lên?” Cậu xoay người né tránh, ánh mắt liếc ra đằng sau, nhìn thấy Hà Dã vào lớp, Chu Giai vội thu hồi ánh mắt. Để che giấu sự hốt hoảng trong lòng, cậu vung tay để lớp trưởng dựa vào người mình, hùa theo tấu hài cho đám người kia. Hà Dã giơ chân kéo ghế ra, giương mắt nhìn Chu Giai ở bên kia, quan sát rất lâu. Cho đến khi chuông báo vào học tiết đầu tiên vang lên, hắn mới nhét cặp xách vào trong ngăn bàn. Dùng sức rất lớn, bàn bị xê dịch về phía trước, két một tiếng. Bạn bàn trên bị dọa sợ hết hồn, lưng cũng thẳng tắp, không dám quay đầu nhìn. Hà Dã nhoài người ra bàn, nhếch mép cười, mở miệng không tiếng động. “Chu Giai… Tôi chơi chết cậu.” Hà Dã giơ tay lên vò tóc, mím môi. Trong giấc mộng hư hư ảo ảo đó, hắn để mặc chính mình rơi xuống vách đá, bị con yêu tinh khiêu khích ấy quấn quanh rất chặt. Không thoát ra được…cũng không muốn nghĩ về nó nữa.