Hai cha con này... Một kiểu đức hạnh.... Lãnh Tử Diễm đập rách trán trái y, Lãnh Thừa Phong trực tiếp móc súng bắn một viên kẹo đồng vào trán phải. Hai bên đều huyết hồng màu đỏ, đối xứng đến càng tôn càng nổi. " Lăng thiếu gia, ngài đi thong thả." Tạ quản gia cung kính tiễn y. Lăng Diệp khom lưng đáp lễ. Tuyết liên tục mấy ngày vẫn không dứt, đất trời một mảnh bạc tô trắng điểm. Lăng Diệp thoạt nhìn có mấy phần trầm lặng, khuôn mặt tinh xảo như một pho tượng băng khắc. Y mở cửa xe, tạm biệt Tạ quản gia tiễn mình. " Lăng thiếu gia." Đối phương gõ cửa kính xe, thấp giọng nói. "Gia chủ đối với Quân thiếu gia luôn luôn khách khí." Ra khỏi Lãnh phủ Lăng Diệp mới cân nhắc ý nghĩa câu này, tâm tình vốn hậm hực lập tức tăng vọt lên. Y mở cửa kính xe ra, mặc cho bông tuyết tùy ý bay vào, gió lạnh thấu xương thổi tóc đen nhánh đến hỗn độn, lại không chút để tâm, tốc độ xe bão táp, chỉ mong sớm trở về. Hoá ra Lãnh Thừa Phong chỉ đối với mình không khách khí. Đây rõ ràng là cha vợ xảo quyệt, cố ý làm khó dễ y thôi. Nếu Lãnh Tử Diễm ngồi bên cạnh, chắc chắn sẽ hỏi rất khinh bỉ. "Ngươi sao vẻ mặt dâm đãng thế?" Nhưng Lãnh Tử Diễm không có ở đây, cho nên Lăng Diệp không chỉ cười đến mặt mày chuột rút, còn không kìm được ngâm nga tiểu khúc. " Ngươi là tâm can bảo bối của ta, oh, hey ~!" Trong ký túc xá không có ai, Lăng Diệp nhớ ra hôm nay là thứ bảy, nếu Quân Ngân không bận, sẽ đón gia hỏa kia qua, y gãi gãi đầu, cảm xúc cao vang hơi có chút bình lặng, nhưng y vẫn khẩn cấp muốn nói với Lãnh Tử Diễm: "Ta đã được Lãnh bá phụ đặt vào vòng trong." Quân Ngân tính cái gì, Dã Kê tính cái gì? Thai nhi vừa xuất hiện liền phải bị phá kia lại tính cái gì? Lấy được sự đồng ý của Lãnh Thừa Phong mới là bước đi mấu chốt nhất, có tính quyết định hiệu quả nhất! Gia hỏa Lãnh Tử Diễm kia, đừng thấy hắn thường xuyên đối nghịch với phụ thân mình, trên thực tế rõ ràng có luyến phụ phích, loại "đại sự" liên quan đến cả cuộc đời kia, không do phụ thân quyết định mới là lạ. " Ở đâu?" Biết rồi còn hỏi. " A... Ngươi... Ngươi gọi làm gì.... Có chuyện?" Dù người nọ cố ý làm thanh âm vững vàng, mày Lãng Diệp vẫn cau lại, tâm tình tựa như nước trong mùa đông.... Chậm rãi.... Kết băng. " Này...." " Các ngươi.... Bận!" " Lăng Diệp?" Quân Ngân hỏi, thanh âm nghe không ra vui giận. ".... Phải." Lãnh Tử Diễm trả lời có chút do dự, như Lăng Diệp sẽ không gọi điện thoại lúc hắn ở cùng Quân Ngân, vốn cho rằng có việc gấp gì... Vươn tay liền muốn tắt máy. Thanh âm Lăng Diệp lạnh đến rớt vụn ồm ồm truyền đến. "Trong bụng hắn còn có hài tử, ngươi nhẹ chút cho ta!" Trên mặt Lãnh Tử Diễm đột nhiên trắng ngắt, vội vàng bóp điện thoại, trầm lặng ba giây, ngẩng đầu nhìn Quân Ngân. "Đó..." " Ngươi có... Hài tử của hắn?" Quân Ngân dùng sức thật lớn mới nhổ ra hai chữ "hài tử", sắc mặt xanh mét không thua gì đối phương, y lắc đầu, nửa phần hăng hái kéo dài cũng không có, chậm rãi rút ra nam căn từ bên trong, nheo mắt, ánh mắt vẫn luôn ở ngực bụng Lãnh Tử Diễm chuyển đến hai cái đùi mở to. Có lẽ là lầm, y nói với bản thân. Thân thể không biến hóa nhiều lắm, ngực cùng eo bụng vẫn cường tráng, chân cũng không có hiện tượng phù thũng. Hơn nữa không phải nói đã có thai thì sẽ nôn, sẽ muốn ăn chua? Lãnh Tử Diễm đến đã nửa ngày, ngoại trừ sắc mặt không tốt, không có nhiều phản ứng. Lăng Diệp lừa y! " Ọe...." Cho nên.... Y lập tức nói với mình, y vừa rồi là lừa mình dối người. Cả tuần đều khó chịu, lại có thêm nguy cơ "mang thai", Lãnh Tử Diễm vốn không muốn gặp Quân Ngân, định chờ bác sĩ thú tộc kia đến kiểm tra rồi nói sau. Nhưng Quân Ngân tự mình lái xe đến trường học, hắn đành phải lấy nước lạnh rửa sạch mặt, chỉnh đốn tinh thần mình một chút. Không ngờ, lại ói ra trước mặt Quân Ngân... Lãnh Tử Diễm nháy mắt có xúc động muốn đem Lăng Diệp bóp dẹp vò chết!