Quốc tang được định sau bảy ngày kế, có mấy lời bàn trực tiếp chỉ ra xong quốc tang, chính là là lúc Tướng quân rút kiếm, thậm chí có người lớn mật đoán, Tướng quân sẽ lật đổ Đại hoàng tử, leo lên ngai vị quốc vương. Lời bàn ấy vừa ra, mỗi người ở Kinh đô đều cảm thấy bất an, trái lại có học sinh không sợ chết biểu tình diễu hành thị uy, kháng nghị Tướng quân lộng hành. Biểu tình phát triển thành xung đột bạo lực, ba mươi tám học sinh bị thương, hai cảnh sát vũ trang đương trường bị đánh chết. Ngày hôm sau, Quân bộ cưỡng chế đàn áp, hai vạn học sinh, bị bắt ba nghìn người, thương một trăm người, chết chín người. Sau khi truyền thông nước ngoài đưa tin con số này, cả nước xôn xao. Thế lực rục rịch dưới sự dẫn dắt của người có tâm thuộc thế lực địa phương, cục diện chính trị một mảnh mưa gió sắp đến. Quân Ngân vừa chết, Quân gia cơ bản chính là năm bè bảy mảng, tuy dì Phượng muốn cố gắng xoay chuyển tình thế, nhưng nàng dù sao vẫn là nữ nhân, lại là nữ nhân không có danh phận ở Quân gia. Dù ‘rết mất đầu còn chân, Quân gia lần này cũng là nguyên khí đại thương, không còn phong phạm gia tộc đệ nhất nữa. Dòng họ nhánh phụ lần lượt vào sân tranh đoạt tài sản, ngay cả cao ốc Quân thị cũng bị tranh giành ác ý. Tài sản phân phối không đều, lại dẫn đến sự kiện huynh đệ tương tàn. Trái ngược với Quân gia, Lãnh gia phải tốt hơn rất nhiều, gia chủ chỉ cắt chân phải, tu dưỡng ba ngày an vị trên xe lăn, được con trai đẩy đi tham dự hội nghị gia tộc. Nếu không cố ý nhìn chỗ chân phải trống rỗng, Lãnh Thừa Phong so với trước kia không có gì thay đổi, vẫn sấm rền gió cuốn, vẫn thưởng phạt phân minh. Người tâm phúc ở đó, liền không đến mức lòng người hoảng sợ, giá cổ phiếu Lãnh thị sau khi Lãnh Thừa Phong ra mặt lập tức tãng vọt. Vừa tiếp nhận trọng trách từ phụ thân, Lãnh Tử Diễm cả ngày bận tối mày tối mặt, thường xuyên ba bốn giờ sáng mới trở về nhà, bảy giờ liền dậy, Lăng Diệp nhìn cái bụng chưa nổi lên của hắn, vẻ mặt ưu sầu. Theo ý kiến của y, đứa trẻ này tốt nhất là lập tức phá, nhưng Lãnh Tử Diễm vừa nghe sẽ ba ngày không có cách nào xuống giường, sống chết không chịu, Lăng Diệp đành phải gọi Từ Duệ đến Lãnh phủ, trông nom bên cạnh. " Tối đa kéo dài tới năm tháng, càng kéo dài, thân thể càng tổn thương lớn." Từ Duệ cảm thán. "Kỳ thực là một thai nhi rất cường tráng, ngươi thật không cần?" Lãnh Tử Diễm hừ một tiếng. "Hỏi người kia." Lăng Diệp nhìn Lãnh Tử Diễm, bắn ánh mắt về phía Từ Duệ, Từ Duệ lập tức giơ tay lên, nịnh nọt. " Ha... Phá, hài tử này đương nhiên phải phá." Ngô... Không phải hài tử của Thiếu chủ, không phá mới là lạ. Ngoài dự đoán bên ngoài, quốc tang thuận lợi hoàn thành, Đại hoàng tử lên ngôi, trở thành quốc vương đời thứ hai mươi sáu của vương quốc. Sau quốc tang là lễ tang của Quân Ngân. Quân Ngân khi còn sống cảnh quang náo nhiệt, sau khi chết rồi cây đổ khỉ tan, người đến lễ truy điệu của y lác đác chẳng có bao nhiêu. Lãnh Tử Diễm sáng sớm liền thủ ngoài linh đường. Nhưng hắn chỉ nhìn từ phía xa, không dám đến gần xem. Hắn không có mặt mũi nhìn Quân Ngân. Nhắm mắt lại, trong tai mơ hồ có nhạc tang truyền đến từ linh đường, bi thương, như có thể dìm ngập mọi thứ... Có người gõ xuống cửa kính xe. Lãnh Tử Diễm quay đầu, cười đến hết sức khó coi. "Ngươi sao lại đi ra?" " Không thấy người nào đó, liền đi ra nhìn một cái, xem có thể bắt được hắn không." Tần Hiên kéo cửa ra, ngồi vào ghế cạnh ghế lái xe, miệng y cắn thuốc lá, đốm lửa âm tình bất định như mặt y. Lãnh Tử Diễm chưa bao giờ thấy Tần Hiên bộ dạng lôi thôi lếch thếch như thế, quần áo sạch gọn, trên mặt lại râu ria xồm xàm, trong mắt đều là tơ máu, hiện ra mấy phần hung tàn. " Ta không ngờ hắn sẽ chết, ta cho rằng hắn chỉ kết hôn. Hắn gạt ta... Nga, không, hắn ngay cả gạt ta cũng không chịu." Y chậm rãi hút thuốc, quay đầu, hướng về phía bên mặt Lãnh Tử Diễm phả khói ra, trong ngữ điệu có loại bình tĩnh điên cuồng. "Hắn thoạt nhìn, quá bình thường." " Hắn không biết mình sẽ chết, có thể có cái gì dị thường." Chẳng lẽ còn phải cùng ngươi diễn đến màn sinh ly tử biệt? Nghĩ đến đây, trái tim đã đau đến tê liệt lại bắt đầu từng đợt buốt nhức. Theo như lời Lăng Diệp, bên trong như có máy xay thịt, ong ong phát ra tiếng nổ vang. " Ngươi không hiểu..." Tần Hiên thất thần nh́n phía trước. "Hắn biết. Họ đã nói hảo. Vì Quân gia, hắn chuyện gì không làm được? Hắn chuyện gì không chịu làm? Hắn chết, thiếu gia mới có thể sống..." Câu cuối cùng hầu như là nói mê, Lãnh Tử Diễm áp tai không nghe rõ. "Ngươi vừa mới nói gì?" " Ngươi hảo hơn ta nhiều..." Tần Hiên cười ngây dại, lau nước mắt tràn ra trong khóe mắt. "Trong lòng thiếu gia, ngươi ít nhất cũng quan trọng như Quân gia, ở trong lòng hắn, ở trong lòng hắn... Ta tính là cái gì?" Tay phải vô thức miết hướng bệ xe phía trên. Lãnh Tử Diễm ở cùng Tần Hiên, ở đây so sánh ai đối với Quân Ngân quan trọng hơn. Đó là một đề tài nhàm chán khiến người ta khó chịu. Tần Hiên có tư cách khóc, có tư cách thương tâm. Hắn thì sao? Hắn, kẻ phản bội Quân Ngân, thậm chí không dám vào tiễn y một đoạn đường cuối cùng. Hắn không ngờ Tần Hiên thích Quân Ngân như vậy, hắn cho rằng Tần Hiên chỉ là bạn giường tạm thời với Quân Ngân. Trái ngược với bản thân mình bình lặng gần như lãnh khốc. Tần Hiên thất hồn lạc phách mới là biểu hiện đau đớn vì mất ái nhân sao? Tần Hiên lại phun khói thuốc về phía hắn, trong mùi khói còn có mùi rượu nồng đậm. " Muốn đánh sao?" Lãnh Tử Diễm lắc lắc đầu. " Hahh, cũng đúng, ta có nghe thiếu gia nói, ngươi có chút mẫn cảm với mùi thuốc lá." Tần Hiên búng tàn thuốc, trầm trầm cười nói. "Đúng rồi, hài tử trong bụng ngươi thế nào, vẫn chưa chết sao?" Lãnh Tử Diễm mím chặt môi. Tần Hiên lắc đầu. "Có gan cùng nam nhân kia làm ra hài tử th́ không cần sợ người khác chê cười, da mặt mỏng như vậy, sao quản hảo một gia tộc?" Mang thai xem như chuyện tối kỵ của Lãnh Tử Diễm. Hắn không thể tha thứ chuyện bản thân bụng phệ như một nữ nhân, càng không thể tha thứ cho Dã Kê, kẻ đã gây cho hắn khuất nhục. "Ta chốn chốn nhường ngươi, là nể mặt Quân Ngân, ngươi đừng tưởng rằng..." " Ta ghét ngươi." Tần Hiên ngắt lời hắn, cười lạnh, lặp lại âm vang hữu lực. "Lănh Tử Diễm, ta ghét người như ngươi!! Chỉ là một thiếu gia quý tộc, là có thể tùy ý đùa bỡn tình cảm người khác? Ngươi cùng hoa hoa công tử dốt nát có gì khác nhau? Nga ~" Y đột nhiên cười lên. "Vẫn có bất đồng, ngươi thích bị nam nhân thao, ta thiếu chút nữa quên." Thấy đối phương tức giận đến sắc mặt xanh xám, trên trán ẩn hiện gân xanh, trong lòng Tần Hiên nhịn không được có chút vui sướng vặn vẹo. Người ngoài đều sợ Lãnh thiếu gia, y lại không sợ. Có cái gì phải sợ, người y yêu nhất cũng đã chết, y còn sợ cái gì? Y nghĩ mình chỉ sợ là đã phát điên. Y không phục! Y bức thiết muốn thương tổn người này, để đạt được cân bằng tâm lý. Người này thương tâm là tạm thời, mà mình thương tâm là vĩnh viễn. Vì... Hắn của y... Mới thật sự là không quay lại, không bao giờ quay lại nữa. " Ngươi có nghĩ tới không, tại sao Tướng quân đuổi cùng giết tận Quân Ngân cùng phụ thân ngươi, đối với ngươi lại áp dụng chính sách bức bách? Người thừa kế thuận vị đệ nhất Lãnh gia, lại chưa bao giờ gặp phải ám sát từ Quân bộ..." Lãnh Tử Diễm vươn tay liền muốn mở cửa xe, Tần Hiên một tay giữ chặt hắn. "Chạy cái gì? Sợ ta nói ngươi quyến rũ được một hảo nam nhân?" " Tần Hiên!" "Không phải sao?" Phanh một tiếng đóng lại cửa xe đang mở. "Lăng Diệp là Thiếu chủ thú tộc, Tướng quân ngoài miệng không nói, trong lòng có bao nhiêu kiêng kỵ! Thật sự chọc giận Lăng Diệp, hắn chó cùng rứt giậu, cắn ngược lại Tướng quân một ngụm, cũng không phải không thể." Cương ngạnh kéo tay Lãnh Tử Diễm ấn trên cửa qua, Tần Hiên có mấy phần ngả ngớn nhấc cằm hắn, ngón tay vuốt nhẹ trên sóng mũi cao thẳng. "Vô luận là Lăng Diệp hay Quân Ngân, đối với ngươi đều coi như một lòng một dạ, Lãnh thiếu gia, còn có cái gì không thỏa mãn, mỗi ngày bày ra cái mặt thối này, cho ai nhìn?" " Nói yêu cầu của ngươi!" Lãnh Tử Diễm hít vào một hơi. "Nếu ngươi tiếp tục lôi những thứ đó ra, ta không ngại không nể mặt đuổi ngươi xuống." " Lãnh thiếu gia thẳng thắn!" Tần Hiên nửa thật nửa giả nói. " Miếng đất Tây thành kia, chia một nửa cho Quân gia." " Các ngươi thật sự bồi dưỡng thế lực ở Hắc Phố?" Tây thành tiếp giáp Hắc Phố, Tần Hiên muốn mảnh đất kia, Lãnh Tử Diễm không thể không hoài nghi. Tần Hiên kéo môi dưới, không nói có cũng không nói không. " Dù chia một nửa." Lãnh Tử Diễm nói thật sự thẳng thắn. "Các ngươi cũng ăn không vô!" Quân gia có Quân Ngân đương nhiên không tồn tại vấn đề này, nhưng bây giờ Quân gia sụp đổ, chỉ dựa vào dì Phượng, ai đủ kiên quyết quản hảo Tây thành, còn ở Hắc Phố chen được một tay?" " Khu Tây thành vốn chính là của Quân gia chúng ta, ba năm trước, gia chủ cùng gia mẫu qua đời, thiếu gia mới tặng Tây thành cho phụ thân ngươi, đương nhiên, phụ thân ngươi cũng là một gia chủ bạc tình bạc nghĩa, một bên nhận lấy đất của chúng ta, một bên cùng chúng ta phân rõ giới hạn." Nói, Tần Hiên lạnh lùng hừ một tiếng, ngôn ngữ rất có vẻ xem thường. " Một nửa không thể, nhiều nhất một phần tư." " Thành giao!" " Chỉ là việc này?" " Đương nhiên không phải, chỉ tiện tay đề cập phân chia thôi!" Tần Hiên nhìn Lãnh Tử Diễm, ánh mắt hữu ý vô tình liếc về phía bụng hắn. "Ta tìm ngươi, là nói chuyện về đứa trẻ của ngươi." Lông toàn thân Lãnh Tử Diễm đều dựng thẳng lên. "Chuyện này không có gì để nói!" " Ngươi bảo vệ nó, bảo vệ thật chặt!" Bảo vệ cái rắm! Nếu không phải bận tối mày tối mặt, hắn sớm đã hoàn toàn hủy diệt sự tồn tại của nó. Hơn nữa, Tần Hiên luôn mồm đứa trẻ hài tử, đương nhiên là Quân Ngân trước mặt y nhắc tới - điều này làm Lãnh Tử Diễm rất khó chịu. " Dù danh bất chính ngôn bất thuận, chung quy vẫn là người Tướng quân phủ. Lãnh thiếu gia liền không nghĩ tới, vào Lăng gia bằng đứa trẻ này?" " Không có hứng thú." Tần Hiên thấp giọng nói. "Vậy nghĩ cách đưa ta vào!" Lãnh Tử Diễm quay mạnh đầu, đồng tử hơi rút lại, sắc bén như kim nhọn. "Ngươi muốn...?" "Như ngươi đoán!" Tần Hiên điềm nhiên như không. "Hắn đã chết, ta cũng không muốn sống, không bằng làm tiếp chút cống hiến cho Quân gia, làm một mẻ, khoẻ suốt đời." " Ngươi sẽ hại chết Quân gia." " Quân gia đã sụp đổ, làm sao còn dùng đến ta hại chết. Kỳ thực Lãnh thiếu gia là sợ kế hoạch thất bại liên lụy đến Lãnh gia các ngươi sao? Còn nói gì có lỗi với thiếu gia..." Tần Hiên vẻ mặt châm chọc. "Yên tâm... Ngươi chỉ cần giới thiệu ta cho Tướng quân, chuyện khác không cần ngươi quan tâm." Y nằm ngửa trên ghế xe. "Sự việc thành công, đối với Lãnh gia cũng có ích, không phải sao?" Lãnh Tử Diễm chậm chạp không lên tiếng. " Coi như ngươi thiếu thiếu gia, ngươi thiếu hắn, chẳng lẽ không nên trả? Hắn chết thảm như vậy, ngươi không nghĩ tới chuyện báo thù cho hắn? Còn nữa! Phụ thân ngươi mất chân, lần sau không khéo sẽ mất mạng! Ngươi tuyệt đối không hận Tướng quân sao, tuyệt đối không muốn giết Tướng quân sao?" Tần Hiên nắm cổ áo hắn lên, vung quyền muốn đánh qua, đối phương lại vươn tay nắm quả đấm y lại, khí lực lớn đến mức làm y không thể động đậy. " Ta không thể lợi dụng Lăng Diệp." Mắt hắn rất sáng, môi hơi run rẩy, phảng phất như thề thốt. "Ta sẽ không lợi dụng hắn." Tần Hiên sửng sốt nửa ngày, bỗng nhiên cười ha ha đến nước mắt cũng xuất ra. "Ngươi sao không hỏi xem hắn có nguyện ý cho ngươi lợi dụng hay không? Ta thấy hắn chính là một con chó ngươi nuôi, ngươi sờ sờ đầu hắn, đuôi hắn có thể vểnh đến trời!" Dùng sức đẩy Tần Hiên đang áp trên người ra. "Ta không uất ức như ngươi nghĩ, càng không phải không chịu nổi như ngươi tưởng, thời khắc Quân Ngân chết, tâm muốn giết Tướng quân của ta tuyệt đối không ít hơn ngươi. Nhưng ngươi có thể lấy mạng đi giết hắn, mà ta thì không thể. Sau lưng ta là Lãnh gia, bên cạnh ta là Lăng Diệp, thông qua Lăng Diệp giết chết phụ thân hắn, ta là thứ gì? Vì thù riêng bản thân liên lụy gia tộc, ta có tư cách gì làm nhi tử phụ thân ta?" Tần Hiên lạnh lùng nhếch khóe miệng lên. " Phụ thân đứa trẻ không phải Lăng Diệp." Lãnh Tử Diễm hít vào một hơi thật sâu, trong sự kinh ngạc của Tần Hiên chậm rãi nói. "Ta căn bản không có tư cách sinh hài tử cho Lăng Diệp." " Nói nhiều như vậy, ngươi vẫn muốn cự tuyệt?" " Không phải." Lãnh Tử Diễm cười lạnh, sắc mặt nổi bật dưới bầu trời u ám, âm trầm phá lệ. "Ta đi tìm phụ thân thật sự của nó.... Bất quá..." Hắn xuống xe, mở cửa bên kia ra, tư thế đuổi khách. "Đừng muốn ta nhúng tay quá nhiều, ta có nguyên tắc của ta." Tần Hiên xoay người từ trong xe đi ra, sát qua bên hông hắn. "Ta chờ tin tức của ngươi." Bàn tay bắt cửa xe căng thẳng, Lãnh Tử Diễm diện vô biểu tình quay mặt đi. ".... Hảo." Quán bar. Tần Hiên chen vào đám người ồn ào náo động, chậm răi đi đến góc nhỏ yên lặng. Thanh niên chờ y thoạt nhìn hai mươi mấy tuổi, một thân đồ vest sạch sẽ, dựa trên sô pha, nhẹ xoa mày, bộ dạng có chút mỏi mệt. Tần Hiên ngồi xuống, bưng rượu thanh niên thưởng thức lên, ừng ực uống hết, dịch rượu chảy qua khóe miệng, y cũng không lau, tiện tay ném đi ly rượu, ngồi nhấc chân lên. "Ta đoán ngươi là tới kéo binh hỏi tội." Thanh niên mở mắt ra. "Ngươi nói với hắn cái gì?" Tần Hiên nhìn nam nữ lẫn lộn xanh xanh đỏ đỏ trong sàn nhảy, hỏi lại. "Ta cùng hắn, có chuyện để nói?" " Các ngươi ở trong xe mười phút." Thanh niên có đôi mắt rất đẹp, nhãn hình hẹp dài, so với đại đa số thanh niên lỗ mãng, thần thái bên trong có thể coi là có quý khí trầm tĩnh. " Nếu ngươi mạo hiểm gọi ta tới, chỉ vì những vấn đề nhàm chán đó, ta nghĩ ta không có lý do lưu lại." Tần Hiên đứng lên, hơi cúi người, ghé vào bên vành tai thanh niên. "Đừng làm Quân Hi hy sinh vô ích... ‘thiếu gia’ của ta." Nói xong câu này, y cũng không quay đầu lại, rời khỏi quán bar. Y biết, thiếu gia của y còn rất nhiều lời muốn nói. Chẳng hạn như, xin lỗi Tần Hiên. "Quân Ngân" không chết, Tướng quân sẽ không yên tâm. Chẳng hạn như, làm "Ảnh" của ‘Quân Ngân’, đây là lựa chọn của Quân Hi, lựa chọn của "Quân Ngân" cũng là lựa chọn của Quân gia. Lại chẳng hạn như, Tần Hiên, Quân Hi là tự nguyện... Ngươi xem, lực chú ý của Tướng quân từ Quân gia đã dời đi, mục đích của Quân Hi đã đạt được... Xin lỗi hữu dụng sao, giải thích hữu dụng sao, lý trí hữu dụng sao? Nếu những thứ đó hữu dụng, thiếu gia tại sao phải bị một nam nhân khiến cho chật vật như vậy, tại sao phải thương tâm đến một mình uống rượu đến phải súc ruột? Bây giờ... Quân Hi chết vì cả gia tộc. Cũng đã tới tình cảnh có chút sẩy chân liền vạn kiếp bất phục, thiếu gia lại còn quan tâm y cùng người kia nói mấy chuyện cỏn con lông gà vỏ tỏi gì. Y nhiều nhất chỉ chiếm tiện nghi trên miệng, chẳng lẽ còn có thể thật sự làm gì gia hỏa kiêu ngạo kia? Cho nên y ghét người kia! Hoá ra trong bụng hắn không phải của Lăng Diệp, phải đến tìm nam nhân cường bạo còn lưu lại thứ kia cho hắn, chắc chắn rất khó chịu. Y chính là không muốn hắn dễ chịu. Tần Hiên lau khóe mắt hơi ẩm ướt, trời đông giá rét, gió quất đến xương cốt cũng đau lên. Quân Hi có lẽ vĩnh viễn cũng không biết, hắn tồn tại là vì Quân gia, mà mình tồn tại, chỉ là vì hắn...