Hai giờ chiều, Đại hoàng tử công bố tin tức bệ hạ qua đời. Tuy sớm đã đoán trước, nhưng cổ phiếu thị trường cả nước vẫn sụp đổ toàn diện trước báo cáo cuối ngày, Nhất là hai nhà Quân Lãnh, do gia chủ gặp chuyện không may, trị giá cổ phiếu tháo chảy cuồn cuộn. Sản nghiệp dưới tay Lãnh gia gặp phải đả kích khắp nơi, Lãnh Tử Diễm căn bản không có cách nào ở ngoài phòng cấp cứu chờ kết quả, vó ngựa không dừng chạy tới cao ốc Lãnh thị chủ trì hội nghị. Năm giờ từ cao ốc đi ra, gió lạnh đập vào mặt, căng ra từng phiến mây dày đen sẫm ở trên không, dự báo đêm nay lại là đại tuyết. Lãnh Tử Diễm thu thập y phục, xoay người ngồi vào xe có rèm che đen nhánh. Ngồi bên cạnh là trợ lý cá nhân của phụ thân - Lí Hoàn, lúc xảy ra tai nạn, y ngồi trong xe phía sau, may mắn tránh được một kiếp. " Thiếu gia, sáu giờ ở Thừa Tướng phủ có một cuộc họp kín, chúng ta có thể sẽ muộn mấy phút, đã cáo lỗi với Thừa tướng đại nhân." Lãnh Tử Diễm gật đầu. "Bên phụ thân thế nào?" " Giải phẫu cắt chi rất thuận lợi, bác sĩ nói đã cơ bản thoát khỏi nguy hiểm." Tảng đá đè trong lòng hạ xuống một nửa, Lãnh Tử Diễm nhanh chóng thiếp đi. Hắn phải ngủ. Toàn thân đều đau, trong dạ dày cũng muốn ói. May mà ngày mai mới là ngày hẹn Từ Duệ phá thai, nếu mấy hôm trước liền phá đứa trẻ, theo như Từ Duệ nói, ba ngày sau có thể xuống giường đã là tốt lắm rồi. Chờ qua được trận này, sẽ xử lý đứa trẻ, Lãnh Tử Diễm mơ mơ màng màng nghĩ. Họp kín ở Thừa Tướng phủ, có mặt đều là người thuộc thế lực Thừa tướng, tuy trong nửa ngày bị thế lực Quân bộ chỉnh đến mặt xám mày tro, nhưng ai cũng không muốn biểu lộ ra, vẫn là bộ dạng hăng hái. Lãnh Tử Diễm lần đầu tiên một mình tham gia loại họp này, lại đến muộn mấy phút, lúc tới nơi liền bị một đám người lớn tuổi hơn ồn ào phạt rượu. Tự biết tửu lượng không tốt, Lãnh Tử Diễm trước khi tiến vào đã uống thuốc giải rượu, rượu qua phân nửa, lúc được Thừa tướng một mình gọi vào thư phòng, thần trí hắn vẫn thanh tỉnh. Thừa tướng là một nam nhân năm mươi tuổi, khuôn mặt ôn hoà, gã kêu Lãnh Tử Diễm ngồi xuống, nói dong dài nửa ngày mới chậm rãi tiến vào trọng điểm - gã muốn gia nhập kế hoạch thú nhân của Lãnh gia. Đương nhiên, đây không phải lần đầu tiên Thừa tướng đề nghị, cũng đương nhiên, phụ thân chắc chắn đã khéo léo cự tuyệt. Như vậy, bây giờ chuyện xưa nhắc lại, là ức hiếp hắn - vừa mới tiếp nhận trọng trách của phụ thân? Lãnh Tử Diễm trong lòng cười lạnh, trên mặt cũng không chút biểu lộ, nhẹ nhấp rượu trong suốt long lanh trong ly. "Phụ thân chưa tỉnh lại, việc này vãn bối làm chủ không được." Thừa tướng đành phải cười ha ha, khen Lãnh Tử Diễm là một đứa con nghe lời. Trong lời nói lại có ý muốn nâng đỡ hắn, thoát khỏi tầm khống chế của Lãnh Thừa Phong. Lãnh Tử Diễm cười theo gã, vừa lấy lòng Thừa tướng đại nhân, vừa kéo đề tài đến vô biên vô hạn, từ nữ minh tinh số một làng giải trí bát quái đến đảo chính công quốc láng giềng. Lãnh Tử Diễm không muốn dính dáng quá sâu cùng Thừa tướng như phụ thân, hắn nhớ Lăng Diệp từng nói, Quân bộ nắm trong tay thư cá nhân của Thừa tướng cùng Tướng quân địch quốc. Như vậy, kết quả của Thừa tướng có hai đường - bị Tướng quân tố giác hoặc quy phục Tướng quân. Vô luận loại nào cũng không có lợi cho người thuộc thế lực Thừa tướng. Làm không tốt c̣n có thể liên lụy làm mình vô duyên vô cớ dính tội danh phản quốc. Đại tuyết lông ngỗng quả nhiên rơi lả tả. Sau khi lên xe, Lãnh Tử Diễm lập tức uống hết nước chanh Lí Hoàn chuẩn bị, áp chế cảm giác buồn nôn. " Bây giờ mấy giờ?" " Mười giờ rưỡi." " Đến ngoại thành một chuyến." Vùng ngoại thành của Lãnh gia, đó là ám chỉ viện nghiên cứu, tòa nhà lầu cũ này đã có mấy chục năm lịch sử, từ bên ngoài nhìn lên có mấy phần âm trầm. Kiến trúc bình thường, xung quanh lại có trên một trăm cảnh vệ ngày đêm tuần tra, nhất là sau sự kiện Dã Kê chạy trốn, cảnh giới lại tăng một bậc. Có thể nói, nếu Quân bộ tiến công muốn phá hủy tầng trệt mà không dùng đạn pháo, ít nhất cần một tiếng hơn, mà một tiếng này cũng đủ để nhân viên nghiên cứu bên trong rời khỏi từ đường hầm. " Kém xa thú nhân thật sự..." Đứng trước vách thủy tinh, Lãnh Tử Diễm cảm khái. Trong vách có khoảng một trăm dã thú, chủ yếu là hổ báo sư tử, chúng an phận nằm sấp ở chỗ mình, tinh thần mệt mỏi, thân hình cũng không đủ uy mãnh. " Có mười con báo là phục chế nhất mô nhất dạng theo gien Dă Kê, vẫn có tì vết, hoặc là mắt mù hoặc là đi đứng không đủ nhanh nhạy, chỉ có một con tính ra tương đối thành công." Lí Hoàn nói. Lãnh Tử Diễm nhíu mày. "Tương đối thành công?" " Thân thể không có chỗ thiếu hụt rõ ràng, nhưng sức mạnh so với Dã Kê, tựa hồ kém một khoảng lớn." Lí Hoàn cười gượng. "Ít nhất không đụng bể vách thủy tinh chúng ta thiết lập." " Mang ra." Lãnh Tử Diễm từ tủ bên cạnh lấy súng gây mê ra, lên đạn. "Ta xem thử nó." Da lông đen nhánh, cặp mắt lợi hại, thân hình dài đến hai thước, tứ chi cường tráng. Cái đuôi vừa thô vừa dài cao cao vểnh vểnh, lộ vẻ dũng mãnh hung tàn. Nhưng chưa đủ. Lãnh Tử Diễm biết, đừng nói tới Lăng Diệp, dù so sánh với khí thế Dã Kê, cũng là thúc ngựa theo không kịp. Trên người thú nhân chân chính có loại uy nghiêm trời sinh, phảng phất như duy trì trong huyết mạch, khiến người ta thần phục không sinh ra sức phản kháng! Đồng tử băng lãnh của chúng, khóe mắt hơi câu của chúng, phảng phất như tạo hóa đang coi rẻ chúng sinh. Lưng bị cào một cái, nhưng vẫn thành công bắn lật hắc báo xuống đất. Lãnh Tử Diễm lại tuyệt đối không cao hứng. "Tại sao nó lại trúng đạn?" Hắn có mấy phần thất thần nhìn vật lớn trong vách thủy tinh, thấp giọng nói. "Trước mặt Dã Kê, ta ngay cả súng cũng không dám bắn." Lí Hoàn thấy trên lưng hắn máu chảy đầm đìa, kinh hãi vội vàng gọi bác sĩ, một bên nói. "Thiếu gia, ðây dù sao cũng là sản phẩm nhân tạo. Chỉ chế tạo ra loại nhân thú lai giống thôi đã tốn mất mười năm, đến tận khi đem Dã Kê làm bản mẫu, nghiên cứu này mới thật sự có đột phá. Bất quá... Bây giờ...." Y lắc đầu. "Dã Kê đi rồi, lại lâm vào tình trạng đình trệ, vô luận nhân viên nghiên cứu khắc phục thế nào cũng không biết làm sao tạo ra gien đồng dạng, hết lần này đến lần khác tạo ra sản phẩm thất bại. " Sao không bỏ thời gian vào súng ống?" " Ý thiếu gia là?" " Súng đạn có thể bắn thủng da thú nhân." Lãnh Tử Diễm vén môi, thanh âm vững vàng, lệ khí áp chế giữa ánh mắt đau khổ lại không chút khách khí đường hoàng xuất ra. Lí Hoàn cả kinh, minh bạch đối phương thoạt nhìn bình lặng, trên thực tế, đã hận đám người Quân bộ kia đến tận xương tủy. " Nhân viên nghiên cứu dưới quyền chúng ta đã sớm có nghiên cứu phương diện này, nhưng không có thú nhân thật sự làm vật thí nghiệm, cũng chỉ là lý luận suông." Ngẩng đầu, ánh mắt có chút sáng. "Thiếu gia... Hay là chúng ta có thể hướng Lăng thiếu gia... Mượn vài con?" Lãnh Tử Diễm từ dưới đứng lên. Động tác quá lớn, liên lụy đến thương khẩu sau lưng, không khỏi đau đến hút khí ra tiếng, bác sĩ giúp hắn buộc băng vải liên tiếp xin lỗi. Phẩy phẩy tay tỏ vẻ không có việc gì. Hắn chỉ đột ngột nghĩ, nếu mình mượn Lăng Diệp thú nhân, mục đích là nghiên cứu làm thế nào đánh chết tộc nhân y. Con báo kia có khoan hồng độ lượng tới đâu cũng sẽ nghiến răng nghiến lợi hận không thể xé vỡ hắn. Đi một chuyến đến bệnh viện xem phụ thân, lúc quay về Lãnh phủ, đã gần đến hai giờ sáng. " Thiếu gia." Tạ thúc cởi áo choàng dính đầy sương khí cho Lãnh Tử Diễm. "Lăng thiếu gia đến." Chuyện hôm nay xảy ra quá nhiều, Lăng Diệp thân phận mẫn cảm, vẫn không xuất hiện, trái lại gọi mấy cú điện thoại, bất quá Lãnh Tử Diễm một hơi cắt đứt. " Người đâu?" " Trong phòng thiếu gia, đang ngủ." Lãnh Tử Diễm nhíu mày lại, người kia.... Có thể quá không tự giác hay không?