[Ám Dạ Chi Tộc] – Quyển 1 – Every Death Is A Birth
Chương 31 : Phiên ngoại : entr’acte 1.5 – eye-tooth
Đây là chuyện xảy ra trước khi chúng tôi đi châu Âu.
Trong phòng đã xếp xong hành lý, mấy hôm trước Augustine đã xin nghỉ việc, hôm nay hắn tới công ty mang những vật cá nhân cuối cùng về. Tôi buồn chán mở tủ lạnh, lấy miếng bánh ngọt cuối cùng ra, lười biếng mang tới bàn trà ngoài ban công. Sau lần sức mạnh bùng nổ lần trước, tôi đột nhiên không còn sợ mặt trời, nói theo lời Augustine, lần bùng nổ đó đã thúc đẩy quá trình trưởng thành, bây giờ đã vượt qua thời kỳ trẻ nhỏ, trở thành một huyết tộc hoàn toàn.
Ánh nắng ấm áp rọi xuống, tôi nhét miếng bánh ngọt vào miệng, cắn một cái, đột nhiên thấy đau.
Không phải chứ…
Tôi nuốt miếng bánh xuống, há miệng gõ gõ răng nanh.
Đau!
Reng reng, chuông cửa vang lên. Tôi chạy tới, Augustine nhìn mặt mày ủ dột của tôi, xoa xoa mặt hỏi, “Sao vậy?”
“Augustine, tôi đau răng.”
“Hả? Em nói gì?” Augustine giống như nhìn thấy gà trống đẻ trứng, mở to mắt nhìn tôi.
“Tôi đau răng.” Tôi lặp lại, đau răng đâu phải bệnh, nhưng đau tới mức muốn chết luôn.
“Đau cái nào? Để tôi xem.” Augustine bóp hàm tôi, chạm vào từng chiếc một, lúc chạm tới răng nanh, tôi hét to một tiếng, không nghĩ ngợi ngậm miệng lại, thiếu chút nữa cắn luôn ngón tay hắn.
“A! Đau!”
“Bảo bối…” Augustine sững sờ, giống như vừa tận mắt nhìn thấy gà trống đẻ trứng, “Em bị sâu răng…?”
Tôi che miệng gật đầu, “Chắc là vậy rồi.”
“Hơn nữa còn sâu ngay răng nanh?!” Augustine lớn tiếng hô, một tay nâng trán, “Quỷ thần ơi…”
“Augustine, giờ làm sao? Nó giờ đã sâu rồi, tôi cũng không có cách.” Tôi đau đớn che miệng, răng nanh đau như kim đâm, giống như có người đang cầm cái răng nhổ ra, “Huyết tộc có nha sĩ riêng không?”
“Sao không chịu đánh răng đàng hoàng?” Augustine thở dài, “Huyết tộc có kỹ năng tự lành rất tốt, cho dù có bị sâu chút xíu cũng sẽ nhanh chóng phục hồi, sao lại…”
“Chắc là lúc trước đã sâu từ từ rồi, hồi đó được ăn cơm cũng tốt lắm rồi, mua kem đánh răng kém chất lượng để tiết kiệm, bàn chải cũng xài tới mấy năm trời.” Tôi đau đến chảy nước mắt, “Augustine, giờ làm sao?”
“Bảo bối, em ráng chịu đựng một chút, xem ra chúng ta phải xuất phát sớm rồi.”
Răng nanh đau chừng hai mươi phút rốt cuộc cũng dừng, Augustine mang theo đồ tùy thân, thả Batty đi trước về tòa thành kêu người tới lấy hành lý. Tôi khoác áo khoác lên, sau đó liền đi theo Augustine.
Sau khi nhảy qua vài thành phố, chúng tôi đã tới nước Anh. Augustine vào buồng điện thoại công cộng, gọi một cú điện thoại, sau đó mang tôi đến một phòng khám tư nhân. Vừa bước vào cửa, tôi liền cảm nhận rõ ràng hơi thở của đồng loại, trách không được Augustine phải ngàn dặm xa xôi mang tôi tới đây.
“A, Augustine, tôi nhớ anh muốn chết!” Một cô gái rất xinh đẹp có mái tóc vàng, mặc áo blouse trắng bước ra, cũng may nơi này là nước Anh bảo thủ, nếu không cô ta chắc chắn sẽ ôm Augustine một cái.
“Lâu rồi không gặp, Tina, càng ngày càng đẹp ha.” Augustine mỉm cười.
“Đương nhiên, đàn ông theo đuổi bổn tiểu thư đây nhiều vô số kể, hahahaha —!” Tina đặt tay dưới cằm, cười khoa trương, tôi thật sợ xã hội nước Anh, sao có thể chứa loại phụ nữ không thục nữ này.
“Được rồi, Tina, tôi mang bảo bối đến khám răng.” Augustine lễ phép nhắc nhở, cô ta rốt cuộc cũng chú ý tới tôi.
“Xin chào, Tiểu thư Tina.” Tôi cười ngọt ngào, dù sao cô ta là người khám răng cho tôi, tôi cũng không muốn bị tra tấn, vẫn nên tạo quan hệ trước, “Gọi tôi là Lăng.”
Tina quan sát tôi một lúc, đột nhiên hét lên, âm thanh xuyên thẳng vào lỗ tai.
“Á trời ơi — Dễ thương quá —!” Tina đột nhiên ôm lấy tôi, “Dễ thương quá! Augustine, anh tìm được cực phẩm này sao không thông báo với gia đình? Kì cục hà! A, đúng là đáng yêu! Làm tình nhân của tôi nha?”
“… Tiểu thư Tina… làm ơn buông tay… tôi sắp nghẹt thở!”
“A, xin lỗi, tôi nhìn thấy cái đẹp liền không chịu nổi kích động.” Tina ho khan một cái, đột nhiên trở nên vô cùng thục nữ, “Tôi là bá tước Tina của gia tộc Piye, thật vui đã gặp cậu, thân sĩ bé nhỏ.”
Piye, đây là gia tộc thứ ba mà tôi tiếp xúc, người đứng trước mặt này lại là bá tước, “Xin chào, tôi là Lăng Phương Weafer.”
“Hở? Không có tước vị? Sao lại…” Tina nhìn tôi khó tin, tôi lại nhìn Augustine.
Tôi không biết tại sao cô ta lại kinh ngạc, chẳng lẽ trước đây Augustine toàn quen người có tước vị? Tôi chớp mắt, “Tôi còn chưa trưởng thành, nếu tính theo tuổi của con người.”
“Á —!” Cô ta càng thêm kinh ngạc, xoay người chỉ vào Augustine, “Augustine, cái này là phạm tội!”
“Chứ cái người mới dụ dỗ bảo bối của tôi thì sao?”
“Người không biết không có tội.” Tina nói xong, kéo tay tôi vào phòng trong.
Tôi ngồi trên ghế, đợi Tina cầm bảng chụp X quang hàm răng của tôi tới. Bên cạnh ghế dựa có rất nhiều công cụ, kìm nhíp, còn có máy khoan điện, tôi nhìn liền sợ hãi, răng nanh đau nhức, trách không được lại có nhiều người sợ đi khám răng.
Tina đã quay lại, cầm tấm X quang gắn lên bảng đèn, chỉ vào răng nanh giải thích với tôi và Augustine. Cô ta nói vì để an toàn nên đã chụp những chiếc khác, bây giờ trên bảng là cả hàm răng xếp hàng chỉnh tề.
“Mấy chiếc khác không có vấn đề gì, nếu có sâu chút xíu cũng sẽ tự phục hồi, vấn đề ở chỗ này!” Tina dùng cái cây dài chỉ vào chiếc răng nanh được phóng to, “Đã sâu tới tủy, không thể cứu chữa.”
“Không thể cứu chữa? Nghĩa là?” Tôi run lên, hít một hơi.
“Đúng vậy, phải nhổ!” Tina cười đắc ý, “Hahaha, bổn tiểu thư sống lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên nhổ răng cho đồng loại, hahahaha!”
“Nhổ răng…” Tôi lẩm bẩm, nhớ tới lúc vào cửa, thấy mấy người ôm răng kêu đau đớn, tôi vươn tay nắm áo Augustine, trốn vào lòng hắn, “Augustine, nghe nói nhổ răng… đau lắm!” Tôi cọ cọ ngực hắn, nước mắt lưng tròng, “Với lại nhổ cái này rồi, sau này cắn người ta chỉ có một dấu răng, muốn chết cho rồi!”
“Ờ…” Augustine cũng do dự, nhìn Tina, “Chẳng lẽ không còn cách nào khác?”
“Không có!” Tina phủ định, “Nếu cứ để như vậy, tủy răng sẽ hư luôn, dây thần kinh bên trong cũng bị hư, tới lúc đó răng nanh chỉ còn cái vỏ!” Tina chống nạnh, một tay cầm cây gậy chỉ vào tôi, “Với lại sẽ đau, đau hơn gấp chục lần, cậu sống bao lâu nó sẽ đau bấy lâu!” Cô ta hung tợn uy hiếp, “Suy nghĩ cho kỹ đi!”
Tôi sợ hãi, vừa sợ nhổ răng, vừa sợ kem đánh răng, tôi không muốn, không muốn đâu!!!
“Huhuhu… Augustine!”
Augustine vỗ đầu tôi, bất đắc dĩ thở dài, một quỷ hút máu già đời như hắn đụng phải vấn đề mới mẻ này, xem ra cũng không có kinh nghiệm.
“Tina, nhổ răng nanh rồi còn mọc lại không?” Augustine nghĩ tới một vấn đề quan trọng.
“Thì trưởng thành rồi! Trưởng thành rồi cái gì mà không dài ra!” Tina tiêu sái hất mái tóc vàng, “Chỉ là cái răng thôi mà.”
“Thật không? Cái này là tin xác thực chứ?” Augustine sáng mắt, xác nhận nói.
Tina cười ha ha hai tiếng, sau đó trả lời đương nhiên, “Tôi đoán.”
“… Tina!”
“Tôi chưa từng nhổ răng cho đồng loại mà, sao tôi biết được? Nhưng mà yên tâm, trong một tuần không dài được, tôi sẽ làm cho cậu ấy một chiếc răng giả, với chất liệu mới nhất, cam đoan xài mấy trăm năm cũng không hư — có hư thì tới tìm tôi.”
Augustine nghe vậy cứng ngắc tại chỗ, môi mấp máy, tôi lại gần nghe hắn nói nhỏ.
“Răng giả… bảo bối của mình xài răng giả… Haha… Huyết tộc xài răng giả… Tina!” Hắn đột nhiên phóng to âm thanh, “Đó là răng nanh! Lúc cắn người mới nhô ra, bình thường làm sao cất vô!”
“Trang trí cũng được mà, xài một cái đựợc rồi.” Tina nhún vai.
“Tina!!”
Tôi thề với ma vương, ngoại trừ lần nhắc đến cha, đây là lần Augustine thất thố nhất.
“Được rồi, mau quyết định đi! Nhổ hay không nhổ?” Tina ngồi xuống, bắt chéo chân.
Tôi khiếp sợ nhìn Augustine, kéo vạt áo hắn, “Augustine…”
Augustine thở dài, thành khẩn nói, “Lăng, có vài vấn đề em phải tự quyết định, dù sao đây cũng là chuyện quan trọng cả đời…”
Tuy rằng chiếc răng này có liên quan đến tới cả đời tôi… nhưng nói thế nào cũng giống tôi đi lấy chồng… Không đúng, cưới vợ chứ nhỉ…?
“Nhưng mà tôi…”
“Nhóc.” Tina đột nhiên lại gần, đôi mắt nâu phát ra ánh sáng lập lòe, tôi sợ tới mức chui tọt vào lòng Augustine, “Cậu rất thích ăn bánh ngọt đúng không?”
“Đúng… đúng vậy.”
“Không nhổ răng sau này ăn bánh ngọt sẽ đau lắm nha, đau tới mức không ăn nổi bánh ngọt luôn, sau này nhìn thấy bánh ngọt chỉ có thể liên tưởng tới kem đánh răng thôi đó ”
Tôi cảm giác mồ hôi lạnh đổ trên trán, “Cái này…”
“Nhóc, rất thích uống máu ướp lạnh đúng không?”
Tôi thấp thỏm lo âu, “Đúng… đúng vậy…”
“Không nhổ răng sau này uống đồ lạnh sẽ đau, đau tới mức không uống nổi luôn, sau này nhìn thấy máu chỉ có thể liên tưởng tới kem đánh răng thôi nha ”
Hai giọt mồ hôi lạnh đổ xuống, “Tôi…”
“Nhóc, rất thích hôn môi với Augustine phải không?”
Tôi vô cùng sợ hãi gật đầu, “Phải…”
“Không nhổ răng sau này hôn đụng trúng là đau lắm nha, đau tới mức không mở miệng được, sau này nhìn thấy Augustine chỉ liên tưởng đến kem đánh răng thôi đó ”
Trước mặt tối sầm, lung lay hai cái, thiếu chút nữa ngã xuống, “… Tôi nhổ!”
“Vậy thì đúng rồi, hahahaha!”
Tiếng cười của nữ vương quanh quẩn trong phòng VIP, vì thế, tôi bị lừa tới cái ghế nhổ răng. Sau khi hành trình đau đớn kết thúc, chiếc răng làm bạn với tôi nhiều năm cũng ra đi, Tina rửa sạch, trả lại cho tôi.
“Nè, giữ làm kỷ niệm đi.”
Tôi soi gương, thoáng nhếch môi, một cái lỗ tối thui xuất hiện trong gương.
“Nhổ răng cho đồng loại tiện thật, tiết kiệm bông băng, nhìn xem mới có chút xíu đã cầm được máu.”
Tina tháo bao tay xuống, cảm thán, mà tôi đã nhào vào lòng Augustine.
“Òa… Augustine, tôi không muốn ra đường đâu.”
Augustine vỗ lưng tôi, hôn lên trán, “Yên tâm, bảo bối, nó sẽ mọc lại… Tối nay chúng ta đi ăn đồ mới ha?”
Augustine rõ ràng muốn an ủi tôi, nhưng cũng đồng dạng hắn đã dùng sai phương pháp.
“Òa!!” Tưởng tượng tôi chỉ còn một chiếc răng nanh, tôi khóc càng thêm lớn.
Vài ngày sau, chúng tôi ở trong một khách sạn. Thiếu mất một cái răng quả nhiên rất kì lạ, nói chuyện thì lọt gió, ăn thì kì kì, hôn môi cũng lạ, ngay cả Augustine cũng không quen khi thấy miệng tôi thiếu mất một cái răng.
“Augustine… nó chưa có mọc lại…” Tôi buồn rười rượi nhào vào lòng Augustine.
“Tôi biết, bảo bối…” Augustine cũng bất đắc dĩ nhìn tôi, “Câu này em đã tới 397 lần rồi, lần thứ 396 là mới nói cách đây mười phút…”
“Huhuhu…”
…
Cùng lúc đó là ở tòa thành Blood-red Bat.
“A, Steven, anh đến rồi, tốt quá!” Một huyết tộc tóc vàng bị chặn lại ở cửa, giống như xảy ra xung đột với thị vệ.
“Theodore? Sao cậu lại ở đây?” Steven vẫn mỉm cười, khoanh tay tựa vào tường, “Chẳng phải cậu nói không có thói quen đi chui sao?”
“Tôi với chủ nhân, điện hạ tương lai của Weafer các người có quan hệ không tầm thường đâu nha!” Theodore đáp lại, “A, đáng chết, Steven, anh nói bọn họ cho tôi vào đi.”
“Vào? Chi?” Steven vẫn mỉm cười, “Tuy rằng tôi không rõ điện hạ tương lai cậu nói là ai, nhưng Augustine với Lăng vẫn chưa tới.”
Theodore sửng sốt, “Cái gì?! Nhưng lúc tôi rời khỏi Mỹ thì hai người họ đã đi rồi mà!… Chắc không xảy ra chuyện gì chứ, quỷ thần ơi!”
“Vậy hai người họ giao cho cậu tìm.” Steven cười, phất tay, biến mất trong tòa thành.
…
Bốn ngày sau.
Tôi căng thẳng bước tới trước gương lần thứ n, do dự một giây, há miệng ra, giữa hai chiếc răng vẫn là cái lỗ, tôi bi ai lần thứ n.
“Vẫn chưa mọc lại?” Augustine ôm tôi từ phía sau, tôi im lặng gật đầu.
“Đừng buồn, ráng chờ thêm chút nữa.”
Tôi lại gật đầu, ôm cổ hắn, hôn lên môi. Augustine ôm chặt tôi, vẫn hôn kịch liệt như trước, đầu lưỡi linh hoạt càn quét trong khoang miệng, liếm tới cái lỗ, lợi không ngừng bị hắn đụng vào, đột nhiên hắn dừng lại.
“Bảo bối.” Augustine trông rất sốt ruột, “Hình như tôi liếm phải cái gì nhọn nhọn.”
Tôi nhất thời không phản ứng kịp, hắn ôm tôi vào nhà vệ sinh, mở miệng ra, dùng cây tăm đẩy lợi lên, có chút màu trắng nhô ra. Trời ơi, tôi thấy rồi, đó là răng nanh mới mọc!
“… Augustine, huhu, nó mọc lại rồi! Mọc lại rồi!”
Tôi hưng phấn nhảy tưng tưng, thiếu chút nữa làm bảo vệ của khách sạn nghĩ trên này xảy ra vụ án gì. Qua hai ngày sau, răng nanh mọc lại bình thường, giống y như đúc chiếc đầu tiên, quả nhiên khả năng phục hồi của huyết tộc trưởng thành không phải dạng vừa đâu.
“Được rồi, chúng ta về tòa thành thôi.”
“Ừ.”
…
Trong tòa thành Blood-red Bat.
“Hả? Theodore chẳng phải đi tìm hai người sao, không đi chung với hai người hả?” Steven khó hiểu hỏi.
Tôi và Augustine mở to mắt nhìn nhau cả buổi, đều lắc đầu.
“Bởi vì xảy ra chút chuyện… khụ khụ…” Augustine nhìn tôi, “Cho nên chúng tôi ở Anh một lúc, nhưng mà bảo bối không muốn gặp người ngoài — nói chính xác là đồng loại, cho nên tôi mới đánh tan hơi thở…”
Steven sửng sốt, sau đó bừng tỉnh, chống tay lên tường cười ha hả, “Lăng… cậu đúng là… khắc tinh của Theodore…”
…
Ở một bán đảo nào nó trên Thái Bình Dương.
“Lăng thân yêu của tôi… chủ nhân của tôi… rốt cuộc cậu ở đâu vậy —!”
ENTR’ACTE 1.5 Eye-Tooth END.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
25 chương
63 chương
58 chương
127 chương
223 chương