Ấm áp
Chương 2
Cậu thiếu niên mặc áo trắng dựa vào tường, trên tay cầm một điếu thuốc, sắc mặt lạnh lùng, im lặng nhìn cô gái trước mắt.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì?” Giọng nói của cậu rất êm tai, trầm đục lại ấm áp, rất có từ tính.
“Mình…Thầy….Thầy bảo mình nói cho cậu biết, ngày mai là thi giữa kì” Giọng nói của cô gái run rẩy.
Cậu trai gật đầu, hít một hơi thật sâu rồi thở ra: “Mình biết rồi”.
“Vậy….Vậy ngày mai cậu có tham dự kì thi không?” Cô gái dần bình tĩnh trở lại, cố lấy dũng khí hỏi một câu.
Cậu trai cười mỉa nhìn cô, đôi mắt hoa đào xếch lên, trông như mê mẩn, “Cậu tên là Ngôn Tiểu Mễ đúng không? Vậy đi, nếu cậu đồng ý làm bạn gái của mình, ngày mai mình sẽ đi thi”.
Ngôn Tiểu Mễ từ trong mộng tỉnh lại, sờ vào lồng ngực, nơi trái tim đang đập loạn. Chuyện cũ từ nhiều năm trước lại xuất hiện trong giấc mơ, cảm xúc loạn nhịp này vẫn chân thực như thế.
Ngoài cửa sổ mặt trời đã lên cao, cô lập tức nhảy dựng lên, không xong rồi, hôm nay thứ bảy, cô đã hẹn với Tống Hàn đi dạo phố và xem phim.
Tống Hàn là bạn trai của cô, cũng là học trưởng cũ, tuy không thuộc diện đẹp trai-cao ráo-giàu có, nhưng thái độ làm người rất tốt, là dòng dõi thư hương, cũng được xếp vào hàng ngũ có-chất-lượng.
Sau khi tốt nghiệp, Tống Hàn xin vào làm trong một công ty bất động sản, vừa được thăng chức lên làm trợ lý giám đốc.
Hôm qua, anh nhận được số tiền thưởng rất lớn của một dự án cao cấp. Ngay lập tức, anh hẹn cô đi ăn buffe để chúc mừng.
Ngôn Tiểu Mễ vì buổi tiệc này mà bỏ cả cơm trưa, kết quả là đói bụng nửa ngày, tiệc lớn lại chưa ăn được.
Hai người hẹn gặp nhau ở quảng trường Đông Phú, lúc Ngôn Tiểu Mễ đến thì đã gần mười một giờ. Tống Hàn vừa nhìn thấy cô thì chau mày: “Tiểu Mễ, sao mắt em lại có quầng thâm như thế này, có phải tối hôm qua thức khuya không?”.
Ngôn Tiểu Mễ rụt cổ, cười ha ha: “Không có, tại hôm qua có ác mộng nên không ngủ được thôi!”.
“Còn nói dối anh, có phải hôm qua em lại thức đêm cùng với Bùi Linh? Cô ấy là một con cú đêm, em đừng học theo cô ấy” Tống Hàn là người theo trào lưu “lối sống lành mạnh”.
“Ngày hôm qua có một đọc giả chạy đến nhục mạ tiểu thuyết của A Linh, em chỉ giả làm người nhà của cậu ấy để “tiếp chuyện” thôi!”.
“Bùi Linh còn viết văn trên mạng à? Sao cô ấy không tìm một công việc cho mình?” Tống Hàn hỏi.
“Ấy, anh đừng xem thường A Linh, tiểu thuyết cô ấy viết ra luôn đứng trong top đầu đấy! Lượt xem rất cao” Ngôn Tiểu Mễ bênh vực bạn thân.
“Được rồi, được rồi, cô ấy là một tác gia, cô ấy rất lợi hại!” Tống Hàn đầu hàng.
Hai người từ quảng trường đi tìm một nhà hàng để ăn cơm, Ngôn Tiểu Mễ oán giận nói: “Em đúng là không có lộc ăn, buffe ngày hôm qua ngon không?”.
“Rất ngon, thịt dê nướng, bò bít tết, tôm và càng cua, các loại cá thái lát, các loại điểm tâm, còn có món mà em thích ăn nhất nữa, nhìn rất hấp dẫn” Tống Hàn trêu cô.
Ngôn Tiểu Mễ muốn điên lên: “Anh đứng nói nữa, nước miếng của em muốn chảy hết cả rồi”.
“Sau này, em đừng lái xe, em mà còn lái xe anh sẽ lo chết mất, báo hại anh chỉ có một người mà lại cầm cả một bát to, liều mạng ăn, mọi người đều nhìn anh”.
“Có người đẹp nào đến gần anh không?” Ngôn Tiểu Mễ tức giận nói.
“Có, rất nhiều người đẹp, đáng tiếc, anh đã khẳng khái nói rằng: tôi đối với bạn gái của mình rất trung thành và tận tâm, tuyệt đối không có hai lòng”.
Ngôn Tiểu Mễ lập tức nở nụ cười, đảo đôi mắt tròn xoe, giống con cún con, khiến tâm người ta ngứa ngáy. Tống Hàn thất thần, đột ngột nói: “Tiểu Mễ, khi nào em theo anh về nhà ra mắt ba mẹ?”.
“Hả?” Ngôn Tiểu Mễ sửng sốt, “Nè, sao nhanh vậy, chúng ta mới hẹn hò được nửa năm”.
“Lúc anh theo đuổi em không tính là yêu đương sao?” Tống Hàn bất mãn nói, “Mấy bạn học của anh đều kết hôn rồi”.
“Đó là do họ kết hôn sớm, bị ép buộc, họ đều không có trách nhiệm với hôn nhân, Tống Hàn, chuyện kết hôn với em mà nói đó là việc cả đời, nếu anh muốn nửa đường bỏ trốn, em sẽ cùng anh “ôm nhau mà chết”!” Ngôn Tiểu Mễ cắn cắn hạt đậu phộng, khí thế nói.
“Ngôn Tiểu Mễ, em đi hỏi xem, có ai giống em cả ngày cứ buồn lo vô cớ, chưa kết hôn đã nghĩ đến ly hôn” Tống Hàn bất mãn, “Có phải em mắc chứng gọi là sợ hãi tiền hôn nhân phải không?”.
“Không phải, em chỉ muốn khảo sát lại anh thôi” Ngôn Tiểu Mễ cười hì hì nói.
Cơm nước xong, họ cùng nhau đi xem phim. Ngôn Tiểu Mễ thích xem phim tình cảm, Tống Hàn lại thích phim khoa học, tranh luận một hồi, dĩ nhiên là Ngôn Tiểu Mễ thắng.
Cô ôm bỏng ngô, nước mắt lưng tròng nhìn nam diễn viên chính khàn cả giọng nói lời yêu trong màn mưa, bả vai đột nhiên bị đè xuống, Tống Hàn đặt tay lên đó, thì thầm bên tai cô: “Tiểu Mễ, anh cũng yêu em”.Không hiểu sao, trong lòng Ngôn Tiểu Mễ không có cảm giác vui mừng mà chỉ toàn là áy náy.
Tống Hàn đi chơi với cô cả ngày, lúc về thì trời đã tối, anh giúp cô mua một túi lớn nước hoa quả và đồ ăn vặt, luôn miệng dặn cô phải ăn nhiều cơm, đi ngủ sớm, gần đây công ty rất trọng dụng anh, sếp cũng vừa gọi điện cho anh lúc sáng, bảo anh đi công tác một tháng. Bây giờ, công việc của anh rất nhiều, bắt đầu ngày mai sẽ tăng ca, anh lại ở xa nhà Ngôn Tiểu Mễ, không thể thường xuyên chạy qua thăm cô được.
Lần đầu tiên, Ngôn Tiểu Mễ đem lời dặn dò của Tống Hàn để vào tai, quyết định làm một cô bạn gái ngoan ngoãn, ngủ sớm dậy sớm, ăn cơm ba bữa đúng giờ, ngay cả việc nửa đêm Bùi Linh có chút đổi khác cũng không kịp động viên, chỉ nằm xuống giường liền ngủ. Sáng hôm sau tỉnh dậy, tinh thần dĩ nhiên tốt hơn rất nhiều.
Ăn xong điểm tâm, Ngôn Tiểu Mễ mới nhớ đến chiếc xe yêu quý của mình, mong muốn chạy thật nhanh đến cửa hàng sửa xe.
Đến đó, cô tìm thấy ngay em QQ của mình, làm đồng, sơn điện cũng không tồi, kính chiếu hậu cũng sửa rất tốt, cô vừa tính tiền vừa hỏi anh nhân viên: “Anh đẹp trai, xe của tôi do ai sửa vậy? Có phải Phong Phàn không?”.
“Phong Phàn nào? Không biết!” Anh nhân viên không kiên nhẫn trả lời.
Ngôn Tiểu Mễ mặc kệ: “Chính là cái anh có vóc người cao cao, có đôi mắt đào hoa, rất có thể là người mới, không phải các anh bắt nạt anh ấy đấy chứ?”.
“Nhân viên mới dĩ nhiên phải làm chân phụ việc, cô còn muốn anh ta được đãi ngộ như nhân viên chính thức chúng tôi?”.
Ngôn Tiểu Mễ tìm một lượt khắp cửa hàng cũng không thấy Phong Phàn, lại chạy lên văn phòng của ông chủ. Ông chủ là một người đàn ông thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, cầm một ly trà, đang chơi trò chơi.
“Ông chủ, ở đây có người nào tên là Phong Phàn không?” Ngôn Tiểu Mễ khí thế hỏi.
“Phong Phàn? Chưa nghe đến cái tên này” Ông chủ không ngẩng đầu lên mà trả lời.
“Nói dối, hôm trước tôi đến sửa xe, rõ ràng thấy anh ấy làm trong này, có phải ông thấy anh ấy không vừa mắt nên đuổi việc rồi?” Ngôn Tiểu Mễ vừa nói vừa nghĩ đến việc anh không có tiền ăn cơm, trong lòng lo lắng muốn chết.
Ông chủ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn cô: “Cô nói ai? Người đó trông ra sao?”.
“Là người có đôi mắt đào hoa…”.
Ông chủ sực tỉnh, lập tức đứng lên, nhiệt tình nói: “Là anh chàng đẹp trai, lúc cười lên nhìn rất tuấn tú đúng không? Gọi là Phong…gì đó? Tôi làm sao dám đuổi cậu ấy, chẳng qua là hôm nay cậu ấy không đi làm thôi”.
Ngôn Tiểu Mễ ngượng ngùng: “Tôi xin lỗi, tôi nghĩ ông chê anh ấy không có kỹ thuật nên đã đuổi việc. Thật ra, con người ai sinh ra là biết hết được đâu, không được học tập thì làm sao mà lên nổi ông chủ chứ!”.
Ông chủ gật đầu như giã tỏi: “Em gái nhỏ này nói rất đúng, chỉ cần Phong….Phong….”
“Phong Phàn” Ngôn Tiểu Mễ nhắc nhở.
“Đúng rồi, chỉ cần Phong Phàn chịu khó học tập, cho dù tôi có phải hộc máu cũng quyết tâm dạy cho bằng được” Ông chủ dõng dạc vỗ bàn.
Ngôn Tiểu Mễ cảm kích nhìn ông ta: “Ông chủ, ông thật tốt, hai ngày sau tôi lại đến thăm anh ấy”.
Ông chủ đích thân tiễn cô ra cửa, ân cần nói: “Em gái nhỏ! Thường xuyên đến đây nhé! Toàn thể nhân viên cửa hàng đều mong em đó”.
Dù đầu óc Ngôn Tiểu Mễ không nhạy bén cũng cảm thấy lời này có vấn đề, cô bất an hỏi: “Ông chủ, có phải tính tình của Phong Phàn không tốt?”.
“À? Tính khí cậu ta…bình thường, không tốt cũng không xấu”. Ông chủ ba phải trả lời.
“Ông chủ đừng sợ anh ấy, anh ấy không chịu học anh cứ mắng, anh ấy thật ra chỉ là hổ giấy thôi” Ngôn Tiểu Mễ an ủi.
Mặt ông chủ thoát chút trắng bệch, sau một lúc mới run run gật đầu: “Được rồi, tôi sẽ cố gắng dạy bảo cậu ta, em gái nhỏ, em cứ yên tâm”.
Ngôn Tiểu Mễ bước đến QQ bé nhỏ, mở cửa, tâm tình rất sung sướng. Tuy cô đã có 3 năm kinh nghiệm lái xe, nhưng cũng mới mua xe được hai tháng. Tính tình cô nhanh nhảu, kĩ thuật lái xe lại kém, luôn bị những tài xế phía sau trách mắng, Tống Hàn và Bùi Linh nghe nói cô lái xe thì rất lo lắng, còn cô thì lại “bình chân như vại”, chả mấy khi nghĩ nhiều.
QQ bé nhỏ nghiêng trái vẹo phải một hồi, chốc lát đã đến địa điểm cô muốn, Ngôn Tiểu Mễ phụng mệnh đến siêu thị mua thức ăn dành cho cả tuần, Bùi Linh là trạch nữ điển hình, chỉ trừ những lúc cần thiết, còn lại toàn bộ thời gian chắc chắn sẽ không rời nhà một bước.
Ngôn Tiểu Mễ đỗ xe xong định đi vào, chợt thấy trong những người buôn bán ở đó có một bóng dáng rất quen, cao ráo, đẹp trai, ẩn sau lớp vải là làn da màu lúa mạch, áo sơmi mở hai cúc, lộ ra nửa vòm ngực. Ngôn Tiểu Mễ vui vẻ, mừng rỡ mà kêu lớn: “Phong Phàn!”.
Phong Phàn ngạc nhiên quay đầu, ngẩn ra, mày nhăn lại. Ngôn Tiểu Mễ nhanh chóng chạy đến bên anh, nói như pháo nổ: “Được lắm, anh lại còn nhàn nhã đến đây dạo phố! Anh có biết làm vậy, ông chủ sẽ đuổi việc không hả?”.
Phong Phàn cười cười nhìn cô, nói: “Không phải em hai ngày trước còn chê công việc của tôi, sao hôm nay lại múa chân múa tay vui vẻ khi thấy tôi như vậy?”
“Còn tốt hơn việc anh chơi bời lêu lổng” Ngôn Tiểu Mễ bất mãn nói.
“Ai vậy?” Một giọng nữ bên cạnh vang lên, Ngôn Tiểu Mễ lúc này mới chú ý, một cánh tay nữ đang khoát lên tay Phong Phàn, thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi, trang điểm kĩ lưỡng, bận âu phục, vừa nhìn đã biết là người giàu có, ngón áp út tay trái lại đeo một chiếc nhẫn kim cương lớn, phát sáng dưới ánh mặt trời.
Phong Phàn cười nói: “Alexia, cô ấy là bạn học cũ của em, hai ngày trước mới vừa gặp lại, chị không cần đoán mò”.
Alexia cười cười nói: “Hôm nay em phải theo chị đi dạo phố, em không được chơi xấu đó nhé!”
Ngôn Tiểu Mễ cảnh giác nhìn người phụ nữ đó, liếc mắt một cái: “Vì sao anh ấy phải đi dạo phố cùng cô? Anh ấy còn phải đi làm mà!”.
“Hử?” giọng Alexia tràn ngập ý cười, vỗ vỗ bả vai Phong Phàn nói: “Tiểu tử này còn muốn đi làm? Hôm nay là chủ nhật, vẫn nên chơi bời một tí đi”.
Phong Phàn trừng mắt nhìn Ngôn Tiểu Mễ, nói: “Sao cô cứ thích xen vào chuyện của người khác như trước vậy?”.
Ngôn Tiểu Mễ khổ sở, im lặng một lúc mới nói: “Lúc trước anh nói, đàn ông nếu cứ dựa vào phụ nữ chỉ là một kẻ không có tương lai, không lẽ bây giờ anh lại trở thành kẻ không có tương lai như vậy?”.
Phong Phàn run lên, bên kia Alexia cươi nghiêng ngã, vừa cười vừa đưa tay sờ vào mặt Phong Phàn, nói đứt quãng: “Em yêu, thì ra em còn có lí tưởng như vậy, đi thôi, nhanh nghe theo em gái nhỏ này đi nào, ngoan ngoãn đi làm đi! Chị đi trước, có gì gọi lại sau”.
Ngôn Tiểu Mễ nhanh chóng kéo tay Phong Phàn, muốn cứu vãn chút mặt mũi, chỉ tiếc lại chậm một bước, Alexia ăn đậu hủ xong, cảm thấy thỏa mãn nên đi rồi.
Hết chương 2
Truyện khác cùng thể loại
187 chương
84 chương
91 chương
50 chương
125 chương