All You Need Is Kill
Chương 10 : Trung sĩ Ferrell (2)
Dịch giả: Maththunder
Hai lính gác sừng sững đứng trên con đường dẫn tới khu vực nằm trong phạm vi quyền hạn của Hoa Kỳ. Họ trông rất đồ sộ, mỗi gã mang một khẩu súng trường năng lượng cao trong tay, chúng to bằng cả bắp chân của tôi.
Hình thể của họ khiến họ trông như những bộ giáp được đem đi trưng bày vậy. Người đi ngang qua nhìn phát là biết ngay ai đang làm nhiệm vụ mà chẳng cần họ nói một lời. Kể cả bom bi có rải như mưa từ trên trời xuống thì những gã này vẫn sẽ trụ trên mặt đất, không chút chớp mắt cho tới khi họ nhận được mệnh lệnh trực tiếp yêu cầu đi làm việc khác.
Nếu bạn không thèm để họ vào mắt và đi thẳng tới cổng chính, bạn sẽ đi trên con đường mà tôi đã đi khi tôi cố đào ngũ trong vòng lặp thứ ba. Chạy trốn thì dễ thôi. Với những gì tôi học được, tôi hẳn có thể né được cuộc tập kích của Mimic và đi thẳng tới Thành phố Chiba. Nhưng hôm nay tôi có mục tiêu khác.
Giờ là 10:29. Tôi đang đứng trong điểm mù của hai gã lính gác. Với sải chân tám mươi phân của tôi, hai gã lính cách tôi chính xác mười lăm giây.
Một con mòng biển bay qua đầu. Tiếng gầm xa xa của đại dương hòa lẫn cùng âm thanh hỗn tạp trong căn cứ. Cái bóng của tôi nhỏ nhoi và lẻ loi bám dưới chân. Chẳng có ai khác trên đường.
Một chiếc xe chở nhiên liệu từ Mỹ chạy ngang qua. Hai gã lính gác thi lễ chào.
Tôi phải căn thời gian đi sao cho chuẩn.
Ba, hai, một.
Chiếc xe tải đâm đầu vào giữa màn sương mờ trên đường. Một bà cụ lao công mang theo dẻ lau đang đứng ngay trước chiếc xe tải. Phanh xe rít lên. Động cơ xe chết cứng. Hai gã lính quay về hướng chấn động, họ lơi là cảnh giác chỉ trong giây lát.
Tôi liền bước đi.
Tôi có thể cảm nhận được hơi nóng phả ra sau lớp vải dày. Với cơ bắp như vậy, tôi không hề nghi ngờ chuyện họ có thể thọc tay vào đít tôi và rút xương sống ra. Trong khoảnh khắc, lòng tôi dậy lên khát khao phi lý trí muốn rút roi ra quật vào người họ.
Tất nhiên rồi, tao có lẽ trông như gió thổi phát là đổ, nhưng chúng mày đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong. Muốn thử với tao à? Ai mà thèm để mắt tới một tay lính mới dân Châu Á bé con con cơ chứ?
Liệu những kĩ năng mình học được trong điều khiển Chiến giáp có thể chuyển thành kĩ năng cận chiến tay không trước con người không nhỉ? Liệu mình có mạnh hơn chút nào không? Sao phải đợi lũ Mimic, sao không tự kiểm tra trước mấy con chuột bạch này nhỉ?
Gã lính gác bên phải quay lại.
Bình tĩnh. Giữ mặt lạnh như tiền. Hắn đang quay về bên trái. Khi hắn ta quay, mày sẽ lẩn vào điểm mù của gã lính gác còn lại. Ngay lúc hắn ta nhìn quanh quất tìm kiếm chút dấu vết của Keiji Kiriya thì mình đã hòa mình vào cảnh vật và mất hút.
“Mày có thấy gì không?”
“Trật tự đi. Đội trưởng đang nhìn đấy, và anh ấy trông chẳng vui vẻ gì đâu.”
“Fuck you.”
Và cứ như vậy, tôi đột nhập vào lãnh thổ của Hoa Kỳ.
Mục tiêu của tôi là một chiếc Chiến giáp từ Hoa Kỳ. Sau vài vòng lặp, tôi đưa ra kết luận rằng tôi cần một vũ khí mới –– thứ mà quân Nhật Bản bọn tôi không có. Khẩu súng trường 20mm phổ thông không xi nhê là bao trước lũ Mimic. Chúng là thứ vũ khí đạt đến sự cân bằng trong số lượng đạn mà một người lính có thể mang theo, xác suất bắn trúng những đối tượng di chuyển với vận tốc cao và độ giật cho phép. Chúng mạnh hơn những vũ khí họ từng lưu hành, nhưng nếu bạn muốn đâm thủng bộ xương bên trong kia, 50mm là loại đạn duy nhất đảm bảo chắc chắn.
Chiến lược cơ bản của UDF là tuyển một đội bộ binh trọng giáp nằm bắn đạn 20mm để giảm tốc độ của kẻ thù đủ để pháo binh và xe tăng có thể hạ chúng. Trong lúc luyện tập, đội hỗ trợ không bao giờ tới đủ nhanh hay đủ mạnh. Rút cục chúng tôi phải tự thân tiêu diệt Mimic.
Thứ vũ khí được coi là giải pháp cuối cùng cho dân kỳ cựu, và cũng là cái mà tôi sử dụng là mũi khoan phản lực nằm trên vai trái. Bạn có thể khoét một lỗ và khoan thủng ruột một con Mimic với một trong những cục cưng kia. Súng phóng tên lửa đôi lúc cũng hữu dụng, nhưng thứ đó khó bắn trúng quá, và thông thường thì bạn sẽ hết tên lửa ngay lúc bạn cần chúng nhất. Khi tôi càng lúc càng quen thuộc với chiến trường, tôi phụ thuộc nhiều hơn vào sức mạnh của mũi khoan phản lực 57mm.
Nhưng khoan phản lực có một nhược điểm to lớn: Băng đạn chỉ có đúng hai mươi viên. Không như súng trường của chúng ta, bạn không thể thay đạn cho nó. Cái lúc bạn bắn xong viên thứ hai mươi thì cũng là lúc bạn xong đời. Nhiều nhất một người lính chỉ đục được tối đa hai mươi lỗ trên thứ gì đó. Một khi khoan phản lực hết đạn, bạn còn chẳng thể dùng nó để làm cái gì ra hồn. Người thiết kế ra Chiến giáp đơn giản là không hề cân nhắc tới khả năng có người sống đủ dai khi chiến đấu với Mimic để dùng hơn hai mươi viên.
Đm nó chứ.
Vì hết đạn mà tôi đã chết kha khá lần. Lại một kết cục chết chóc khác. Cách duy nhất để tránh nó là tìm một vũ khí cận chiến mà không hết đạn. Tôi đã từng thấy một cái trong cái trận chiến bắt đầu cả chuỗi vòng lặp này.
Rìu chiến. Rita Vrataski, một chiến thần Valkyrie trong Chiến giáp đỏ rực, cùng chiếc rìu của cô ta. Mà nói chính xác thì cái đấy phải gọi là một cục volfram cacbua dưới hình dạng của một chiếc rìu. Một chiếc rìu chiến hai lưỡi thì không thể hết đạn. Bạn vẫn có thể dùng nó khi nó bị bẻ cong. Nó nặng đến thế cơ mà. Đó quả thực là một vũ khí cận chiến tuyệt hảo.
Nhưng trên cái quả đất này, Keiji Kiriya vẫn là một thằng lính mới mà chưa từng thấy trận chiến đầu tiên. Nếu tôi nhờ họ thay mũi phản lực thông dụng bằng một vũ khí khác chỉ đơn giản là vì tôi không thích nó thì cứ ngồi mốc mặt mà chờ họ lắng nghe đi nhé. Yonabaru đã cười vào mặt tôi, và Ferrell thậm chí còn đấm tôi. Khi tôi cố thẳng thắn nói chuyện với chỉ huy trưởng của tiểu đội, hắn ta lờ tôi đi luôn. Tôi sẽ phải tự mình kiếm lấy thứ vũ khí tôi cần.
Tôi hướng tới doanh trại tại khu vực mà Lực lượng Đặc nhiệm Hoa Kỳ đang trú ngụ. Năm phút sau khi sang bên phía căn cứ của quân Hoa Kỳ, tôi chạy tới chỗ chỉ có một người lính canh gác. Cô ấy đang vặn ốc bằng một cái cờ lê.
Cái mùi sốc của dầu máy nồng nặc trong không khí, át đi cả cái mùi mặn mặn từ đại dương. Mấy gã cứ vo ve như ruồi quanh căn cứ đã rút cả. Dưới bóng râm của doanh trại, thứ vũ khí kim loại mà loài người sử dụng để triệt hạ kẻ thù đang say ngủ.
Cô gái cầm cờ lê đó là Shasta Raylle, một kĩ sư thường dân. Lương của cô ta tối thiểu phải ngang ngửa một trung úy. Tất nhiên là cao hơn một thằng lính quèn như tôi rồi. Tôi liếc sơ qua hồ sơ về cô ta: cao 152 centimet; nặng 37 kilo; thị lực 20/300; thức ăn ưa thích, bánh trái cây. Cô ta chảy trong mình dòng máu Ấn Độ Hoa Kỳ và có mái tóc đen thắt lại thành bím.
Nếu Rita là một con mèo rừng đi lảng vảng kiếm mồi thì Shasta là một con thỏ, không trật đi đâu được. Cô ta đáng lẽ phải ở nhà, cuộn mình trong một căn phòng ấm áp và kín gió, xem vô tuyến và ngồi nhai kẹo, chứ không phải là bám đầy dầu mỡ ở một căn cứ quân sự thế này.
Tôi cố nói nhẹ nhàng hết mức có thể. “Xin chào.”
Shasta nhảy dựng lên khi nghe giọng tôi. Chết tiệt. Vẫn chưa đủ nhẹ nhàng.
Cặp kính dày của cô nàng rơi cái bịch xuống sàn. Nhìn cô nàng đi tìm kính cứ gà mắc tóc ấy. Thay vì thả cái cờ lê xuống và mò mẫm bằng cả hai tay thì cô nàng cứ quơ quơ trong tuyệt vọng chỉ bằng một tay. Không phải là chuyện mà bạn trông đợi từ một người tốt nghiệp hạng đầu trong lớp tại đại học MIT, phát triển những chiếc Chiến giáp quân sự đặc dụng nhất ngay trong luận văn đầu tiên về công nghệ phòng thủ quân sự, và rồi, theo một yêu cầu, nhảy vào UDF và trở thành kĩ sư xuất sắc cho một chiếc Chiến giáp đỏ rực làm từ thép súng.
Tôi cúi xuống và lượm kính hộ cô ấy –– trông nó giống hai cái kính lúp được gắn lại với nhau hơn.
“Cô làm rớt này,” Tôi nói, đưa cặp kính ra tại chỗ mà tôi hy vọng cô ấy có thể thấy.
“Cảm ơn, dù cho anh là ai.”
“Đừng để ý tới chuyện đó.”
Shasta nhìn tôi. Cặp đít chai khiến đôi mắt cô ấy trông như hai quả trứng gà chiên.
“Và anh là...?”
“Keiji Kiriya.”
“Cảm ơn, Keiji Kiriya. Tôi là Shasta Raylle.” Tôi cố tình không nhắc tới quân hàm cùng tiểu đội của tôi. Shasta cúi đầu xuống. “Tôi để ý thấy nơi này có vẻ giống như một doanh trại giản đơn thông thường –– chà, mà nó đúng là vậy, nhưng đó không phải điểm trọng yếu. Điểm trọng yếu ở đây là, nó chứa đựng những công nghệ quân sự vô cùng nhạy cảm. Chỉ có những người có quyền hạn nhất định mới được phép đi vào thôi.”
“Tôi biết. Tôi chẳng muốn gia nhập đâu.”
“Ồ. Được! Tôi mừng là chúng ta rạch ròi được chuyện đó.”
“Thực ra,” Tôi bước tới một bước và nói, “Tôi tới đây để tìm cô.”
“Tôi á? Tôi-tôi rất vui, nhưng tôi e rằng tôi không thể –– ý tôi là, anh có vẻ là một người tốt, chỉ là tôi không nghĩ chuyện này sẽ thích hợp, và vẫn còn những công việc phải chuẩn bị cho ngày mai, và ––“
“Giờ còn chưa tới trưa mà.”
“Nó sẽ tốn cả ngày!”
“Cô bình tĩnh nghe tôi nói đã ––“
“Tôi biết rằng trông có vẻ như tất cả những gì tôi đang làm chỉ là tháo dỡ và lắp lại bộ phận này –– chà, và quả thực là vậy, nhưng tôi đang thực sự bận. Rất bận!” Bím tóc của cô nàng đung đưa khi cô ta tự gật đầu, nhấn mạnh sự thành thật của bản thân.
Cô ta hiểu nhầm rồi. Phải cho mọi thứ về lại quỹ đạo thôi––
“Vậy bộ nhớ ngoài của bộ chiến giáp này đã bị hỏng à?”
“Ừ đúng, nhưng –– sao anh biết được?”
“Này, cả tôi và cô đều biết rằng bộ nhớ ngoài cũng không được sử dụng nhiều trong chiến đấu. Nhưng vì những con chip đặc hiệu này chứa cả tấn công nghệ quân sự nhạy cảm, cô sẽ phải hoàn thành cả núi công việc để thu hồi lại một cái, tôi nói đúng chứ? Và cái gã con hoang trọc lông lốc ở xưởng vũ khí cứ bám lấy cô dù cô đã nói với hắn ta không biết bao nhiêu là lần rằng cô không có hứng thú, tôi đoán vậy. Nó gần như đủ để khiến cô cân nhắc tới chuyện trộm lấy một cái từ một trong những bộ Chiến giáp của Quân Nhật Bản.”
“Trộm lấy một–– tôi chưa từng nghĩ tới chuyện đó luôn nhé!”
“Không á?”
“Tất nhiên là không rồi! Chà, thỉnh thoảng ý nghĩ đó lại lóe lên trong đầu tôi, nhưng tôi sẽ không bao giờ thực sự làm chuyện đó! Tôi trông giống hạng người––“ Đôi mắt cô nàng mở to ra khi cô ấy thấy thứ nằm trong cái túi được buộc kín mà tôi lôi ra từ túi quần.
Tôi nở một nụ cười ranh mãnh. “Nếu như có ai đó đã trộm một cái cho cô?”
“Cho tôi cái đó nhé? Làm ơn?”
“Xem ai thay đổi thái độ 180 độ kìa!”
Tôi giơ cái túi chứa con chíp lên cao quá đầu. Shasta loi choi nhảy lên để cố túm lấy nó, nhưng với chiều cao 158 centimet thì chuyện đó hẳn là vô vọng rồi. Mùi dầu máy dính trên áo quần cô ta làm sống mũi tôi cay cay.
“Đừng có trêu tôi nữa, đưa cho tôi đi mà?”
Nhảy. Nhảy.
“Cô không biết tôi vất vả thế nào mới lấy được thứ này đâu.”
“Tôi cầu xin anh mà. Làm ơn đi?”
Nhảy.
“Tôi sẽ đưa cho cô, nhưng phải có thứ gì đổi lại chứ.”
“Thứ gì đó.... đổi lại?”
Ực.
Cô nàng túm chặt lấy cái cờ lê vào trước ngực, đè lên hai cặp núi đôi ẩn sau lớp áo khoác. Cô ấy rõ ràng đã quen với việc đóng vai nạn nhân sau nhiều năm sống chung cùng lũ thú tại Lực lượng Đặc nhiệm. Trêu được cô nàng dễ như vầy khiến tôi không thể nào trách được họ.
Tôi vẩy vẩy cái túi bóng về phía chiếc rìu chiến khổng lồ treo trên lồng ở phía sau doanh trại. Shasta trông có vẻ không hiểu tôi đang nhìn cái gì. Đôi mắt cô nàng đảo vài vòng quanh phòng.
“Tôi tới để mượn thứ đó.” Tôi chĩa tay thẳng về phía chiếc rìu.
“Thứ lỗi nếu như mắt tôi bị kèm nhèm, nhưng đó rõ ràng là rìu chiến của Rita mà.”
“Bingo.”
“Vậy... anh cũng là lính Bộ binh Trọng giáp à?”
“Cảnh vệ Nhật Bản.”
“Thật là khó cho tôi nha–– không phải tôi cố tình nói lời thô lỗ đâu –– nhưng cố bắt chước Rita chỉ khiến anh bị thương mà thôi.”
“Vậy có nghĩa là cô sẽ không cho tôi mượn?”
“Nếu anh thật sự nghĩ anh cần tới nó, tôi sẽ cho anh mượn. Dù sao đó cũng chỉ là một đống kim loại –– chúng tôi có cả mớ ở đây. Khi Rita lần đầu hỏi tôi, tôi đã cắt nó ra từ cánh của một cái máy bay thả bom không còn xài được nữa.”
“Thế cô còn chần chừ gì nữa?”
“Chà, nói thẳng nhé, anh sẽ bị giết đấy.”
“Dù cho có nó hay không thì có ngày tôi vẫn sẽ chết.”
“Tôi không thể thay đổi suy nghĩ của anh ư?”
“Chắc vậy.”
Shasta im lặng. Chiếc cờ lê trong tay cô cứ như miếng giẻ rách, và đôi mắt đờ ra. Mái tóc bù xù bết lấy mồ hôi và dầu mỡ xõa trước trán. “Tôi đã từng ở Bắc Phi,” cô ấy nói. “Người lính giỏi nhất của tiểu đội mạnh nhất ở đó nhờ tôi làm một cái, y hệt như anh vậy. Tôi cố gắng cảnh báo anh ta, nhưng việc này lại dính líu tới vấn đề chính trị, và chuyện trở nên phức tạp nên tôi đành cho anh ta.”
“Và anh ta đã chết?”
“Không, anh ta còn sống. Chỉ là sống thôi. Cuộc đời quân nhân của anh ta chấm dứt tại đó. Ước gì tôi có thể tìm ra cách để ngăn anh ta lại.”
“Cô không nên tự trách chính mình. Cô không phải là người khiến Mimic tấn công.”
“Là vậy đó, anh ta không phải bị thương vì đánh nhau với Mimic. Anh có biết quán tính là gì không?”
“Tôi có bằng tốt nghiệp cấp ba đấy.”
“Mỗi cái rìu chiến nặng 200 cân. Một cái nắm tay của Chiến giáp có lực 370 cân tất nhiên là có thể nắm được nó, tất nhiên rồi, nhưng kể cả mạnh hơn nữa cũng không trụ được quán tính khổng lồ đó. Anh ta bị chấn thương ở lưng khi vung chiếc rìu. Nếu anh vung 200 cân bằng sức mạnh khuếch đại của một chiếc Chiến giáp, anh sẽ bị vặn xoắn thành hai mảnh theo đúng nghĩa đen.”
Tôi hiểu rõ cô ấy đang nói gì –– quán tính mà cô ấy đang nói tới chính là cái tôi đang nhắm tới. Nó là thứ có thể bổ đôi xương trong của Mimic chỉ bằng một đòn. Chuyện nó có thể tự hại chính tôi không quan trọng lắm.
“Nhìn đi, tôi chắc rằng anh nghĩ anh rất giỏi, nhưng Rita không phải là một người lính thông thường.” Shasta đưa ra nỗ lực cuối cùng để khuyên ngăn tôi.
“Tôi biết.”
“Cô ấy không bình thường, thật đấy. Cô ấy không bao giờ dùng tới hệ thống tự động cân bằng. Và ý tôi không phải là cô ấy tắt nó đi trước khi bắt đầu trận chiến đâu. Chiến giáp của cô ấy thậm chí còn không được gắn thứ đó. Cô ấy là người duy nhất trong đội của chúng tôi không có nó. Trong một tiểu đội tinh anh, cô ấy còn hơn cả tinh anh.”
“Tôi đã thôi sử dụng hệ thống tự động cân bằng từ lâu rồi. Tôi chưa bao giờ nghĩ tới chuyện gỡ hẳn nó ra. Tôi sẽ phải làm vậy thôi. Cho nó nhẹ.”
“Ồ, vậy anh là Rita tiếp theo, phải thế không?”
“Không. Tôi còn lâu mới bằng được Rita Vrataski.”
“Anh biết cô ấy nói gì với tôi trong lần đầu tiên gặp gỡ không? Cô ấy nói thật may khi cô ấy sống trong một thế giới tràn ngập chiến tranh. Anh có thể nói điều tương tự không?” Shasta đánh giá tôi sau cặp đít chai dày cộp. Tôi biết cô ấy muốn nói cái gì. Tôi chỉ đáp trả ánh mắt đó bằng sự im lặng.
“Tại sao anh cứ khăng khăng muốn cái rìu chiến của Rita thế?” cô ấy hỏi.
“Không phải là tôi khăng khăng muốn nó. Tôi chỉ là muốn tìm thứ gì đó hiệu quả hơn khoan phản lực. Tôi có thể dùng giáo hoặc đoản kiếm, nếu cô có. Bất cứ thứ gì có thể dùng nhiều hơn hai mươi lần.”
“Đó chính là điều cô ấy nói khi cô ấy nhờ tôi cắt cho cô ấy cái rìu.” Shasta thả lỏng bàn tay cầm cờ lê.
“Bất cứ sự so sánh nào với Full Metal Bi –– ừm, Valkyrie đều là những lời khen đáng giá.”
“Anh biết không, anh rất...” Giọng của cô ấy bé dần.
“Tôi sao cơ?”
“Không bình thường.”
“Có lẽ vậy.”
“Phải nhớ rằng đó không phải là thứ vũ khí dễ dùng đâu.”
“Tôi có rất nhiều thời gian để luyện tập.”
Shasta mỉm cười. “Tôi đã gặp rất nhiều quân nhân nghĩ họ có thể nối gót Rita và đã thất bại, và tôi cũng từng gặp những người công nhận tài năng thiên bẩm của cô ấy và chưa từng có ý định đuổi theo cô ấy. Nhưng anh là người đầu tiên tôi gặp có thể nhận ra khoảng cách giữa bản thân và Rita mà vẫn cố đuổi theo đấy.”
Càng hiểu rõ về chiến tranh, tôi càng hiểu rõ tài năng của Rita đáng sợ thế nào. Vòng lặp thứ hai, khi Rita tham gia tập thể hình cùng với chúng tôi, tôi chỉ nhìn cô ta bằng ánh mắt thông thường vì tôi lúc đó chỉ là một thằng lính mới. Giờ sau bao nhiêu là vòng lặp, tôi đã được coi là một người lính Chiến giáp thực thụ, khoảng cách giữa cô ta và tôi có vẻ như còn lớn hơn. Nếu như tôi không, theo nghĩa đen, có một lượng thời gian vô hạn, tôi hẳn đã từ bỏ.
Với một cú nhảy hoành tráng, Shasta chộp lấy con chip silicon từ trong tay tôi. “Chờ đấy. Để tôi lấy vài số liệu về chiếc rìu trước khi anh đi.”
“Cảm ơn.”
Cô nàng chuẩn bị đi đo đạc lấy số liệu thì dừng lại. “Tôi hỏi anh cái này được không?”
“Hỏi đi.”
“Tại sao trên tay anh lại có ghi số bốn mươi bảy vậy?”
Tôi không biết phải trả lời cô ấy ra sao. Ngay lúc này tôi không tài nào kịp nghĩ ra lý do gì đáng tin để người lính viết số lên tay.
“Ồ, có phải đó –– ý tôi là, tôi hy vọng tôi chưa nói cái gì không nên nói?”
Tôi lắc đầu. “Cô biết cách người ta đánh dấu chéo lên lịch không? Kiểu kiểu như vậy đấy.”
“Nếu nó quan trọng tới mức anh phải viết lên tay, đó hẳn phải là thứ anh không muốn quên. Bốn mươi bảy ngày cho tới lúc về nhà, là vậy chăng? Hay số ngày đếm ngược tới sinh nhật bạn gái anh?”
“Nếu tôi phải gọi tên nó, tôi sẽ gọi đó là số ngày mà tôi đã chết.”
Shasta không nói gì thêm
Tôi có được chiếc rìu.
Truyện khác cùng thể loại
1253 chương
153 chương
18 chương
43 chương
70 chương