Airhead 2
Chương 7 : chương 06
SÁU
OK, mọi chuyện đang không hề suôn sẻ với mình. Nhưng ơn Chúa, là cũng chưa đến nỗi quá tệ. Anh trai của Nikki Howard sẽ dọn về ở chung với mình, trong khi mẹ của cô ta vẫn đang mất tích và mình hứa s phụ trách việc tìm cho ra bà ấy.
Nhưng ít ra Nikki có mẹ và anh trai, chứ không phải trẻ mồ côi như mình vẫn nghĩ chỉ vài tiếng trước. Dù sao có gia đình cũng còn hơn không, đúng không?
Tất nhiên, có chút phiền phức khi cứ năm giây lại bị cô bạn cùng phòng quay sang hỏi: “Cậu có nghĩ là anh ý thích mình không?”
Đó là tất cả những gì Lulu hỏi mình cả buổi tối.
Hỏi.
Hỏi.
Và hỏi.
Mình chưa bao giờ thấy Lulu sốt sắng quan tâm tới một anh chàng nào như thế. Kể từ khi biết cậu ấy tới nay.
Đến một kẻ mù cũng có thể thấy là Lulu rất có cảm tình (đấy là nói giảm nói tránh rồi đấy) với anh trai của Nikki Howard.
Thật đáng buồn là tình cảm đó không phải từ hai phía.
Và mình dám chắc đó cũng là lý do tại sao Lulu bị Steven Howard thu hút đến vậy. Anh ấy là người con trai (đàn ông 100%) không hề để mắt tới cậu ấy, trong khi mọi chàng trai khác luôn đổ nháo đổ nhào trước vẻ ngây thơ đáng yêu của Lulu. Mặc dù theo như mình thấy th anh chàng Steven này không phải người của thế giới thứ ba, nhưng ở đời không nói chắc được chuyện gì, nhất là khi anh ta đóng quân ở nơi toàn nam giới như thế.
“Anh ấy hẳn cũng phải hơi thích thích mình một chút chứ nhỉ?” – Lulu vẫn chưa buồn thay ra khỏi bộ đồ ngủ lụa bóng, tiếp tục nằm mơ màng trên giường mình – “Ý mình là, cậu cũng thấy mình dễ thương đúng không?”
“Cậu cực kỳ dễ thương” – mình đánh vật đôi Ugg làm nhái hiệu Stark. Không ngờ đời mình cũng có ngày phải chịu xỏ chân vào đôi giày kiểu này – nhất là khi mọi đứa con gái trong trường Tribeca Alternative mà mình biết đều diện loại giày này, kể cả cô em gái Frida của mình. Nếu không phải là lệnh từ ông chủ tối cao thì có chết mình cũng không bao giờ hành hạ đôi chân của mình như thế. Ugg nhãn hiệu Stark hiện đang là loại giày bán chạy nhất mùa đông năm nay… nhất là khi giá chỉ bằng một nửa giá một đôi Ugg xịn. Và dù không muốn nhưng mình cũng phải thừa nhận đây là đôi giày êm ái và dễ chịu nhất mình từng được đi. Đặc biệt sau nửa ngày mài chân trần lên các vách đá sần sùi ở quần đảo Virgin, cộng với một giờ liền đi đi lại lại khắp nhà gọi điện nhờ vả công ty điện thoại cung cấp danh sách các cuộc điện thoại gọi tới – chứ không phải gọi đi – thì cảm giác bây giờ thật không khác gì đang bước trên mây.
“Mình dễ thương thật mà” – Lulu vừa nói vừa vuốt vuốt hai bên tai Cosabella – “mình thực sự dễ thương là đằng khác. Chỉ là anh ý chưa biết về mình thôi. Mọi chàng trai sau khi biết mình đều nhận xét rằng Lulu Collins rất dễ thương! Hơn nữa sau nhiều năm bị cậu đối xử lạnh nhạt và vô tình như vậy chẳng trách anh í cứng nhắc và lãnh đạm là phải”.
“Này” – mình phụng phịu nhìn Lulu. Mình đã đủ thấy tội lỗi khi không nhận ra chính anh trai ruột của mình (à, của Nikki) lắm rồi. Giờ mình đang đau đầu vụ làm sao để tìm ra người mẹ mất tích của anh í đây.
“À, à” – Lulu lè lưỡi, ra chiều ăn năn – “Mình quên. Con người cũ của cậu mới là người đối xử chẳng ra gì với anh Steven. Xin lỗi nhé. Hehe. Nhưng… sao cậu nỡ lạnh lùng với anh í như thế nhỉ? Anh í đáng yêu thế cơ mà. Đời mình chưa bao giờ gặp ai đáng yêu đến vậy. Uầy, cậu có thấy hai cánh tay cuồn cuộn đầy cơ bắp của anh ý không…” – Lulu kéo cái gối lông vũ của mình kê xuống dưới đầu, lim dim nhìn lên trần nhà – “trông anh í thừa sức nhấc bổng cả người mình lên ý nhỉ. Mà có khi chỉ cần một tay thôi cũng đủ rồi. Cậu có nhận thấy điều đó không?”.
“Ôi giời” – mình xỏ tay vào cái áo da bó sát, sau đó búng tay gọi Cosabella –“Anh ấy là anh trai mình mà, Lulu. Tự dưng mình đi nhìn tay chân anh ấy làm gì. Ghê chết đi được. Nghe này, nếu có ai gọi điện thì nói là mình đưa Cosy đi dạo độ một tiếng nữa là quay lại thôi, OK?”
“Phu nhân Đại uý Steven Howard” – Lulu vừa nhìn lên trần nhà vừa ôm gối cười khúc khích – “Không… Phu nhân Thiếu tá Steven Howard!”
Lulu đã lạc vào thế giới tưởng tượng của bản thân rồi, giờ có nói gì cũng vô ích thôi. Không hiểu sao bọn con gái mê mẩn con trai trong quân phục lính thế nhỉ. Hy vọng tới khi mình quay về cậu ấy sẽ quay trở lại là chính mình. Hoặc chí ít là đã đánh răng, rửa mặt sạch sẽ.
Giờ thì mình có việc phải đi. Mình ra khỏi phòng, vớ lấy cái khăn choàng, găng tay, mũ len và kính râm (mặc dù bên ngoài trời vẫn âm u và xám xịt nhưng mình không muốn bị ai nhận ra. Phải cho tới khi sống trong thân xác của một người nổi tiếng mình mới hiểu những gì họ phải chịu đựng, khi hàng giờ hàng phút bị hết người này đến người khác quấy rầy. Có khi chỉ là để nói chuyện điện thoại với bạn bè của họ ở tận Pasadena, chứng minh rằng họ thực sự gặp mình trên phố) rồi mặc áo khoác cho Cosy (chó cũng như người, cũng biết lạnh, biết rét. Mỗi khi bị lạnh, Cosabella cũng run rẩy y như con người vậy). Sau khi khệ nệ xách túi quà mình mua cho gia đình rời khỏi toà nhà, đi về phía Công viên Quảng trường Washington.
Đây không phải là nơi mình nên tới. Mấy người quản lý của mình ở Stark Enterprises đã bóng gió khuyên hạn chế về nhà thăm bố mẹ hết sức có thể, sau lần đầu tiên mình quay lại đó (cùng Lulu) trong thân xác mới. Cũng không có gì là khó để đoán ra được làm sao họ biết bọn mình đã đi đâu… sau khi mình phát hiện ra máy cái lỗ mới toanh trên trần nhà. Mình luôn tìm cách tránh không để mọi người nhà mình sử dụng các sản phẩm điện tử hiệu Stark, kể cả cho dù đó là quà khuyến mãi dành cho khách hàng.
Nhưng mình không có cách nào tránh được chuyện thường xuyên bị người khác đeo bám và theo dõi… chí ít là đám paparazzi (ơn trời, không phải hôm nay. Thời tiết hôm nay rất tệ, lại thêm lắc rắc tí mưa phùn. Người bình thường không ai muốn thò chân ra ngoài trong tiết trời giá lạnh và ảm đạm như thế này, thà ở yên trong nhà ấm áp và khô ráo còn hơn).
Đành rằng… chẳng ai nói paparazzi là người bình thường cả.
Mình không nghĩ mình bị hoang tưởng khi nói rằng mình bị người khác theo dõi. Bởi không ngày nào không thấy trên các mặt báo lá cải nhan nhản đăng ảnh mình đang làm những công việc không liên quan. Chẳng hạn đêm hôm trước mình chạy ra siêu thị gần nhà mua giấy vệ s thôi mà sáng hôm sau đã thấy ảnh mình to đùng trên tờ Page Six rồi, mặt mày thì phờ phạc, ăn mặc thì lôi thôi (bởi vì sau mỗi buổi chụp hình mình thường mệt lả, và không còn hơi đâu mà phấn với son. Hơn nữa khi ấy đã là 11 giờ đêm ở siêu thị gần nhà và mình chỉ đang mua giấy vệ sinh do Lulu quên béng mất không mua hồi chiều). Và ngay dưới bức hình của mình là dòng chữ “Không hiểu Nikki Howard đang hút loại thuốc gì? Chúng ta hẳn đều muốn hút thử một lần cho biết!” trong khi thực tế ra mình chẳng hề hút thuốc gì hết. Bởi mình không phải là người ủng hộ khói thuốc.
Làm sao họ có thể chộp được tấm ảnh đó cơ chứ? Mình thậm chí còn không cảm nhận được một ánh flash nào. Trong tiệm cũng chẳng còn ai ngoài mình và người thu ngân. Sợ thật đấy!
Và chỉ trong vòng vìa giờ, tấm ảnh – trong đó mình trông không khác gì như đang phê thuốc – kia đã được đăng tải ngập tràn trên các trang web lá cải với dòng tít đã được cắt gọn hơn thành Nikki Howard đang hút loại thuốc gì?
Hiển nhiên gần như ngay lập tức mình được điện thoại của mẹ yêu cầu “nói chuyện nghiêm chỉnh”: về việc dùng thuốc bữa bãi của mình. Đến MẸ CỦA MÌNH mà còn nghi ngờ mình như vậy, trách gì anh Gabriel Luna – chàng ca sỹ điển trai người Anh mới nổi mình quen dạo gần đây, người hiện đang ký hợp đồng thu âm với Stark Enterrprises và thường xuyên gặp mình lên sàn với Lulu và Bradon (trong khi thực tế ra mình chỉ toàn uống nước lọc, không hơn) – cũng tin vào những điều báo chí thêu dệt lên và nghĩ rằng mình đã gặp vấn đề với việc lạm dụng thuốc (hơn nữa anh ý còn biết chuyện mấy tháng trước mình phải nhập viện… mặc dù lý do của việc nhập viện là hoàn toàn khác). Nhưng mẹ đẻ của mình mà nghĩ như thế thì thật là…
Nói chung là mọi hành động và việc làm của mình đều có người theo dõi sát sao. Kể cả lúc này đây, khi mình đang đứng ở góc phố Houston và Broadway, lầm bầm tự trách bản thân khi nãy ra khỏi nhà không mang theo ô để mưa làm ướt hết áo. Ơ mà dù có nhớ thì mình cũng chẳng còn tay nào để cầm ô nữa khi mà trên tay nào là dây xích cổ của Cosy, túi xách và điện thoại của Nikki. Đột nhiên vừa xong, điện thoại của cô ta reo lên làm mình cuống cuồng lục tung túi để tìm, thay vì bỏ mặc cho nó vào hộp thư thoại như mọi lần bởi mình chỉ sợ biết đâu chừng đó là mẹ của Nikki gọi thì sao. Nếu lần này không may để lỡ cuộc điện thoại của bác ý thật không hiểu mình sẽ còn ăn năn tới thế nào nữa.
“Alô?” –mình vội vàng nghe máy.
Không phải là mẹ của Nikki. Là người đại diện của Nikki, chị Rebecca. Người đóng vai không khác gì một người mẹ. Tất nhiên nếu mẹ của bạn hút thuốc lá, đi giày 12 phân và cả ngày nói chuyện với cái điện thoại những câu kiểu như: “10.000 đô la thôi sao? Họ có bị điện không thế?” hoặc không ngừng nhắc nhở bạn đến trung tâm thẩm mỹ để chăm sóc da và waxing hằng ngày.
“Sao chị lại gọi cho em vào Chủ Nhật thế này?” – mình hỏi, khi thấy tiếng chị ta thở phào nhẹ nhõm vì mình chịu bắt máy: “Ơn chúa, em đây rồi”.
“Em cũng biết chị làm việc 7 ngày trong tuần mà” – giọng chị ta ngày càng trầm đục vì khói thuốc.
“Chị cũng nên nghỉ ngơi vào Chủ nhật đi” – Mình nhắc nhở – “Đến Chúa trời còn có một ngày nghỉ ngơi nữa là”.
“Nếu Ngài không nghỉ” – chị Rebecca thở dài – “có khi thế giới đã không hỗn loạn như thế này. Buổi chụp hình ở St. John thế nào?”.
“Cũng khá ổn ạ” – mình nói “Ngoại trừ việc chân tay em gần như rách toác vì bám vào mấy vách đá thô ráp đó. À, Brandon Stark cứ nằng nặc đòi ở lại thêm một ngày để dắt em đi lướt sóng nữa chứ. Xem ra anh chàng này quá thừa tiền không biết phải tiêu vào đâu rồi”.
Mình đi sang đường Houston và đập ngay vào mắt mình khi ấy là trung tâm thương mại Stark nơi khởi nguồn của mọi sự.
“Brandon Stark đáng giá 30 triệu đô la đấy em ạ” – chị Rebecca hít một hơi thật dài – “ Đó chỉ là bây giờ thôi. Con số đó sẽ là 1 tỷ đô la, sau khi ông già cậu ta qua đời. Thậm chí là còn hơn thế nhiều. Chia tay với cậu ta là một sai lầm lớn”.
“Em sẽ ghi nhớ điều này” – mình xin rút lại lời nói lúc nãy về việc Rebecca giống như một người mẹ. Bởi chẳng có bà mẹ nào lại đi khuyên con những thứ như chị ta vừa nói cả. Nhắc tới mẹ mới nhớ… – “Chị Rebecca, chị có nhận được tin gì từ mẹ của Nik, à, ý em là mẹ của em không?”.
“Tại sao chị lại phải nhận được tin gì từ người đàn bà đó?” – chị ta thản nhiên hỏi. Cái cách chị ta gọi mẹ của Nikki là người đàn bà đó cho thấy không hề có chút thiện cảm nào với đối phương.
“Bởi vì” – mình từ tốn giải thích – “bà ấy đang mất tích. Không ai nghe ngóng được bất cứ tin tức gì về bà ấy suốt ba tháng qua và mọi người ở… Gasper bắt đầu lo lắng không biết có phải bà ấy gặp chuyện gì không”.
“Biết đâu chừng bà ta nhảy tàu lên Atlantic chơi bài và bị lạc ở đó ý chứ. Trước giờ chị luôn nghĩ bà ta không phải là người sáng dạ cho lắm”.
“Thế ạ” – không hiểu sao mình không hề có ý định đả động gì tới anh trai của Nikki cho chị ta nghe – “Cũng có thể”.
Mình không nhắc tới Steven cũng đúng thôi, bởi chị Rebecca dường như không mấy bận tâm đến những chuyện nhà mình thì phải.
“À, về lý do tại sao chị gọi cho em” – chị ta nói tiếp – “Nghe này… mà em có đang ngồi trên ghế không đấy?”.
“Không. Em đang dắt Cosabella đi dạo” – mình không kể cho chị ta nghe về việc mình đang trên đường về thăm gia đình bởi đó là điều cuối cùng mà mình muốn chị ta biết. Rebecca không hề có chút ý niệm nào về sự tồn tại của gia đình mình. Hay chính bản thân mình.
“Chị vừa nhận được điện thoại do đích thân ngài Robert Stark gọi… Buổi trình diễn thời trang “Những Thiên Thần của Stark” tại New York sẽ được phát sóng trực tiếp trên khắp cả nước vào đúng đêm giao thừa… Chương trình này sẽ diễn ra tại khu liên hợp mới khánh thành của tập đoàn Stark ở Midtown… Và họ muốn em sẽ là Thiên thần mặc chiếc áo lót đính kim cương trị giá 10 triệu đô la. Đúng cỡ áo của em luôn. Siêu mẫu Giselle đã rút khỏi dự án do có chút tranh chấp về hợp đồng. Còn tin nào tuyệt vời hơn thế không, Nikki? Nik ơi, em nghe rõ chị nói không thế?”
Mình vấp phải một vụn đất ven đường và suýt đánh rơi cả cái điện thoại. Một cặp đôi cũng đang hối hả chạy tránh mưa như mình, quay lại nhìn mình vài giây rồi tiếp tục đi thẳng. Mặc dù ảnh quảng cáo của mình xuất hiện nhan nhản trên hầu hết các cửa tiệm dọc con phố bọn mình đang đứng. Nikki Howard trong chiếc áo khoác thời thượng. Nikki Howard trong bộ bikini sành điệu. Nikki Howard trong chiếc váy đầm sang trọng. Nikki Howard cười tươi trên ván trượt tuyết. Nikki Howard trong chiếc váy mùa hè xinh tắn. Nikki Howard trong bộ kimono cách điệu. Nikki trong bộ đồ lót Những Thiên Thần của Stark… xem ra kính râm và mũ len rất hợp dùng để cải trang khi ra phố.
“Ôi không” – mình nói như hụt hơi vào trong điện thoại. Trái tim mình đột nhiên chùng hẳn xuống, khiến mình có cảm giác buồn nôn. Toàn thân như muốn đóng băng lại khi nghe cái tin sét đánh đó.
Thời trang đồ lót hiệu “Những thiên thần của Stark” là điều đáng xấu hổ nhất trong đáng xấu hổ của tập đoàn này. Đây được coi như là một nỗ lực của Stark Enterprises nhằm cạnh tranh giành thị phần với hãng thời trang danh tiếng Victoria’s Secret về đồ lót dành cho phái nữ. Chỉ có điều sản phẩm của Stark chi phí sản xuất thấp hơn 20% nhưng giá bán ra lại cao hơn tới tận 50%. Và các thiên thần của Stark cũng đều là do câu kéo từ các thiên thần của Victoria’s Secret. Thứ duy nhất có giá trị hơn là bộ áo ló đính kim cương hiệu Stark – 10 triệu đô la so với con số 1 triệu đô la nhỏ nhoi của Victoria’s Secret.
“Ôi, không?” – giọng chị Rebecca nghe sốc toàn tập – “Ý em ôi, không là sao?”.
“Ý em là” – mình cố giữ cho giọng thật bình tĩnh – “Em còn phải đến trường hàng ngày nữa mà” – mình vừa nói vừa ẵm Cosabella lên trước khi cô nàng kịp vồ vập lấy miếng bánh mỳ cắn dở nguội tanh nguội ngắt của ai đó vứt lăn lóc trên đường, mà mình đã cho nó ăn đẫy bụng từ lúc ở nhà rồi đấy – “Em sẽ không xuất hiện trực tiếp trên truyền hình cả nước vào đêm giao thừa trong độc có một chiếc áo lót nhỏ xíu với đôi cánh trên vai đâu… cho dù nó có được đính kim cương đi chăng nữa!”
“Em sẽ cũng mặc quần nữa mà” – chị Rebecca vẫn chưa hết choáng vì câu từ chối phũ phàng của mình.
“Dù cho có là thế” – mình vẫn khăng khăng giữ ý định của mình.
“Nghe này, bộ đồ đó được thiết kế rất nghệ thuật” – chị Rebecca ngon ngọt xuống nước –“Nó cũng chẳng thể nào hở hang hơn bộ ảnh bikini em chụp cho tờ Sports Illustrated cuối tuần trước đâu.”
“Nhưng đây là đồ lót!” – mình rên rỉ – “Tệ hơn nữa, lại còn là đồ lót hiệu Stark nữa chứ!”.
“Ô, ô em dùng cái giọng điệu đó để nói về ông chủ của mình đấy à” – chị Rebecca gắt lên.
Nếu chị ý biết về vụ nghe lén điện thoại. Vụ cài phần mềm theo dõi vào máy tính hiệu Stark của mình. Và vụ máy quay theo dõi bí mật trong nhà mình nữa chứ (nếu đúng là có thật). Cả vụ ghép não, cứu mạng sống của mình.
“Nhưng hôm trước là chụp hình thôi” – mình vẫn quyết không nhượng bộ – “Còn đây là trên TV. Lại còn truyền hình trực tiếp nữa”.
“Yên tâm, phát chậm hơn thực tế 7 giây cơ mà” – chị Rebecca trấn an – “Vì thế nhỡ chẳng may có sự cố g giống như kiểu tuột dây hay gì gì đó, em vẫn có đủ thời gian để chỉnh lại… trước khi… em biết rồi đấy”.
“Chị nói nghe thì dễ lắm”.
“Nikki, em yêu” – chị ta thở hắt ra, có vẻ như sắp mất hết kiên nhẫn tới nơi rồi – “chị không phải là đang xin phép sự đồng ý của em. Ngài Robert Stark đã gọi cho chị để thông báo rằng mọi thứ đã được thông qua và chuẩn bị sẵn sàng. Bằng mọi giá em sẽ phải tham gia chương trình này. Lúc đầu chị còn nghĩ là em sẽ nhảy cẫng lên sung sướng khi nghe thấy cái tin này cơ đấy. Dù gì em cũng được chọn là Thiên thần chính của Stark cơ mà. Em có hiểu điều đó có nghĩa là gì không?”.
Hiểu chứ. Hiểu rất rõ là khác.
“Em phải đi đây” – mình đánh trống lảng. Mình hiểu mình đã sai lầm khi nghĩ rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thoả.
“Khoan đã” – chị Rebecca kêu vội lên – “Em không muốn biết con số em sẽ nhận được cho buổi trình diễn này sao? Em sẽ không thể tin chị đã thương thảo được…”.
Mình chỉ nghe tới đó thôi rồi tắt máy cái rụp. Chẳng quan trọng mình kiếm được bao nhiêu trong vụ này bởi dù có là bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không đủ. Không đủ bù đắp cho sự xấu hổ và mất mặt của mình trước những người mình quen biết. Đặc biệt là Christopher.
Người tới giờ vẫn chưa biết đó là mình, cô bạn thân cũ Emm Watts.
Nhưng trước đây bọn mình vẫn thường cùng nhau ngồi xem chương trình thời trang Thiên thần của Stark hằng năm và nhạo báng mấy cô người mẫu tự xưng là Thiên thần kia, trong khi số tiền bỏ ra chỉ để làm một chiếc áo lót đính kim cương đáng ra họ đã có thể cứu sống được biết bao nhiêu người ở Châu Phi đang bị chết đói.
Và giờ họ lại muốn mình trở thành ả Thiên thần ngốc nghếch mặc bộ áo lót đính kim cương đó sao?
Đúng là điên!
Đành rằng số tiền công thu về được từ buổi biểu diễn mình có thể quyên tặng cho người dân châu Phi nghèo đói.
Nhưng không biết chừng mình sẽ cần phải dùng nó trước tiên. Để chi trả cho bác sĩ tâm lý.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
20 chương
28 chương
33 chương
70 chương