Chạy vào quán, bắt chuyện cùng Tần Đại Đồng xong, di, Tiểu Trình đâu? Tần Đại Đồng tuy cằn nhằn em họ lại muốn khi dễ người, tay vẫn hướng về phía sau, nói: “Anh bảo Tiểu Trình xuống kho kiểm hàng, em tiện xuống luôn đi, khuân rượu vang với Sake ra, ông chủ Lâm muốn nhấm nháp trong giờ ăn…” A một tiếng, Tần Đại Bằng cũng không oán hận anh họ lại bắt mình lao động không công, qua phòng bếp, phía sau là một kho hàng nhỏ, bên trong có rất nhiều thùng hàng, cửa mở ra, hắn đi vào, thấy Tiểu Trình đang bán khom người, cầm sấp giấy ghi ghi chép chép. “Đại Đồng ca hỏi rượu vang ở đâu?” Một đống rượu, mắt Tần Đại Bằng hoa lên rồi, cũng phân không rõ rượu gì với rượu gì. Tiểu Trình đang tính toán số lượng, nghe vậy, cũng không đáp lời tiện tay chỉ chỉ trên mặt đất chỉ, nơi đó có mấy cái thùng gỗ. Nhiều lại nặng như vậy… Đại Đồng ca rõ ràng muốn bóc lột sức lao động mà… Tần Đại Bằng căm giận nghĩa, quay đầu muốn ca thán với Tiểu Trình, để cân bằng một chút cảm xúc bị bóc lột, lại thấy Tiểu Trình khẽ nhếch miệng, thì thào lẩm bẩm mấy con số, rất chuyên tâm, chỉ sợ đếm sai… Không xong, thân thể Tần Đại Bằng có chút vọng động… Ho nhẹ vài cái, chuyển tầm mắt. Tiểu Trình nghe thấy, quay đầu lại hỏi: “Đại Bằng ca anh bị cảm?” “Không, tôi vừa mới bị sặc nước miếng, không có việc gì.” Phủ nhận. Nếu Tần Đại Bằng nói vậy, Tiểu Trình cũng không để ý, tiếp tục kiểm hàng, Tần Đại Bằng không vội, liền tựa vào cạnh cửa, dù bận vẫn thong dong. “… Cậu hôn Tiểu Thiên chưa?” Thình lình đặt câu hỏi. Tiểu Trình hoảng tới đánh rơi sấp giấy trong tay, mặt đỏ lên, mắng: “Đại Bằng ca sao lại hỏi câu ngu ngốc vậy? Tôi, tôi thực ngượng ngùng da…” “Có gì mà ngượng? Cả hai đều thành niên, nam nữ hoan ái thực bình thường.” Thấy Tiểu Trình phản ứng khoa trương như vậy, Tần Đại Bằng thấy thật thú vị. Ngượng ngùng nhặt đồ lên, Tiểu Trình giận dữ: “Tôi không… Không nhanh như vậy…” Vẫn cố ý tiếp tục chủ đề: “Dắt tay thì sao?” Tiểu Trình mặt càng đỏ, hồng đến mang tai: “Dắt, dắt một lần… Không, là vì xe bus chạy qua, tôi kéo cô ấy đuổi theo… Không phải cố ý…” Tần Đại Bằng ha ha cười, nói: “Đã qua một tuần, mệt tôi còn hy sinh thân mình dạy học, cậu lại có thể chỉ nắm tay? Thật mất mặt!” Tiểu Trình không thể không nhớ tới kinh nghiệm hôn môi lần trước, cúi đầu, vệt  đỏ ửng lan tràn đến cổ: “Sẽ, một ngày nào đó sẽ…” Cậu như vậy thực đáng yêu, Tần Đại Bằng tâm vừa động, tiến lại gần, một tay đặt lên vách tường, khiến bóng mình ôm trọn lấy cậu, thấp giọng hỏi: “Một ngày nào đó? Rốt cuộc là ngày nào?” “Kia, cái kia… Chuyện này sao có thể gấp? Tôi… Thối Đại Bằng, đừng cố ý khi dễ ta, tránh ra!” Tiểu Trình bỗng dưng cảm thấy cảm giác áp bách dị thường truyền đến, không tự chủ được trong lòng có chút hoảng, ngẩng đầu nghĩ muốn đẩy Tần Đại Bằng ra. Đẩy không ra, Tần Đại Bằng bắt lấy tay cậu, dùng ngữ khí như đang khiêu khích hỏi: “Có muốn… ôn tập một lần?” Tiểu Trình nuốt nước miếng, hiểu được ám hiệu của hắn, trong lòng có chút nhớ nhung, cũng có chút không muốn… Mấy ngày nay cậu vẫn không thể quên được cái hôn tiêu hồn ấy, dù đối phương với mình đồng giới, nhưng, không ghét chính là không ghét, trong lòng lại mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng… Đến tột cùng là không đúng chỗ nào? Không thể nói rõ. Đang tự hỏi, đã bị đôi môi không xa lạ gì ấn lên, theo phản xạ, Tiểu Trình cũng không giãy dụa, từ từ nhắm hai mắt, theo những gì Tần Đại Bằng dạy, vì thế cũng học đối phương đưa đầu lưỡi ra, học theo động tác cắn liếm lộn xộn, nước bọt của cả hai hoà vào nhau, một lần lại một lần. Một lớn một nhỏ trong kho hàng, không có tiếng nói, chỉ có tiếng quần áo cọ xát, cùng với tiếng thở dốc nặng nề, Tần Đại Bằng thực kìm lòng không đậu, ấn chặt Tiểu Trình lên vách, ban đầu còn kiêng dè, nhưng càng về sau, có thể là vì không gian nhỏ hẹp làm cho người ta có cảm giác như đang yêu đương vụng trộm, dục vọng ngược lại càng không thể vãn hồi… Thẳng đến khi thân thể đều run lên, mới bất đắc dĩ buông tha cho môi đối phương, ánh mắt vẫn tham lam, rõ ràng chưa thoả nguyện, còn muốn… “… Đại Bằng ca, anh cắn nát miệng của tôi…” Có chút ngượng ngùng, Tiểu Trình lí nhí oán hận. “… Này là làm sai mẫu… Cậu đừng học…” Tần Đại Bằng nói, trong lòng hiểu rõ, là mình hãm không được. “Có thể… Nếu không ra ngoài… Đại Đồng ca sẽ cho là tôi lười biếng…” Kỳ thật Tần Đại Đồng chưa từng mắng Tiểu Trình lười biếng, Tiểu Trình chỉ là tìm lý do đi ra, muốn bình ổn dục hoả bừng bừng trong người. Tần Đại Bằng nghiêng tai lắng nghe bên ngoài, vô thanh vô tức, vì thế lại bá đạo hôn một lần, nhưng lúc này động tác mềm nhẹ, không tiếp tục dùng đầu lưỡi đi xâm lược nữa, chỉ dùng môi ma xát, có chút cảm giác khinh liên mật ái, chậm rãi, chậm rãi làm thân thể hạ nhiệt… “Thối Đại Bằng, Tiểu Trình, hai người đang trong kho hàng sao?” Tô Hiểu Dị ở bên ngoài gọi. Hai người cả kinh, kích động ly khai, Tô Hiểu Dị cũng vừa vặn đi tới, sắc mặt như thường, tựa hồ vẫn chưa phát hiện có gì không đúng, có điều… “Tiểu Trình mặt cậu đỏ vậy, sao thế? Thối Đại Bằng, Đại Đồng ca nói nhờ cậu dọn rượu, dọn 20 phút còn chưa ra, anh ấy nói cậu nhất định lại khi dễ Tiểu Trình, đúng hay không… Tiểu Trình, cậu nói cho tôi biết Đại Bằng khi dễ cậu thế nào, tôi giúp cậu giải quyết!” Tay chống hông, Tô Hiểu Dị khí thế so với ông chủ thật còn lớn hơn. “Không phải, tôi…” Có tính là khi dễ hay không, Tiểu Trình cũng không chắc lắm, “Đại Bằng ca đang dạy tôi…” Tần Đại Bằng mặt tối sầm, Tiểu Trình sẽ không nói trắng hết ra chứ? Chỉ nghe Tiểu Trình nói tiếp: “… Anh ấy đang dạy tôi chiến thuật yêu đương… Không khi dễ… Có rồi, vẫn là có khi dễ chút ít…” Hai người nhìn nhau, nhớ tới hành vi vừa rồi, hiện giờ giống như thời điểm yêu đương vụng trộm bị bắt quả tang, nhưng cũng có chút khoái cảm dị thường sinh ra. “… Hai người có điều… Có bí mật gạt tôi a…” Tô Hiểu Dị cười mắng: “Đáng ghét, không nói thì thôi, mau đi ra, hiện đang có khách, Tiểu Trình nhanh ra tiếp đón, Thối Đại Bằng, rượu cũng mau mang lên, Đại Đồng ca bực rồi đó!” Tiểu Trình nhanh như chớp chạy đi, Tần Đại Bằng thì liếm liếm môi mình, nghĩ mới rồi bản thân cơ hồ khống chế không nổi… Không đúng, mình không như Đại Đồng ca, Tần Đại Bằng hắn cho tới bây giờ chưa từng động tâm với đàn ông, từ khi trưởng thành đến nay, hắn vẫn chỉ thích ngắm phụ nữ, đối bộ ngực đầy đặn cùng đồn mông kiều kiều có phản ứng, thế nào lúc này… Nổi da gà a, quả nhiên, từ khi Tô Hiểu Dị đến quán Đại Đồng, cùng Tần Đại Đồng kiêm điệp tình thâm, từ trường nơi này liền thay đổi, hiện tại lại khiến bản thân đối với một tên nhóc nổi lên khoái cảm dị thường. “Sao vậy?” Tô Hiểu Dị thấy sắc mặt bạn mình lúc xanh lúc trắng, hỏi. “Tiểu Dị, đồng tính luyến ái có thể lây bệnh không a?” Thực nghiêm túc hỏi. “Sẽ a, Đại Đồng ca cũng bị tôi lây bệnh, hắc hắc…” Tô Hiểu Dị cười thực đắc ý: “Lây bệnh rồi sẽ không có thuốc chữa, là bệnh bất trị… Bất quá Đại Đồng ca không để ý là được.” “Cậu nghiêm túc chút cho tôi! Tôi đang lo lắng hạnh phúc tương lai của mình, cậu trả lời đứng đắn đi.” Trừng mắt, nói. “Hừ, tôi thực nghiêm túc a, cậu lại đi hỏi vấn đề quái quỷ này, cái gì mà lây với truyền… Cậu yêu con trai sao?” Tô Hiểu Dị đột nhiên tỉnh ngộ, như đã phát hiện bí mật động trời. “Không, không có, cậu đừng đoán bừa, tôi chỉ.. Tôi chỉ..” Tần Đại Bằng cũng không biết miêu tả tâm trạng hỗn loạn của mình ra sao. Tô Hiểu Dị cười ha ha, dùng sức vỗ vỗ ngực Tần Đại Bằng, nói: “Người anh em, mặc kệ cậu thích ai, tôi đều ủng hộ cậu, hắc hắc, tôi cho cậu biết, chỉ cần thực tâm yêu rồi, cậu sẽ quên hẳn giới tính đối phương, bởi khoái trá bao lấy óc cậu rồi!” “Uy uy, đừng đoán loạn, tôi thật sự không… Tôi còn thích ngắm ngực phụ nữ…” Biện giải, vội vàng nói. “Cho nên tôi mới nói cậu hỏi vấn đề kỳ quái!” Vẫy vẫy tay, Tô Hiểu Dị nói: “Được rồi, mau làm việc, tôi còn phải nấu ăn.” Chịu phận bất hạnh dọn kho rượu, Tần Đại Bằng quyết định giờ ăn nhất định phải ăn nhiều thêm một chén, coi như bù vào năng lượng tiêu hao vì dọn kho rượu. Chờ giữa trưa nhàn rỗi rồi, Tô Hiểu Dị vội gọi mọi người ăn cơm, trên bàn cơm, cậu ta nói với Đại Đồng ca thứ bảy phải về nhà một chuyến, bởi vì có người chị họ kết hôn, bác cả và mẹ Tô Hiểu Dị gọi điện lên, nói Tiểu Dị nhất định phải về nhà ăn cưới. Tiểu Trình tò mò hỏi: “Tiểu Dị ca, người nhà anh có biết anh có người yêu cùng giới không?” “Biết a, lúc học đại học tôi đã nói hết, ba sợ hãi, mẹ mới đầu cũng không thể chấp nhận, có điều anh chị tôi góp nhặt nhiều tin tức cho ba mẹ xem, nói như tôi vậy không phải bệnh, cho nên ba mẹ cũng mặc kệ, chỉ bắt anh chị tôi sau này sinh thêm vài đứa trẻ nữa…” Tần Đại Bằng nói: “Người nhà cậu tuy ở phía nam, thế mà còn phóng khoáng vậy, không như mấy ông bà già khác, nghĩ đây là bệnh, còn ép con mình đến bệnh viện tâm thần, để bác sĩ trị liệu ấy.” “Giờ xã hội càng lúc càng thoáng, một ngày nào đó, mọi người sẽ không dùng ánh mắt khác thường nhìn chuyện này nữa.” Tô Hiểu Dị cười dài nói: “Bản thân tôi rất lạc quan, chẳng cần quan tâm ai khác, chỉ cần tôi cùng Đại Đồng ca trải qua cuộc sống hạnh phúc là được.” Vẫn luôn giữ yên lặng Tần Đại Đồng lúc này mở miệng: “Tiểu Dị, anh về em đi.” “A, Đại Đồng ca muốn theo em… Anh muốn gặp ba mẹ em a?” Tô Hiểu Dị hỏi. “Tiện thăm hỏi, mặt khác, anh lo em đi xe đường dài một mình.” Tần Đại Đồng nói. “Em cũng không phải trẻ con, giờ còn cao thêm rồi, hơn nữa đi máy bay cũng nhanh.” Tô Hiểu Dị cũng không cự tuyệt: “Nếu Đại Đồng ca không ở đây, quán làm sao giờ? Phải nghỉ bán hai ngày?” Tần Đại Đồng liếc xéo cậu em họ, nói: “Thứ bảy Đại Bằng không đi làm, để hắn tới giúp Tiểu Trình giao hàng, anh với em sáng sớm thứ bảy xuất phát, tối chủ nhật trở về.” “Kia, Đại Đồng ca, cuối tuần chúng ta thuận tiện tới Khẩn Đinh chơi tốt lắm, em sẽ mượn xe ca ca.” Tô Hiểu Dị đã xếp kế hoạch xong xuôi. Tần Đại Bằng càng nghe càng không thích hợp: “Uy uy, Tô Hiểu Dị, cậu về nhà, muốn tôi lại đây làm công nhân, cũng còn chưa hỏi ý kiến thân chủ, này thật không hợp đạo lý làm người…” Tô Hiểu Dị không thèm cùng hắn tranh luận, chỉ yếu ớt nhìn Tần Đại Đồng, Tần Đại Đồng liền quăng qua ánh mắt so với băng đá còn lạnh hơn, cậu em họ thân yêu lập tức không dám ho một tiếng. Chỉ có Tiểu Trình cao hứng, thứ bảy này mình không cần giao hàng, có thể bắt chéo chân ở trong quán xem TV, khách đến thì tiếp, hết thảy để Tần Đại Bằng chạy bàn, giao hàng,… như người hầu, thật sự là quá tốt.