Cũng không chú ý bắt đầu từ lúc nào, hai người liền không hẹn mà cùng trống buổi tối, cùng nhau vùi trong gian phòng, có lúc sẽ ra ngoài đi dạo một chút, có lúc sẽ dựa cùng một chỗ tự làm việc của mình. Nhưng Sùng Hoa vẫn có dự định, một khi Thôi Trinh nhận kịch bản mới, quy luật này sẽ bị đánh vỡ. Bất quá không sao cả, nếu như ở bên nhau, đối với những cản trở sẽ gặp phải cũng đã có dự tính đến, Sùng Hoa cũng chuẩn bị kỹ càng, tận lực phối hợp thời gian biểu của mình với Thôi Trinh, cô có thể nhân nhượng sự bận rộn của nàng. Mà bây giờ, hai người an vị ở phòng sách, trong tay Thôi Trinh cầm một phần văn kiện, Sùng Hoa ôm máy vi tính xách tay, lướt diễn đàn. Nghe Sùng Hoa nói đang xem sách về Hạ Hầu Phái, động tác trong tay Thôi Trinh chợt dừng lại, nàng nhìn Sùng Hoa, rồi lại cúi đầu nhìn văn kiện trong tay: "Nga." Nàng lên tiếng, nói xong lại cảm thấy như vậy không thích hợp, vì vậy lại hỏi: "Sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với nàng?" Sùng Hoa ăn ngay nói thật: "Chính là cảm thấy em và nàng có mối liên hệ nào đó." Tay của Thôi Trinh run lên, nàng do dự chốc lát, lại hỏi: "Liên hệ gì?" Tiếng nói vừa dứt, Sùng Hoa năm tay nàng, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Sùng Hoa, Sùng Hoa suy tư chốc lát, cuối cùng vẫn nói ra: "A Trinh, em phát hiện một việc, Hạ Hầu Phái rất có thể là tự sát." Ngực giống như bị xé rách, Thôi Trinh nhất thời cứng đờ, ngực giống như bị người khác đâm một dao, nàng nhìn Sùng Hoa, cố gắng để bản thân bình tĩnh, cố gắng tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra: "Ừ, là vậy sao." Sùng Hoa gật đầu, cô cảm thấy tâm tình của Thôi Trinh dường như không đúng lắm, tay nàng lạnh như một khối băng, trong phòng mở điều hòa, tay nàng không nên lạnh như vậy mới phải, Sùng Hoa không quan tâm Hạ Hầu Phái nữa, cô lo âu nhìn Thôi Trinh, nắm chặt lấy tay nàng, sưởi ấm cho nàng: "Chị làm sao vậy? Sao tay lại lạnh như thế." Thôi Trinh dường như mới phát hiện thì ra tay mình rất lạnh, nàng rút tay lại, xoa đầu Sùng Hoa, đứng dậy: "Tôi đi lấy thêm áo." Sùng Hoa vừa được xoa đầu, cũng rất vui sướng, khóe mắt liền cong lên, cô ngẩng đầu nhìn nàng, nói: "Chị đi mau đi." Thôi Trinh cưng chìu mà nhìn cô, mỉm cười với cô, thế nhưng lúc quay người lại, ở góc độ Sùng Hoa không thấy được, khóe mắt nàng đỏ bừng, nước mắt nhanh chóng tràn đầy vành mắt, nàng cắn chặt răng, bước nhanh đến phòng ngủ, đóng cửa lại, nước mắt cũng không nhịn được nữa mà trượt khỏi khóe mi. Nàng cho rằng mình có thể bất động thanh sắc, diễn xuất nhiều năm như vậy, hơn nữa đã sớm đoán được, mà Sùng Hoa cũng đã ở bên cạnh nàng, nàng nghĩ mình đã có thể đối mặt, thế nhưng nàng đã đánh giá cao chính mình, nàng luôn đánh giá cao bản thân. Thôi Trinh vô lực tựa vào cánh cửa, nước mắt hiện đầy trên má, yêu thương áy náy hóa thành một thanh lợi kiếm đâm thấu lòng nàng. Sùng Hoa nói ra câu kia, tựa như lên án kiếp trước nàng đối đãi với cô, trách nàng bỏ lại cô, trách nàng ép buộc cô sống tiếp, trách nàng từ đầu đến cuối không dám đáp lại tình yêu của cô. Đôi môi Thôi Trinh không ngừng run rẩy, cả người cũng đang phát run, nàng gắt gao che miệng lại, sợ phát ra âm thanh sẽ bị Sùng Hoa nghe thấy, sợ bị cô biết được. Nàng căn bản không dám nghĩ đến lúc Sùng Hoa uống Bàn Thạch* tâm đã tuyệt vọng khô héo như thế nào, nàng căn bản không dám nghĩ đến nàng buộc cô sống tiếp lại khiến cô đến cuối cùng phải dùng phương thức như thế kết thúc sinh mệnh của mình, nàng không dám nghĩ đến Sùng Hoa mất đi hơi thở không còn sinh cơ nằm ở nơi đó, cô quạnh không ai bầu bạn. Lúc nàng đi còn có Sùng Hoa bên cạnh, vậy còn Sùng Hoa thì sao? Cô chỉ có một mìn. Nghĩ đến Sùng Hoa phải chịu đựng cô độc, đến một khắc cuối cùng của sinh mạng vẫn chỉ cô độc một mình, Thôi Trinh không cách nào tha thứ cho bản thân. Đó là Sùng Hoa của nàng, là Sùng Hoa luôn toàn tâm toàn ý, chưa bao giờ hoài nghi nàng, chưa bao giờ từ bỏ nàng. Thế nhưng nàng lại bỏ rơi cô một mình sống trên đời, cô quạnh vượt qua mười một năm, chăm lo việc nước, hoàn thành hứa hẹn với nàng, sau cùng cô độc chết đi. Sùng Hoa xem xong một bài đăng, Thôi Trinh vẫn chưa trở lại, nghĩ đến tay nàng quá lạnh, Sùng Hoa đặt máy tính bảng xuống, đi đến phòng ngủ. Trong phòng ngủ đã mở đèn, Thôi Trinh đang ngủ. Nàng nằm xoay lưng về phía ngoài, ngủ rất say. Rõ ràng là một hình ảnh rất bình thường, nhưng Sùng Hoa lại cảm thấy Thôi Trinh lúc này khiến cô rất đau lòng. Cô đóng cửa lại, rửa mặt xong liền chui vào trong chăn, tắt đèn, từ phía sau ôm lấy Thôi Trinh. Tay nàng rất lạnh, thế nhưng thân thể lại ấm áp. Sùng Hoa ôm chặt nàng, chút ấm áp đó cũng đủ sưởi ấm cả nhân sinh của nàng. " Sùng Hoa." Thôi Trinh gọi cô. Sùng Hoa vẫn chưa hết kinh ngạc vì sao Thôi Trinh còn chưa ngủ, cô lên tiếng để Thôi Trinh gối lên cánh tay của mình, ôm cả người nàng vào lòng mình. "Sùng Hoa." Thôi Trinh lại gọi một tiếng. Sùng Hoa mở mắt ra, trong bóng tối cái gì cũng không thấy được, cô kề sát bên tai Thôi Trinh, nhẹ nhàng hôn một cái, hỏi: "Có chuyện gì?" Môi của cô rất mềm mại cũng rất ôn nhu, Thôi Trinh nhắm mắt lại, hỏi: "Nếu có người lừa dối em, em có thể tha thứ cho người đó không?" Vấn đề của nàng đến rất đột ngột, Sùng Hoa trước tiên liền liên tưởng đến Thư Dĩnh, cô nhíu mày nói: "Sẽ không. Em sẽ không tha thứ cho người lừa dối em." Trái tim Thôi Trinh lập tức trầm xuống. "Nhưng ngoại trừ chị." Sùng Hoa nói tiếp, cô mỉm cười, ngữ khí rất nhẹ nhàng: "Chị làm việc gì, em cũng sẽ không trách chị." Thôi Trinh cắn môi không nói gì. Sùng Hoa thở dài, cô lại không ngốc, cô biết Thôi Trinh hỏi ra vấn đề này chứng tỏ nàng đã có việc lừa dối cô. Tại sao phải như vậy? Giữa hai người có việc gì không thể nói rõ? Sùng Hoa có thất vọng, nhưng vẫn lên tinh thần, để ngữ khí của mình nghe lạc quan một chút: "A Trinh, em biết trong lòng chị có một việc không thể nói cho em biết. Nhưng em sẽ đợi đến khi chị nguyện ý nói cho em nghe. Thật ra đôi khi, em cảm thấy giữa chúng ta dường như có một khoảng cách, không thấy được, nhưng lại tồn tại một cách chân thật." Cô làm ra vẻ mặt trầm tư, trong bóng đêm ai cũng không thấy được thần thái của cô là mềm nhẹ thế nào: "Cũng khó trách, chị ưu tú như vậy, còn em chỉ vừa mới khởi bước. Em còn cách chị rất xa, nhưng em sẽ cố gắng đuổi kịp, chị phải có lòng tin với em." Quan trọng nhất là, đừng rời xa em. Sùng Hoa không nói ra, nhưng có những lời không cần phải nói, nói ra ngược lại sẽ trở thành sự thật. Tựa như có một số việc, càng sợ lại càng dễ xảy đến. Cô càng ngày càng có một loại cảm giác, kèm theo trong đầu xuất hiện những hình ảnh vụn vặt ngày càng nhiều, cô dần cảm thấy thật ra hai người là không cách nào gần nhau. Đến cuối cùng, tất nhiên sẽ bởi vì nguyên nhân nào đó mà xa nhau. Vì vậy, trong khoảng thời gian này cô luôn đứng ngồi không yên. Ban ngày lúc quay chương trình, MC hỏi thù lao trả cho Thôi Trinh là bao nhiêu, cô hoàn toàn có thể không cần phải nói thật. Nhưng cô nhịn không được hồi ức lại ngày đó, trời đổ mưa, Thôi Trinh đột nhiên xuất hiện ở trang viên. Nhịn không được lại nói hết những việc đó ra, chương trình sẽ được ghi lại, cho dù sau này hai người không còn ở bên nhau, cô còn có thể xem Tù Đồ mà hai người cùng nhau hợp tác, nghe 《Tối Nhuyễn Đích Quý Tiết 》, còn có các chương trình, những thứ này đều là vết tích minh chứng các nàng từng ở bên nhau. Ngày hôm sau tỉnh lại, ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ, chiếu ra quanh ảnh mơ hồ. Sùng Hoa liếc nhìn thời gian, còn sớm, cô không vội vã đứng lên, mà nằm ở bên cạnh Thôi Trinh, chờ nàng tỉnh lại rồi mới rời giường. Đợi đến lúc hai người đều tỉnh dậy, Sùng Hoa mở cửa sổ, là một ngày nắng ấm hiếm có của mùa đông, ánhmặt trời rực rỡ chiếu khắp bầu trời đô thị, đỉnh núi tuyết đọng cách đó không xa phản xạ ra những tia sáng chói mắt dưới ánh mặt trời. Lại là một ngày mới, nỗi lo lắng bất an đêm qua tựa như bị ánh nắng nhiệt liệt xua tan, biến mất không còn vết tích. Sau khi ăn sáng, Thôi Trinh ra ngoài làm việc, Sùng Hoa đợi ở nhà. Cô liên hệ Sâm Hòa, hỏi lịch trình tiếp theo của đoàn phim, phát hiện địa điểm tuyên truyền tiếp theo là Lạc Dương. Hạ Triều lấy Lạc Dương làm thủ đô, trải qua nghìn năm chiến loạn, triều đại biến thiên, kinh đô thay đổi, Lạc Dương từng là trung tâm chính trị thời cổ đại cũng dần mất đi vị thế. Thế nhưng ly kỳ chính là, cho dù trải qua vài lần chiến loạn, hoàng cung Hạ Triều cũng không bị hủy hoại, ngoại trừ vài cung điện bởi vì lâu năm thiếu tu sửa mà sụp đỗ, những cung điện khác vẫn còn rất vững chắc, một số triều đại sau này chính phủ còn ra tiền tu bổ. Hoàng cung của rất nhiều triều đại đều biến mất giữa dòng chảy lịch sử, chỉ để lại di chỉ, nhưng hoàng cung Hạ Triều vẫn đứng vững ở nơi đó, cho đến nay đã trở thành điểm du lịch cho du khách. Sùng Hoa suy nghĩ một chút, cảm thấy có thể đến xem thử, tuy rằng trả qua nhiều năm, cho dù di tích còn lưu lại nhưng bầu không khí uy nghiêm túc mục phỏng chừng đã sớm không còn nữa. Cô yêu cầu Sâm Hòa gửi cho mình một phần kế hoạch tuyên truyền, phát hiện buổi tuyên truyền ở Lạc Dương chính là ngày mốt, cô suy nghĩ một chút, quyết định buổi tối sẽ nói với Thôi Trinh, cô phải đi xa nhà rồi.