Lễ trao giải, liên hoan phim trong nước là không ít, nổi tiếng nhất chính là giải Kim Tượng tổ chức tại Hương Cảng, giải Kim Mã của điện ảnh Đài Loan, giải Kim Kế của đại lục, giải điện ảnh quốc tế Bột Hải và liên hoan phim quốc tế Thượng Hải. Bốn lễ trao giải trước có lịch sử gần hai mươi năm, lễ trao giải điện ảnh Bột Hải mới xuất hiện ở năm năm trước, từ uy tín, sức ảnh hưởng đều không bằng ba giải trước, nhưng, trẻ tuổi có cũng có chỗ tốt của trẻ tuổi, trẻ tuổi đa phần đại biểu cho sức sống. Ban tổ chức lễ trao giải cũng lấy sức sống tuổi trẻ làm chủ đạo, không chỉ tuyên truyền thủ pháp nội dụng, mà còn trao giải cho những bộ phim có ca khúc và dàn dựng tốt, dưới sự nổi lực của khách mời cũng như ban tổ chúc nay đã có chút có danh tiếng, có sức hút. "Khách mời trao giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất năm ngoái là Tống Cảnh Kiền, không biết năm nay sẽ mời người nào." Tống Cảnh Kiền là siêu sao thần tượng thế hệ mới, ba năm trước đây dựa vào một bài tình ca lãng mạn tên << ký sinh>>, nhanh chóng nổi tiếng, cộng thêm bề ngoài và công ty đại diện dụng tâm nâng đỡ, nên đã nhanh chóng trở thành siêu sao thần tượng của vô số fan. Lễ trao giải điện ảnh Bột Hải mời anh ta làm khách quý, kiếm đủ tỷ suất xem đài. Tô Hiệp nói xong câu đó, nhìn thấy tất cả mọi người không có ý phát biểu ý kiến gì nên cũng thấy không thú vị, liền ngậm miệng lại. Năm nay mời khách quý là ai, Sùng Hoa không biết, nhưng có thể khẳng định, nhất định là một nhân vật càng có cân lượng hơn Tống Cảnh Kiền. Bởi vì ban tổ chức đến bây giờ vẫn thủ khẩu như bình bảo trì thần bí, điều này nói rõ, bọn họ cũng không vội phóng xuất tin tức tạo làn sóng, nhưng lại kết luận chỉ cần vị khách quý này ra mặt là có thể lập tức chiếm hết đầu đề các tờ báo lớn.. Quốc nội có bao nhiêu ngôi sao có sức ảnh hưởng lớn như vậy? Trong lòng Sùng Hoa thầm suy nghĩ. Trịnh Gia Lệ đổi xong lễ phục, nhìn thấy Sùng Hoa ngồi ngẩn người, liền đi ra ngoài. Có người đến gần, Sùng Hoa nhanh chóng phản ứng, cô ngẩng đầu, thấy là Trịnh Gia Lệ liền nở nụ cười, biểu hiện tán thán đối với tạo hình mới của cô: "Trịnh tỷ, chị hôm nay thật xinh đẹp!" Trịnh Gia Lệ mặc một bộ sườn xám thêu hoa lan thiển sắc, hoàn toàn chương hiển sự yểu điệu nhẹ nhàng của cô. " Miệng thật ngọt." Trịnh Gia Lệ khoái trá tiếp nhận lời ca ngợi của cô, cúi xuống, nhẹ giọng hỏi: "Khẩn trương không?" Còn nửa giờ nữa sẽ lên thảm đỏ, đây là lần đầu tiên Sùng Hoa tham dự lễ trao giải, quan trọng nhất đây là bộ phim đầu tay cũng là lần đầu tiên cô nhận được lời mời tham gia lễ trao giải, cũng là lần đầu tiên cô được đề cử giải đạo diễn mới xuất sắc nhất. Đạo diễn mới xuất sắc nhất là giải thưởng cao nhất cho người mới trong giới đạo diễn. Nếu như có thể thuận lợi đoạt giải, đối với sự nghiệp của Sùng Hoa sau này sẽ là lực đẩy rất lớn. Sùng Hoa rất hy vọng giành được giải thưởng này. "Không khẩn trương." Sùng Hoa nhanh chóng trả lời, nói xong, cô giương mắt nhìn về phía Trịnh Gia Lệ, sau đó chậm rãi thở ra, bất đắc dĩ nói: "Thật ra, vẫn có một chút." Trịnh Gia Lệ nở nụ cười, vỗ vai an ủi cô: "Đừng khẩn trương, em rất ưu tú." Trịnh Gia Lệ có một bộ phim được đề cử, dựa theo địa vị của cô bây giờ cũng hoàn toàn có thể tự mình đi, sở dĩ đi cùng đoàn phim hoàn toàn là tăng lòng tin cho Sùng Hoa. Sùng Hoa đương nhiên biết, nên gật đầu với Trịnh Gia Lệ: "Không sai, em ưu tú như vậy, nhất định không thành vấn đề." Nghe cô tuyên bố khí phách như vậy, Trịnh Gia Lệ khẽ cười vỗ vai cô, ý bảo cô thu liễm một chút, càng nhiều hơn lại là một loại cưng chìu. Bên này hài hòa ăn ý lại thân mật, Tô Hiệp ngồi ở cách đó không xa yên lặng quan sát, lại quay đầu lơ đãng hỏi Chu Bác Thành: "Anh cảm thấy đạo diễn Sùng và Trịnh Gia Lệ là quan hệ như thế nào, tốt như vậy?" Hình thức tiếp xúc này tuyệt đối không phải giả vờ, rõ ràng là quan hệ cá nhân tốt. Chu Bác Thành liếc mắt nhìn bên kia, cười ôn hòa nói: "Có sao? Tôi cảm thấy đạo diễn Sùng đối với ai cũng tốt." Đừng nghĩ nghe được cái gì hữu dụng từ chỗ cậu ta, Tô Hiệp cảm thấy rất không thú vị, đúng lúc Sâm Hòa bước vào, anh ta đi đến chỗ Sùng Hoa, đang muốn nói chuyện thì điện thoại di động vang lên, nên anh ta bắt máy trước. Anh ta vừa đến, lực chú ý của bốn người liền tập trung vào anh ta, vì vậy liền thấy rõ sau khi anh ta alo một tiếng thì trên mặt hiện vẻ cứng ngắc không cách nào hình dung, cứng ngắc duy trì cũng không lâu, anh ta nhanh chóng nhìn về phía Sùng Hoa, phát hiện Sùng Hoa cũng đang nhìn mình, nhất thời tựa như chạm điện dời mắt đi, trong miệng hàm hồ nói: "Phải... Không, diễn viên rất ổn! Được rồi...ừ.. Không có." Nói xong câu này, anh ta trầm mặc chốc lát, cái cổ giống như bị một đôi tay vặn lại, đem mặt hướng Sùng Hoa. Sùng Hoa quay đầu, nhìn điện thoại trên bàn trà. Sâm Hòa nuốt một ngụm nước bọt: "Đúng vậy." Bên kia không biết nói gì đó, trò chuyện rất nhanh kết thúc, anh ta cúp máy. Người ở chỗ này đều cảm thấy cuộc điện thoại này rất không tầm thường, chỉ là không có ai hỏi. Sùng Hoa đứng lên: "Thời gian không còn sớm, xuất phát." Lễ trao giải điện ảnh quốc tế Bột Hải, dựa vào sự dụng tâm của ban tổ chúc, cùng với sự công bình công chính và chuyên nghiệp trong bình chọn, trong vòng năm năm ngắn ngủi cấp tốc quật khởi, đến mùa thứ sáu, đã có năng lực mời được không ít hoa đán, tiểu sinh. Thứ tự đoàn phim << ba trăm sáu mươi ngày tư bản>> lên thảm đỏ cũng không đặc biệt, đại khái là ở trung vị. Bốn người xếp thành một hàng, Sùng Hoa đi ở chính giữa, bên trái là Trịnh Gia Lệ, bên phải là Chu Bác Thành, Tô Hiệp đi ở bên tay phải của Chu Bác Thành. Các phóng viên cầm máy ảnh, ống kính vững vàng nhắm ngay mỗi người, hiện trường liên tiếp vang lên tiếng gọi nhìn ống kính, nhìn ống kính. Trong một đám sao nữ, Sùng Hoa ăn mặc đặc biệt nổi bật. Cô mặc chính là lễ phục thiết kế mới nhất của Carolinelie, quần trắng, áo sơ mi trắng, áo khoác trắng, đơn giản mạnh mẽ, tôn lên da thịt trắng nõn đến gần như trong suốt, mái tóc dài đen nhánh tùy ý xỏa trên vai, toát ra chút lười biếng mạn bất kinh tâm, xen lẫn cảm giác niên thiếu trong suốt tinh thuần, hấp dẫn vô số ánh nhìn. Đi đến trung đoạn, dựa theo yêu cầu của ký giả, dừng bước chụp ảnh. Đây là lần đầu Sùng Hoa xuất hiện trước mặt công chúng, cô rất chú ý hình tượng của mình, theo ba người kia, hơi mím môi, nở nụ cười ưu nhã trước ống kính. Hiện trường ánh đèn loang loáng tựa hồ có chốc lát ngưng đọng, trong nháy mắt chính là càng thêm điên cuồng nhấp máy. Nghi thức khai mạc tường thuật trực tiếp, có rất nhiều fan đã sớm chờ trước máy vi tính, bọn họ nhanh chóng phát hiện đoàn phim << ba trăm sáu mươi ngày tư bản>> hình như có một diễn viên lạ mắt. Cư dân mạng nhanh chóng bùng nổ. " A a a a mỹ nhân này là ai!!!! Sao trước đây chưa thấy qua!" " Mỹ nhân! Mau cho trẫm biết tên, trẫm muốn lâm hạnh ngươi a a!" " Liếm liếm liếm, đừng cản tôi, tôi muốn liếm liếm liếm liếm!" " Liếm chân dài một vạn lần!" Sớm hơn cư dân chính là những người yêu điện ảnh tại hiện trường. Tràng diện cấp tốc sôi trào. Có một đám người, là nhan khống, ai đẹp họ liền thích người đó, ai đẹp họ liền điên cuồng vì người đó. Nhưng mà bọn họ ngay cả tên của Sùng Hoa cũng không biết, chỉ có thể lớn tiếng a a a a! Sùng Hoa nụ cười càng sâu, cô vui vẻ nghĩ, đoàn phim của chúng ta vẫn rất được hoan nghênh. Mãi đến kí tên kết thúc, mọi việc vẫn nằm trong kế hoạch, phi thường thuận lợi. Ngồi vào ghế, Sâm Hòa đến báo cáo tình huống anh ta thăm dò được: "Lần này giám khảo đặc biệt nghiêm khắc, đạo diễn mới được đề cử tổng cộng năm người, duy nhất có sức uy hiếp là Lục Viễn, bộ <<Đoạt vị>> của anh ta lấy bối cảnh Hạ triều thời Cảnh Đế, rất có cơ sở." Làm phim về một vị hoàng đế bí ẩn, Hạ Cảnh Đế lúc sinh tiền vẫn là đề tài của dân chúng. Lực chú ý của Sùng Hoa dừng trên một vấn đề khác: "Hạ triều? Cảnh Đế? Có vị hoàng đế này sao?" Cô nhớ Hạ triều vẫn còn theo chế độ nô lệ, còn không có cách gọi hoàng đế? Sâm Hòa im lặng nhìn cô: "Đạo diễn, cô quá khẩn trương rồi, bình thường là được rồi." Chuyện người người đều biết đạo diễn cư nhiên giả không biết, còn giả bộ giống như vậy, thực sự là quá vô sỉ. Sùng Hoa không muốn tính toán với anh ta, nói muốn chuẩn bị bài phát biểu lúc nhận giải để anh ta lăn đi. Có thể được đề cử, thì sẽ có khả năng đoạt giải, cảm nghĩ khi đoạt giải và vân vân tất cả mọi người đều sẽ chuẩn bị trước, coi như là một dấu hiệu tốt. Bởi vì cô khẩn trương, Trịnh Gia Lệ ngồi ở bên cạnh nhẹ giọng nói chuyện với cô, phân tán sự chú ý của cô. Đề tài không thể tránh khỏi xoay quanh vị khách quý thần bí được mời đến trao giải, Trịnh Gia Lệ đoán là một trong những ngôi sao danh tiếng, nhưng tựa hồ cũng không có ai có sức ảnh hưởng nhất hô bá ứng. Trong đầu Sùng Hoa xuất hiện một thân ảnh mơ hồ, chỉ là rất nhanh cô liền lắc đầu, Tống Cảnh Kiền sẽ đến, bởi vì anh ta muốn tiến quân vào giới điện ảnh và truyền hình, đây là một cái cơ hội tốt, những khách mời khác cũng có mục đích riêng. Mà Thôi Trinh, ban tổ chức không có gì có thể đánh động nàng. Lễ trao giải nhanh chóng bắt đầu. Giải thưởng càng quan trọng càng đặt ở phía sau, người dẫn chương trình được mời đến từ Vệ Thị, là hai người dẫn chương trình trứ danh, phong cách của bọn họ vô cùng linh hoạt, điều động không khí hiện trường vô cùng sôi nổi. Giải thưởng từng hạng mục được trao ra, hiện trường không ngừng truyền đến từng đỡ vỗ tay như thủy triều, người nhận được giải thưởng cao hứng bừng bừng, không lấy được giải cũng tỏ vẻ phóng khoáng, hào phóng chúc mừng. Rốt cuộc, đến giải đạo diễn mới xuất sắc nhất. Hội trường thiết kế hoa lệ hiện đại vang lên tiếng đàn Violon. Đây là một bài hát tràn ngập tính tượng trưng, làn điệu du dương, tựa như nắng ấm hoàng hôn ở nơi đường chân trời, chiếu xuống sa mạc mênh mông vô tận, tựa hồ tĩnh mịch, rồi lại làm cho lòng người ta sinh lòng chờ mong, chờ đợi hoa nở. Tất cả mọi người trong hội trường hai mặt nhìn nhau, ngoại trừ người dẫn chương trình, tất cả những người khác cũng dần dần lộ vẻ khó tin. Khúc violon này sở dĩ trở nên phổ biến bởi vì nó là nhạc nền của một bộ phim, bộ phim đó sau khi thành công, khúc violon cũng trở thành kinh điển, nơi nào cũng có thể nghe. Mà bộ phim này, đáng giá ghi nhớ là vì nói đã tạo ra một nữ thần vĩnh viễn không ngã xuống. Khúc nhạc đến cao trào, nữ MC mỉm cười, hỏi vào microphone: "Mọi người có đoán được vị khách mời đặc biệt của chúng ta là ai không?" Hiện trường vang lên âm thanh hấp lãnh khí, lập tức, bốn phương tám hướng vang lên tiếng hoan hô kích động: "Ảnh hậu! Ảnh hậu!" Tiếng hoan hô phô thiên cái địa, bất luận là khán giả trên khán đài hay là diễn viên tham dự. Bắt đầu là rải rác, dần dần, giống như có một cổ ma lực, đem tất cả tiếng hô xếp thành một dãi, hưng phấn đến khó có thể dùng lời diễn tả được. Màn hình lớn trên sân khấu, chậm rãi tách ra. Làn điệu dần chuyển hướng nhu hòa, tiếng hô ở hiện trường dần dần lắng xuống, bầu không khí hưng phấn nhiệt liệt lại kỳ tích một tia không giảm. Trên sân khấu, vào giờ khắc này, được vạn chúng chúc mục trước nay chưa từng có. Nàng xuất hiện từ sau màn, từ hắc ám, chậm rãi bước lên sân khấu, mỗi một bước, đều giống như bị thời gian vô hạn thả chậm, tuyên khắc lên hoa văn trang nhã. Lúc Thôi Trinh hoàn toàn xuất hiện dưới ánh đèn, mang theo nụ cười yếu ớt, tao nhã thanh, mặt mày sinh huy, Sùng Hoa ngồi ở hội trường, ngẩng đầu ngưỡng mộ, cô chỉ cảm thấy thời khắc nhìn rõ dung mạo của Thôi Trinh, tim cô như ngừng đập.