Ái tình quy đồ
Chương 27
Tạo hình mới được xác định, Sùng Hoa liền liên lạc Thôi Trinh đến thử trang phục.
Hoá trang là quá trình tương đối mất thời gian. Sùng Hoa cũng không có việc gì làm nên liền ngồi ở chỗ kia nhìn chuyên viên hóa trang giống như làm ảo thuật, từng chút mang hình tượng của Thôi Trinh đến gần Hà Nhân.
Hà Nhân là một nhân vật trong phim, nhân vật này là điểm sáng của cả bộ phim, nhưng chỗ khó nằm ở tính logic trong phương diện tính cách của nhân vật này, tính biến hóa, tính mâu thuẫn và kịch tính. Đó là một loại vai mà thông thường rất khó diễn tả một cách đặc sắc. Mọi người đều biết, tác phẩm điện ảnh truyền hình và tác phẩm văn học tồn tại sự khách biệt rất lớn trong cách biểu đạt, tác phẩm văn học có thể thông qua miêu tả tâm lý nhân vật để là nổi bật nhân vật, nhưng phim ảnh lại chỉ có thể thông qua sắc điệu, hình ảnh, giọng nói để diễn tả câu chuyện.
Miêu tả tâm lý là một thứ then chốt để đắp nặn hình tượng nhân vật, đối với tác phẩm điện ảnh và truyền hình mà nói miêu tả tâm lý, chỉ có thể thông qua biến hóa thần thái, chi tiết tạo hình, thậm chí thông qua sắc điệu từ hình ảnh trên dưới cùng lúc bổ sung cho nhau.
Cho nên, tạo hình cực kỳ quan trọng.
Thôi Trinh bước đến, Sùng Hoa không kịp bỏ like, đặc biệt đứng đắn cất điện thoại vào túi xách rồi quay đầu nhìn lại.
Đây là một bộ trường sam phong cách dân quốc, in hoa văn cây bạch quả, cổ áo hình trái tim, lộ ra áo sơmi mỏng màu xanh nhạt, trắng trong thuần khiết thanh lệ lại không mất đoan trang thanh nhã.
Loại tạo hình này nếu không cẩn thận sẽ nghiêng về hướng nữ lưu nhược chất, Sùng Hoa lúc trước cũng để cho Tống Mạn thử qua, nhưng hoàn toàn không phù hợp, đây là cách nghĩ nhất trí lúc đó của cả đoàn phim. Nhưng vừa đến trên người Thôi Trinh, thì hoàn toàn trở nên sinh động!
Chỉ cần thấy được nàng thì đã biết vai Hà Nhân tuyệt không chỉ là một nữ tính bị gia đình bó buộc của thời đại trước, nàng dịu dàng trung trinh, thâm tình ẩn nhẫn, có nhiều phẩm chất tốt đẹp, nhưng nàng, còn có một mặt rất khác, là một mặt mà ai cũng không biết.
Đôi mắt của Thôi Trinh dưới ôn nhu thuận theo mơ hồ lóe lên sự cương liệt quyết tuyệt, hoàn mỹ thuyết minh một mặt mà Hà Nhân không muốn người biết.
Lương Thanh bật người đứng lên từ sofa, thất thần nhìn chằm chằm Thôi Trinh, đây chính là Hà Nhân trong lòng anh ta, giống y như đúc Hà Nhân trong tưởng tượng!
Sùng Hoa ngưng thần nhìn chăm chú, thần sắc nghiêm túc so sánh thật nhanh, rồi rơi vào suy tư.
Tốt, hoàn mỹ Không ai hoài nghi diễn xuất của ảnh hậu, chỉ là, xuất phát từ tôn kính sợ hãi đối với hình tượng cường đại của nàng, ngoại trừ Sùng Hoa vững tin Thôi Trinh có năng lực thích ứng với vai diễn thì những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều lo lắng hình tượng cá nhân quá lớn của ảnh hậu sẽ áp chế nhân vật Hà Nhân dưới hào quang của nàng. Khiến khán giả từ cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy đây là ảnh hậu, mà không phải đây là Hà Nhân.
Sự thực chứng minh, bọn họ suy nghĩ nhiều rồi.
Sùng Hoa bước đến trước mặt Thôi Trinh, ánh mắt của cô sáng quắc nhìn chằm chằm Thôi Trinh, cô hít một hơi thật sâu, quay đầu hưng phấn hô to với nhân viên: "Mau, tổ hình ảnh chuẩn bị!"
Tranh thủ hôm nay chụp ảnh quảng bá tạo hình nhân vật!
Một loạt công việc sau đó thuận lợi đến vượt ngoài tưởng tượng, có một người mẫu tốt, đầu óc nhiếp ảnh gia giống một con suối bị kích nổ, linh cảm như nước suối cuộn trào mãnh liệt không thể đỡ. Anh ta thuận buồm xuôi gió thao tác máy, lưu lại một một bức lại một bức ảnh hoàn mỹ.
Toàn bộ hành trình Sùng Hoa đều không rời khỏi, cô vẫn đứng ở bên cạnh, nhìn Thôi Trinh đứng trước ống kính thay đổi các loại tạo hình. Đây là lần đầu tiên Sùng Hoa thấy Thôi Trinh trong công việc.
Nàng hoàn toàn dung nhập vào nhân vật, cho dù chỉ là chụp ảnh quảng bá tạo hình đứng ở góc độ thông thường mà nói vốn chỉ yêu cầu sự duy mỹ, nhưng nàng vẫn đang dùng một loại thái độ trăm phần trăm nhập vai mà lột tả nhân vật.
Sùng Hoa đứng bên ngoài, ngưng thần quan sát, thần kinh nhạy cảm chính xác bắt được mỗi một khắc diễn dịch tinh chuẩn của Thôi Trinh. Tâm thần của cô, đều đặt trên người Thôi Trinh, kèm theo mỗi một cái động tác của nàng đều kích thích trái tim cô.
Thôi Trinh một mạch thay ba bộ trang phục, bộ vừa rồi thiên hướng tươi mát chính là hình tượng của nhân vật ở đầu phim, phía sau theo chuyển biến tính cách trang phục cũng dày hơn, dần dần hiển lộ tính cách cá nhân.
Mặc kệ thay bộ nào, Thôi Trinh đều lấy tốc độ thật nhanh để thay đổi sắc thái tính cách. Trong một thân thể, chứa đựng hai linh hồn, Thôi Trinh nằm ở nơi sâu thẳm, Hà Nhân mới là nàng của hiện tại. Một ánh mắt vi diệu, một chút thay đổi trong tâm tình, mỗi một biến hóa đều đúng mực, không nhợt nhạt, cũng không khoa trương.
Hoàn toàn không cần hoài nghi, nàng nhất định đã nghiên cứu qua kịch bản, cẩn thận phỏng đoán tính cách nhân vật.
Trong lịch trình chặt chẽ, nàng còn dành ra thời gian để nghiên cứu kịch bản. Nghĩ đến đây, Sùng Hoa vừa kiêu ngạo, vừa đau lòng.
Hình ảnh tạo hình nhân vật quả nhiên hoàn thành trong thời gian ngắn nhất.
Tổ đạo diễn và tổ sản xuất thảo luận hồi lâu, đều cảm thấy mỗi một tấm ảnh đều tinh mỹ đến khó mà vứt bỏ, từ bỏ bất kỳ tấm ảnh nào cũng có ít nhiều tiếc nuối. Bên tai kỷ kỷ tra tra tranh luận liên tục, Sùng Hoa đứng bên bàn, nhìn từng tấm ảnh, cẩn thận xác nhận biến hóa của Thôi Trinh, ngay cả góc độ của góc áo cũng không buông tha. Trong đầu cô có một Hà Nhân, lúc chụp ảnh cho Tống Mạn, Hà Nhân kia là một mặt phẳng trên giấy, tuy rằng rất rõ ràng, nhưng là chết. Hiện tại, Hà Nhân này là sống, tựa như như nước chảy mây trôi, sinh động trong đầu cô.
Sùng Hoa hết sức chăm chú đắm chìm trong suy nghĩ của mình, ai cũng không thể cắt đứt suy nghĩ của cô. Bên cạnh nhiều người như vậy, phó đạo diễn, giám chế, biên kịch, thậm chí ghi chép tại trường quay, chụp ảnh, đều tranh luận không ra một kết quả, một nghìn cá nhân thì có một nghìn lẻ một cách nghĩ, mỗi người đều có sự lý giải của bản thân, diễn viên diễn dịch càng sinh động, lý giải ra càng nhiều nguyên nhân.
Rốt cuộc, tất cả mọi người tranh luận mệt mỏi, giọng nói cũng nhỏ đi, mà ánh mắt của Sùng Hoa lại dần dần sáng lên. Cô từ những tấm ảnh chọn lựa ra mười sáu tấm, lần lượt gạt ra. Những người khác thấy hành động của cô, đều vây đến xem.
Lương Thanh mặc dù là tác giả xây dựng nên nhân vật này, nhưng lúc nghiêm túc xem qua những tấm ảnh Sùng Hoa đã chọn, cũng không khỏi không kính phục ánh mắt độc đáo của cô: "Chỉ nhìn ảnh tạo hình của ảnh hậu, cũng đủ tưởng tượng ra một bộ phim chế tác lớn nội dung đặc sắc rồi."
Mười sáu tấm ảnh, là Hà Nhân ở ba thời kì bất đồng, nhìn qua một lần, tựa hồ cũng không có bất đồng gì, nhưng nhìn kỹ, lại làm cho người ta cảm thấy có sự biến hóa trong tính cách nhân vật, tựa như rõ ràng thay đổi một linh hồn khác, ngầm hòa hợp với nội dung phim.
Tất cả mọi người khen ngợi không dứt. Ai cũng nói không được phương án tốt hơn, quá trình công bố tạo hình cũng quyết định chia làm ba đợt.
Quyết định xong ảnh tạo hình, công việc hôm nay mới xem như hoàn thành.
Sùng Hoa đi đến phòng khách, Thôi Trinh đang ngồi trên sofa bên cửa sổ, im lặng cầm một quyển sách.
Các nàng đã hẹn xong cùng nhau ăn cơm tối. Nàng ở nơi này chờ cô.
Vốn dĩ chọn trang viên này cũng là bởi vì nó có lối kiến trúc phù hợp với thời kỳ dân quốc trong nguyên tác. Phòng khách này, dĩ nhiên cũng sở hữu nét đặc sắc của thời đại kia, ngạo mạn cùng ưu nhã song song tồn tại. Ánh dương quang chiếu xuyên qua thủy tinh, gia cụ gỗ lim hiện lên ánh sang nhu hòa cổ điển.
Thôi Trinh ngồi giữa quang hoa, nhã nhặn lịch thiệp đọc từng trang sách.
Sùng Hoa bất giác mang theo tiếu ý, cô đứng tại chỗ nhìn một hồi, mới nhẹ nhàng bước đến. Thôi Trinh nghe được động tĩnh, nàng ngẩng đầu, ánh mắt vững vàng dừng trên người Sùng Hoa.
" Xác định?" Nàng nhìn Sùng Hoa, quyển sách còn đặt trên đầu gối.
"Phải, chị chụp quá tốt, mọi người tranh luận rất lâu mới quyết định được." Sùng Hoa đi đến bên cạnh nàng.
Thôi Trinh nở nụ cười, nàng bỏ quyển sách vào trong túi xách, nắm tay Sùng Hoa mượn lực đứng lên, chờ đứng vững vàng, nàng liền buông tay: "Đi ăn cơm đi."
Lực chú ý của Sùng Hoa đều đặt trên bàn tay bị Thôi Trinh nắm lấy, cách một hồi lâu mới trì độn gật đầu.
Không chút nào ngoài dự đoán của mọi người, ảnh tạo hình vừa tung ra, liền gây tiếng vang lớn, Thôi Trinh vào vai Hà Nhân quá sống động, các fan nguyên tác nhất trí cho rằng cho rằng, đây chính là Hà Nhân trong lòng bọn họ, nữ nhân thật đáng buồn cũng đáng tiếc, làm cho người ta muốn hận lại không hận được! Ảnh tạo hình của Thôi Trinh vừa tung ra, Tống Mạn vốn dĩ cũng thu được không ít tán thưởng đã bị người ta ném ra sau đầu. Có so sánh mới có chênh lệch, những lời này thực sự là chí lý.
Còn có những người yêu điện ảnh thấy được thành ý của đoàn phim, từ trang phục đến đồ trang sức, cho dù chỉ là một chi tiết nhỏ khó phát hiện trong hình đều có thể nhìn ra là chất liệu thập phần hoàn mỹ, chất vải trơn bóng, hoa văn đều giống như từng kim từng kim thêu lên, rất dày cũng rất hoa quý, đá quý trên trang sức, ánh sáng tiềm trầm, thấp thoáng quang mang vạn trượng. Thành ý thể hiện ở chi tiết, ngay cả hoa văn trên một bộ trang phục cũng dụng tâm nghiên cứu như vậy, chất lượng phim nhất định sẽ không kém.
Từng giọt từng giọt thiện cảm tích tụ tràn đầy, người yêu điện ảnh chờ mong đối với bộ phim này cũng mỗi ngày một nhiều. Tính toán thời gian, cách thời điểm phim công chiếu chí ít còn mấy tháng nữa, mấy tháng này trở nên đặc biệt gian nan.
Mà Tống Mạn vốn dĩ là nữ chính trong bộ phim này dường như đã hoàn toàn biến mất.
Video làm sáng tỏ mới vừa tung ra, làn sóng dư luận yêu cầu Tống Mạn nói xin lỗi rất lớn, Thiên Bác đặc biệt thức thời mà triệu khai một buổi họp báo, trịnh trọng nói xin lỗi Sùng Hoa sau đó sự tình cũng chậm rãi phai nhạt dưới mi mắt của mọi người. Dù sao xã hội này mỗi ngày đều có rất nhiều việc xảy ra, không thể nào cứ mãi nhìn chằm chằm vào một việc, mọi người luôn luôn có mới nới cũ, lúc chuyện mới mẻ xuất hiện, thì quay đầu sẽ quên đi chuyện mà bản thân đã từng vô cùng chú ý.
Sau buổi họp báo, Tống Mạn lại đột nhiên biến mất. Đây cũng là chuyện rất bình thường, hiện tại cô muốn hoạt động cũng sẽ không có hoạt động nào có tỷ suất xem đài cao dành cho cô, không bằng tạm thời ẩn lui, tránh lúc sóng gió. Mọi người trong giới cảm thấy cô đại khái là đã đến nơi nào đó nghỉ ngơi rồi, chờ qua một đoạn thời gian, công chúng quên scandal này, nếu có cơ hội tốt, cô có thể sẽ trở lại trong tầm mắt đại chúng.
Đó là phương thức tẩy trắng trong giới vẫn thường dùng, chỉ có điều rốt cuộc kết cục của Tống Mạn sẽ ra sao, hiện tại ai cũng nói không chính xác.
Hứa Ý trái lại sẽ thỉnh thoảng nhớ đến Tống Mạn. Cô ấy đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất, trong đoàn phim đã hoàn toàn không có vết tích của cô ấy, nhưng trong phòng của cô còn có một nửa là của Tống Mạn. Sau khi chuyện xảy ra, cô ấy chưa từng trở lại, đồ dùng cá nhân cô vẫn không đến lấy, nên chúng vẫn chiếm lĩnh một nửa căn phòng.
Hứa Ý nhìn những thứ kia ngây người một chút, cô không biết nên xử lý thế nào. Cô bây giờ nghĩ đến Tống Mạn là một loại tâm lý rất phức tạp, vừa chán ghét cô ấy quỷ kế đa đoan hãm hại người khác, thiếu chút nữa hủy hoại bộ này phim cô đặt hết tất cả hy vọng này, nhưng rồi lại cảm thấy có lẽ cô ấy cũng không phải tự nguyện, dù sao, thiện ý lúc cô ấy giúp cô hiển nhiên không phải là giả.
Hai cách nghĩ mâu thuẫn còn chưa kịp đấu tranh lâu trong đầu cô liền bị ném ra ngoài. Bộ phim phải quay lại từ đầu, ảnh hậu đến giữ vai chính, tất cả diễn viên có cảnh diễn cùng ảnh hậu đều hưng phấn không thôi, Hứa Ý cũng tạm thời buông bỏ chuyện khác, chuyên chú rèn luyện diễn xuất của mình.
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
53 chương
75 chương
49 chương
97 chương