Ái tình quy đồ
Chương 19
Nơi quay Tù Đồ là bảo mật, cùng lúc, đoàn phim không hy vọng truyền thông hoặc người hâm mộ đến, đảo loạn tiến độ quay chụp, về phương diện khác cũng phải cần bảo trì cảm giác thần bí. Nhưng đó cũng không phải nói đoàn phim hoàn toàn bị ngăn cách.
Giống như những bộ phim điện ảnh khác, Sùng Hoa an bài người quản lý tài khoản Weibo chính thức của phim, cũng lấy xác thực V. Weibo này, sẽ công bố một ít hình ảnh trang phục, hoặc các tin tức liên quan đến diễn viên chính, dùng đó bảo trì độ nóng, hiện nay đã có hơn một triệu fan, bình luận nhiều nhất là tạo hình của Hứa Ý, lúc ảnh chụp được đăng lên, đúng lúc lộ ảnh Lý Hằng Tuấn và Tô Hiệp dắt tay đi dạo phố. Nên dưới Weibo, đều là những lời an ủi ấm lòng.
Đạo diễn không chỉ phải chịu trách nhiệm về chất lượng còn phải bảo đảm doanh thu phòng vé của bộ phim, tuyên truyền tốt một yếu tố quan trọng bảo đảm doanh thu. Từ lúc tin tức Sùng Hoa đạo diễn Tù Đồ truyền ra, đến bây giờ, Sùng Hoa đã vạch ra một loạt phương án tuyên truyền, vẫn duy trì nhiệt độ của bộ phim, không nóng không lạnh, như là đang dùng lửa nhỏ đun nóng, dùng một loại phương thức mạn bất kinh tâm, thắp một ngọn lửa trong lòng công chúng, đợi đến khi công chiếu sẽ thả xích những tin tức đã chuẩn bị đẻ duy trì độ nóng, toàn lực tác chiến!
Phương thức này được người trong giới sử dụng không ít, nhưng đa số thất bại, nguyên nhân rất nhiều, một trong số đó là khó kiểm soát mức độ thông tin, mỗi ngày đăng tin, thời gian quay chụp lại dài như vậy, nhất định sẽ chọc người xem thấy phiền, còn không đăng mỗi ngày, cách vài ngày đăng một lần, hiện tại tin tức giải trí nhiều như vậy, những bộ phim quay chụp cùng thời điểm cũng không ít, fan của các diễn viên lại rất nhiệt tình, nếu không cẩn thận tin tức sẽ bị chen xuống.
Phương thức của Sùng Hoa cũng rất tốt, cũng không gấp, lại không chậm, luôn duy trì một nhịp độ công chúng có thể tiếp nhận.
Bộ phim này tỷ lệ thành công rất lớn, vận khí tốt, diễn viên chính còn có cơ hội nhận giải thưởng nhờ chất lượng của bộ phim. Tống Mạn cúi đầu nhìn kịch bản trên đầu gối, tay trái áp ở phía trên, tay phải cầm, không yên lòng đồ đồ vẽ vẽ.
Cô là nữ diễn viên nổi bậc nhất trong thế hiện diễn viên mới, nhưng cũng là lớn tuổi nhất, giống như Ngụy Hạc Ca, đều là đi lên từ phim truyền hình, cũng đang tìm kiếm quá độ sang điện ảnh. Ngôi sao anh cơm tuổi thanh xuân, lúc còn có fan, phải an bài cho tương lai. Biện pháp tốt nhất chính là giành một giải thưởng lớn cũng đủ phân lượng, tìm vị trí đứng ổn định.
"!" Theo một tiếng gõ clapper vang lên, cảnh quay bắt đầu.
Đây là cảnh quay giữa Ngụy Hạc Ca và Hứa Ý.
Tống Mạn nhìn sang.
Cảnh này lấy bối cảnh bờ hồ. Hồ Dật và Uyển Diễm dọc theo đường nhỏ thản nhiên bước chậm. Hồ Dạt nhắc tới một ít chuyện cũ lúc nhỏ, Uyển Diễm nghe, mang theo tiếu ý, có vẻ rất nhẹ nhàng, cũng rất hưởng thụ cuộc đối thoại thư giản không có áp lực này, đề tài dần chuyển đến trên người Thiệu Khiêm, ánh mắt của Uyển Diễm dần dần từ tự tại chuyển thành chuyên chú nhu hòa.
Hứa Ý học thoại rất kỹ, nhưng cô tựa hồ quá khẩn trương, lúc nói đến hai chữ Thiệu Khiêm, có vẻ thiếu tự nhiên, có chút cảm giác tận lực lướt qua.
Nhưng sự vất váp này không rõ ràng, Tống Mạn tỉ mỉ lắng nghe, mới nghe được. Một tỳ vết nhỏ như vậy, ở chỗ đạo diễn khác thì đã thông qua, nhưng đạo diễn Sùng thì nhất định sẽ đạo diễn Sùng yêu cầu diễn lại. Quay chụp sắp được hai tuần, Tống Mạn phát hiện, yêu cầu của đạo diễn Sùng đối với độ tinh chuẩn của chi tiết gần như đã đạt đến mức xoi mói.
Quả nhiên —
"Cắt!"
Tống Mạn thở dài trong lòng, cô và Hứa Ý ở chung một phòng, tình huống bình thường của Hứa Ý đã bị cô nhìn trong mắt, cô ấy cho bản thân áp lực quá lớn. Cô có thể nhìn ra được, nguồn gốc phát ra loại áp lực này là Lý Hằng Tuấn. Nghĩ đến Hứa Ý từng là người đầu tiên đứng ra trách cứ cẩu tử tung tin đồn thất thiệt về Lý Hằng Tuấn, Tống Mạn không khỏi thở dài, có lẽ cô ấy đã rất thật lòng. Đáng tiếc, không gặp đúng người.
Quay lại lần này. Sùng Hoa chỉ điểm Hứa Ý vài câu rồi ý bảo các bộ phận chuẩn bị.
Gõ clapper board.
Tống Mạn theo thói quen đưa ánh mắt nhìn Sùng Hoa đang nghiêm túc theo dõi màn hình. Sau đó cô liền chú ý cách đó không xa không biết lúc nào đã đứng một nữ nhân mang khẩu trang.
Nàng đứng ở ngoại vi, bên cạnh có vài nhân viên công tác, thái độ của họ rất cung kính, giám chế ở bên cạnh nàng cười nói gì đó, nữ nhân kia gật đầu ánh mắt của nàng vẫn nhìn về phía đạo diễn.
Nhìn rất quen mắt. Tống Mạn cẩn thận suy nghĩ, người này, cô nhất định đã gặp ở nơi nào đó. Còn có nữ nhân lưu loát sạch sẽ một thân tây trang bên cạnh nàng, cũng nhìn rất quen mắt.
Cô chưa kịp nhớ đến đây rốt cuộc là ai thì cảnh này đã thông qua.
Sùng Hoa đứng lên, ý bảo mọi người nghỉ ngơi. Nói xong, dường như cô có đôi mắt sau lưng, tinh chuẩn xoay người, lập tức đi về hướng kia. Trên mặt cô mang một loại nhảy nhót thuần túy, Tống Mạn luôn luôn cho rằng Sùng Hoa tuy rằng tuổi tác xem như trẻ nhất trong giới đạo diễn, nhưng tâm tính của cô lại thành thục không kém những đạo diễn thành danh đã lâu. Trong khoảng thời gian này, bất luận trong trường quay hay trong cuộc sống, cô chưa từng thấy Sùng Hoa có nụ cười vui vẻ như thế.
Người đến rốt cuộc là ai?
Lòng hiếu kỳ của Tống Mạn hoàn toàn bị dấy lên. Trên trường quay không ít người đều chú ý đến bên kia, tất cả mọi người vô tình hay cố ý đều nhìn sang đó.
Một trận hít lãnh khí vang lên, Tống Mạn mở to hai mắt.
Thôi Trinh tháo khẩu trang xuống.
Là ảnh hậu!
Ngụy Hạc Ca và Tống Mạn lập tức điều chỉnh biểu tình trên mặt mình, thay bằng một nụ cười khiêm tốn kính ngưỡng, đều thử thăm dò tiến lên vài bước, Hứa Ý chậm một nhịp, chần chờ chốc lát, cũng đi theo, ba diễn viên danh khí kém hơn cũng lộ ra thần sắc hâm mộ lại khiếp đảm, đều suy nghĩ phân lượng của mình có đủ để tiến đến chào hỏi hay không.
Ảnh hậu đến tham ban, quá hiếm thấy cũng quá ngoài dự đoán của mọi người.
Tống Mạn các nàng nắm chặt bước tiến, chờ đạo diễn Sùng và ảnh hậu nói vài câu, giám chế nhìn thoáng qua bọn họ mới nhanh chân tiến đến. Tính cách bất đồng, bọn họ biểu hiện cũng bất đồng. Ngụy Hạc Ca ngoại hình tốt, mang theo mỉm cười hơi có chút hưng phấn xấu hổ, chủ động vươn tay, tự giới thiệu. Tống Mạn thì phóng khoáng hơn một chút, nụ cười phi thường chân thành, cũng rất tôn kính nhưng cô có tự nhiên hơn cũng khó tránh để lộ ra vẻ thận trọng và khẩn trương: "Em là Tống Mạn, đã ngưỡng mộ chị từ rất lâu rồi."
Nghe Tống Mạn hai chữ, Thôi Trinh nở nụ cười, bắt tay cô. Sùng Hoa đứng cạnh nàng rõ ràng cảm giác được thái độ của nàng đối với Tống Mạn và Ngụy Hạc Ca nhìn như tương tự nhưng thật ra có sai biệt rất nhỏ, lúc nàng nhìn Tống Mạn, quan sát càng cẩn thận. Chờ Tống Mạn lui qua một bên, Sùng Hoa quay đầu nhìn độ cung nơi khóe môi Thôi Trinh, mang theo một loại vui sướng hồn nhiên mà nở nụ cười.
Đúng lúc là thời gian ăn trưa, Tần Tụng chia thức ăn đã mang đến cho mọi người, tất cả mọi người hoan hô cùng nhận thức ăn.
Các chuyên viên trang điểm ở cách đó không xa một mực chụp ảnh, còn có người quay video, có thể nhìn thấy ảnh hậu ngoài đời thực thật sự rất khó được.
"Em nghĩ buổi chiều chị mới đến được." Sùng Hoa và Thôi Trinh đi đến bên kia.
Những người khác cũng làm chuyện của mình, cũng không có thỉnh thoảng nhìn sang đây nữa, dù sao đều là người trưởng thành, biết đúng mực.
"Buổi sáng không có việc gì." Thôi Trinh đơn giản trả lời.
Sùng Hoa đặc biệt tự giác đem những lời này hiểu thành nàng muốn sớm gặp cô, nên ngượng ngùng cúi đầu mỉm cười.
Sâm Hòa cầm hai tách trà bước đến.
Sùng Hoa lập tức thu liễm tiếu ý, mặt không biểu tình nhìn anh ta đến gần, đặt chén trà xuống, lại mặt không biểu tình nhìn anh ta đi xa.
Sâm Hòa: "..." Làm một trợ lý tiêu chuẩn làm hết phận sự, đúng lúc dâng trà cho khách của bà chủ, thực sự là quá khó khăn.
Chờ lúc chỉ còn lại hai người, Sùng Hoa lại vui vẻ.
Bên ngoài nhiều người nhiều miệng, Sùng Hoa không sợ bị người ta nói, nhưng chỉ sợ có người làm phiền hai người. Hai người đến phòng của Sùng Hoa.
Gian phòng không lớn, hơn mười thước vuông, chỉnh lý rất sạch sẽ, chiếc giường ở giữa phòng, dựa vào vị trí của cửa sổ có một chiếc bàn tròn nhỏ, phối hai chiếc ghế, vô cùng đơn giản, liếc mắt đã thấy rõ ràng. Sùng Hoa có chút ngượng ngùng: "Ở đây rất đơn sơ, không có gì có thể tiếp đãi chị, chị chịu khó ngồi một chút."
Thôi Trinh tuyệt không ghét bỏ, ngồi lên chiếc ghế cạnh bàn trà, nhìn thấy Sùng Hoa có vẻ câu nệ mà đứng, nàng nở nụ cười, hơi ngẩng đầu nhìn cô: "Em cũng ngồi đi."
Gian phòng nhỏ, không gian hẹp, bầu không khí dễ ngưng kết. Sùng Hoa theo lời ngồi xuống, cô và Thôi Trinh cách một cái bàn tròn, bàn tròn rất nhỏ, đường kính cũng không quá một cánh tay, cô chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến Thôi Trinh, nhưng cô cảm thấy tay mình tựa như hóa đá rồi.
"Ở đây hoàn cảnh cũng không tệ lắm, nếu như đơn thuần đến nghỉ dưỡng, cũng rất thư thái." Sùng Hoa một tay đặt trên đầu gối, một tay kia đặt trên bàn. Suy nghĩ một chút về cảnh sắc xung quanh trang viên: "Có hứng thú, em có thể dẫn chị đi xem một chút."
Bản lĩnh che giấu của cô không tệ, bất kể ngữ khí hay động tác đều rất tự nhiên, tựa như giới thiệu phong cảnh bản địa với một người bạn phương xa, là một chủ nhà nhiệt tình.
Thôi Trinh liếc mắt liền nhìn ra cô không được tự nhiên, nàng không vạch trần cô, dấu vết dấu vết phối hợp đề tài mà cô đã dẫn dắt.
Sùng Hoa khẩn trương, chỉ là bởi vì người cô luôn tưởng niệm đột nhiên xuất hiện trước mặt nên cảm thấy không có cảm giác chân thực, trao đổi vài câu, tâm tình liền trầm tĩnh lại. Thôi Trinh thấy tinh thần của cô không tệ, đáy mắt đã có xanh đen nồng đậm, liền biết trong khoảng thời gian này cô không nghỉ ngơi tốt. Nàng là diễn viên, biết một khi quay phim, có vài ngày không ngủ đều là bình thường, yêu cầu công việc chính là như vậy. Có đôi khi, một cảnh có thể quay cả đêm.
Thôi Trinh giơ tay lên, ngón tay lướt qua da thịt mềm mại nơi vành mắt của Sùng Hoa, Sùng Hoa cứng người, ngôn ngữ thao thao bất tuyệt ngừng lại, cô không có né tránh, ánh mắt tinh khiết nhìn Thôi Trinh. Cô thích loại cảm giác này, nhìn về phía da thịt chạm nhau. Ngón tay của Thôi Trinh hơi lạnh, chạm vào da cô, cô nhịn không được run lên một cái, cô không phân rõ loại run rẩy này là bởi vì đột nhiên tiếp xúc với vật thể mang theo lãnh ý, hay là bởi vì một loại hưởng ứng từ tâm linh.
"Sùng Hoa...." Thôi Trinh nhẹ nhàng gọi cô một tiếng, lại không có nói tiếp. Bảo cô chú ý nghỉ ngơi là không có ích lợi gì, tính chất công việc đã như vậy, nhưng Thôi Trinh cảm thấy rất đau lòng.
Giọng nói của nàng có một loại triền miên muốn nói lại thôi, ôm lấy đáy lòng Sùng Hoa. Sùng Hoa tim đập loạn nhịp, lúc Thôi Trinh thu tay lại, cô kịp thời bắt lấy, có một vấn đề bồi hồi trong lòng cô thật lâu rốt cuộc hỏi lên: "Trước đây chúng ta có biết nhau không?"
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
53 chương
75 chương
49 chương
97 chương